Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Đại Quản Gia Là Ma Hoàng - Trác Uyên (Trác Phàm)

“Một món đồ bị chủ nhân nhẫn tâm vứt bỏ, trái tim của người bán hàng cảm thấy đau thương!”  

             lão già kia không nhịn được mà cười khổ một tiếng, trên mặt lão ta tỏ vẻ thương tiếc, rồi sau đó nhìn chằm chằm nữ tử ấy và nói lời mỉa mai: “Cô nương, trên đời này ngoại trừ việc trao đổi tiền bạc và của cải, còn có một nguyên tắc tự nguyện, thuận mua vừa bán. Bây giờ, lão già này không muốn bán món đồ này cho ngươi, cho nhiều bao nhiêu cũng không bán nên ngươi hãy bỏ món đồ này xuống và đi khỏi đây đi!”  

             Nghe những lời này, sắc mặt nữ tử ấy càng khó chịu, còn Tước Nhi thì nôn nóng hơn, nàng vung tay: “Mau đưa món đồ đó cho ta, lão ta tặng ta, không bán cho ngươi…”  

             “Đúng vậy, lão ta không bán cho ta, đáng tiếc… Thứ tỷ tỷ coi trọng, lão ta bán cũng phải bán, không bán cũng phải bán, lão ta không thể làm theo ý mình được!”  

             Tia sát ý lạnh lẽo hiện lên trong mắt, nữ tử ấy nở một nụ cười quỷ quái, bỗng dưng khí thế toàn thân xuất ra, với sức mạnh to lớn, chỉ trong nháy mắt lão già kia đã bị ép lên trên tường, không thể thở được, còn cơ thể thì khó mà cử động được.  

             Mà trên tay nữ tử ấy cũng dần dần tỏa ra kiếm khí cuồn cuộn và mãnh liệt, lạnh băng đến rợn người: “Lão gia hỏa, bổn cô nương không phải thương gia, không nói chuyện mua bán với ngươi. Mặc kệ ngươi là kẻ nào, dám trái ý của bổn cô nương, đều phải trả giá, hừ hừ hừ…”  

             Nữ tử ấy nở một nụ cười lạnh lùng rồi nhẹ nhàng hất tay, một nhát kiếm mãnh liệt đã chuẩn bị bay ra. Mà khi lão già kia đối mặt trước sức mạnh to lớn như thế, tròng mắt cũng phải co rút lại, còn nghiến răng nghiến lợi.   

             Thế nhưng lão ta đã dự tính được tất cả những điều này, khi gặp phải tình cảnh một mất một còn như hiện giờ, điều lão ta có thể làm là chậm rãi nhắm đôi mắt già nua lại và đón nhận giây phút sắp đến này.  

             Vì thương hội Hải Xuyên, lão ta hết lòng trung thành, vì minh oan xả giận cho hội trưởng, lão ta dám mắng chửi đối thủ, bây giờ lão ta càng dám bố thí cái mạng già này để hoàn thành tình chủ tớ!  

             Tất cả mọi thứ lão ta có được thì lão ta cũng đã buông bỏ tất cả, thứ gì cũng không quan tâm…  

             “Dừng tay!”  

             Nhưng mà, vào ngay lúc này, có một tiếng hét vang lên từ trong bóng tối sâu thẳm. Ngay sau đó, một chất giọng cực kỳ dịu dàng của nam nhân vang lên: “Cô nương muốn giết ai cũng không quan trọng, nhưng xin đừng ra tay ở trong thành Hải Dương, nếu khi không lại quấy rầy người khác, đối với ai cũng không có lợi!”  

             Nữ tử ấy phát ra tiếng cười giễu cợt, trên mặt còn tỏ ra sự khinh thường rồi nhìn người đang lên tiếng trong bóng tối và kiêu ngạo nói: “Chẳng lẽ ngươi cho rằng bổn cô nương cần phải sợ sệt ai sao?”  

             “Đương nhiên cô nương không sợ bất cứ kẻ nào, chỉ sợ một người mà thôi!”  

             Bóng dáng đó từ từ xuất hiện, Trác Uyên từ sau cánh cửa tối đen chậm rãi đi ra, buồn bã nói: “Người đó không muốn cô nương gây chuyện, cô nương lại muốn chọc người đó tức giận sao, chỉ vì một cái mặt nạ? Ha ha ha…”  

             Chân mày nhịn không được khẽ run, nét mặt nữ tử ấy có sự thay đổi lớn, lòng chùng xuống, sau khi nữ tử ấy suy nghĩ một hồi thì cuối cùng ngón tay nắm chặt hơn, khí thế toàn thân thu hồi lại, không còn có ý định ra tay.  

             Mà lão già kia cảm thấy khí thế của người đối diện đã biến mất, ngay lập tức lão ta ngã từ trên tường xuống, hít từng ngụm từng ngụm rồi thở hổn hển, trong lòng lão ta cũng lấy làm kinh ngạc.  

             Tuy rằng lão ta đã có ý nghĩ muốn chết từ trước, nhưng bất chợt tìm được đường sống trong chỗ chết, vẫn cảm thấy rất may mắn.  

             Nữ tử ấy nhìn chằm chằm Trác Uyên, đôi mắt híp lại, hai đấm tay không nhịn được mà nắm chặt hơn, cắn răng nói: “Ngươi là ai, ngươi biết ta là ai sao?”  

             “Không biết!”  

             Trác Uyên thong thả cười và từ tốn lắc đầu, hắn khom người nói: “Tại hạ là quản gia của Tiền gia ở Bắc Châu, cũng là người quản tiền, cửa hàng nhỏ nhà này cũng là do nhà ta quản lý, mong cô nương thủ hạ lưu tình, ha ha ha…”  

             Chân mày run lên, nữ tử ấy chăm chú nhìn chằm chằm hắn, nghi ngờ nói: “Tiền gia? Một trong tam đại thương nhân ở Bắc Châu?”  

             “Đúng vậy!”  

             “Nói hươu nói vượn!”  

             Căm hận đến nổi răng cắn chặt lại, nữ tử ấy chẳng nói đúng sai: “Thương nhân quan trọng nhất là lợi ích, luôn so lợi được mất, vì cái cửa hàng nhỏ như vậy mà ra mặt đàm phán với bổn cô nương ư? Hơn nữa, xem khí chất của ngươi, giữa quân hỗn loạn mà sắc mặt không thay đổi, chắc chắn không phải là kẻ đầu đường xó chợ. Thấy sát khí của bổn cô nương mà còn có thể thong thả bình tĩnh, chuyện trò vui vẻ, chắc chắn không phải người đơn giản. Tiền gia nho nhỏ, sao có thể có một người quản gia như vậy? Ngươi… Rốt cuộc ngươi là ai?”  

             Không ngờ Trác Uyên lại tự nhiên mỉm cười, hắn hơi khom người, thong thả nói: “Đa tạ cô nương khen ngợi, Tiền mỗ cảm thấy thật hổ thẹn. Còn về việc ta là người như thế nào, cô nương không nên hỏi nhiều, giống như tại hạ cũng không hỏi nhiều về lai lịch của cô nương. Tóm lại, ta không có hại đối với cô nương, nếu cô nương không coi ta thành kẻ địch, quả thật chúng ta có thể sống yên ổn như không có việc gì. Đường lớn đầy nắng, đường nhỏ gập ghềnh, mỗi người đi một bên, vĩnh viễn không có chuyện xuất hiện cùng lúc, ha ha ha…”  

             “Thế nhưng… Ngươi đã biết thân phận của ta!”  

             Nữ tử ấy nhìn chằm chằm Trác Uyên không thôi, trong ánh mắt đó ngập tràn sự  mơ hồ, nàng ta thật sự không thể nhìn thấu được, rốt cuộc đây là thần thánh phương nào mà đột nhiên xuất hiện trước mặt nàng ta, còn có thể uy hiếp nàng ta?  

             “Nếu ngươi không chịu nói cho ta biết thân phận của ngươi, sao ta có thể tin ngươi không gây tổn hại đến bọn ta?”  

             Trác Uyên nhún vai tỏ vẻ bất đắc dĩ, hắn không nhịn được mà cười chế nhạo: “Ta biết rồi sao? Ha ha ha… Cô nương lo lắng nhiều rồi, tại hạ chỉ cảm thấy cô nương không nên vô duyên vô cớ gây chuyện mà thôi, ngoài ra chuyện gì cũng không biết. Cô nương cũng không nhất thiết phải thăm dò ta, nếu ta có thể nói cho ngươi biết thân phận của ta thì đương nhiên ta sẽ nói, còn nếu ngươi không nên biết thì tìm hiểu cũng vô dụng, tò mò sẽ gây hoạ lên bản thân mình đấy!”  

             “Ngươi uy hiếp ta?”  

             “Đây không phải uy hiếp, mà là cảnh cáo!”  

             Trác Uyên lắc đầu mỉm cười, bỗng dưng ánh mắt của hắn sắc sảo hẳn: “Nếu ngươi đã từng đến Tây Châu thì nên hiểu rằng thế giới này rất lớn, không có người nào có thể thật sự vô địch thiên hạ. Tất nhiên, cũng không có người nào có thể tránh được tai họa sắp xảy ra rơi lên đầu. Con người sống ở trên đời này vẫn phải nên cẩn thận thì mới tốt, chớ để một lần mắc sai lầm mà hối hận cả đời, kiêu căng quá không phải chuyện tốt!”  

             Nữ tử ấy nhìn hắn một cách sâu sắc và nhíu chặt đôi chân mày, trong ánh mắt toát lên vẻ khó hiểu, cẩn thận suy nghĩ, lẩm bẩm nói: “Tây Châu… Tây Châu…”  

             “Chẳng lẽ… Ngươi là…”  

             Bỗng dưng, có vẻ như nữ tử ấy đã nhớ tới chuyện gì, ngay lập tức nàng ta sửng sốt nhìn hắn, rồi sau đó sắc mặt thay đổi đến mức kỳ quái, không biết vì sao.  

             Suỵt!  

             Hắn làm động tác giữ im lặng, khóe miệng Trác Uyên hơi nhếch, lộ ra một nụ cười thần bí: “Nếu cô nương đã biết thì không cần nói lại nữa, tóm lại chúng ta nước giếng không phạm nước sông, không quấy nhiễu lẫn nhau, tránh cho việc trăm họ lầm than, vậy không tốt lắm!”  

             Nữ tử ấy chăm chú nhìn Trác Uyên, nét mặt không nén được sự phức tạp hiện lên, sau khi chần chừ rất lâu, cuối cùng nàng ta tức giận phát ra tiếng hừ rồi xoay người rời đi, không quấy rầy nữa!  

             “Đợi đã!”  

             Thế nhưng nàng ta còn chưa kịp rời đi, Trác Uyên lại nói tiếp, hắn chìa bàn tay, nhẹ nhàng cười nói: “Mặt nạ của nữ nhi ta, cô nương có thể trả lại hay không?”   

             Bất giác cơ thể nàng ta sững lại, nữ tử ấy quay đầu liếc mắt nhìn Tước Nhi rồi lại nhìn hắn, cười gằn (kiểu cười dằn từng tiếng ngắn để đè nén sự bực tức, hằn học) và nói: “Nữ nhi của ngươi… Ha ha ha, bề ngoài của tiểu tử ngươi không đẹp chút nào, vậy mà có thể sinh ra nữ nhi lanh lợi xinh đẹp như thế, quả thật ông trời cũng không có mắt!”  

             “Ha ha ha, không có gì có khó hiểu, đây là công lao của mẫu thân nàng!”  

             “Hừ, đừng có khoe khoang với ta, hôm nay bổn cô nương tha cho các ngươi một con ngựa (có nghĩa là thể hiện sự nhân từ mà tha cho, cách dùng này  xuất phát từ Tam Quốc Diễn Nghĩa, khi Tào Tháo muốn đánh bại Đường Hoa Dung thì bị Quan Vũ bắt được. Quan Vũ vì nghĩ đến lòng tốt của Tào Tháo trong những ngày đó, bèn lái ngựa tránh đường, để Tào Tháo chạy thoát), quá là lợi cho các ngươi. Món đồ bổn cô nương coi trọng, các ngươi còn muốn lấy về, nằm mơ!” Nữ tử ấy lạnh lùng hừ một tiếng rồi lập tức hất tay từ chối.  

             Trác Uyên không khỏi mỉm cười, hắn cũng không ý kiến đúng sai: “Nếu cô nương nói như vậy, ta cũng không còn cách nào khác, chẳng qua… Người trong giang hồ, nên nhiều bằng hữu hơn là nhiều kẻ thù, cô nương cứ phải gây thù chuốc oán, nếu lần này hành động có gì sai sót, khi truy xét ra ngươi là kẻ gây ra họa, có lẽ vị kia…”  

             “Vừa nãy ngươi còn nói nước giếng không phạm nước sông, chẳng lẽ các ngươi muốn gây trở người cho bọn ta…”  

             “Bọn ta không muốn gây trở người cho các ngươi, nhưng do các ngươi gây hấn trước!” Trác Uyên lạnh lùng mà nhìn chằm chằm nàng ta, Trác Uyên không chút nào lui bước, bình tĩnh ra tiếng: “Cô nương có lẽ không biết, tính của ta cũng giống với cô nương, món đồ mà lão tử coi trọng, từng đường kim mũi chỉ  cũng không bao giờ nhường lại. Món đồ nữ nhi của ta coi trọng, cũng giống y hệt như vậy! Chẳng qua, ta có một điểm không giống với cô nương, đó là ta không cần phải nhìn sắc mặt của người khác, gặp phải nguồn tai họa gì cũng không sao, nhưng cô nương thì…”  

             Nét mặt nhịn không được mà run run, nữ tử ấy tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, sau đó nàng ta căm hận hất tay, ngay lập tức đã ném mặt nạ kia đến chỗ Trác Uyên, nàng ta quát to: “Được, tiểu tử ngươi được lắm, ngươi chờ đó cho ta…”   

             Nói xong, nữ tử ấy không quay đầu lại mà đi thẳng thừng tông cửa xông ra, sắc mặt tái mét.  

             Hắn vươn tay đón lấy mặt nạ, khóe miệng hắn cong lên lộ ra vẻ tà ác rồi sau đó hắn đưa cho Tước Nhi, nàng đang mang vẻ mặt tràn đầy hi vọng, chờ đợi, vui mừng khôn tả.   

             “Tiên sinh thật dũng cảm mưu trí, chỉ dùng hai ba câu đã có thể ép buộc nữ ma đầu kia rời đi, quả thật đã khiến cho lão phu khâm phục vô cùng!” Lúc này, vị lão già kia đến trước mặt Trác Uyên, khom người bái lạy, cảm kích vô cùng.  

             Trác Uyên nhếch miệng cười, hắn ngước mắt nhìn lão ta và thản nhiên nói: “Biết nàng ta là ai sao?”  

             “Dĩ nhiên, người của Trung Châu!”  

             Mí mắt của Hôn lão hơi run, lão già kia thở dài một hơi, rồi thì thào: “Dựa theo tin tức, lần này các cao thủ thâm nhập đại địa Bắc Châu gồm mười tên đi theo thái tử cộng thêm Bất Bại Kiếm Tôn đích thân dẫn năm tên Kiếm Vương thân tín. Mà có nữ tử duy nhất trong Cửu Kiếm Vương đó là… Lãnh Vũ Kiếm Vương, Bách Lý Ngự Vũ!”   

             Trác Uyên gật đầu nhẹ rồi khẳng định: “Không sai, chính là nàng ta!”  

             “Vậy vừa nãy công tử dọa nàng ta bỏ đi, không biết sẽ ra sao…”  

             “Sợ sệt!”  

             Trác Uyên khẽ cười, không nói rõ ràng: “Nàng ta sợ một người, người duy nhất trên đời mà nàng ta sợ là Bất Bại Kiếm Tôn, Bách Lý Ngự Thiên. Sau khi những người này tự mình tiến vào Bắc Châu mà không có hành động hay bất cứ động tĩnh nào, đây rõ ràng là do Bách Lý Ngự Thiên bắt buộc. Mà bọn họ làm như vậy, rõ ràng rằng bọn họ đang chờ đợi một cái một cơ hội tốt để ra đòn. Nếu trước đó, nếu có ai gây rối, nhất định sẽ không có quả ngọt để ăn. Bởi vậy, ta dựa vào nỗi sợ của nàng ta với Bách Lý Ngự Thiên, nỗi sợ vượt qua bản tính thích gì làm nấy của nàng ta, khiến nàng ta không dám tùy tiện gây chuyện. Cho nên ta không sợ nàng ta ra tay!”  

Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!