Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Đại Quản Gia Là Ma Hoàng - Trác Uyên (Trác Phàm)

“Lạc gia chủ, sau khi hai người lão phu thương lượng, quyết định dẫn theo một nửa cao thủ của Song Long Viện, còn có những đệ tử xuất chúng như Diệp Lân cùng nhau đến Bắc Châu cứu viện, chống lại hung uy (sức mạnh độc ác) của Bất Bại Kiếm Tôn, giải cứu Bắc Châu khỏi tình cảnh khẩn cấp kia!”  

             Hắc Nhiêm Chí Tôn vuốt vuốt râu, trầm ngâm một lúc, khẽ lên tiếng.  

             Lông mày run lên, Lạc Minh Viễn suy nghĩ một lúc rồi chậm rãi lắc đầu, cau mày nói: “Song Long Viện là trụ cột chiến lực của Tây Châu, trong một lần mà dẫn đi một nửa cao thủ thì không phải Tây Châu sẽ trống rỗng sao? Nếu vậy lỡ như đế quốc Kiếm Tinh nhân cơ hội này mà phát binh, chẳng phải sẽ trúng kế điệu hổ ly sơn của đối phương sao?”  

             “Đúng vậy đúng vậy, xin hai vị chí tôn hãy thận trọng, chúng ta không thể vì những người ở Bắc Châu mà không màng đến hang ổ của chính mình được!” Nghe được những lời này, một lão giả cũng vội vàng đứng dậy, ôm quyền nói.  

             Nâng mắt nhìn qua, hóa ra là một vị trưởng lão của Ma Viêm Tông.  

             Nhưng khi nghe được lời của lão ta, hai vị chí tôn còn chưa lên tiếng, Lạc Minh Viễn đã cau mày nói tiếp: “Nhưng lần này nếu như chúng ta không đi tiếp viện, đối phương sẽ cướp được Phong Thiên Kiếm của Bắc Châu, sau đó quay đầu lại đối phó với chúng ta, chúng ta có thể kiên trì được bao lâu đây? Quan trọng nhất là một khi thấy chết mà không cứu, liên minh bốn châu sẽ sụp đổ tan tành, có thể nói không còn bất cứ sự tín nhiệm nào nữa, như vậy chẳng phải sẽ trúng kế ly gián của đối phương sao?”  

             Ách!  

             Vị trưởng lão kia không khỏi ngớ người nhìn Lạc Minh Viễn, lại nhất thời không còn gì để nói, bất đắc dĩ nói: “Ta nói này Lạc gia chủ, ngươi đây là có ý gì, nói cả nửa ngày trời, rốt cuộc chúng ta nên hành động như thế nào? Cứu cũng không được, không cứu cũng không được, vậy chẳng phải ngươi đang nói mấy lời vô ích sao?”  

             “Không phải vậy!”  

             Lãnh Vô Thường chậm rãi lắc đầu, khẽ cười một tiếng, sâu xa nói: “Vị trưởng lão này minh giám, những lời này của gia chủ bọn ta không phải vô ích mà là đang phân tích thời cuộc. Một lợi một hại đều phải nắm rõ trong lòng bàn tay. Chỉ có rõ ràng thời cuộc mới có thể đưa ra phán đoán chính xác. Hơn nữa nên hành động như thế nào cũng không phải do gia chủ nhà ta quyết định là được, mà đó là quyền hạn của hai vị chí tôn đây, chẳng qua gia chủ nhà ta chỉ là góp ý một chút mà thôi, ha ha ha…”  

             Da mặt không khỏi co rút, nhất thời người kia bị tranh luận đến nghẹn họng, cuối cùng hung hăng vung tay lên, oán hận nói: “Lạc gia các ngươi nổi tiếng là mưu sĩ đông đảo, cố gắng khoe khoang miệng lưỡi lợi hại, lão phu không tranh cãi với ngươi, hừ!”  

             “Làm gì có, bọn ta là đang giảng đạo lý mà, ha ha ha…” Lãnh Vô Thường hơi gật đầu, không tỏ ý kiến.  

             Hắc Nhiêm Chí Tôn  nhìn bọn họ thật sâu, trong mắt tỏa ra tia sáng, bình tĩnh lên tiếng: “Đúng vậy, mưu sĩ Lạc gia rất đông, sao lão phu lại quên mất chuyện này chứ. Bây giờ gặp phải chuyện nan giải như vậy, thật muốn thỉnh giáo các vị. Hai vị chắc hẳn là hai trong tam đại trí tinh của Lạc Minh, Lãnh Vô Thường Lãnh tiên sinh và Gia Cát Ngọc Long, Gia Cát quản gia rồi, thất lễ thất lễ!”  

             “Hai vị chí tôn, khách sáo rồi!” Hai người đồng thời đứng dậy, khom người hướng về phía hai vị chí tôn bái một lạy, trên mặt đầy ý cười.  

             Bạch Mi Chí Tôn khẽ gật đầu, nói tiếp: “Vậy theo ý của hai vị tiên sinh đây, lần này chúng ta nên hành động như thế nào?”  

             Hai người nhìn nhau, không khỏi cười cười thản nhiên, cuối cùng vẫn do Gia Cát Ngọc Long ngẩng đầu lên nói: “Khởi bẩm hai vị chí tôn, thật ra vừa nãy gia chủ nhà ta đã nói rất rõ ràng rồi, lần này nếu như bỏ mặc Bắc Châu không màng đến, chẳng qua chỉ nhất thời an toàn, nhưng lại hủy đi tín điều (điều đặt ra để tin theo) ngàn năm. Còn nếu tiếp viện cho Bắc Châu có thể sẽ phải chịu nguy hiểm tan cửa nát nhà, Tây Châu sẽ gặp đại nạn, nhưng nếu vẫn là mắc xích sông nước liền nhau như cũ, vững chắc không bị phá vỡ, nhìn xa trộng rộng hay tầm nhìn hạn hẹp trong đó, vẫn xin hai vị chí tôn tự mình cân nhắc!”  

             Gia Cát Ngọc Long không hổ là người từng làm thừa tướng, ngôn ngữ ngoại giao rất mạch lạc.  

             Câu này của lão ta ý tứ rất rõ ràng, bọn ta chỉ là đưa ra kiến nghị mà thôi, có tiếp thu hay không là chuyện của mấy người, dù sao cho dù hành động như thế nào thì cũng mang theo nguy hiểm.  

             Nhưng nếu như xảy ra vấn đề gì thì ngươi đừng có tìm ta, là các ngươi tự quyết định, dù sao ngay từ đầu Lạc gia bọn ta đã nhắc nhở các ngươi rồi, là các ngươi không nghe mà thôi.  

             “Không hổ là Gia Cát quản gia, quả nhiên danh bất hư truyền, lão phu thụ giáo rồi, ha ha ha…”  

             Nhìn lão ta một cái thật sâu, làm sao hai vị chí tôn không biết được ý tứ của lão ta chứ, không khỏi nhìn nhìn lẫn nhau, đều cười nhẹ ra tiếng. Chuyện này đúng là có công thì lão ta chiếm một phần, còn có hai ta chống lưng, ai bảo chúng ta là người quyết định chứ?  

             Đến lúc đó dù xảy ra vấn đề gì, Lạc gia cũng sẽ phủi sạch quan hệ, sẽ không làm người chịu tội thay cho Song Long Viện, ha ha ha… Chẳng trách gia tộc nhỏ này lại phát triển nhanh chóng như vậy, người gác cửa thật sự không đơn giản!  

             Sau khi tán thưởng trong lòng, vấn đề này lại rơi vào trong tay hai người bọn họ, có điều lúc này bọn họ đã hiểu rõ được đầu mối. Tuy rằng lần này viện trợ cho Bắc Châu sẽ khiến cho Tây Châu trống rỗng, khiến người khác có cơ hội thừa nước đục thả câu, có thể sẽ bị tổn thất lớn. Có điều đây chỉ là bất lợi trước mắt mà thôi, đại cuộc liên minh bốn châu vẫn như cũ không thay đổi.  

             Nhưng mà nếu như bỏ mặc Bắc Châu thì chính là hành động thiển cận, lợi ích trước mắt chưa chắc đã được bảo toàn, hơn nữa còn mất đi lòng tin của liên minh bốn châu, tương lai còn gặp bất lợi khi đối đầu với Trung Châu.  

             Nghĩ như vậy, trong mắt hai vị chí tôn chợt lóe lên tia sáng, đã có quyết định, đồng thời hô lên: “Vậy cứ làm như thế đi, tiếp viện cho Bắc Châu. Còn sự an ổn của Tây Châu thì phải dựa vào những vị đang ở đây rồi. Đặc biệt là Lạc Minh, tinh thông quân sự, có toàn quyền chịu trách nhiệm phòng bị Trung Châu!”  

             “Hai vị chí tôn yên tâm, ta sẽ!” Lạc Minh Viễn cung kính ôm quyền, bình tĩnh nói.  

             Lúc này, Song Long Viện đã có quyết định rồi, hoặc là nói bọn họ đã sớm có quyết định rồi, chẳng qua mở đại hội chỉ để thống nhất tư tưởng mà thôi. Miễn cho vào thời điểm mấu chốt, có người gây chuyện như xe bị tuột xích sẽ phiền toái.  

             Nhưng mà còn chưa đợi hai vị chí tôn phất tay để mọi người lui xuống, một bàn tay già nua lại lập tức giơ lên, vội vàng nói: “Hai vị chí tôn đại nhân, còn có một chuyện, lão hủ muốn bẩm báo!”  

             “Chuyện gì?”  

             Nhíu mày một cái, Hắc Nhiêm Chí Tôn từ xa nhìn lại, thản nhiên nói: “Ngươi hẳn là Từ trưởng lão của Thái Thanh Tông nhỉ, ngươi muốn bẩm báo việc rất quan trọng sao?”  

             Lão giả kia khẽ gật đầu, chậm rãi đứng dậy, chính là người mà mấy ngày trước Trác Uyên chạy tới Thái Thanh Tông gặp được. Không khỏi tràn đầy do dự, lão giả cau mày, thì thào lên tiếng: “Khởi bẩm hai vị chí tôn đại nhân, có một chuyện lão hủ nhất định phải báo cho hai vị đại nhân và các vị, mời mọi người chuẩn bị trước, khi ra ngoài phải sáng mắt lên, đừng tùy tiện chọc vào người khác, bằng không sẽ xảy ra chuyện lớn đó!”  

             “Lão già nhà ngươi đang nói cái gì vậy, rốt cuộc là có chuyện gì, mau nói đi!” Nhưng hai vị chí tôn còn chưa kịp lên tiếng, những người dưới quyền đã ồn ào lần nữa.  

             Bất đắc dĩ quay đầu đi chỗ khác, lão giả kia không khỏi thở dài một hơi, môi khẽ hé mở nhưng lại phun ra mười chữ khiến cho sắc mặt của tất cả mọi người lại tái mét một lần nữa: “Đệ tử của Thiên Ma Sơn… lại xuất sơn rồi!”  

             Shh!  

             Không khỏi đồng thời hít một ngụm khí lạnh, tất cả những người có mặt ở hiện trường đều nghẹn họng nhìn trân trối, tay chân lạnh ngắt, thậm chí còn run rẩy sợ hãi hơn khi nghe thấy tên của Bất Bại Kiếm Tôn và Cửu Kiếm Vương nữa.   

             Chuyện của hai năm trước, toàn bộ Tây Châu, cao thủ các tông ai mà không biết, sự lợi hại của bá chủ Cửu U chứ. Lần này Thiên Ma Sơn phái người đi rồi, hơn nữa còn ngay thời điểm mấu chốt này là muốn làm gì?  

             Trong lúc nhất thời, tất cả mọi người đều cảm thấy lo sợ trong lòng, không nhịn được mà nuốt nước bọt, ngay cả hai vị chí tôn cũng không ngoại lệ. Bọn họ cũng không muốn lại nhìn thấy cảnh đó nữa, lão quái vật còn đáng sợ hơn Bất Bại Kiếm Tôn xuất sơn rồi.  

             “Lão già, ngươi có đang nói thật không đấy, đừng có dọa bọn ta!”  

             Không ngừng lau mồ hôi lạnh trên trán, một số người ở đây đã bắt đầu đứng ngồi không yên, môi có hơi run rẩy, nhướng mắt nhìn qua, đều là những tên thích gây chuyện.  

             Bình thường bọn họ đều là những kẻ vô pháp vô thiên, nhưng trong khoảng thời gian này phải làm một bé ngoan, cực kỳ thu liễm, bằng không lại chọc vào một số phiền phức không nên chọc tới, chọc đến giống như Ngũ tông bị tận diệt kia, vậy quá là ấm ức rồi!  

             Bọn họ chưa bao giờ là người tốt, cũng không bao giờ sợ người tốt, nhưng lại sợ những tồn tại còn ác hơn bọn họ. Rất rõ ràng Thiên Ma Sơn là một trong số những ma quật (*), thả một số ác ma ra để trừng phạt những kẻ ác như bọn họ.  

             (*) Ma quật: nơi bị chiếm đóng bởi các thế lực nham hiểm.  

             Lần trước, Trác Uyên đã náo loạn các tông Song Long Hội đến không yên ổn, sau đó lại dắt ra đại ma đầu, bá chủ Cửu U trực tiếp tiêu diệt Ngũ tông. Lần này lại xuất hiện một tên đệ tử, bọn họ muốn làm cái gì chứ?  

             Tất cả mọi người đều có vẻ mặt khó hiểu, rồi lại run rẩy như cầy sấy, Hắc Nhiêm Chí Tôn càng không nhịn được quát to với lão giả kia: “Rốt cuộc là có chuyện gì, bẩm báo chi tiết!”  

             Người nọ nuốt nước miếng ừng ực một tiếng, khẽ gật đầu, sau đó liền mang tất cả những gì chứng kiến được, bẩm báo từng việc.  

             Sau khi nghe được những chuyện đã xảy ra, một đám người ở hiện trường đều trợn tròn mắt!  

             Em gái nó chứ, còn cưỡi linh thú cấp chín ra ngoài… Không sai, quả đúng là người Thiên Ma Sơn, chỉ có cái nơi quỷ dị kia mới cho ra những kẻ biến thái như vậy. Hơn nữa rất rõ ràng, lần trước bá chủ Cửu U đến giáo huấn đã hấp thụ một tên đệ tử chết thảm, còn phái một con linh thú biến thái ra làm hộ vệ, xem ra… Các tông ở Tây Châu nên cụp đuôi lại mà đối nhân xử thế rồi!  

             Tất cả mọi người liếc mắt nhìn nhau, đều ngầm hiểu trong lòng, Hắc Nhiêm Chí Tôn ho khan một tiếng, lẩm bẩm nói: “Vài ngày nữa lão phu và Bạch Mi phải khởi hành rồi, các vị tự giải quyết ổn thỏa, cố gắng bảo trọng!”  

             Em gái nó chứ, ngược lại các ngươi chuồn rất nhanh ha, biết Thiên Ma Sơn lại phái người ra, đã gấp đến không đợi nổi muốn đi Bắc Châu liều mạng với Bất Bại Kiếm Tôn rồi chứ gì! Ít ra với vị Bất Bại Kiếm Tôn này các ngươi còn có thể liều mạng được, còn vị bá chủ Cửu U này ngay cả tư cách để liều mạng cũng không có.  

             Hai lão già này, đúng là giỏi tính toán mà!  

             Giương mắt nhìn hai vị chí tôn một cái, mọi người đều oán thầm trong lòng!  

             “Còn nữa, lần này cũng dẫn theo Khuynh Thành, với tư cách là một đệ tử nòng cốt, đây cũng coi như là một lần rèn luyện, ha  ha ha…” Dường như Hắc Nhiêm Chí Tôn chợt nhớ đến cái gì đó, lại nói lớn một tiếng, liên tục cười gượng.  

             Chết tiệt, hai lão già các ngươi ngay cả bùa hộ mệnh cũng muốn mang theo bên người, ngươi muốn bọn ta phải làm sao đây?  

             Khuôn mặt không khỏi co quắp, mọi người càng im lặng, bởi vì ai cũng biết toàn bộ Tây Châu có quan hệ với Thiên Ma Sơn, cũng chỉ có góa phụ của Trác Uyên, Sở Khuynh Thành thôi.  

             Có nàng ở bên cạnh, cho dù không cẩn thận đắc tội Thiên Ma Sơn cũng còn có thể cầu tình, phơi bày chuyện này ra, chính là một cái ô dù (*) như vậy cũng bị hai lão già này mang đi, đột nhiên trong lòng mọi người lập tức sinh ra một cỗ oán khí…  

             (*) Ô dù: ẩn dụ cho việc được bảo vệ lợi ích, không bị tổn hại.  

             Cùng lúc đó, ở miệng núi lửa ở Nam Châu một mảnh lửa cháy ngập trời, một nữ tử chậm rãi tiếp lấy một đạo ngọc giản, nhìn kỹ một chút không thể nghi ngờ chính là Mộ Dung Tuyết.  

             Sau đó nàng ta đưa ngọc giản cho một vị râu quai nón mồ hôi đầm đìa ở bên cạnh, lạnh nhạt nói: “Đại ca, Bắc Châu cầu cứu viện!”  

             “Sao vậy, ngươi không hỏi chuyện gì sao?”  

Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!