Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Đại Quản Gia Là Ma Hoàng - Trác Uyên (Trác Phàm)

“Đa tạ Long Tổ tương trợ, vừa nãy vãn bối đắc tội rồi!”  

             Trác Uyên nhìn Long Tổ một cái thật sâu, thấy hai mắt tiều tụy của lão ta, không khỏi bái lạy một cái từ phía xa, vô cùng cảm kích, sau đó quay đầu nhìn Tước Nhi ở bên cạnh, khẽ nói: “Cất cẩn thận mười viên Tiểu Long Tức Đan này vào, bảo vệ bản thân cho tốt!”  

             Vừa dứt lời, Trác Uyên để Tiểu Tam Tử vào trong nhẫn, quay người một cái, đầu cũng không ngoảnh lại đi về phía kết giới.  

             Tước nhi nhu thuận gật gật đầu, đặt mười viên Kim Sắc Viêm châu kia vào trong nhẫn, sau đó vội vàng đuổi theo bước chân của phụ thân.  

             Long Tổ nhìn chằm chằm vào bóng lưng có chút kiêu ngạo của Trác Uyên, mí mắt hơi run lên, không khỏi âm thầm gật đầu. Thì ra tên tiểu tử này lừa gạt lão phu mười viên Long Tức Đan không phải vì bản thân, mà là vì Tước Nhi à!  

             Xem ra kỳ lân nhỏ này là ngoài ý muốn, thật sự khiến hắn tỉnh ngộ rồi, hơn nữa… Hắn thật sự coi hai con dã thú này như con ruột của mình, một tên nhân loại, nhân loại…  

             Hải Ngao, ngươi có thể tưởng tượng được, một tên nhân loại lại có thể dùng trái tim như vậy để đối xử với linh thú không…  

             Bùm…A!  

             Tuy nhiên, vào lúc này, một tiếng nổ đột ngột vang lên, Trác Uyên đang đi, đột nhiên hét lên một tiếng thảm thiết, bỗng che con mắt bên trái của hắn lại, một tia Lôi Viêm màu đen chợt lóe lên rồi biến mất, từng dòng máu tươi chảy xuống từ khóe mắt.  

             “Phụ thân, người sao vậy?” Tước Nhi giật mình, chặn lại hỏi.  

             Trác Uyên không nói chuyện, chỉ chậm rãi lắc đầu, nhưng trong lòng Long Tổ đều đã biết rõ, trầm ngâm một lát, sâu xa nói: “Tiểu tử, về sau… ít sử dụng con mắt đó lại đi…”  

             “Gì cơ, mắt của phụ thân?”  

             Lông mày không khỏi run lên, Tước Nhi bất khả tư nghị (*) nhìn về phía Long Tổ: “Long Tổ, mắt của phụ thân bị làm sao vậy?”  

             (*) Bất khả tư nghĩ: không thể tưởng tượng nổi hay không thể nào suy nghĩ bàn luận ra được.  

             Long Tổ không lên tiếng, chỉ chăm chú nhìn về phía Trác Uyên, Trác Uyên cũng không nói chuyện, chỉ là sau khi nghỉ ngơi một lát mới chậm rãi lau đi vết máu loãng trên khóe mắt, cười nhẹ lên tiếng: “Đa tạ Long Tổ quan tâm, ta không sao…”  

             “Không sao?”  

             Nhưng chưa kịp đợi hắn nói xong, Long Tổ đã hừ lạnh một tiếng, giọng điệu chất vấn nói: “Chắc hẳn ngươi rõ ràng hơn ta, con mắt này của ngươi nguy hiểm như thế nào, không chỉ đối với người khác mà còn với chính ngươi nữa. E rằng ngay từ lúc bắt đầu ngươi đã biết rồi, đồng tử Diệt Thế Lôi Viêm kia của ngươi, điểm khác biệt lớn nhất với Tử Lôi Kim Nhãn của Thiên Đế, không phải uy lực mạnh hơn mà căn bản là không ổn định. Sức mạnh của tứ đại thánh thú hợp nhất, nào có dễ khống chế như vậy chứ? Nếu như ngươi cứ tiếp tục như này là đang chơi với lửa đấy!”  

             Mí mắt khẽ run lên, Trác Uyên suy tính cẩn thận, một lúc lâu sau, trong mắt mới hiện lên tia quyết định, khẽ lên tiếng: “Con mắt này của ta, từng cứu mạng ta với Tiểu Tam Tử, nếu như lần sau thật sự phải tự thiêu, ta cũng sẽ kéo theo đối thủ cùng nhau xuống địa ngục…”  

             Khoé miệng Trác Uyên nhếch lên tạo thành một đường vòng cung, hắn không nói gì nữa, nhẹ nhàng kéo bàn tay của Tước Nhi đang vô cùng lo lắng, chậm rãi đi về phía kết giới, vừa nghe một tiếng ong khẽ vang lên, hai cha con liền biến mất hoàn toàn rời khỏi nơi này, đi đến thế giới rộng lớn bên ngoài kia.  

             Chỉ có Long Tổ vẫn luôn nhìn chằm chằm phương hướng Trác Uyên biến mất, có chút sững sờ.  

             Rõ ràng là một tên tiểu tử ma đạo, lại có thể hiểu được xả thân đại đạo (*), tên tiểu tử này… Càng ngày càng giống Cửu U rồi, là vì công pháp hay vì truyền thừa, hay là…  

             (*) Xả thân đại đạo: vì việc lớn, đạo lý đúng đắn sẵn sàng hy sinh bản thân mình.  

             Ở một bên khác, ngay khi hai cha con Trác Uyên đang bắt đầu đi về phía Bắc Hải thì Đông, Tây, Nam Châu đồng thời nhận được một tin tức, thư cầu cứu của Bắc Châu, đế quốc Kiếm Tinh ở Trung Châu, cuối cùng cũng bắt đầu hành động rồi!  

             Song Long Viện, Thông Thiên Các, Cửu Tông cao tầng ở Tây Châu đều tụ họp tại đây, ai cũng có biểu tình nghiêm túc, vẻ mặt ngưng trọng. Hơn nữa, Cửu Tông ở Tây Châu lúc này đã hoàn toàn khác với hai năm trước.  

             Bởi vì Ngũ Tông bị diệt, rất nhiều thế lực mới bổ sung vị trí, hầu như thực lực còn rất yếu, có điều nhờ Song Long Viện chống đỡ, bọn họ cũng phát triển cực kỳ nhanh chóng, người nổi bật nhất trong đó là liên minh gia tộc Thức lấy đế quốc Thiên Vũ làm trung tâm, không ngừng mở rộng ra bên ngoài, Lạc Minh là đáng chú ý nhất.  

             Mà người cầm quyền Lạc Minh chính là đệ nhất thế gia của Thiên Vũ, Lạc gia!  

             Không ai biết được vì sao thế gia nhỏ bé này lại có thể phát triển nhanh chóng như thế, ngay cả khi có sự hỗ trợ của Song Long Viện thì sự phát triển đó cũng khiến cho người ta trố mắt nghẹn họng.  

             Chỉ trong vòng hai năm ngắn ngủi, đã có được thực lực mạnh nhất của Hạ Tam Tông trong Cửu Tông trước kia, đến thẳng trình độ Trung Tam Tông. Những cái này so với những thế lực mới lên kia, vốn còn chưa đạt được một phần ba trình độ của Hạ Tam Tông trước kia nữa, cách biệt một trời một vực. Có thể nói là một sự tồn tại siêu tân tinh ở Tây Châu!  

             Hơn nữa đây không phải là chỗ lợi hại nhất của Lạc Minh, điều khiến người ta phải lau mắt mà nhìn chính là sự quật khởi của gia tộc này, thật sự là giống sự phát triển của thế gia đứng đầu năm châu, hoàng thất đế quốc Kiếm Tinh, Bách Lý thế gia, tuy phương thức khác nhau nhưng kết quả lại giống nhau đến kỳ diệu.  

             Đều không lấy tông môn làm địa vị, chỉ biết tu luyện, không hỏi chuyện thế tục nhân gian.  

             Lạc Minh giống với đế quốc Kiếm Tinh, sĩ nông công thương, cái gì cũng có, hơn nữa bản thân còn là quân võ thế gia, dẫn binh chinh chiến, mở rộng lãnh thổ đều không thành vấn đề.  

             Bên trong có mưu sĩ tướng lĩnh, văn thao cùng với võ lược, hoàn toàn đầy đủ, không khác gì một đế quốc nhỏ. Hơn nữa đế quốc này vẫn đang phát triển với tốc độ kinh người. Thậm chí bởi vì Lạc gia có công lao và thành tích xuất sắc trong lĩnh vực quân sự, khiến cho rất nhiều quân sự ở Tây Châu phải đề phòng, đều giao cho bọn họ quản lý.  

             Vì vậy một số người tin rằng, nếu như không có một cái đế quốc Kiếm Tinh nắm giữ Trung Châu, tạo thành uy hiếp lớn đối với bốn châu thì Lạc Minh đang ở trong hoàn cảnh tương đối an toàn ôn tồn thì rất có thể sẽ trở thành đế quốc Kim Tinh thứ hai.  

             Có điều đáng tiếc trên đời không có nếu như, đế quốc Kiếm Tinh đã độc nhất vô nhị, cho nên dù Lạc Minh đuổi sát như vậy cũng chỉ có thể trở thành một trong hàng ngàn người chống đối, khó có thể vươn lên huy hoàng như vậy được!  

             Suy cho cùng thì người đầu tiên ăn cua (*) sẽ được lưu danh sử sách, người thứ hai nhất định sẽ không có tiếng tăm gì!  

             (*) Người đầu tiên ăn cua: Hình ảnh ẩn dụ cho người đầu tiên dám làm gì đó, Lỗ Tấn từng nói: “Hình dáng của con cua ghê gớm, xấu xí, dữ tợn. Người ăn cua lần đầu thật sự cần dũng khí.”   

             Trên đời này, có một số việc chỉ có một người thành công, người thứ hai chỉ có thể tầm thường, trừ phi có thể vượt qua người đầu tiên, bằng không cả đời cũng chỉ có thể sống dưới cái bóng này thôi.  

             Đây chính là tình cảnh lúng túng của Lạc gia bây giờ, có tiềm lực trở thành đế quốc Kiếm Tinh như thế nhưng đã không còn cơ hội như vậy nữa rồi. Đây chính là thời gian, vận mệnh và may mắn!  

             Trác Uyên đã tạo ra nền móng tốt cho sự phát triển của bọn họ, lại địch không nổi thiên lý tuần hoàn, thời cơ trở thành đế quốc chiếm lấy một châu đã trôi qua rồi, chỉ có đợi thời cơ tiếp theo…  

             Tất cả mọi người chen chúc trong một căn phòng có hơi nhỏ hẹp, nhìn nhau, Lạc Minh Viễn với tư cách là minh chủ của Lạc Minh, bên người mang theo hai vị mưu sĩ Gia Cát Trường Phong và Lãnh Vô Thường cũng đang cẩn thận quan sát sắc mặt của mọi người xung quanh, khẽ nhíu mày.  

             Trên ghế chủ tọa, sắc mặt Song Long Chí Tôn âm trầm, trong tay cầm một tấm ngọc giản, chậm chạp không lên tiếng, một lúc lâu sau mới do Hắc Nhiêm Chí Tôn mở miệng nói: “Các vị, hôm nay tập hợp chư vị tông chủ, cung phụng trưởng lão và những chưởng sự của các thế gia lại một chỗ, chủ yếu là để bàn bạc một chuyện vô cùng cấp bách. Đế quốc Kiếm Tinh, cuối cùng cũng đã hành động rồi!  

             “Cái gì?”  

             Tất cả mọi người không khỏi giật mình, xì xào bàn tán, lập tức bắt đầu thảo luận, chỉ có ba người Lạc Minh Viễn vẫn không chút xao động, bình thản tự nhiên như cũ.  

             Ngay cả xảy ra chuyện gì cũng không biết thì thảo luận cái khỉ gì chứ, những lão già tông môn này rõ ràng đều là những người trong đại gia tộc yên bình, chưa từng trải qua những chuyện mưu mô lừa gạt khói lửa trên chiến trường.  

             Lãnh Vô Thường và Gia Cát Trường Phong lạnh lùng lườm bọn họ một cái, sau đó nhìn nhau lắc đầu, cười nhạo không nói.  

             Khụ khụ khụ…  

             Bạch Mi Chí Tôn  khẽ ho vài tiếng, cầm tấm ngọc giản kia nói tiếp: “Một tin tốt và một tin xấu. Tin tốt là… Xung Thiên Kiếm, thần binh của Đông Châu đã bị một tên phản đồ của Đông Châu là Thượng Quan Phi Vân trộm mất, cuối cùng dưới sự lãnh đạo của gia chủ Thượng Quan gia là Thượng Quan Phi Hùng đã lấy lại được. Còn tin xấu là… Cách đây không lâu, cao thủ đệ nhất Bắc Châu đánh một trận với hải yêu Bắc Hải bị thương nặng, đế quốc Kiếm Tinh nghe vậy, lập tức phái người tập kích Bắc Châu, ý đồ muốn cướp đoạt thần kiếm Phong Thiên. Bây giờ người Hải Minh Tông đang cầu cứu viện khắp nơi, hy vọng có thể cùng ngăn cản hành động lần này của Trung Châu!”  

             “Ách, hai vị Chí Tôn, không biết lần này bọn chúng phái ai tới mà phải cầu cứu viện khắp nơi để bảo vệ kiếm, cấp bách như vậy sao?” Một người dơ tay lên, khẽ hỏi.  

             Trong mắt chợt lóe qua một tia sáng, sắc mặt Hắc Nhiêm Chí Tôn âm trầm, lạnh lùng nói: “Lần này có mười sáu người đột nhập vào Bắc Châu, thế hệ trẻ do thái tử Kiếm Tinh dẫn đội, có lẽ muốn đến để rèn luyện một lần, mà người lãnh đạo chính là Bất Bại Kiếm Tôn Bách Lý Ngự Thiên đích thân dẫn đầu!”  

             “Cái gì, Bách Lý Ngự Thiên?”  

             Shh!  

             Tất cả mọi người không khỏi hít một ngụm khí lạnh, đồng thời bất giác sợ hãi kêu ra tiếng: “Lão quái vật này lại tự mình ra tay, thảo nào lần này Bắc Châu lại cấp bách như vậy?”  

             Hắc Nhiêm Chí Tôn không khỏi thở một hơi dài, bất lực nói: “Còn cấp bách hơn chuyện này, đó là Bách Lý Ngự Thiên không phải hành động một mình mà còn mang theo ngũ đại Kiếm Vương của Bách Lý gia nữa. Ồ, phải rồi, bình thường có lẽ các ngươi chỉ từng nghe qua danh hiệu Kiếm Vương của đế quốc Kiếm Tinh, còn chưa biết thực lực của Kiếm Vương đâu nhỉ. Vậy lão phu nói cho các ngươi biết, đệ nhất cao thủ Đan Thanh Sinh trước đây của Tây Châu chúng ta, hiện tại chính là Trảm Long Kiếm Vương của Trung Châu!”  

Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!