Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Đại Quản Gia Là Ma Hoàng - Trác Uyên (Trác Phàm)

(1)Chỉ người phụ nữ xuất chúng, có chí khí anh hùng.  

             Phùng phùng phùng!  

             Trong một không gian nóng như lửa đốt, dõi mắt nhìn đâu cũng thấy lửa vàng chói mắt đang cháy hừng hực, tiếng vang phùng phùng như muốn đốt thủng cả trời đất.  

             Từng luồng sét màu tím cắt ngang bầu trời, chiếu sáng bóng dáng một con chim khổng lồ màu tím dài mười mấy trượng đang liên tục chao liệng phóng lên trời cao, đối mặt với thế công mạnh mẽ của đống lửa vàng nóng chảy. Lửa nóng phát ra tiếng nổ mạnh, thiêu rụi mọi thứ xung quanh thành hư vô, bùng nổ tiếng vang rung trời lệch đất.  

             Nhưng chẳng mấy chốc, lửa vàng bốn phía đột nhiên biến mất không thấy tăm hơi, cuối cùng lộ ra thân hình của một con rồng khổng lồ dài trăm trượng. Nó khẽ gật gù, trong cặp mắt to như ngọn núi tràn ngập vẻ vui mừng.  

             Phịch!  

             Con chim sấm cũng thình lình đáp xuống đất, sau đó thân mình nhoáng lên hóa thành một bé gái chừng sáu bảy tuổi, hiếu kỳ nhìn chằm chằm con rồng khổng lồ kia rồi hỏi: "Long Tổ, hôm nay kết thúc huấn luyện rồi sao? Sao nhanh thế?"  

             "Ha ha ha... Nên kết thúc rồi, dẫu sao cũng có khách ghé thăm." Rồng bự không khỏi cong khóe miệng, cười khẽ một tiếng, sau đó dùng móng vuốt sắc bén rạch một đường giữa hư không.  

             Roẹt!  

             Không gian bị xé rách lộ ra ánh sáng rực rỡ bên ngoài, gió nhẹ vờn quanh núi non hùng vĩ, đồng thời để lộ một bóng người quen thuộc.  

             Người nọ chầm chậm bước về trước, dừng chân trước kết giới bằng lửa cháy, đợi không gian sau lưng khép lại xong mới bật cười thành tiếng, bình thản cất lời: "Long Tổ không hổ là Long Tổ! Ta vừa mới đến đã bị phát hiện."  

             "Phụ thân!"  

             Song không đợi con rồng mở miệng đáp lời, đôi mắt bé gái mềm mại đã tỏa sáng lấp lánh, vô cùng phấn khích chạy ra nhào vào ngực người nọ, mừng rỡ khôn cùng.  

             Người nọ khẽ cong khóe miệng, từ từ ngẩng đầu lên, lộ ra một khuôn mặt không thể quen thuộc hơn nữa - chính là Trác Uyên. Trác Uyên ôm lấy bé gái chạy như bay đến, nhìn cô bé thật lâu, nhịn không được cười khẽ: "Ha ha... Tước Nhi à, đã lâu không gặp, xem ra cuộc sống của ngươi ở đây rất tốt."  

             "Phụ thân, người tới đón con à?" Tước Nhi nhìn hắn bằng cặp mắt mong mỏi, vội vàng hỏi.  

             Trác Uyên mỉm cười xua tay, hơi xúc động mà xoa đầu nhỏ của nàng, cuối cùng lắc đầu một cách bất đắc dĩ: "Chừng nào ngươi có thể rời khỏi đây không phải chuyện ta có thể quyết định được, phải xem ý của Long Tổ. Nếu Long Tổ cảm thấy ngươi đã đủ bản lĩnh một mình đối mặt với thế giới này tự nhiên sẽ thả ngươi đi.”  

             “Long Tổ, vậy bây giờ ta có thể ra ngoài cùng phụ thân chưa? Những điều ngươi dạy ta đều đã học…” Nghe Trác Uyên nói vậy, Tước Nhi vội vàng quay sang nhìn Long Tổ với ánh mắt tràn ngập sự mong đợi và khẩn cầu.  

             Đã hai năm không ở bên Trác Uyên, nàng muốn đoàn tụ cùng phụ thân lắm rồi.  

             Long Tổ nhìn nàng, chẳng nói gì mà chỉ chăm chú dõi theo bóng dáng Trác Uyên, thản nhiên hỏi: “Tiểu tử! Hôm nay ngươi tới đây đừng bảo là do tiện đường ghé qua ôn lại chuyện cũ nhé? Đã xảy ra chuyện gì?”  

             “Long Tổ không hổ là Long Tổ, chẳng có chuyện gì gạt được cặp mắt tinh anh của lão nhân gia ngài!”  

             Trác Uyên chợt bật cười, trên mặt thoáng lộ ra vẻ bi thương, kế tiếp vung tay áo lên, thân thể yếu ớt của Tiểu Tam Tử xuất hiện trước mặt hai người.  

             Mà Tước Nhi trông thấy bộ dạng yếu ớt của Cổ Tam Thông cũng ngạc nhiên lắm, la lên thật to: “Đại ca? Hắn làm sao vậy?”  

             “Kỳ lân?”  

             Trong mắt Long Tổ chợt lóe lên ánh sáng, đây là lần đầu tiên lão ta nhìn thấy mặt Tiểu Tam Tử, nhưng chỉ mới liếc mắt đã nhận ra nên không khỏi kinh ngạc: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Ngươi kể lại cặn kẽ cho ta nghe!”  

             Trác Uyên nặng nề thở dài, sắc mặt nặng trĩu, lạnh lùng gật đầu rồi kể lại tất cả đầu đuôi những chuyện xảy ra trong hai năm qua, cuối cùng còn tự trách bản thân: “Ta không ngờ Thánh Binh Chi Uy lại gây nhiều tổn hại cho Thánh thú đến vậy, do ta sơ sót. Nay ta đã biết Phong Thiên Hải Ngao ở đâu, ý của Côn Bằng là để hai vị chia ra phong ấn thân xác và nguyên thần của Tiểu Tam Tử, bảo đảm kỳ tinh khí thần của hắn không tiêu tán, giúp ta có thêm thời gian đi tìm Hải Ngao tiền bối xin cứu mạng.”  

             “Ừm… Lão Côn Bằng nói đúng đó, chuyện này chỉ có Phong Thiên Hải Ngao mới làm được.”  

             Long Tổ khẽ gật đầu, trong mắt chợt lóe ánh sáng, vuốt rồng to lớn bật ra. Bụp một tiếng, mấy luồng sáng vàng mang theo ánh lửa như sao băng xẹt qua bắn về phía Tiểu Tam Tử đang hôn mê bất tỉnh, sau đó điểm “bịch bịch bịch” vào mấy huyệt quan trọng của hắn.  

             Ngay sau đó, Long Tổ chộp mạnh vuốt cuối cùng lên người Tiểu Tam Tử, ngọn lửa vàng cháy hừng hực trên người hắn, kế tiếp tất cả đều ẩn hết vào cơ thể hắn trong vòng một nhịp thở.  

             Song cùng lúc đó, trên người Tiểu Tam Tử cũng tỏa ra ánh sáng màu vàng, vững vàng bọc hắn vào trong, mà sắc mặt Tiểu Tam Tử cũng hồng hào hơn hẳn.  

             Long Tổ thở ra một hơi, thoáng gật đầu: “Con kỳ lân nhỏ này tạm thời không sao rồi, ngươi dẫn hắn đi gặp Hải Ngao đi. Có điều đến lúc đó tiểu tử nhà ngươi nhất định phải cẩn thận, lão già kia khác với chúng ta, vô cùng hận loài người. Khả năng đến lúc đó ngươi chưa kịp mở miệng đã bị lão khốn khiếp kia tát chết, không những không cứu được kỳ lân nhỏ mà đến cả ngươi cũng phải táng thân dưới chưởng của lão.”  

             “Sao vậy? Lão còn là dã thú, không nói chuyện được sao?”  

             “Không phải không thể nói chuyện mà là lão vốn không tin lời con người!”  

             Long Tổ bất đắc dĩ lắc đầu, nhịn không được thở dài thườn thượt: “Có lẽ ngươi không biết, một con mắt của lão bị nhân loại làm mù, khó khôi phục lại như trước. Cho nên cả đời này lão coi nhân loại là kẻ địch, là một kẻ điên!”  

             Trác Uyên không khỏi nhíu mày, kinh hãi nói: “Bị nhân loại làm mù một mắt? Người kia là…”  

             “Kiếm Đế trong Thập Đế!”  

             Long Tổ khẽ liếc mắt nhìn hắn, thở dài dặn dò: “Cho nên đến lúc đó hoặc là ngươi nhất định phải nhanh chóng nói rõ ý đồ, hoặc là ném thẳng kỳ lân nhỏ cho lão, chớ dông dài. Nếu không đoán chừng đến một chữ ngươi cũng chẳng nói được đã thành thức ăn trong bụng lão rồi.”  

             Trác Uyên giật giật mí mắt, trầm ngâm chốc lát mới gật đầu thật mạnh, vẻ mặt vô cùng ngưng trọng.  

             Thánh thú chính là cao thủ mạnh nhất thế gian, cho dù hiện tại bị kết giới phàm giai áp chế nhưng giết một người đối với bọn họ mà nói là chuyện dễ như trở bàn tay. Nếu Hải Ngao kia gặp người là tiêu diệt ngay thật, đến cả trao đổi cũng không cho thì lần này hắn đến tìm lão đúng là cửu tử nhất sinh.  

             Tước Nhi tựa hồ hiểu rõ tính nguy hiểm của nhiệm vụ lần này, quýnh quáng cả lên, hoảng hốt nói: “Long Tổ, đã như vậy thì để ta đi cùng phụ thân đi, biết đâu lại giúp được gì đó.”  

             “Chớ làm ẩu! Chuyến này lành ít dữ nhiều, ai biết sẽ xảy ra chuyện gì khi giao tiếp với một con Thánh thú nổi điên? Tiểu Tam Tử đã biến thành bộ dáng này, ngươi không được phép xảy ra chuyện gì nữa!” Trác Uyên nhướng mày, bác bỏ đề nghị của Tước Nhi.  

             Nhưng Long Tổ lại gật đầu khe khẽ, đứng về phe Tước Nhi: “Để Tước Nhi đi theo đi, không biết chừng lại giúp được ngươi một tay thật. Nàng là Thánh thú sơ khai, lão Hải Ngao trông thấy nàng có khi lại chịu cho ngươi chút thời gian trình bày lý do, gia tăng tỷ lệ thành công ấy chứ. Hơn nữa với thực lực của Tước Nhi hiện tại chắc chắn có thể làm cánh tay trái phải của ngươi, lần này cứ coi là đi lịch luyện.”  

             Tước Nhi nghe Long Tổ nói vậy thì vui mừng khôn xiết. Trác Uyên đắn đo hồi lâu rồi gật đầu đồng ý.  

             Bởi vì hắn biết, Long Tổ dành ra rất nhiều thời gian trên người Tước Nhi, tất nhiên sẽ không dễ dàng từ bỏ đồ đệ này, bằng không tâm huyết dạy dỗ và chăm sóc suốt hai năm qua uổng phí cả sao?  

             Cho nên Long Tổ hẳn rất yên tâm về lần hành động này của nàng. Đến Long Tổ cũng cảm thấy cho nàng đi không thành vấn đề thì Trác Uyên cũng thêm phần nắm chắc. Hắn rất tin tưởng vào phán đoán của lão Long.  

             Nghĩ tới đây, Trác Uyên không còn dị nghị nào nữa, hắn vươn một tay ra, trịnh trọng nhìn về phía Long Tổ: “Long Tổ tiền bối, chuyện lần này quá cấp bách, không biết ngài có thể giúp ta chút việc không?”  

             “Ngươi muốn làm gì?”  

             “Có thể cho ta thêm mười tám viên Long Tức Đan nữa không?”  

Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!