Có hơi đình trệ một chút, nhìn dáng vẻ ngơ ngác của mọi người, người nọ không nhịn được bất đắc dĩ cười khổ một tiếng, lại cúi đầu thật sâu lần nữa rồi nói: “Khởi bẩm gia chủ, Cổ Liệt Uyên này thật sự trí dũng song toàn, anh hùng tài giỏi, khi những người của chúng ta tìm thấy hắn trước đây, mặc dù toàn thân trọng thương nhưng vẫn che chở con trai độc nhất không buông, thật sự khiến người ta khâm phục!”
“Đây đã không còn là vấn đề về trí dũng song toàn nữa, quả thực là phép màu đấy!”
Da mặt không nhịn được giật giật, Thượng Quan Phi Hùng ngẩn ra hồi lâu, không khỏi thở ra một hơi thật dài, đầy vẻ cảm thán nói: “Chỉ cần Cửu Kiếm Vương ở trong số đó thì sức mạnh có thể càn quét thiên hạ, bây giờ hai Kiếm Vương liên thủ, lại càng không thể địch nổi. Bách Lí Kinh Vĩ, quân sư số một của đế quốc kiếm tinh, tài trí không ai với tới. Nếu có thể dùng mưu trí để phong Kiếm Vương thì hắn cũng là một trong những Kiếm Vương số một rồi. Nhưng tổ hợp ba người như vậy, kết hợp giữa mưu trí và thực lực, không chê vào đâu được, gần như là tồn tại vô địch, mà vẫn bị một đứa trẻ Thần Chiếu Cảnh đùa giỡn trong lòng bàn tay, chạy thoát khỏi cõi chết, này…”
Khóe miệng không khỏi gợi lên một sự chua xót bất đắc dĩ, Thượng Quan Phi Hùng không nói tiếp nữa, có điều trong mắt không ngăn được hiện lên từng tia thương xót: “Hầy, chúng ta sợ chết chỗ nọ đến chết chỗ kia, không dám tuỳ tiện đối mặt với đối thủ, chẳng lẽ lại dễ đối phó như vậy sao? Hay là nói… Chúng ta là thị tộc đệ nhất Đông Châu, cao thủ trong tộc y như đại gia Lâm, cư nhiên lại kém hơn một tên vãn bối Thần Chiếu Cảnh? Ha ha… Buồn cười, buồn cười thật, trò cười lớn nhất thiên hạ! Buồn cười trước đây chúng ta vì trộm kiếm mà tổn binh hao tướng, kết quả bây giờ dưới sự mưu tính của một đứa trẻ mà dễ đến tay như thế, còn toàn thân trở ra, chuyện này, ha ha…”
Thượng Quan Phi Hùng không nhịn được hung hăng lắc đầu, trên mặt đều là vẻ mất mát. Mặc dù trong tay bọn họ có Xung Thiên Kiếm đã hằng mơ ước, nhưng nó phải trở về trong chiến thắng, vinh quy về làng.
Nhưng trong lòng bọn họ lại không hề có một vẻ đắc ý mà họ nên có, như thể có một thứ gì đó bị cướp đi.
Không sai, chính là đối thủ!
Xung Thiên Kiếm này không phải cướp về bằng thực lực cùng mưu trí của chính bọn họ, mà là do một tên vãn bối đoạt tới, lại bán cho bọn họ. Bọn họ vẫn không hề thắng Thượng Quan Phi Vân một chút nào, ngược lại là đứa trẻ kia, ở trong một loạt tranh đấu, đối mặt với cao thủ rất mạnh, chiến thắng liên tiếp, đùa giỡn đối thủ với những tràng vỗ tay.
Phải biết rằng, Thượng Quan Phi Vân là phản đồ của Thượng Quan gia bọn họ, cũng là đối thủ của Thượng Quan gia bọn họ, nhưng cuối cùng lại phải mượn một tên vãn bối mưu trí mới có thể giành chiến thắng.
Đây chẳng phải nói Thượng Quan gia bọn họ không có ai, toàn bộ gia tộc đều không bằng một đứa trẻ Thần Chiếu Cảnh hay sao?
Vừa nghĩ đến đây, nhìn thấy vẻ mặt cô đơn của gia chủ, ngay cả những người vui vẻ vì lấy được thần kiếm trước đây, lúc này cũng không nhịn được cúi đầu, cuối cùng không hề vui mừng nữa.
Đối với thắng lợi không thuộc về mình, mặc dù ngươi đưa cúp cho hắn, hắn cũng không có bất kỳ hứng thú nào để nhận nó. Đồ vật nhặt được so với đồ vật tự làm ra, càng khiến người ta không có cách nào tiếp thu!
Suy cho cùng đến lấy còn chứng minh rằng ngươi có đối thủ, chẳng qua người ta không thèm khát thắng lợi, nhường thắng lợi cho ngươi mà thôi, đây là một loại vũ nhục, nhưng cũng coi như có thể chấp nhận bởi vì có người tranh đấu cùng với ngươi. Nhưng nhặt được lại là sự coi thường trần trụi, người ta thậm chí nhớ cũng không nhớ đến ngươi.
Nắm thắng lợi như vậy ở trong tay, trong lòng không phải vũ nhục mà là trống rỗng, cảm thấy cả người đều giống như không quan trọng.
Giờ phút này bọn họ có loại cảm thụ, bọn họ tin rằng Thượng Quan Phi Vân và những người trong trận chiến lần này, những gì bọn họ nhìn thấy cũng như ghi nhớ, nhất định chỉ có Cổ Liệt Uyên kia thôi.
Thượng Quan gia? Hừ hừ, một đám người qua đường không có gì ghê gớm…
Cổ Liệt Uyên, một vãn bối Thần Chiếu Cảnh, giống như sao chổi giáng thế xuất hiện trước mặt bọn họ, trong nháy mắt đoạt hết tất cả vinh dự của Thượng Quan gia không còn sót một chút gì!
Tuy hắn thay bọn họ lấy Xung Thiên Kiếm về, nhưng bọn họ lại không biết nên cảm kích, hay là nên… hầy!
Hiểu rõ tâm tình của mọi người, đặc biệt là gia chủ Thượng Quan Phi Vân, một trong ba vị Chí Cường cung phụng không khỏi khẽ cười một tiếng, vỗ vỗ đầu vai lão nói: “Phi Hùng, tốt xấu gì thì Xung Thiên Kiếm đã trở lại, lần này chúng ta có thể toàn thân trở ra trong chuyến đi Trung Châu cũng coi như là chuyện tốt. Mặt mũi, danh tiếng, vinh dự đều là những thứ tầm thường, trong cuộc đời của mỗi người cũng sẽ mất đi vài lần, không cần để ý nữa!”
“Ta hiểu, với tư cách là gia chủ, ở trước mặt đại nghĩa của gia tộc, những thứ này đều không quan trọng. May mà lần này chúng ta tổn thất rất nhỏ, bình yên vô sự có thể chấm dứt vấn đề đã là kiếm lời lớn rồi, lão phu còn không thỏa mãn cái gì nữa chứ? Có điều…”
Nói rồi, nét mặt của Thượng Quan Phi Hùng không khỏi nghiêm nghị, lại thở dài một tiếng, nhìn về phía mặt trời đỏ au sắp xuống núi trên chín tầng trời kia, bất giác lại buồn bã nói: “Có điều sau khi trải qua việc này, ta thỉnh thoảng đều sẽ suy nghĩ, lão phu thật sự có tư chất để kế thừa gia chủ hay không? Lúc trước ở trong vương phủ, Phi Vân nói rất đúng, bàn về thực lực và tiềm chất, ta đều không theo kịp hắn; bàn về quyết đoán, ta lại do dự không quyết đoán, khó thành đại sự, không giống như hai vãn bối Bách Lí Kinh Vĩ cùng Cổ Liệt Uyên, quyết định nhanh chóng, tính sẵn trong lòng; bàn về mưu trí, lần này Cổ Liệt Uyên và Bách Lí Kinh Vĩ bọn họ đối chọi gay gắt, càng làm ta mở rộng tầm mắt, kế với kế liên hoàn, không lộ chút sơ hở, mỗi người đều có tâm cơ khó lường, không phải người bình thường có thể phá vỡ!”
“Có khi ta suy nghĩ, nếu lần sau lại đối phó với một người tài trí như Bách Lí Kinh Vĩ, gia chủ ta đây đem tất cả sinh mạng của tộc nhân đều thua vào trong ấy, đó là tội nghiệt lớn cỡ nào! Tóm lại, chung quy Thượng Quan Phi Hùng ta vẫn là một người có tài cán bình thường, không có bao nhiêu tài năng, tiếp tục ngốc ở trên vị trí gia chủ của nhà này, đến cùng đối với gia tộc có lợi hay có hại? Ha ha ha… Đại khái ở trên tay của ta, gia tộc sẽ không có nhiều phát triển. Đặc biệt là lần này, ta thấy tiểu tử Cổ Liệt Uyên này ra tay, tuy nói rất cay, bất kể thủ đoạn, ngay cả làm nổ người khác cũng có thể sử dụng, nhưng hiệu suất lại cực cao. Hơn nữa Yên Nhi còn có ý tứ với hắn, nếu ta có thể chiêu hắn tới cửa làm con rể, lại truyền vị trí gia chủ này cho hắn, đối với Thượng Quan gia chúng ta mà nói chính là món hời lớn. Ít nhất, hắn có thực lực hơn lão phu…”
Nhìn lão một cái thật sâu, tên cung phụng kia trầm ngâm một chút, nhàn nhạt mở miệng: “Phi Hùng, năng lực của ngươi có hạn, lúc ấy mấy lão già chúng ta đã biết rõ, nhưng tại sao vẫn còn có một đám tiến cử ngươi làm gia chủ, ngươi biết không?”
“Lúc ấy người thừa kế chỉ có hai người là ta và Phi Vân, Phi Vân lại quá mức cuồng ngạo, liên tiếp phạm sai lầm…” Lông mày hơi nhíu lại, Thượng Quan Phi Hùng suy nghĩ một chút, lẩm bẩm lên tiếng.
Nhưng tên cung phụng kia lại chậm rãi lắc đầu, khẽ cười nói: “Con người không phải thánh hiền, ai mà không có sai lầm? Làm sao chúng ta chỉ vì một điểm nhỏ như vậy mà không cho hắn cơ hội tiếp nhận chức vụ gia chủ chứ? Hơn nữa Thượng Quan Phi Vân quả thật có tư chất hơn người, lúc ấy chúng ta cũng từng có tranh luận rất lớn…”
“Vậy tại sao…”
Thượng Quan Phi Hùng vẫn rất khó hiểu, tên cung phụng kia lại thản nhiên cười, không tỏ ý kiến nói: “Đế vương ở nhân gian, lập trưởng không lập trẻ, lập bình thường không lập kiêu ngạo. Cái trước là vì trật tự hoàng gia, tránh cho việc đấu tranh trong cung đình; cái sau là tránh cho những khuyết điểm lớn về nhân tính căn bản của con người. Tuy tài trí bình thường không có thành tựu gì, nhưng cũng không gây ra bao nhiêu mầm tai họa, chỉ cần tìm các vị thần phụ tá có năng lực, đều có thể chấn hưng thiên hạ. Nhưng người kiêu ngạo lại tự nhận là tài cán hơn người, tự cao tự đại, lời nói thẳng không thể chói tai, đương nhiên sẽ gây ra mầm họa to lớn, nói không chừng còn có nguy cơ diệt tộc hủy nước, bởi vậy các hoàng tử qua các triều đại của đế quốc, nếu không có người tài đức đủ mặt, vậy thì thà lập người có tài trí bình thường, không lập người ngạo mạn. Tóm lại, chữ đức là trên hết, đây là điều mà hiền nhân đã dạy, không được vượt qua!”
Nhìn chằm chằm vào cung phụng kia, Thượng Quan Phi Hùng gật đầu, rốt cuộc cũng hiểu ra: “Thì ra là thế, lúc trước quyết định loại bỏ Phi Vân, là sợ hắn cuồng ngạo bừa bãi, làm ra việc quá mức, liên lụy khiến cả gia tộc bị huỷ diệt. Nói như vậy, đức hạnh của tiểu tử Cổ Liệt Uyên kia…”
“Hầy, đức hạnh của tiểu tử này cũng không tệ lắm!” Nhưng mà, Thượng Quan Phi Hùng chưa dứt lời, tên cung phụng kia lại phất tay, cười khẽ một tiếng, trong mắt đầy vẻ thần bí.
Không khỏi sững sờ, vẻ mặt Thượng Quan Phi Hùng ù ù cạc cạc: “Nhị cung phụng, ngươi nói cái gì, đức hạnh của hắn tốt, sao ta lại không nhìn ra?”
“Ha ha ha… Nếu ngươi nhìn ra, bên cạnh ngươi sao có thể lồi ra một tên bại hoại như Thượng Quan Ngọc Lâm chứ? Phi Hùng, nhìn người không thể chỉ nhìn vẻ bề ngoài, tuy người này hung ác, nhưng tâm địa không méo mó. Đừng nhập ác và tà làm một, tà là đi con đường sai lầm của mình, mà con đường hắn vẫn luôn đi lại rất tốt!”
Tinh quang trong mắt sáng lên, Chí Cường cung phụng kia không khỏi khẽ cười nói: “Tuy tiểu tử này không từ thủ đoạn, lãnh khốc vô tình, nhưng cũng thật tình, không làm ra vẻ chút nào. Hắn chỉ hoàn thành mục đích của hắn, xung đột với đám người chúng ta mà thôi, cũng không làm bất kỳ việc đê tiện vô sỉ nào. Ngươi có thể suy nghĩ một chút, hắn có thấy lợi quên nghĩa sao? Hắn có tư lợi bội ước sao? Mấu chốt nhất chính là… Hắn vẫn là một người cha tốt, vì con trai mà mặc kệ tất cả, có thể tồi tệ chỗ nào chứ? Lão phu đã từng gặp người tệ hơn cả hắn, bề ngoài thì ra vẻ đạo mạo, sau lưng thì cốt nhục tương tàn, có nhiều lắm. Ác nhân quang minh lỗi lạc giống như vậy, chúng ta cũng không ngại kết giao một chút, họ tốt hơn nhiều so với những tiểu nhân hiếu thắng âm hiểm khác!”
Nhìn lão ta một cái thật sâu, Thượng Quan Phi Hùng cân nhắc hồi lâu, cũng khẽ gật đầu.
“Đúng vậy, tiểu tử này ngoại trừ xung đột mục đích với chúng ta ra, lời nói dường như cũng vô cùng tiêu sái, ngược lại rất đúng với khẩu vị của lão phu, cho dù xưng là quân tử trong ma cũng không quá. Nói như vậy, lão phu định…”
“Này, Phi Hùng, tính toán kia của ngươi thôi bỏ đi!”
Nhưng mà đúng lúc này, tên cung phụng kia lại hung hăng xua tay, cắt ngang lời lão ta, bất đắc dĩ nói: “Nếu ngươi coi trọng tiểu tử kia, chiêu vào cửa làm con rể, chưa chắc là không thể. Hơn nữa từ lợi ích của gia tộc mà nói, có một nhân tài như vậy gia nhập, thật sự lợi ích quá lớn, quả thật là dệt hoa trên gấm. Nhưng nếu muốn nâng hắn lên làm gia chủ, ha ha, vẫn là thôi đi!”
“Vì sao? Hắn hẳn là làm còn tốt hơn cả lão phu, chẳng lẽ cũng rắp tâm…”
“Không, mưu đồ của hắn vô cùng chính trực, có điều đối lập với chúng ta mà thôi, con đường hắn đi chính là con đường ma đạo, ở trên đường con đường này còn chưa kể hắn đi ngay thẳng hơn đó.”
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!