Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Đại Quản Gia Là Ma Hoàng - Trác Uyên (Trác Phàm)

Vù vù vù...  

             Sau khi Trác Uyên và Cổ Tam Thông uống đan dược, từng luồng mũi nhọn màu xanh lóe ngang quanh người, hai người vận công vận chuyển dược lực, đan khí cuồn cuộn không ngừng lưu thông phủ lên những vết thương trên người họ, nhất là chỗ cánh tay không ngừng chảy máu kia, càng được chăm sóc cẩn thận hơn.  

             Mấy luồng khí xanh kia chạy vòng quanh trên miệng vết thương của họ, sau đó từ từ tập hợp như muốn khép miệng vết thương lại, nhưng dường như có gì đó ngăn cản, dù cho khí xanh có quanh quẩn ở miệng vết thương bao lâu cũng không thể nào dung hợp mà phủ lên chỗ miệng vết thương kia, một thoáng sau liền tiêu tan.  

             Trán của Trác Uyên đã đầm đìa mồ hôi, hai tròng mắt khép chặt, cắn chặt răng, mày đã nhăn thành cục, hai tay nắm chặt thành đấm, kiên quyết không buông ra.  

             Hai người Thượng Quan Khinh Yên ở bên cạnh nhìn thấy, khuôn mặt đều nghiêm trọng, căng thẳng, trong lòng lo lắng không yên.  

             Ầm!  

             Cuối cùng, lại một chấn động mạnh mẽ lóe lên, Trác Uyên cắn chặt răng, dồn chút sức lực, nguyên lực dũng mãnh trong cơ thể mạnh mẽ mang theo dược lực tràn vào miệng máu của vết thương, hình như trở ngại đã được giải trừ, luồng khí xanh biếc kia cuối cùng cũng có thể thấm đến miệng vết thương rồi nhanh chóng ngưng tụ máu ở chỗ bị thương lại.  

             Cuối cùng tốc độ máu chảy cũng chậm lại, rồi hoàn toàn khô cạn.  

             Thấy tình cảnh đó, hai người Thượng Quan Khinh Yên sáng mắt lên, trong lòng vui vẻ, Trác Uyên cũng thở phào một hơi rồi chậm rãi  mở mắt, hắn nhìn cánh tay kì lân của mình vừa lòng mà gật đầu.  

             Quả nhiên...đan dược này vẫn hữu dụng...  

             Tiếp đó, Trác Uyên đầy hi vọng mà quay đầu lại, nhìn xem tình huống của Tiểu Tam Tử, xem xong con ngươi hắn không nhịn được mà co rút lại, nét mặt nhanh chóng thay đổi.  

             Bởi vì lúc này, trên cánh tay bị thương Tiểu Tam Tử, tuy rằng đã bình phục được một ít, máu đã chảy chậm lại rất nhiều, nhưng vẫn tràn lan như nước chảy róc rách từ núi sông, chảy mãi không ngừng, chỉ khác là dòng nước nhỏ hơn mà thôi, mặc dù đã chậm lại rất nhiều, không còn như trước, nhưng vẫn không có chút dấu hiệu ngừng nào cả!  

             Thượng Quan Khinh Yên thấy vậy cũng giật mình, vội nói: “Sao lại có thể như vậy, sau khi Cổ tiên sinh uống đan dược xong đã có chuyển biến tốt đẹp rồi, sao Tiểu Tam Tử hắn lại...”  

             Mày Trác Uyên run rẩy không ngừng, trong lòng cũng càng lúc càng nghiêm trọng, tình xuống xấu nhất mà hắn lo lắng cuối cùng cũng xảy ra rồi. Có lẽ kiếm khí xung thiên này thật sự tương khắc với kỳ lân, hai nguồn năng lượng này giằng co nhau thì đan dược căn bản là không thể xoa dịu được, nói như vậy...Vết thương của thánh thú, ngoại trừ những thánh thú khác, chỉ e là trên đời không còn người nào có thể trị được!  

             Vậy...chỉ có thể dẫn hắn về Tây Châu, tìm Côn Bằng và long tổ cứu. Nhưng không biết có thể đến kịp không. May mắn chỉ có cánh tay của hắn là kì lân, cơ thể vẫn là nhân loại, nên có lẽ không phải chịu hết sức mạnh của kiếm khí kia, nếu không...Thì không còn ai có thể cứu mạng Tiểu Tam Tử về được nữa!  

             Nghĩ đến đây, ánh mắt Trác Uyên kiên định, đưa ra quyết định mà ôm lấy cơ thể quá mức suy yếu của Tiểu Tam Tử đến ngoài cửa.  

             “Này, Cổ tiên sinh, ngươi muốn đi đâu?” Thượng Quan Khinh Yên giật mình chặn lại hỏi.  

             Con ngươi Trác Uyên run lên, Trác Uyên không quay lại chỉ bình tĩnh trả lời: “Quay về Tây Châu, hiện tại chỉ có Tây Châu mới có người cứu được Tiểu Tam Tử!”  

             “Tây Châu...”  

             Trong nháy mắt, tim Thượng Quan Khinh Yên đập mạnh,  không khỏi thì thào ra tiếng, sau đó cản lại nói: “Nhưng mà Cổ tiên sinh, ngươi bây giờ còn mang trọng thương trong người, chúng ta tiễn người một đoạn đi!”  

             “Không còn kịp rồi!” Trác Uyên oán hận cắn chặt răng, lạnh lùng nói: “Hơn nữa, hiện tại ở cùng một chỗ với các ngươi mới càng nguy hiểm, một mình ta mang Tiểu Tam Tử đi cầu cứu còn thuận tiện hơn nhiều!”  

             Đúng vậy, lúc ấy Trác Uyên ở trước mặt Bách Lí Kinh Vĩ cầm Xung Thiên Kiếm hướng thẳng về phía Thượng Quan gia, dù có thể ngăn cản bọn họ hay không thì lấy thần kiếm đi, Bách Lí Kinh Vĩ nhất định sẽ có hành động.  

             Thượng Quan gia làm như vậy, nhất định sẽ phải chạy trốn khắp Trung Châu một thời gian, còn có thể phải đại chiến với cao thủ Trung Châu vài lần nữa. Hai cha con họ mang trọng thương trong người, nhất là Tiểu Tam Tử đang hết sức nguy hiểm, theo chân của bọn họ mà đi khắp Trung Châu chẳng phải là làm chậm trễ vết thương sao?  

             Mặt khác Trác Uyên thật vất vả mới thoát khỏi dây dưa với Bách Lí Kinh Vĩ, sao có thể lại đi vào mi mắt của đối phương, đây không phải là tự tìm phiền phức à?  

             Vậy nên Trác Uyên rất kiên quyết hoàn toàn thoát khỏi quan hệ với người Thượng Quan gia.  

             Nhìn thấy Trác Uyên mang theo Tiểu Tam Tử, vẻ mặt vội vàng, bóng dáng không chút trì hoãn mà rời khỏi nơi này, Thượng Quan Khinh Yên không khỏi hơi cúi đầu, bất đắc dĩ thở dài.  

             Tuy rằng nàng ta cũng rất muốn giữ Trác Uyên lại, nhưng nàng ta hiểu được, giờ này Trác Uyên cần phải cứu mạng Tiểu Tam Tử, không thể có chút chậm trễ nào, nàng ta còn lý do nào để ngăn cản hai người bọn họ lại đây?  

             Nhưng chỉ sợ là nàng ta đã sớm quên, động cơ Thượng Quan gia cứu hai người họ cũng không phải tốt đẹp, mà hai bên chỉ vì hoàn thành bước giao dịch cuối cùng thôi.   

             Nàng ta bị tình yêu làm cho choáng váng đầu óc nhưng người đồng tộc vẫn còn thanh tỉnh, vội vàng kêu lên: “Chờ chút, Cổ tiên sinh, nếu ngài đã quyết tâm muốn rời đi thì chúng ta cũng không khăng khăng giữ lại, nhưng ngài có thể đưa thần kiếm mà trước đó ngài đã đáp ứng với chúng ta, trả lại cho chúng ta...”  

             Vèo!  

             Lời gã ta còn chưa dứt đã một tiếng xé gió đã vang lên, đinh một tiếng, lập tức một thanh trường kiếm đỏ rực bay ngang qua, mạnh mẽ cắm lên thạch bích phía trước, tỏa ra ánh sáng đỏ khiếp người, đây là Xung Thiên Kiếm không thể nghi ngờ gì.  

             Mà Trác Uyên cũng ôm Cổ Tam Thông, lắc mình một cái, bóng dáng hoàn toàn biến mất không thể nhìn thấy.  

             “Ừm..chỉ cần kiếm trở về là tốt rồi, bằng không không có cách nào ăn nói với gia chủ, ha hả...” người nọ nhìn thanh trường kiếm kia một cái thật sâu, giơ tay rút kiếm ra, vừa lòng gật đầu rồi nhìn Thượng Quan Khinh Yên nói: “Đại tiểu thư, chúng ta nên tập hợp lại chỗ gia chủ thôi.”  

             Thượng Quan Khinh Yên không để ý đến gã ta, hai mắt kinh ngạc mà nhìn về nơi hai người Trác Uyên vừa biến mất, thật lâu sau không nhịn được mà thở dài, vẻ mặt đầy sự cô đơn.  

             Người nam nhân ngày, trước khi đi cũng không chịu tạm biệt nàng ta một lần, thậm chí một cái liếc mắt cũng không...  

             Ba ngày sau, trong một mảnh rừng rậm yên tĩnh, một đám cường giả mặc y phục trắng tự tại ẩn nấp trong rừng rậm mà đả tọa, ước chừng hai ba trăm người, không thể nghi ngờ gì, đây đúng là cao thủ của Thượng Quan gia ở Trung Châu.  

             Người dẫn dầu là gia chủ Thượng Quan Phi Hùng, lão ta chắp hai tay sau lưng, khẽ cau mày, vẻ mặt lo lắng mà nhìn về phía xa, rồi thỉnh thoảng thở dài một hơi, trên mặt là vẻ nghiêm trọng không nói nên lời.  

             Đùng!  

             Một bàn tay gia nua vỗ vai lão ta tạo nên một tiếng vang nhỏ, làm lão ta bất giác ngẩn ra quay đầu lại nhìn, khi nhìn thấy là một khuôn mặt quen thuộc thì không khỏi bật cười: “Thì ra là đại Cung Phụng, không biết có chuyện gì chỉ bảo?”  

             “Thật ra cũng không có chuyện gì, chỉ là đã nhiều ngày nhìn thấy bộ dáng mất hồn mất vía của ngươi...Sao vậy, lo lắng chuyện gì?” râu lão già kia hơi run lên, cười khẽ lên tiếng.  

             Thượng Quan Phi Hùng không có cách nào đành thở dài, thản nhiên gật đầu: “Đúng vậy, tuy chuyện này cũng không tính nguy hiểm, nhưng dù sao đây cũng là lần đầu tiên đám tiểu tử kia tự mình chấp hành nhiệm vụ. Ai, nếu cao thủ trong gia tộc không ngăn cản việc phái mấy người có thực lực giám sát thì lão phu cũng yên tâm không ít!”  

             “Tên tiểu tử kia rất cẩn thận, có cao thủ trong gia tộc ở đây, hắn còn sợ chúng ta tính sổ đi, ha hả...”  

             Đại trưởng lão kia thình lình lắc đầu cười, chế nhạo nói: “Phi Hùng à, người đã tin hắn, hắn đã lấy con trai của mình ra lập lời thề rồi, hắn sẽ không nuốt lời, người con lo lắng gì nữa?”  

             “Đúng vậy, ta tin hắn, chẳng qua chỉ sợ giữa chừng lại xảy ra phiền toái gì đó...”  

             Vèo vèo vèo...  

             Nhưng còn chưa đợi lão ta nói xong, đã nghe thấy mấy tiếng xé gió vang lên, lập tức truyền vào trong tai lão ta. Thình lình trước mắt lão ta sáng ngời lên, Thượng Quan Phi Hùng quay đầu nhìn lại, quả nhiên, từ khoảng không có hơn mười bóng hình đang bay đến, đây đúng là những đệ tử trong gia tộc mà bọn họ phái đi chi viện cho Trác Uyên. Còn người dẫn đầu đúng là con gái bảo bối của lão ta, Thượng Quan Khinh Yên.  

             Thấy tình hình như vậy, lo lắng nhiều ngày của người cha hiền Thượng Quan Phi Hùng cuối cùng cũng buông xuống.  

             Sau khi thấy đám đệ tử trẻ tuổi này đáp xuống, trong nháy mắt, tất cả cao thủ trong gia tộc đồng thời đi lên, muốn biết kết quả của lần hành động này.  

             Nhất là Thượng Quan Phi Hùng, lão ta vội vàng chạy đến bên cạnh Thượng Quan Khinh Yên, hỏi: “Sao rồi, mọi việc có suôn sẻ không? Lấy được Xung Thiên Kiếm chưa?”  

             Thượng Quan Khinh Yên không nói gì than nhẹ một tiếng, cúi đầu, cũng không quay đầu lại mà rời khỏi nơi này, giống như có đầy bụng ưu sầu.  

             Mọi người bỗng sững sờ, thình lình cảm thấy có chút lo lắng mà đứng lên, sao bộ dạng của đại tiểu thư lại rầu rĩ không vui như vậy, chẳng lẽ tên tiểu tử kia đã chết, không để lại manh mối gì, Xung Thiên Kiếm chính là mất tích như vậy?  

             Nhưng đã như vậy, tại sao đám tiểu tử này lại tốn thời gian dài như vậy mới trở về bẩm báo?  

             “Khởi bẩm gia chủ đại nhân, Xung Thiên Kiếm ở đây!”  

             Dường như đã nhìn ra được thắc mắc của mọi người, người trẻ tuổi đã cùng Thượng Quan Khinh Yên cứu Trác Uyên kia không dám chậm trễ, lập tức khom người cúi đầu, lấy ra một thanh trường kiếm đỏ rực từ trong giới chỉ ra, cung kính mà trình lên.  

             Mắt đại Cung Phụng sáng lên, lão ta duỗi tay ra, tiếp lấy thanh kiếm kia, cẩn thận quan xét một chút mới chợt cười to nói: “Ha ha ha... Quả thật là Xung Thiên Kiếm, lần này chúng ta không làm nhục sứ mệnh, có thể lên đường trở về Đông Châu rồi!”  

             Nghe thấy lời ấy, mọi người lập tức vui vẻ hoan hô ủng hộ, đồng thời cười to.  

Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!