Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Đại Quản Gia Là Ma Hoàng - Trác Uyên (Trác Phàm)

“Cổ Liệt Uyên, Tiểu Tam Tử, các ngươi ở đâu…”  

             Ba canh giờ sau, ở trên vùng đất vừa được thanh tẩy bởi một trận chiến của những cường giả đã biến thành một vùng không còn một ngọn cỏ, hoang vu đến mức không thể hoang tàn đổ nát hơn được nữa, nhưng đột nhiên lại vang lên tiếng gào của một nữ tử xinh đẹp không nhiễm bụi trần.  

             Vị nữ tử xinh đẹp mảnh khảnh yểu điệu đứng dưới cát vàng khắp trời, trong đống đổ nát bị gió thổi quét qua, ngửa mặt lên trời hô lớn một trận, trong giọng nói tràn đầy vội vàng cùng lo lắng, thậm chí cuối cùng còn có cả tiếng khóc.  

             Xung quanh nàng ta có mười mấy người trẻ tuổi mặc bạch y, cũng hét to tứ phía: “Cổ tiên sinh, Tiểu Tam Tử, Cổ tiên sinh, Tiểu Tam Tử…”  

             Đáng tiếc, ở trong gió lớn đang tàn sát bừa bãi, chỉ có bọn họ gào thét, nhưng lại không có bất kỳ tiếng hồi âm nào.  

             Bất giác mọi người đã hô hơn nửa canh giờ, đã bắt đầu mệt mỏi, trong lòng cũng tuyệt vọng, cho nên không hề kêu nữa. Chỉ có vị nữ tử kia vẫn kêu tên hai người khắp nơi như phát điên, không ngừng một chút nào, mặc dù giọng nói đã có chút khàn đi, nhưng nàng ta vẫn kiên trì gọi: “Cổ Liệt Uyên, Tiểu Tam Tử, các ngươi ở đâu…”  

             “Đại tiểu thư, ngài đừng phí công nữa, động tĩnh vừa rồi ở đây lớn như vậy, ngài cũng thấy mà, Cổ tiên sinh bọn họ đoán chừng đã gặp nạn, chúng ta không cần tốn công vô ích nữa!”  

             Lúc này, một người trẻ tuổi đi tới bên cạnh nàng ta, bất giác khẽ thở dài, khuyên nhủ: “Chuyện này cũng bình thường thôi, thử nghĩ xem, ai có thể chạy thoát khỏi tay của hai Kiếm Vương chứ? Cổ tiên sinh… Aiz, chúng ta vẫn nên theo lời dặn của gia chủ, xem Cổ tiên sinh có để lại cho chúng ta manh mối gì về Xung Thiên Kiếm hay không?”  

             Lông mày không nhịn được nhíu lại, nàng ta lập tức quay đầu trừng mắt nhìn về phía hắn, lộ ra vẻ mặt quen thuộc, chính là Thượng Quan Khinh Yên không thể nghi ngờ: “Câm miệng, Cổ Liệt Uyên bọn họ sẽ không sao. Các ngươi đều nghe kỹ đây, lập tức tìm kiếm tung tích của hai người họ, sống phải thấy người, chết…”  

             Nói rồi, Thượng Quan Khinh Yên nhất thời cứng họng, nói không được nữa.  

             “Ôi, tiểu thư, nơi này đã là một đống đổ nát rồi, nếu hai người bọn họ còn sống, có thể nhìn thấy trong tầm mắt. Nhưng nếu chúng ta có thể nhìn thấy, không lý nào hai vị Kiếm Vương kia đều là người mù, không nhìn thấy bọn họ còn sống được. Khả năng duy nhất chính là bọn họ đã chết rồi, xương cốt cũng không còn, tiểu thư nén bi thương. Việc cấp bách của chúng ta vẫn là nên đi tìm xem Cổ tiên sinh có để lại gì…”  

             Người nọ lắc đầu thở dài, tiếp tục khuyên nhủ, nhưng không đợi hắn ta nói xong, một tiếng vù vù dao động trong không gian, sau đó lập tức phát ra từ trong hư không.  

             Đúng lúc này chỉ nghe thấy tiếng phần phật, sau đó khẽ vang lên hai tiếng bang bang lọt vào tai, hai bóng người một lớn một nhỏ lại ngột nhiên xuất hiện từ trong hư không không rõ nguyên do, bỗng dưng ngã xuống vị trí cát vàng khắp nơi này, toàn thân trên dưới đều là máu tươi, chảy ra ào ạt.  

             Thượng Quan Khinh Yên không khỏi kinh ngạc nhìn chăm chú, cơ thể lập tức run rẩy, sau đó trên mặt lộ vẻ kinh hỉ, thậm chí trong đôi mắt còn xuất hiện nước mắt, mừng đến phát khóc, vội vàng chạy tới chỗ hai người: “Cổ tiên sinh, Tiểu Tam Tử, các ngươi không sao, các ngươi còn sống, thật sự tốt quá…”  

             “Tuyệt thế, tên này vậy mà thật sự còn sống thoát khỏi tay hai đại Kiếm Vương, đến cùng làm như thế nào vậy? Mẹ nó thật sự quái vật mà!”  

             Người nọ cũng không nhịn được sờ đầu, đầy mặt kinh ngạc, ngây người một lúc mới phản ứng lại, vội vàng chạy tới bên cạnh hai người Trác Uyên xem xét. Nhưng hắn ta vừa mới cúi người xuống, một cánh tay to khỏe dính đầy máu lập tức bắt lấy cổ áo hắn ta, hung hăng túm xuống dưới, hắn ta không khỏi bị dọa cho giật mình, đợi đến khi nhìn thấy chủ nhân của cánh tay, hắn ta mới phản ứng lại, hóa ra là Trác Uyên bắt lấy hắn ta, hơn nữa trong mắt còn đầy vẻ phẫn nộ.  

             Trên mặt người nọ tràn đầy nghi hoặc, trong lòng khó hiểu một phen, Trác Uyên lại thở hổn hển từng ngụm từng ngụm mấy hơi, sau đó mới nâng lên một tí sức lực cuối cùng, hét lớn: “Lão tử kêu các ngươi tới tiếp ứng, không phải nhặt xác, không phải con mẹ nó vừa mới tới đã tìm manh mối sau khi lão tử chết, ít nhất cũng phải xác định sinh tử của hai cha con ta rồi mới nói tiếp chứ!”  

             Nói xong, Trác Uyên cũng mất đi chút sức lực cuối cùng, hai mắt không nhịn được trợn trắng, hoàn toàn hôn mê bất tỉnh, có điều trong tay hắn vẫn ôm chặt Cổ Tam Thông cũng đang hôn mê, ôm chặt không buông.  

             “Ài, này…”  

             Vẻ mặt người họ hơi giật mình, nhìn Trác Uyên chằm chằm, thân thể trên dưới đã bị chấn động đến mức máu thịt be bét, nhưng trong lòng ngực vẫn ôm chặt Cổ Tam Thông không buông, trong mắt hắn ta bỗng hiện lên vẻ kính trọng sâu sắc: “Cổ Liệt Uyên này thật sự là một vị anh hùng tài giỏi, đã trọng thương thành cái dạng này vậy mà vẫn còn sức để mắng người. Hơn nữa hắn còn bảo vệ con trai của mình khá tốt đó, trên người đứa nhỏ này gần như không có một vết thương…”  

             Thượng Quan Khinh Yên lấy tay che lại môi son, không kiềm được gật đầu, đôi mắt đã sớm tràn đầy sương mù, nghẹn ngào đến nỗi nói không nên lời. Có điều nhìn về phía thân thể như muốn cháy đen cùng thối rữa của Trác Uyên, trong mắt lại đầy vẻ thương tiếc cùng đau lòng.  

             “Ngươi lập tức đưa hai người Cổ tiên sinh đến cứ điểm gần đây, nhanh chóng chữa thương!”  

             Thấy Thượng Quan Khinh Yên không thể ra lệnh được nữa, người nọ lập tức hét lớn, triệu tập mấy tộc nhân còn lại tới cùng một chỗ, sau đó nhanh chóng đưa hai người đang hôn mê bất tỉnh rời khỏi đây!  

             Nơi này lại biến thành vùng đất hoang vu lần nữa, chỉ có chỗ cát vàng kia vẫn còn lưu lại vết máu đỏ tươi của hai người, nhưng nó lại rất xinh đẹp. Chứng minh cho vùng đất chết này vẫn còn cơ hội để sống sót…  

             Ba ngày sau, trong một hang động tối tăm, Trác Uyên hôn mê suốt ba ngày không tỉnh cuối cùng đã dần dần mở hai mắt một cách yếu ớt, nhưng cũng không cảm thấy có gì ngạc nhiên. Bởi vì hắn đã biết, hai cha con hắn nhất định sẽ được cứu.  

             Dù sao đây là những gì mà trước đây hắn và Thượng Quan Phi Hùng đã thương lượng. Nếu trong trận chiến ấy cha con bọn họ không chết, chắc chắn cũng sẽ thoi thóp, lúc này nếu cứ ném ở vùng dã ngoại hoang vu thì hắn cách cái chết cũng còn không xa nữa.  

             Cho nên người Thượng Quan gia sẽ đến thay bọn họ giải quyết hậu quả, cứu hai cha con hắn.  

             Đây cũng chính là lý do tại sao Trác Uyên biết rằng hắn có thể hoàn thành giao dịch với Thượng Quan gia ngay sau khi cứu Tiểu Tam Tử ra, nhưng vẫn không đưa thanh kiếm cho bọn họ, bởi vì hắn còn muốn phục vụ hậu mãi.  

             Bây giờ vừa vặn có thể dùng tới, chỉ cần một ngày hắn không giao kiếm ra, Thượng Quan gia tuyệt đối không để hắn chết, ha ha!  

             Mà nếu hắn thật sự chết trong trận chiến ấy, thì sẽ để lại nhẫn kiếm cho người Thượng Quan gia, dù sao hắn cũng vô dụng rồi. Cho nên bất kể mọi chuyện phát triển đến tình trạng nào, Trác Uyên đều đã chuẩn bị xong.  

             Một mặt doạ Bách Lí Kinh Vĩ để hắn ta dời tầm mắt khỏi bọn họ, mặt khác lại nắm tuyến này của Thượng Quan gia, dùng gia tộc đệ nhất Đông Châu làm việc cho mình!  

             Nghĩ như thế, Trác Uyên đang nằm trên giường đá lạnh lẽo, khóe miệng không nhịn được hơi nhếch lên một độ cong tà dị, trong lòng âm thầm tự đắc. Ha ha… cuối cùng, cho dù là vương phủ Phi Vân hay là Thượng Quan gia cũng đều nằm trong tầm điều khiển của lão tử.  

             Lần này, lão tử lại gặp đường sống trong chỗ chết, sống lại…  

             Không nhịn được ngửa mặt lên trời bật cười khanh khách, Trác Uyên nhanh chóng xoay người, định dùng chút sức lực để đứng dậy, nhưng hắn đột nhiên cảm thấy một cơn đau đớn đâm thẳng vào tim, toàn thân trên dưới lập tức truyền đến một trận đau đớn như bị xé rách, hắn không kiềm được đau đến nhe răng trợn mắt, hít vào một hơi khí lạnh: “Híc… Đan Thanh Sinh chết tiệt, xuống tay thật sự tàn nhẫn!”  

             “Nếu hắn không tàn nhẫn thì làm sao có thể lừa được năm giác quan cùng giác quan thứ sáu của Thượng Quan Phi Vân chứ?”  

             Nhưng mà ngay khi giọng hắn vừa bắt đầu, cách đó không xa lại vang lên một âm thanh non nớt của trẻ con: “Cha, đây đều là người kêu người con làm, bây giờ còn trách người ta nữa, thật là…… đoán chừng nếu bây giờ lão già kia biết vì chuyện này mà người mắng ông ta đáng chết, e rằng lúc đó đã muốn một kiếm đánh chết người rồi!”  

             Lông mày không khỏi nhướng lên, Trác Uyên quay đầu nhìn lại, lập tức lộ ra nụ cười vui vẻ, lẩm bẩm nói: “Tiểu Tam Tử, ngươi đã biết?”  

             “Đương nhiên!”  

             Trên một chiếc giường đá bên cạnh Trác Uyên, Cổ Tam Thông đang nằm cũng vừa tỉnh lại, tuy nói nét mặt tiều tụy nhưng vẫn cười hì hì nói chuyện: “Chuyện của người làm sao con không biết được? Từ khi người làm cái ám hiệu gì đó với Thượng Quan Ngọc Lâm, con đã biết ám hiệu kia căn bản không đúng chút nào, ngày thường chúng ta đâu có nói bất kỳ ám hiệu gì. Mà nghe nội dung của ám hiệu kia, gì mà lời quân tử, người muốn cứu con vân vân, con biết ngay, cái đó rõ ràng là nói cho lão già kia nghe, hắc hắc hắc… Đáng tiếc, đoán chừng ngoại trừ lão già kia ra, hai người Bách Lí Kinh Vĩ và Thượng Quan Phi Vân đều nghe không hiểu điều này có nghĩa là gì, ha ha ha…”  

             Trác Uyên bất giác mỉm cười, cũng gật đầu nói: “Chính xác, ám hiệu đó là cho lão già Đan Thanh Sinh kia nghe, có điều ta không xác định lão ta có thật sự muốn giúp ta hay không. Vốn dĩ kế hoạch lần này, mấu chốt nhất cũng là bước không chắc chắn nhất, nhưng cuối cùng lão già đó vẫn diễn kiểu giật dây, giấu trời vượt biển, giả chết thoát thân. Tuy một kiếm của lão già kia rất mạnh, nhưng nó đã được tản uy lực ra, tránh khỏi chỗ chúng ta, ngược lại chấn động không gian xung quanh mình đến ngổn ngang, ảnh hưởng cảm giác cùng nhận thức của Thượng Quan Phi Vân. Nhân cơ hội này, ta đã dùng Không Minh Thần Đồng Lục Trùng, không vực, chế tạo ra một không gian khác trốn vào trong đó là có thể lừa được cảm thức của tất cả bọn họ. Lại còn khiến Bách Lí Kinh Vĩ cho rằng chúng ta đã chết, sẽ không dây dưa nữa!”  

             “Nhưng… Nếu lão già kia không muốn giúp chúng ta thì sao?” Cổ Tam Thông liếc mắt nhìn hắn, không nhịn được nghi hoặc hỏi.  

Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!