“Hai cha con Cổ Liệt Uyên này thật đúng là biết cách chơi đấy. Mẹ nó! Đây là ám hiệu quỷ quái gì chứ, hoàn toàn không hiểu ý nghĩa gì cả!” Nhìn thấy cả người Thượng Quan Ngọc Lâm không ngừng run rẩy, dáng vẻ vừa tức giận vừa phẫn nộ đến không thở được, Thượng Quan Phi Vân không khỏi cười giễu một tiếng, nhìn sang hai người bên cạnh, lão ta bất đắc dĩ lắc đầu.
Bách Lí Kinh Vĩ hơi trầm ngâm một chút, hắn ta cũng không rõ lắm, nhưng không nghĩ ra được thì cũng không nghĩ nữa. Hắn ta lắc lắc đầu, cười khẽ: “Kỳ nhân tất có chỗ kỳ quái. Có lẽ đây chỉ là vì phòng ngừa người ngoài nên mới tuỳ tiện đối lại ám hiệu thôi, nhưng thật ra không cần thiết phải suy nghĩ tỉ mỉ về ý nghĩa của nó làm gì!”
“Chẳng qua tốt xấu gì thì chúng ta cũng đã biết được một nửa câu ám hiệu này rồi, có thể tiến hành giao dịch. Thượng Quan công tử, ngươi chắc chắn có thể trở về phục mệnh rồi. Lại nói chứ... Không phải hiện tại thời gian của ngươi rất gấp sao?”
Bách Lí Kinh Vĩ nhìn vẻ mặt buồn bực của Thượng Quan Ngọc Lâm, hắn ta cười khẽ, trong lời nói đã có ý đuổi khách.
Thượng Quan Ngọc Lâm hiểu rõ ý của hắn ta là muốn chính mình mau chóng thúc đẩy giao dịch giữa hai bên, vì thế hắn ta chậm rãi đứng dậy, bái một cái thật sâu với ba người, sau đó lập tức lên tiếng cáo từ: “Nếu đã thế, vậy tại hạ đi hồi âm cho Cổ Liệt Uyên đây. Hiện tại trước tiên cung chúc thừa tướng đại nhân có thể thuận lợi hoàn thành giao dịch với tiểu tử kia, viên mãn đoạt lại Xung Thiên Kiếm!”
“Mong là sẽ được như lời hay ý đẹp của công tử!”
Bách Lí Kinh Vĩ hơi gật đầu, vui vẻ mỉm cười. Hai người còn lại cũng nhìn về phía Thượng Quan Ngọc Lâm rồi thỏa mãn gật đầu mỉm cười một chút. Mặc dù tiểu tử này không có giá trị lợi dụng gì cả, nhưng miệng lưỡi lại rất ngọt, nịnh bợ tâng bốc khiến cho người ta thật sảng khoái. Sau này có thể giữ hắn ta lại để mình dùng cũng được đấy. Ha ha ha…
Hai bên vui vẻ đạt được thỏa thuận, sau đó bọn họ cũng không tiếp tục quan tâm đến Cổ Tam Thông vẫn đang suy yếu nằm ở trên giường không thể động đậy nữa, trực tiếp đi thẳng ra ngoài động.
Cổ Tam Thông nhìn thật kỹ bốn bóng dáng dần dần cách xa rồi biến mất kia, trên khuôn mặt tái nhợt chợt khẽ xẹt qua một nụ cười quỷ dị, tiếp đó hắn thở dài một hơi, từ từ nhắm hai mắt lại lần nữa. Chỉ là trong miệng vẫn phát ra âm thanh thì thào mơ hồ không rõ: “Lão cha muốn tới cứu ta. Ha ha ha... Chỉ là không biết hắn có hiểu câu ám hiệu kia hay không thôi...”
Sạt sạt sạt...
Trên hành lang tối tăm, Bách Lí Kinh Vĩ cùng với hai vị Kiếm Vương dẫn theo Thượng Quan Ngọc Lâm trở về theo đường cũ, trong lúc đó ba người không hề nói gì, nét mặt vẫn bình tĩnh, tôn kính đúng phép tắc, cứ như vậy mà cùng nhau đi ra, chiêu đãi hắn ta giống như hắn ta thật sự là khách vậy. Hắn ta ở một bên cẩn thận đi theo, hai người đi bên cạnh hai bên của hắn ta chính là cao thủ Dung Hồn Quy Nguyên trong vương phủ, khí thế mạnh mẽ khiến hắn ta biết chắc rằng lúc này không gì là có thể làm hại được hắn ta cả, nhưng hắn ta vẫn cảm thấy lo lắng bất an không thôi.
Giống như chỉ cần ở lại cái nơi quỷ quái này thêm một giây, hắn ta đều cảm thấy tính mạng của mình không được đảm bảo. Hơn nữa chẳng biết tại sao, loại cảm giác nguy cơ kỳ lạ này theo bước chân hắn ta đi ra ngoài lại càng thêm mãnh liệt hơn. Vô cùng kỳ quái!
Ong!
Chợt một trận không gian giao động kỳ lạ phát ra từ trong cơ thể của Thượng Quan Ngọc Lâm, thân mình hắn ta không nhịn được mà khẽ run lên, cả người đột nhiên khựng lại không đi được nữa.
Nhưng vào giờ phút này bọn họ chỉ mới đi được nửa đường mà thôi, cách cửa ra còn khá xa mà!
Đám người Thượng Quan Phi Vân thấy hắn ta đột nhiên dừng lại thì kinh ngạc, cũng cảm thấy có chút kỳ lạ. Cả đám lập tức quay đầu lại nhìn hắn ta, ngờ ngờ hỏi: “Ngươi làm sao vậy, tại sao không đi tiếp nữa?”
Thượng Quan Ngọc Lâm không nói gì, cứ đứng yên thẳng tắp ở nơi đó giống như hoàn toàn đông cứng lại vậy, không nhúc nhích, nhưng vẻ mặt của hắn ta lại tràn đầy vẻ kinh hoàng, trong ánh mắt toát lên vẻ hoảng sợ và khó hiểu. Miệng muốn liều mạng khép mở nhưng dường như không còn chịu sự khống chế của hắn ta nữa, làm thế nào cũng không thể mở miệng ra được!
Trong mắt Thượng Quan Phi Vân càng thêm nghi ngờ hơn, xoay người đi lại bên cạnh hắn ta thăm dò tình huống. Rốt cuộc tiểu tử này đang làm cái quái gì vậy?
Thượng Quan Ngọc Lâm cũng nhìn lão ta bằng khuôn mặt tràn đầy hy vọng, dường như trong ánh mắt hắn ta đang chứa ý cầu cứu, ra hiệu bằng mắt cho lão ta. Đáng tiếc nơi này quá tối, lão ta không nhìn ra, cứ như vậy mà lơ đễnh đi đến bên cạnh hắn ta.
Nhưng lão ta tuyệt đối không thể ngờ rằng chính là vào lúc Thượng Quan Ngọc Lâm dùng ánh mắt sợ hãi này nhìn lão ta, bên trong một góc tối tăm ngoài vương phủ trăm dặm còn có một đôi mắt lạnh lùng khác đang mượn đôi mắt kia, lẳng lặng chờ đợi lão ta tới gần.
Trong bóng tối, đôi mắt Trác Uyên hơi híp lại giống như một con báo đi săn đang chờ đợi con mồi. Trong tay hắn kết động ấn quyết, cố định thân thể Thượng Quan Ngọc Lâm ở nơi đó, còn chính mình thì lợi dụng ánh mắt của bản mạng Huyết Anh nhìn Thượng Quan Phi Vân đang bước từng bước một đến gần Thượng Quan Ngọc Lâm, đến gần... Hơn nữa, mỗi lúc một gần, ánh sáng lạnh lẽo trong mắt hắn cũng ngày càng lạnh băng!
Nổ!
Khi Thượng Quan Phi Vân đã đến gần sát Thượng Quan Ngọc Lâm, tròng mắt Trác Uyên khẽ co rụt lại, ấn quyết trong tay đột nhiên thay đổi, đồng thời trong lòng thầm thét lớn một tiếng.
Hô!
Một cỗ khí tức cực kỳ nguy hiểm đột nhiên phát ra từ trong cơ thể Thượng Quan Ngọc Lâm, nhất thời khiến cho cơ thể Thượng Quan Phi Vân cũng cứng lại. Tròng mắt lão ta không ngừng co rút, trong lòng đột nhiên dâng lên cảm giác nguy hiểm.
Nhưng không đợi lão ta kịp phản ứng xem đây là chuyện như thế nào, chỉ nghe thấy một tiếng nổ lớn vang lên, cả người Thượng Quan Ngọc Lâm bỗng nhiên nổ tung, cao thủ Dung Hồn Cảnh mà tự phát nổ thì sẽ gây nên sóng xung kích mãnh liệt, không hề có điềm báo trước mà hung hăng phóng ra đám người ở xung quanh, không thể nghi ngờ gì nữa, kẻ đứng mũi chịu sào chính là Thượng Quan Phi Vân cách hắn ta gần nhất.
Nhưng nói thế nào thì Thượng Quan Phi Vân cũng là Quy Nguyên Cảnh đỉnh phong, là cao thủ trong cao thủ, là sự tồn tại đứng nhất nhì trong Ngũ Châu. Nếu chỉ một tu giả Dung Hồn tự phát nổ đã khiến lão ta gặp nguy hiểm đến tính mạng, hay khiến lão ta bị chấn thương, vậy lão ta còn lăn lộn trong giang hồ ngần ấy năm làm cái rắm gì nữa chứ!
Kết quả là, không nói hai lời, ngay vào lúc nổ tung, cả người Thượng Quan Phi Vân đột nhiên chấn động, nguyên lực hộ thể mạnh mẽ lập tức che kín mọi ngóc ngách quanh thân. Căn bản dòng xung kích nổ mạnh đấy không hề đụng tới được thân thể của lão ta!
Những hộ vệ còn lại bị dòng xung kích này làm cho bất ngờ, lúc này cũng vội vàng toát ra nguyên lực hộ thể để chặn lại dư chấn của xung kích này. Những tu giả Quy Nguyên Cảnh thì vẫn ổn, cơ bản không có việc gì phải lo cả. Nhưng bọn hộ vệ Dung Hồn Cảnh thì lại gặp xui xẻo.
Trong hành lang nhỏ hẹp này, bọn họ chạy không được, nguyên lực hộ thể của bản thân thì lại không đủ mạnh. Đột nhiên bị một tu giả có tu vi ngang hàng tự phát nổ, nhất thời khiến cho mọi người bị nổ đến mức rối tung rối mù, người có thực lực mạnh thì chỉ bị chấn động gây trọng thương, còn người có thực lực yếu thì sẽ bị nổ chết rồi bỏ mạng oan uổng tại đây.
Chỉ trong nháy mắt, hơn năm mươi tên hộ vệ thay phiên canh gác bên trong hành lang đột nhiên biến mất hơn một phần tư cao thủ, đây là còn chưa bao gồm những người không chết nhưng đã mất sức chiến đấu!
Có thể thấy được một cao thủ Dung Hồn Cảnh tự phát nổ sẽ khủng bố như thế nào, ít nhất những người có tu vi ngang nhau cũng không thể ngăn cản được! Nếu không, người ta tự phát nổ như vậy rồi thì còn có ý nghĩa gì nữa chứ?
Nhưng đây chỉ mới là bắt đầu mà thôi. Khi tất cả mọi người còn cho rằng sau khi trải qua cơn tự phát nổ này cũng không gây ra ảnh hưởng lớn cho lắm thì ngay lúc này, từng luồng Lôi Viêm màu đen mãnh liệt theo dư uy của vụ nổ mạnh kia lập tức điên cuồng dũng mãnh lao tới. Đây chính là món đồ vật thứ ba mà Trác Uyên đã chôn sâu vào trong cơ thể của Thượng Quan Ngọc Lâm. Lôi Viêm diệt thế!
Lần này thứ hắn muốn chính là mạng già của mọi người ở đây. Không chỉ Thượng Quan Phi Vân, ngay đến cả tôn sư Kiếm Vương cũng rất bất ngờ. Khi Thượng Quan Ngọc Lâm tự phát nổ là do năng lượng nguyên lực của bản thân tự xung kích, bọn họ là cao thủ Quy Nguyên, cho dù về năng lượng cấp bậc hay số lượng năng lượng dự trữ đều cao gấp mấy chục lần các cao thủ Dung Hồn Cảnh khác.
Nhưng Lôi Viêm màu đen này lại khác. Đây chính là năng lượng ngưng tụ mạnh nhất trong thiên hạ, đẳng cấp rất cao, vô cùng hiếm thấy trên đời. Thật sự gặp thần giết thần, gặp Phật giết Phật, trừ phi năng lượng cạn kiệt thì sẽ không gì có thể cản được nó cả!
Kết quả là, Lôi Viêm màu đen giống như móng vuốt của quỷ từ trong địa ngục đột nhiên đưa ra, lấy thế sét đánh không kịp bưng tai mà đột ngột nhào về phía mọi người. Cho dù là người hay vách tường, một khi đụng vào nó thì đều bị ngọn lửa mạnh mẽ ấy dính trên người, phừng phừng thiêu đốt. Trong nháy mắt tất cả lập tức tiêu tán thành hư vô, sạch sẽ đến mức ngay cả một hạt bụi mà cũng không có.
Một vài cao thủ Quy Nguyên được nguyên lực hộ thể nên khi bị dính Lôi Viêm vào thì vẫn chưa khiến cho bọn họ coi trọng, nhưng chưa kịp phản ứng chuyện gì đã xảy ra thì lập tức nghe xoẹt một tiếng, vòng bảo hộ của nguyên lực đột nhiên bị đốt thủng hoàn toàn. Tiếp đó Lôi Viêm mạnh bạo trực tiếp bò lên thân áo của bọn họ, sau đó cả người bọn họ hoàn toàn bị bao bọc trong biển Lôi Viêm màu đen, Lôi Viêm màu đen chỉ cắn nuốt trong giây lát đã không còn sót lại thứ gì.
Thậm chí đến một tiếng kêu thảm cũng chưa kịp phát ra, ngay cả thân thể và thần hồn của bọn họ cũng bị bao phủ hoàn toàn trong Hắc Viêm kinh khủng này, không kịp nói lời nào.
Chỉ một lát sau, hơn ba mươi cao thủ Quy Nguyên trong đó đã lập tức biến mất không thấy đâu nữa, bọn họ đã bị tiêu diệt vĩnh viễn.
Không chỉ bọn họ, ngay cả hai vị Kiếm Vương đối mặt với tình cảnh thế này cũng luống cuống tay chân. Đặc biệt là Thượng Quan Phi Vân ở gần vụ nổ mạnh này nhất, lão ta đã bị Hắc Viêm che trời lấp đất này nuốt chửng trước tiên. Xung quanh lão ta hoàn toàn là một biển Lôi Viêm đen ngòm.
Nếu không phải công lực của lão ta đủ thâm hậu, nguyên lực đủ mạnh, được vòng bảo vệ của nguyên lực mạnh mẽ ngăn Lôi Viêm ở bên ngoài thân thể thì có lẽ vào giờ phút này lão ta đã bị tiêu diệt hết thần hồn mà chết rồi.
Chẳng qua dù là vậy nhưng lão ta cũng cảm giác được rõ ràng nguyên lực của mình đang bị tiêu hao một cách mạnh mẽ, nếu không chạy thoát khỏi nơi này, Lôi Viêm màu đen kia mà dính lên người thì sẽ xong đời mất.
Xì xì xì…
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!