Bách Lí Kinh Vĩ chậm rãi đặt tay lên cổ tay mềm mịn của Cổ Tam Thông thăm dò, hắn ta quay đầu nhìn những người còn lại, sau đó bất đắc dĩ lắc đầu: “Vẫn như cũ. Chưa nói đến việc thương thế trong cơ thể không giảm, ngay cả máu cũng không cầm được nữa là. Ài, nếu cứ tiếp tục như vậy thì thật sự sẽ mất mạng đấy. Phi Vân Kiếm Vương, lúc ấy ngươi ra tay thật sự quá độc rồi!”
“Việc này làm sao có thể trách ta được chứ?”
Thượng Quan Phi Vân hơi nhếch cằm lên, lão ta hừ nhẹ một tiếng, nói: “Lúc đó trong người lão phu đang có thương tích, lúc ra tay còn ôm theo hận ý nên đương nhiên sẽ khó có thể kìm lực đánh lại được rồi. Nhưng lão phu cũng có muốn lấy mạng của hắn đâu, sau đó còn cố hết sức để cứu chữa cho hắn nữa mà. Ai có ngờ cơ thể của hắn lại kỳ lạ như thế, nếu là người bình thường thì đã sớm tốt lên rồi, nhưng hắn lại hết lần này tới lần khác đều trọng thương không cách nào có thể chữa trị được. Thật đúng là kỳ quái mà!”
Trong lòng Thượng Quan Phi Vân cảm thấy vô cùng khó hiểu, hàng lông mày cũng khẽ nhăn lại thành một cục. Bách Lí Kinh Vĩ khẽ liếc nhìn lão ta một cái, đột nhiên hắn ta lắc đầu cười giễu một tiếng, sau đó nói: “Ha ha ha… Thôi thôi. Dù sao thì việc đã đến nước này rồi nên cũng không thể nề hà thêm được nữa. Mấu chốt là hiện tại Cổ Liệt Uyên muốn con trai của hắn hồi đáp lại một câu thì mới có thể giao dịch được, nhưng hiện tại con trai hắn lại thành ra thế này thì làm sao mà hồi đáp cho hắn được đây? Hay là… Thượng Quan công tử, ngươi lên trước thử xem? Tình thương của người làm phụ thân vô cùng vĩ đại, lỡ đâu sẽ đánh thức được hắn thì sao?”
Nói rồi, Bách Lí Kinh Vĩ chỉ tay vào Cổ Tam Thông, rồi lại nhìn sang Thượng Quan Ngọc Lâm, hắn ta cười khẽ ra tiếng.
“Được thôi. Để ta thử xem…”
Lông mày Thượng Quan Ngọc Lâm khẽ nhíu lại, hắn ta cũng có chút do dự. Nhưng chuyện này có liên quan đến tiền đồ tương lai của hắn ta, cho dù như thế nào đi chăng nữa thì hắn ta nhất định phải có được câu trả lời từ miệng của tiểu quỷ này.
Nếu không Cổ Liệt Uyên sẽ cho rằng con trai của mình đã chết, sẽ hủy bỏ giao dịch, sau đó hắn sẽ nhục thân hắn ta đến chết, không nói đến chuyện hao tổn tu vi, mấu chốt là tiểu tử Cổ Liệt Uyên này vò đã mẻ không sợ rơi, nếu hắn thật sự tới cửa làm con rể của Thượng Quan gia thì phải làm thế nào đây?
Yên Nhi, Yên Nhi của ta. Sao ta có thể cho phép Yên Nhi của ta rơi vào tay của tiểu tử đó chứ?
Trong lòng Thượng Quan Ngọc Lâm hét lớn một tiếng, tròng mắt hắn ta chợt co rụt lại, hùng dũng hiên ngang mà chạy đến bên cạnh mép giường của Cổ Tam Thông. Tiếp đó trên khuôn mặt hắn ta lộ ra một nụ cười còn khó coi hơn cả khóc, nhẹ giọng thì thầm dỗ dành nói: “Tiểu Tam Tử, ngươi tỉnh lại đi mà, ta là người mà phụ thân ngươi phái tới để đón ngươi đây, ngươi mau tỉnh lại đi mà...”
Không có động tĩnh. Tiểu Tam Tử giống như một bộ tử thi lẳng lặng nằm yên một chỗ vậy, máu tươi vẫn tí tách rơi xuống từ giữa cánh tay của hắn, không có một chút động tĩnh nào cả.
Thượng Quan Ngọc Lâm nhìn thấy vậy thì trong mắt lập tức tràn đầy lo lắng, không khỏi mà khẽ đưa tay lau mồ hôi trên trán. Trác Uyên đứng ở nơi xa nhìn chăm chú, thấy cảnh này thì lông mày hắn cũng có chút run rẩy, trong lòng tràn ngập lo lắng.
Dẫu sao thì hắn cũng chưa biết vết thương của Tiểu Tam Tử nghiêm trọng như thế nào, chỉ có thể chờ sau khi cứu được thì mới có thể xem kỹ. Nhưng những gì mà hắn đã thấy ngay trước mắt, có lẽ vết thương đó rất nặng, đã ảnh hưởng đến tính mạng của Tiểu Tam Tử không ít.
Vừa nghĩ đến đây, Trác Uyên nhịn không khỏi cắn chặt răng, hai tay cũng nắm lại thật chặt, nhưng lúc sau lại bất lực mà buông ra...
“Con mẹ nó! Tiểu quỷ thối! Tốt nhất ngươi nên biết điều một chút đi, lập tức tỉnh lại ngay cho ta, nói ra ám hiệu thường ngày của ngươi và cái lão cha kia của ngươi mau lên, nếu không lão tử sẽ không khách khí nữa đâu!”
Dùng mềm không được, lúc này Thượng Quan Ngọc Lâm lập tức vung cánh tay lên tỏ ra cứng rắn, hắn ta chỉ vào nét mặt bình tĩnh của Cổ Tam Thông mà mắng to một trận: “Ngươi và lão cha ma quỷ kia của ngươi có chết hay không không quan trọng, nhưng mạng của lão tử còn đang bị liên lụy trong chuyện này đấy. Nếu hai cha con các ngươi dám liên lụy khiến cho lão tử mất mạng, hừ hừ... Tiểu quỷ, bây giờ ngươi chỉ còn nửa cái mạng thôi, có tin ngay bây giờ lão tử sẽ khiến cho nửa cái mạng này của ngươi không còn luôn không?”
Yên lặng, yên lặng như chết!
Tiểu Tam Tử vẫn lẳng lặng nằm ở nơi đó như cũ, giống như một thiên sứ thoát ly khỏi thế gian này vậy, không hề để ý tới ân oán thế tục. Hắn cứ lẳng lặng nằm như vậy, không oán không cầu, cũng không nói một tiếng nào.
Thấy tình cảnh này, da mặt Thượng Quan Ngọc Lâm khẽ co rụt lại, trong lòng vừa bất lực vừa bi thương không thôi.
Hắn ta còn tưởng rằng phiền phức lớn nhất trong nhiệm vụ lần này chính là bọn người Bách Lí Kinh Vĩ sẽ gây khó dễ, nhưng trăm triệu lần không thể ngờ rằng rào cản lớn nhất lại nằm trong tay đứa trẻ này. Tiểu tử này không tỉnh, giao dịch không thể hoàn thành, tất cả mọi người ở đây đều là kẻ thua cuộc!
Đặc biệt là Thượng Quan Ngọc Lâm, là một đại công tử, hắn ta có trêu ai ghẹo ai đâu. Tại sao mỗi lần hai bên tranh đấu, không phải vướng vào Thượng Quan gia thì lại vướng vào vương phủ Phi Vân, không phải vướng vào vương phủ Phi Vân thì lại vướng vào Cổ Liệt Uyên chứ.
Cái trước coi như còn có chút liên quan, dù sao thì hắn ta cũng là một tộc nhân của Thượng Quan gia không phải sao. Nhưng hắn ta không có quan hệ gì với Cổ Liệt Uyên cả, tại sao tiểu tử kia làm giao dịch với Bách Lí Kinh Vĩ mà cũng muốn kéo hắn ta vào chuyện này chứ?
Vả lại giao dịch giữa bọn họ đổ vỡ thì có liên quan gì tới hắn ta đâu, cũng không phải hắn ta phá hư, mà oắt con họ Cổ này không chịu tỉnh thì mới hỏng chuyện đây, truy ra nguyên nhân cũng là do Thượng Quan Phi Vân ra tay quá nặng nên mới hỏng, thật sự không hề có một chút liên quan gì tới hắn ta cả!
Nhưng vì sao hai bên giao dịch đổ vỡ, cuối cùng bên thua lớn nhất vẫn là hắn ta chứ?
Vì sao người luôn bị tổn thương lại là hắn ta chứ?
Trong lòng Thượng Quan Ngọc Lâm vô cùng ấm ức, uất ức muốn chết, cảm thấy chính mình còn oan uổng hơn cả Đậu Nga nữa. Đậu Nga chỉ là vô duyên vô cớ bị chết oan mà thôi, nhưng hắn ta bỏ công bỏ sức chạy việc cho hai bên, không có công lao mà chỉ toàn khổ lao, đến cuối cùng kết cục vẫn bị chết oan. Dựa vào đâu chứ?
Ông trời ơi, vì sao ngài lại đối xử với ta bất công thế này?
Thượng Quan Ngọc Lâm ngửa mặt lên trời thét lớn, trong lòng đang thầm rỉ máu. Hắn ta thật sự cảm thấy tất cả mọi sự xui xẻo trên đời này đều ập thẳng xuống đầu mình. Tại sao hắn ta lại xui xẻo như thế chứ!
Dường như Bách Lí Kinh Vĩ đã nhìn thấu tâm tư của Thượng Quan Ngọc Lâm, hắn ta cười giễu một tiếng, rồi sâu xa nói: “Ngọc Lâm công tử, không phải Cổ Liệt Uyên bảo ngươi phải truyền lời của con trai hắn đến cho hắn sao, trước tiên ngươi phải truyền đạt lại câu nói kia đã. Có thể đó là tình cảm khắn khít giữa cha con bọn họ cũng nên, cũng có thể coi như đó là ám hiệu bí mật giữa bọn họ. Nói không chừng ám hiệu ấy sẽ khiến cho đứa trẻ này tỉnh lại thì sao? Ngươi có thể thử xem mà, ha ha ha...”
Cả người Thượng Quan Ngọc Lâm hơi run lên, vẻ mặt đột nhiên trở nên nghiêm túc. Dường như hắn ta lại có thêm một tia hy vọng, thế là hắn ta lập tức gật đầu thật mạnh.
Được rồi. Cứ làm như vậy đi. Coi như chữa ngựa chết thành ngựa sống vậy!
Kết quả là, hắn ta lại bò tới bên cạnh mép giường của Tiểu Tam Tử lần nữa, giọng nói nhẹ nhàng chậm rãi lên tiếng: “Tiểu Tam Tử, cha ngươi bảo ta nói với ngươi câu này: Ngươi còn nhớ rõ hẹn ước lúc trước không, nếu trong lúc ngươi gặp nguy hiểm, ta nhất định sẽ ra tay cứu giúp. Lời hứa của quân tử không được quên!”
“Xì! Đây là lời nói của cha nói với con sao? Tại sao ta lại có cảm giác như đang bàn luận ngang hàng vậy?” Thượng Quan Phi Vân sững sờ, trên mặt đầy vẻ nghi ngờ, lão ta mở miệng nói.
Đôi lông mày của Bách Lí Kinh Vĩ khẽ nhíu lại, hắn ta cũng rất khó hiểu, nhưng chỉ âm thầm nghi ngờ trong lòng mà thôi.
Nhưng vào lúc này, một giọng nói rất nhỏ đột ngột vang lên: “Lời hứa của quân tử, tuyệt đối không quên! Ha ha ha…”
Tất cả mọi người không khỏi ngẩn ra, sau đó nhanh chóng nhìn về hướng phát ra âm thanh, lại thấy không biết từ khi nào mà mí mắt yếu ớt của Cổ Tam Thông đang chậm rãi mở ra. Trên cánh môi khô nứt của hắn bỗng dưng lộ ra một nụ cười nhợt nhạt, tiếng động nỉ non rất nhỏ phát ra từ cánh môi khô nứt nẻ đó.
“Mụ nội nó! Thật đúng là có thể tỉnh lại à! Nói chứ... Đây là ám hiệu gì vậy?” Thượng Quan Phi Vân khẽ giật mình, lão ta lập tức rống lên.
Bách Lí Kinh Vĩ cũng liếc mắt nhìn về nơi đó bằng ánh mắt kỳ lạ, hắn ta bật cười lắc đầu: “Hai cha con nhà này, thật đúng là không giống người bình thường chút nào. Ta từng nghe nói có vài cha con cũng sống chung với nhau bằng cách bàn luận ngang hàng, không để ý tới cương thường, đại khái bọn họ sẽ sống với nhau như thế này đấy. Một lời hứa của quân tử sao, hay thật. Ha ha ha...”
Mọi người còn lại nghe được cũng khẽ gật đầu, chẳng qua Thượng Quan Ngọc Lâm lại chẳng mấy quan tâm đến nguyên tắc ở chung kỳ quái của cha con Cổ gia, hắn ta chỉ muốn mau chóng thúc đẩy khoản giao dịch giữa hai bên, sau đó cứu mạng sống của chính mình là được rồi.
Kết quả là, trên mặt Thượng Quan Ngọc Lâm tràn ngập vui mừng, hắn ta cắt ngang nói: “Oắt con, con mẹ nó cuối cùng ngươi cũng tỉnh rồi, nhanh nói cho lão tử biết, ám hiệu kế tiếp của câu này là gì hả? Ta phải nhanh chóng truyền đạt lại nó cho lão cha của ngươi đấy!”
“Ma môn bại hoại, tại sao tiểu gia lại nói cho ngươi biết chứ?”
Cổ Tam Thông nhẹ nhàng liếc nhìn hắn ta. Trên khuôn mặt như thiên sứ lập tức lộ ra một nụ cười tà ác. Mặc dù nét mặt của hắn còn vẫn tái nhợt, nhưng nụ cười kia lại tràn đầy vẻ khinh thường và trào phúng, lập tức khiến cho trái tim nhỏ bé của Thượng Quan Ngọc Lâm đang phải hứng chịu một vạn điểm sát thương!
Mụ nội nó, ngay cả tiểu quỷ Cổ gia này cũng khinh bỉ lão tử, có còn công bằng với lão tử nữa không vậy?
Thượng Quan Ngọc Lâm Răng khẽ nghiến vang ken két, hai tay hung hăng nắm chặt lại. Hắn ta trợn mắt nhìn, mắng to: “Nhãi ranh đáng chết, tốt nhất ngươi nên thành thật một chút cho lão tử. Nói ra nửa câu sau của ám hiệu mau lên, cha ngươi mới có thể cầm kiếm tới để đổi lấy mạng nhỏ của ngươi được. Như vậy ngươi tốt ta cũng tốt, tất cả mọi người đều tốt. Bằng không thì, lão tử không thoải mái, mẹ nó, cha con các ngươi cũng đừng mong thoải mái. Hừ!”
“Ma môn bại hoại, tại sao tiểu gia phải nói cho ngươi chứ?” Cổ Tam Thông khinh thường bĩu môi, hắn lập tức trợn mắt một cái, không thèm nhìn hắn ta nữa!
Ha!
Thượng Quan Ngọc Lâm chợt hít hà một hơi, tức giận đến mức sống mũi cũng sắp lệch sang một bên, hắn ta rống to: “Nhãi con, lão tử vừa nói rõ ràng với ngươi rồi. Việc này có lợi với ngươi, nếu ngươi tiếp tục ở đây thì sớm muộn gì cũng chỉ có con đường chết. Chỉ có cha ngươi dùng kiếm đổi ngươi về thì ngươi mới có thể sống sót. Nói mau! Rốt cuộc câu ám hiệu tiếp theo là gì?”
“Ma môn bại hoại, tại sao tiểu gia lại phải nói cho ngươi chứ?”
“Mụ nội nhà ngươi! Tại sao tên nhóc ngỗ ngược nhà ngươi lại không hiểu tiếng người như thế chứ chứ?”
Thượng Quan Ngọc Lâm sắp bị bức ép đến điên rồi, hắn ta ôm đầu, trong lòng chợt xuất hiện cảm giác như muốn nổ tung. Hai chân hắn ta mềm nhũn, quỳ gối bên mép giường Cổ Tam Thông, cầu xin nói: “Tiểu gia hỏa à, ta chỉ giúp cha ngươi tới cứu ngươi thôi. Ám hiệu vừa nãy thì đúng rồi, chúng ta là người một nhà, ngươi có thể đối xử với ta như vậy sao? Chỉ cần ngươi nói ra nửa câu ám hiệu còn lại thôi, chẳng phải như vậy thì mọi người đều sẽ vui mừng mà, không tốt sao?”
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!