Vèo vèo vèo...
Từng tiếng xé gió xẹt qua mây trắng, rất nhanh đã đáp xuống Lang Hoàn Thủy Các, đoàn người Bách Lí Kinh Vĩ chính là những người đến đây đầu tiên, vừa phát hiện tình huống không đúng thì hắn ta đã nhanh chóng dẫn người đến.
Nhìn thấy vụn băng nằm rải rác ở trên mặt đất, ngẩng đầu lên thì thấy ngay hai bóng dáng quen thuộc đập thẳng vào mắt, Trác Uyên lạnh lùng nhìn về phía hắn ta, hắn không nói một lời, còn Thượng Quan Khinh Yên thì dường như có hơi sợ hãi, bước chân nhẹ nhàng di chuyển, cẩn trọng lùi về phía sau, trên mặt đầy vẻ sợ sệt.
Bách Lí Kinh Vĩ tràn đầy hốt hoảng, khẽ nhíu mày lại, như hiểu rõ chuyện gì đang xảy ra, khuôn mặt hiền lành tự tin bày mưu tính kế mọi ngày của hắn ta lập tức trở nên thâm trầm, nhìn chằm chằm Trác Uyên ở trước mắt, hắn ta dù tức giận nhưng vẫn cố gắng cười nói: “Cổ đại sư, rốt cuộc chuyện gì vừa xảy ra ở đây vậy, có thể giải thích cho bổn tướng hay không?”
Trác Uyên không để ý đến hắn ta, hắn từ chối cho ý kiến, chỉ khẽ nở một nụ cười nhẹ hết sức thần bí.
Xoạt xoạt xoạt!
Bỗng dưng, lại thêm một chuỗi dài tiếng xé gió vang lên, theo thứ tự là Đan Thanh Sinh, Thượng Quan Phi Hùng và ba vị cung phụng tối cao bay tới đây, nhìn thấy cảnh tượng trước mặt, cả ba không khỏi sững sờ, trong mắt tràn đầy vẻ nghi ngờ.
Đặc biệt là Thượng Quan Phi Hùng, ngay khi nhìn thấy nữ nhi của mình là Thượng Quan Khinh Yên đang đứng ở trong hiện trường, trong mắt lão ta càng thêm khó hiểu.
Chuyện này… Rốt cuộc là sao chứ, tại sao bây giờ hai tiểu gia hỏa đấy cũng xuất hiện ở nơi thị phi này vậy?
Chỉ trong phút chốc, Bách Lí Kinh Vĩ cùng với một đám cao thủ trụ cột của đế quốc Kiếm Tinh, cả bốn cao thủ tối cao của Thượng Quan gia đồng thời ở chung một chỗ nhưng lại bình yên vô sự, người nào cũng không có ý định ra tay chém giết lẫn nhau, quyết định chung sống trong hòa bình dưới tình huống này, thật sự là một cảnh tượng vô cùng hiếm thấy.
Bởi vì tất cả bọn họ đều đang nghi ngờ một chuyện, rằng rốt cuộc tất cả mọi chuyện trước mắt này là thế nào? Những nghi ngờ trong lòng, khiến cho bọn họ tạm thời buông xuống thù hận chém giết ban nãy, hai mắt nhìn chằm chằm về phía hai người trẻ tuổi trước mặt, muốn tìm hiểu rõ ràng xem chuyện gì đang xảy ra!
“Yên Nhi, chuyện này... Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì vậy, tại sao ngươi lại chạy tới đây?” Mí mắt Thượng Quan Phi Hùng khẽ co giật, lão ta nhìn chằm chằm vào Thượng Quan Khinh Yên, cả mặt tràn đầy khó hiểu.
Thượng Quan Khinh Yên có chút ngượng nghịu, nàng ta trộm nhìn Trác Uyên đang đứng một bên một cái, sau đó lại quay đầu nhìn phụ thân của mình, nhưng cũng chỉ nhún vai một cách thản nhiên, sau đó do dự nói: “Phụ thân, ta... Ta cũng không rõ cho lắm, ta đến đây để tìm Tiểu Tam Tử, nhưng có biết… Ở đâu vừa xảy ra cái gì đâu.”
“Cái gì? Ngươi cũng không biết sao? Vậy thì ngươi ở chỗ này làm gì chứ?
Thượng Quan Phi Hùng thoáng chút sững sờ, lão ta nhìn chằm chằm vào nữ nhi của mình, sự nghi ngờ trong mắt mỗi lúc một nhiều hơn, Bách Lí Kinh Vĩ nhìn thấy tất cả những thứ trước mắt, khóe môi hắn ta khẽ xẹt qua một nụ cười mỉa mai, cả mặt tràn đầy ý hâm chọc, nói: “Hừm, Thượng Quan gia chủ à, ngươi giả ngây ngô làm gì chứ? Chẳng lẽ tất cả mọi chuyện ở đây, không phải đều là do Thượng Quan gia các ngươi làm ra sao?”
“Bách Lí Kinh Vĩ, ngươi có ý gì hả, chúng ta đã làm cái gì đâu?” Thượng Quan Phi Hùng khẽ nhíu mày lại, lão ta hung hăng trừng mắt nhìn nụ cười mỉa mai của Bách Lí Kinh Vĩ, sau đó trợn trắng mắt nói: “Trước giờ Thượng Quan gia đều rất thẳng thắn, dám làm dám chịu. Nếu chúng ta làm, chắc chắn chúng ta sẽ nhận, nhưng nếu không phải chúng ta làm, chúng ta sẽ không tùy tiện để cả Thượng Quan gia bị mang tiếng oan! Bách Lí Kinh Vĩ, tốt nhất ngươi nói cho rõ ràng một chút đi!”
“Nói rõ sao?”
Bách Lí Kinh Vĩ khẽ nhíu mày, hắn ta cười giễu: “Không phải tất cả đều đã quá rõ ràng rồi sao, hừ, Thượng Quan gia chủ à, lần này Bách Lí Kinh Vĩ ta không thể không viết chữ phục cho ngươi được rồi, ngươi đúng là nhân tài gan lớn, không ngờ rằng ngươi còn có thể đi một nước cờ mạo hiểm như vậy. Chỉ vì để đoạt lại Xung Thiên Kiếm mà dám lấy toàn bộ cao thủ trong cả gia tộc mình ra làm mồi nhử, để hậu bối trẻ tuổi như Cổ Liệt Uyên làm binh sĩ đột kích, buông lỏng sự đề phòng của bổn tướng. Ha ha ha... Không thể không nói, rằng chiêu này của ngươi thật sự rất cao tay, bổn tướng chấp nhận thua một bậc! Chỉ là bổn tướng ngàn vạn lần cũng không thể ngờ rằng, Thượng Quan gia chủ luôn lấy tác phong đôn hậu nhân nghĩa làm chủ, vậy mà cũng là người tính toán tường tận âm hiểm như vậy. Khó trách thực lực của Phi Vân Kiếm Vương lại cao hơn các hạ đến cả mấy bậc, nhưng lại không tranh giành được vị trí gia chủ ở Đông Châu, chung quy lại thì ra là thế, hừm, bội phục, bội phục!”
Vừa dứt lời, Thượng Quan Phi Hùng lập tức giật mình, trên mặt tràn đầy sự khó hiểu. Vẻ mặt của ba vị cung phụng kia càng thêm giận dữ hơn, bọn họ mắng to: “Bách Lí Kinh Vĩ, đồ điên kia, từ trước đến nay gia chủ chúng ta là người vô cùng nhân từ, các trưởng lão cung phụng trong gia tộc phải cùng nhau bàn bạc thì mới quyết định được vị trí gia chủ, sao ngài ấy có thể là kẻ xu nịnh, tiểu nhân vô sỉ như ngươi nói chứ? Thượng Quan Phi Vân không trở thành gia chủ, là vì lão ta quá kiêu ngạo nên không được yêu mến chứ làm gì có âm mưu dương mưu nào ở đây. Bách Lí Kinh Vĩ, muốn đánh thì đánh, ngươi đừng có mà làm ô uế danh dự gia chủ nhà ta, nếu không nhất định ba người lão phu sẽ không khách khí với ngươi đâu, hừm!”
“Thôi đi, ngụy quân tử!”
Bách Lí Kinh Vĩ cười mỉa mai, hắn ta bĩu môi kinh thường, không thèm ngó tới: “Nếu là lúc trước, thật sự ta còn tin rằng Phi Hùng gia chủ là quân tử lỗi lạc, nhưng hôm nay nhìn cách bày bố giàn xếp mọi thứ của Phi Hùng gia chủ, tàn nhẫn lại quả quyết, kỳ chiêu ra đột ngột, bất chấp dùng biển máu của mấy trăm cao thủ trong Thượng Quan gia để đổi lấy cơ hội đoạt về Xung Thiên Kiếm. Người ta có câu nhất tướng công thành vạn cốt khô, gia chủ nhà các ngươi mưu tính còn sâu hơn cả âm mưu của Đế Vương, quân tử cái gì chứ, hừm!”
Bách Lí Kinh Vĩ liên tục giễu cợt, bĩu môi khinh thường, khiến cho ba vị cung phụng tức giận đến mức toàn thân run rẩy. Trong khi Thượng Quan Phi Hùng thì lại đang chìm vào trong mê man, trong lòng tràn ngập khó hiểu.
Lão ta đã làm gì đâu? Tại sao lại thành mưu kế Đế Vương, tiểu nhân vô sỉ như hắn ta nói chứ?
Ta là người tu luyện, tu tâm tu thân tu đức, sao có thể đánh đồng với đám người phàm cha con phu tử ngoài kia được?
Chỉ có Đan Thanh Sinh ở một bên nhìn thấy vậy, lão ta im lặng không nói, nhưng trong lòng hiểu rõ tất cả, âm thầm cười trộm. Sau đó, lão ta như đang xem kịch vui mà quay đầu lại nhìn bọn họ một cái, rồi lại liếc mắt về phía Trác Uyên, bật cười lắc đầu.
Tên tiểu quỷ này, dám đùa bỡn mấy nhân vật lớn này trong lòng bàn tay như vậy, thật sự khá lắm, ha ha ha...
Đột nhiên, ngay vào lúc này, thời điểm hai bên đang mỉa mai, không ngừng chửi rủa lẫn nhau, đột nhiên lại vang lên vài tiếng xé gió, từng bóng đen ào ào đáp xuống, chính là Thượng Quan Phi Vân luôn ngu ngốc thủ hộ nguyên một đêm, vào lúc nghe thấy tiếng động thì mới hoàn toàn hiểu ra, lão ta vội vàng chạy đến.
Vừa tới đây, lão ta không hề liếc nhìn đám người này dù chỉ một chút, mà cũng giống như mọi người, thứ đầu tiên đập vào mắt chính là vụn băng rơi đầy đất, còn có cả Lang Hoan Thủy Các vẫn luôn khiến cho lão ta lấy làm kiêu ngạo, giờ phút này lại hoàn toàn trống rỗng, sự việc diễn ra đột ngột đến mức khiến cho lão ta ngỡ ngàng tới ngây người.
Sau đó, lão ta cũng giống tất cả mọi người, không, thậm chí còn điên cuồng hơn những người khác, lập tức quát lớn: “Chuyện gì đây... Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì rồi? Động thiên phúc địa Lang Hoàn Thủy Các của bổn vương đâu mất rồi?”
Bách Lí Kinh Vĩ trợn tròn mắt, hắn ta xoay cười, trên mặt lập tức hiện lên sát khí: “Phi Vân Kiếm Vương, bây giờ là lúc ngươi chú ý đến Thủy Các à? Trọng điểm ở đây là Xung Thiên Kiếm ở đâu kia kìa.”
“Đúng rồi, Xung Thiên Kiếm, Xung Thiên Kiếm của ta đâu? Thủy Các không còn, vậy Xung Thiên Kiếm ở đâu rồi?”
Cả người Thượng Quan Phi Vân khẽ run rẩy, ngay lúc này mới hoàn toàn ngộ ra, ánh mắt hung dữ của lão ta nhìn chằm chằm vào tất cả mọi người đang có mặt tại đây, như thể mỗi người ở đây đều nợ lão ta một vạn, nhưng cuối cùng ánh mắt hung ác kia vẫn dừng lại trên mặt Thượng Quan Phi Hùng, lão ta nghiến răng nghiến lợi nói: “Lão già kia, biết điều thì mau giao Xung Thiên Kiếm ra đây cho ta, nếu không thì đừng trách sao lão tử không khách khí, không nể tình huynh đệ với ngươi, hừ!”
Cả mặt Thượng Quan Phi Hùng co giật, trong lòng cạn lời không còn gì để nói, thật ra lão ta rất muốn hét to vào mặt của tên phản nghịch này rằng Xung Thiên Kiếm chính là đồ vật của Đông Châu, không phải vật trong túi của ngươi, lão phu cầm lại về Đông Châu chính là chuyện đương nhiên, khỏi phải bàn cãi.
Nhưng dựa trên tình thế bây giờ thì người ta mạnh hơn bên mình nên lão ta cũng không dám hé răng nửa lời, nếu không thì, ngại gì mà không thừa nhận rằng thanh kiếm ấy là của mình chứ? Nếu như hai bên tái chiến trở lại, cũng không biết là sẽ đánh vì lý do gì, nhưng chắc chắn sẽ trở thành trò cười trong mắt người khác.
Đặc biệt là thế lực đạt được kiếm nhưng lại bình chân như vại, chẳng phải là càng thêm phách lối chế giễu bọn họ sao?
Cho nên đối mặt với Thượng Quan Phi Vân đang hùng hổ dọa người kia, Thượng Quan Phi Hùng chẳng mảy may để ý tới, ba vị cung phụng thì tức giận đến mức ria mép run rẩy nhưng vẫn ráng nhịn, mặt thâm trầm nói: “Xung Thiên Kiếm, không ở trong tay lão phu!”
“Không ở trong tay ngươi, vậy thì có thể ở trong tay của người nào nữa đây hả? Hừ, mẹ nó ngươi đừng có mà trưng cái bộ mặt này ra trước mặt lão tử, lão tử không nuốt nổi!” Thượng Quan Phi Vân giận dữ vung tay, liên tục giễu cợt.
Thượng Quan Phi Hùng thấy vậy, nét mặt càng thêm tâm trầm hơn, nhưng lão ta vẫn im bặt không nói gì.
Bách Lí Kinh Vĩ khẽ liếc nhìn lão ta, hắn ta nhếch mép cười nói: “Thượng Quan gia chủ à, ngươi đừng có mà chơi chữ với bổn tướng nữa, mặc dù kiếm này không nằm trong tay ngươi, nhưng nó lại nằm trong tay hắn. Chỉ là... Không phải hắn là người của các ngươi sao?”
Nói xong, Bách Lí Kinh Vĩ chỉ tay về phía Trác Uyên, hắn ta quát lớn một tiếng.
Nghe thấy vậy, tất cả mọi người đều đồng loạt nhìn về phía Trác Uyên, đặc biệt là hai người Thượng Quan Phi Hùng, nhưng rất nhanh hai người lại cùng nhau lắc lắc đầu, bật cười, từ chối đưa ra ý kiến, cả mặt tràn ngập vẻ không tin.
“Bách Lý thừa tướng, ngươi quá đề cao tiểu tử kia rồi, Xung Thiên Kiếm này chỉ nhận cao thủ Thượng Quan gia chúng ta thôi, hắn là cái thá gì mà có thể khiến cho Xung Thiên Kiếm nhận hắn chứ?” Thượng Quan Phi Vân lên tiếng mỉa mai, lão ta bĩu môi khinh thường.
Thượng Quan Phi Hùng nghe thấy thế, dù không nói gì nhưng cũng âm thầm gật đầu để biểu thị sự đồng ý.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!