Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Đại Quản Gia Là Ma Hoàng - Trác Uyên (Trác Phàm)

“Gia chủ, hơn một nửa cao thủ bên chúng ta đều đã thương vong cả rồi, không thể chịu đựng thêm được nữa đâu!”  

             “Gia chủ, không xông qua được, thực lực của kẻ địch mạnh quá...”  

             “Gia chủ, chúng ta đã bị vây kín...”  

             “Gia chủ, xem ra ba vị cung phụng sắp chịu không nổi mất rồi...”  

             Gia chủ, gia chủ, gia chủ...  

             Từng tiếng hét lo lắng vang lên bên tai Thượng Quan Phi Hùng, người trong chiến trường tràn đầy máu tươi, khiến cho trái tim lão ta đập loạn từng cơn, trên mặt tràn ngập sự đau khổ xen lẫn với tức giận.  

             Sai, hoàn toàn sai, lão ta đã hoàn toàn sai rồi!  

             Lão ta không nên tham công liều lĩnh, dẫn theo một đám cao thủ Thượng Quan gia vào chiến trường, ở thời điểm biết rõ Bách Lí Kinh Vĩ và Đan Thanh Sinh đều xuất hiện mà còn dám mạnh mẽ xông vào Vương phủ, đoạt lấy Xung Thiên Kiếm, bởi vậy nên mới có thể rơi vào cái bẫy của người khác, tạo nên thảm cảnh hiện tại như vậy.  

             Nếu không phải do lão ta, Thượng Quan gia cũng sẽ không có rơi vào nguy cơ toàn quân bị diệt như vậy, ba vị cung phụng thực lực mạnh mẽ có thể so với Cửu Kiếm Vương kia, cũng sẽ không rơi vào tình cảnh nguy hiểm đến mức xuyên thấu tận trời đất như thế này!  

             Tất cả đều là do người gia chủ như lão ta làm không tốt, không biết xem xét thời thế, không có suy nghĩ kỹ lưỡng trước khi làm!  

             Hai mắt nhìn chằm chằm vào ba vị cung phụng đang kiệt sức ở phía xa xa kia, lại quay đầu lại nhìn những người bên phe mình đã chiến đấu đến mức đẫm máu, mấy bóng người ngã vào trong vũng máu để ngăn cản truy binh, hay từng tiếng kêu gào, từng tiếng kêu thảm thiết vang vọng bên tai, Thượng Quan Phi Hùng khẽ cụp mắt, từng giọt nước mắt nóng hổi thầm trượt dài trên má.  

             “Các vị huynh đệ trong tộc, lần này là Thượng Quan Phi Hùng ta có lỗi với các ngươi!”  

             “Gia chủ, xin ngài đừng nói như vậy, là do Bách Lí Kinh Vĩ vô cùng giảo hoạt nên chúng ta mới trúng kế gian của hắn ta thôi!” Một cao thủ Quy Nguyên cảnh vội vàng xua tay đi đến bên cạnh lão ta, đỡ lấy cơ thể đẫm máu đã quá mệt mỏi vì kiệt sức, lung lay như sắp gục ngã của lão ta, rồi lại chỉ tay về phía Bách Lí Kinh Vĩ, hung hăng nói: “Chỉ cần chúng ta có thể bắt hắn ta làm con tin, ta không tin Thượng Quan Phi Vân không thả chúng ta ra ngoài!”  

             Nói xong, người kia vung tay lên, dẫn đầu đám người lao ra: “Các huynh đệ, xông lên với ta, mau bắt lấy Bách Lí Kinh Vĩ, trợ giúp gia chủ xông ra vòng vây!”  

             “Bắt lấy Bách Lí Kinh Vĩ, trợ giúp gia chủ xông ra vòng vây!”  

             Từng tiếng gầm lớn vang vọng khắp cả bầu trời, một đám cao thủ của Thượng Quan gia trông giống hệt như một đàn quái thú mà hung hăng lao về phía Bách Lí Kinh Vĩ. Thế nhưng trước mặt Bách Lí Kinh Vĩ còn có tận mấy trăm cao thủ che chở, giống như núi cao, vách đá chắn ngay trước mặt vậy, vô cùng chặt chẽ, làm sao mà bọn họ có cơ hội để phá vòng vây đó được chứ?  

             Kết quả là trong từng tiếng la hét chém giết, đội cảm tử này chỉ dựa vào nghị lực cuối cùng trong lòng mà ra sức chèo chống, nhưng sau đó lại bị hộ vệ vương phủ vây giết xung quanh, sau cùng tất cả đều chết thảm!  

             Nhìn tay chân đứt gãy liên tiếp văng ra, trong đầu chỉ toàn một màu máu, tiểu đội vừa mới lao lên trong lòng lập tức chìm xuống như sóng lặn, hai chân Thượng Quan Phi Hùng mềm nhũn, ầm, lão ta ngã khụy xuống trên mặt đất, lập tức rơi vào tuyệt vọng chỉ trong nháy mắt.  

             Bên trong hai con mắt vô hồn chỉ toàn là tơ máu, mỗi một lần tiếng hô giết vang lên, trái tim lão ta lại quặn thắt lại trong đau đớn...  

             “Thừa tướng đại nhân, bọn trộm này đã mất đi nghị lực rồi, e rằng trận chiến này sẽ kết thúc sớm thôi!” Một cận vệ đứng bên cạnh Bách Lí Kinh Vĩ nhìn Thượng Quan Phi Hùng đang tràn đầy chán nản ở phía xa xa, hắn ta khẽ bật cười chế giễu rồi nhanh chóng quay ngoắt đầu sang tâng bốc chủ nhân của mình: “Đại nhân đúng là thần cơ diệu toán, bày mưu tính kế!”  

             Bách Lí Kinh Vĩ thản nhiên gật đầu, khuôn mặt bình tĩnh không lộ ra sự vui mừng vì được khen, hắn ta vẫn khẽ nhíu mày nhẹ, nhưng chỉ một lúc sau, hắn ta lại quay đầu nhìn về một nơi xa xăm nào đó, sau lại kỳ quái nói: “Ở đây đã chiến gần một canh giờ, nhưng tại sao chỗ Phi Vân Kiếm Vương vẫn chưa có động tĩnh gì vậy, trong chuyện này... Ngươi không thấy lạ sao?”  

             “Ha ha ha... Thừa tướng đại nhân suy nghĩ quá nhiều rồi, bây giờ mấy tên trộm của Thượng Quan gia đều đang ở đây cả, có gì kỳ lạ đâu chứ?” Tên cận vệ kia khẽ cười nhẹ, sau đó tiếp tục khom người nói: “Hơn nữa, bây giờ chúng ta đã nắm chắc phần thắng trong tay rồi, cho dù Phi Vân Kiếm Vương không có tham gia chiến đấu đi chăng nữa thì cũng không sao cả. Đám trộm này chết chắc rồi không phải sao, ha ha ha...”  

             Bách Lí Kinh Vĩ rũ mắt xuống, hắn ta âm thầm suy nghĩ một hồi, rồi gật đầu nhẹ, lẩm bẩm nói: “Tuy nói như vậy, nhưng nếu Phi Vân Kiếm Vương tham gia chiến đấu thì có thể trận chiến này sẽ bớt đi không ít thời gian đấy...”  

             Ầm!  

             Nhưng mà hắn ta còn chưa kịp dứt lời thì một tiếng động chói tai từ xa xa đã lập tức vang lên, tiếng động lạ khiến cho Bách Lí Kinh Vĩ giật nảy mình, hắn ta vội vàng quay người nhìn lại, ngay lập tức giật nảy mình, đó là...  

             Vèo!  

             Một vầng trăng lạnh lẽo từ từ soi rọi thẳng xuống dưới như trụ trôi, giống như trụ trời trượt thẳng xuống, ánh sáng chói mắt kia ngay lập tức rọi thẳng xuống mặt đất. Tất cả mọi người đang giao chiến đều không chịu được mà nhanh chóng che mắt lại, khó có thể mở mắt ra, tiếng la hét chém giết ngập trời cũng dần dần lắng xuống.  

             Sau khoảng hai ba phút, rốt cuộc ánh trăng kia cũng đã tan biến đi, tất cả mọi người nhìn thấy cảnh đẹp này đều vô cùng sững sờ.  

             Vừa nãy... Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy chứ?  

             Mí mắt Bách Lí Kinh Vĩ khẽ co giật, hắn ta lặng nhìn về nơi vừa xảy ra dị tượng, tròng mắt đảo qua đảo lại một hồi, sau lại ngay lập tức giật mình nói: “Không hay rồi, chỗ đó là Lang Hoàn Thủy Các... Xung Thiên Kiếm!”  

             “Đáng chết, chúng ta trúng kế rồi!” Cả người Bách Lí Kinh Vĩ khẽ run lên, trong lòng hắn ta hốt hoảng, quay đầu lại nhìn thì thấy ngay đám người Thượng Quan gia đã bị bao vây đánh giết đến mức sắp chết hết, trong mắt bọn họ tràn ngập vẻ không cam tâm. Nhưng rất nhanh, hắn ta lại khẽ nghiến răng hét to: “Mở kết giới ra nhanh lên, mau đi tới Thủy Các với bổn tướng, phải bảo vệ Xung Thiên Kiếm!”  

             Cận vệ bên cạnh khẽ giật mình, vội vàng cúi người khuyên nhủ: “Thừa tướng đại nhân, tuyệt đối không thể, đám trộm này sắp chết rồi, nếu bây giờ mà mở kết giới ra, thế chẳng khác nào là giúp cho bọn chúng trở về từ cõi chết, thả hổ về rừng chứ?”  

             Đùng!  

             Nhưng mà không đợi cho hắn ta nói xong, Bách Lí Kinh Vĩ đã nổi giận đùng đùng, lập tức vung tay tắt thật mạnh vào vào mặt hắn ta, quát lớn: “Tên nô tài đáng chết, rốt cuộc ngươi là thừa tướng, hay ta là thừa tướng hả? Hừ, bây giờ không có chuyện gì quan trọng hơn ngoài Xung Thiên Kiếm hết, đây chính là đồ vật lão tổ của tông môn. Nếu để mất nó như vậy, bổn tướng mà không chịu trách nhiệm nổi thì các ngươi cũng đừng hòng sống sót. Còn đứng ngây ra đó làm gì nữa, mau đi mở kết giới ra nhanh lên!”  

             Thân thể người kia khẽ run rẩy, vội vàng gật đầu như gà mổ thóc, mọi người cùng nhau kết thành thủ ấn hướng về phía kết giới kia.  

             Ầm!  

             Chỉ trong phút chốc, tiếng không gian dao động khẽ vang lên, kết giới vây quanh đội ngũ của hai bên từ từ tản ra trước mặt mọi người, gió đêm lạnh lẽo lập tức hắt thẳng vào mặt của mỗi người ở đây.  

             Nhất là đám cao thủ bên Thượng Quan gia, bọn họ cảm thấy như được tái sinh lại lần nữa, mỗi một đợt hít thở đều vô cùng thoải mái và quý giá! Nếu không trải qua sống chết thì có lẽ bọn họ cũng không ý thức được rằng, được sống là điều quan trọng thế nào!  

             “Trảm Long Kiếm Vương, đừng đánh nữa, mau đi tới Thủy Các với bổn tướng để bảo vệ Xung Thiên Kiếm!”  

             Nhưng nếu đám người Thượng Quan gia cảm thấy nhẹ nhõm thì trái ngược lại với họ, bọn người Bách Lí Kinh Vĩ lại gấp gáp như đang ngồi trên đống lửa. Đặc biệt là thừa tướng Bách Lí Kinh Vĩ, trước giờ toàn đi bày mưu tính kế người ta, nhưng đây cũng là lần đầu tiên hắn ta phải khổ sở như vậy, vội vàng quát lớn thúc giục.  

             Sau đó, không thèm để ý đến mọi người nữa, hắn ta xông về phía Thủy Các đầu tiên, những hộ vệ còn lại cũng vội vàng chạy theo sau để bảo vệ cho sự an toàn của hắn ta.  

             Chỉ trong chốc lát, tất cả hộ vệ vương phủ đồng loạt rời khỏi, hoàn toàn khlão tử dưa với người của Thượng Quan gia nữa, giống như không còn quan tâm đến bọn họ vậy.  

             Đan Thanh Sinh đạp nhẹ chân, ngay lập tức rời khỏi vòng chiến, lão ta vẫy tay về phía ba người: “Ba vị tiền bối, không đánh nữa, lão phu muốn tới đó xem một chút, các ngươi muốn làm gì thì làm đi!”  

             Nói xong lão ta cũng bay về phía Thủy Các, đồng thời trong lòng cũng âm thầm cười nhẹ, tiểu tử kia... Thành công rồi à? Ha ha, ngay dưới mí mắt của hai thế lực lớn luôn sao, đúng là không hề đơn giản chút nào, ha ha ha...  

             Tuy là Đan Thanh Sinh không biết rốt cuộc Trác Uyên muốn cái gì, chỉ biết rằng cuối cùng thì hắn cũng đã đạt được mục đích của mình...  

             “Đan Thanh Sinh, có gan thì đừng chạy, ba người lão phu còn muốn tiếp tục đại chiến ba nghìn hiệp với ngươi nữa... Khụ khụ khụ...” Nhìn thấy Đan Thanh Sinh muốn rời khỏi, một vị cung phụng đột ngột hét lớn một tiếng, trên mặt đầy vẻ không phục, nhưng mà lão ta còn chưa kịp nói xong thì đã không khỏi ho khan, không ngừng ho ra máu!  

             Thấy tình cảnh này, hai lão già khác chỉ đành thở dài một hơi, vội vàng khuyên nhủ: “Lão tam, đừng rống nữa, chuyện đã rõ ràng, trận chiến này chúng ta đã rơi vào thế bất lợi rồi, nếu cứ tiếp tục tái chiến thì sẽ gây bất lợi cho chúng ta, không cần phải mạnh miệng nữa, chỉ tổ biến chúng ta trở thành trò cười mà thôi!”  

             Cả người khựng lại, người kia lập tức quay đầu nhìn về phía hai người khác, thấy từng người bọn họ cũng bị thương nên chỉ có thể thở dài một hơi, khuôn mặt buồn phiền vô cùng.  

             Đệ nhất Tây Châu này đúng là danh bất hư truyền mà, không dễ đối phó chút nào…  

             Sau đó, ba người vội vàng đi xuống, sau đó đứng ngay bên cạnh Thượng Quan Phi Hùng, vội vàng hỏi: “Phi Hùng, ngươi sao rồi?”  

             “Gia chủ, ngài không sao chứ?”  

             Vào lúc này, những người còn lại của Thượng Quan gia cũng đi đến bên cạnh lão ta, trong mắt tràn đầy sự quan tâm lo lắng.  

             Trong mắt Thượng Quan Phi Hùng vẫn còn sự bàng hoàng, ngơ ngác nhìn khuôn mặt lo lắng của từng người bên cạnh mình, trong lòng lại có chút mờ mịt, lão ta khẽ hỏi: “Chúng ta... Thoát khỏi nguy hiểm rồi sao?”  

             “Đúng vậy, có vẻ như đã có người đi trộm Xung Thiên Kiếm nhân lúc hai phe chúng ta đang quyết chiến, bên kia mới quýnh lên, hộ vệ đều rời khỏi cả rồi. Vậy chúng ta cũng nhanh rời khỏi đây thôi!”  

             Một vị cung phụng từ từ vuốt râu, thở dài nói: “Không rõ đây là thế lực nào, vậy mà lại dám ngư ông đắc lợi nhân lúc ngao cò đánh nhau, đúng là gian xảo lắm! Phi Hùng, chúng ta có nên theo sau hay không, Xung Thiên Kiếm đang ở đó đấy. Nói không chừng chúng ta có thể thừa cơ đoạt lại nó cũng nên?”  

             Mí mắt Thượng Quan Phi Hùng khẽ co giật, lão ta do dự một lúc lâu, sau lại kiên quyết lắc đầu: “Không, lần này vì chúng ta tham công liều lĩnh nên đã tổn thất nặng nề lắm rồi, không thể để cho quân ta rơi vào trong tuyệt cảnh lần nữa. Ý của ta là, tất cả người của Thượng Quan gia, phải mau chóng rút lui, rời khỏi chốn thị phi này! Tóm lại, nơi có Bách Lí Kinh Vĩ, chúng ta không nên tuỳ tiện ra tay, tránh bị hắn ta tính kế!”  

             “Nhưng mà Xung Thiên Kiếm đã gần ngay trước mắt như vậy rồi, thật sự phải từ bỏ nó như vậy sao...”  

             “Đúng vậy, người có thực lực cao nhất ở đây là ta và ba vị cung phụng, muốn thoát thân cũng khá dễ dàng, chúng ta đi!”  

Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!