Trác Uyên từ từ đáp xuống, hắn không thèm liếc nhìn Thượng Quan Ngọc Lâm đang tái nhợt hấp hối, càng không thèm quan tâm đến Thượng Quan Khinh Yên đang vừa ngỡ ngàng vừa sững sờ kia dù chỉ một chút.
Ánh mắt hắn lạnh lùng vô cùng, chỉ nhìn chăm chú về phía Thủy Các, hai tay từ từ nâng lên, chuẩn bị mở trận...
Thượng Quan Khinh Yên nhìn chằm chằm vào bóng lưng kiêu ngạo ấy, nàng ta khẽ giật mình lo lắng, người này... Vẫn là Cổ tiên sinh của ban đầu sao?
Không, không phải nữa rồi, đây chính xác là một người khiến cho nàng ta có cảm giác vô cùng xa lạ, trông thâm sâu đến mức không tài nào có thể lường trước được!
Nhưng dù là vậy, nàng ta vẫn cảm thấy, rằng dường như Cổ Liệt Uyên của hiện tại có sức lôi cuốn đến kỳ lạ, hắn thu hút ánh nhìn đến mức khiến cho nàng ta không thể nào rời mắt được. Không chỉ là thực lực tăng đột biến ở hắn, mà cả khí tức thần bí đang liên tục toát ra trên người hắn nữa.
“Cổ... Cổ tiên sinh!”
Trác Uyên đang định chuẩn bị ra tay mở kết ấn, Thượng Quan Khinh Yên khẽ run lên, như nghĩ tới chuyện gì đó, nàng ta vội vàng nói: “Ta không thấy Tiểu Tam Tử đâu cả, chẳng lẽ hắn tới vương phủ tìm ngươi rồi sao, hay là chúng ta đi tìm Tiểu Tam Tử trước đi, trước tiên phải dẫn hắn rời khỏi chốn thị phi này trước đã...”
Tay đang kết ấn của Trác Uyên hơi khựng lại, hắn khẽ nhíu mày, vẻ mặt thay đổi: “Ngươi... Chạy đến đây là vì chuyện này sao?”
Mẹ kiếp, ngươi vì cái chuyện rác rưởi đấy mà chạy tới nơi thị phi này để làm gì chứ?
Thượng Quan Ngọc Lâm ở bên trong hố lớn, toàn thân hắn ta đang bị trọng thương, khó có thể cử động được, nhưng khi nghe câu này xong, da mặt không khỏi co giật, trong lòng tràn đầy ấm ức.
Bây giờ thì tốt rồi, lão tử theo ngươi chạy tới đây, đã thế lại còn gặp phải tai nạn bất ngờ. Nhưng sao trước sự an nguy và tính mạng của lão tử mà ngươi chỉ để ý đến mỗi tên tiểu tử kia thôi vậy?
Phải biết rằng, bây giờ ta mới là người đang gặp nguy hiểm nhiều nhất đấy...
Tất cả sự uất ức hóa thành nước đắng, không ngừng miễn cưỡng mà ém nhẹm vào trong lòng. Thượng Quan Ngọc Lâm nghẹn ngào sắp khóc đến nơi. Rõ ràng là vào lúc này, Trác Uyên và Thượng Quan Khinh Yên hoàn toàn không hề để ý đến sự tồn tại của hắn ta, thậm chí bọn họ còn hoàn toàn coi hắn ta là không khí mà chỉ chăm chăm vào chuyện của bọn họ!
Điều này càng khiến cho Thượng Quan Ngọc Lâm cảm thấy cú đấm của hắn ta thật quá tốn công vô sức…
“Đúng thế, Tiểu Tam Tử vẫn chỉ là một đứa trẻ, việc hắn chạy đến nơi này là vô cùng nguy hiểm!”
Thượng Quan Khinh Yên bình tĩnh gật đầu, khuôn mặt nghiêm túc nói tiếp: “Cổ tiên sinh, ta không quan tâm rằng tiếp theo ngươi muốn làm gì, nhưng bây giờ quan trọng nhất là phải đi tìm Tiểu Tam Tử trước đã, phải đảm bảo cho sự an toàn của hắn!”
Trác Uyên khẽ liếc nhìn ánh mắt kiên định của nàng ta, hắn do dự một lúc rồi bỗng chốc quay ngoắt đầu sang một bên, không nhìn nàng ta nữa, chỉ bình tĩnh đáp: “Không sao, chuyện của Tiểu Tam Tử không cần ngươi quan tâm, hắn cũng không có lởn vởn quanh cái nơi nguy hiểm này như ngươi nghĩ đâu. Ta đã bảo hắn tách khỏi các ngươi, đến điểm tập hợp của chúng ta rồi, chốc nữa ta sẽ tự mình đi tìm hắn sau!”
"Cái gì?" Thượng Quan Khinh Yên giật nảy cả mình, trong mắt lập tức hiện lên sự nghi ngờ.
Thượng Quan Ngọc Lâm không biết nên làm sao mới phải, hắn ta chỉ có thể trợn trắng mắt, trong lòng cười khổ, không ngừng oán giận. Biểu muội à, ngươi nhìn thấy chưa, ngươi lo lắng cho sự an toàn của tiểu tử kia, nhưng hai cha con này đã tính trước đường lui cho mình, đã sớm biến mất dạng rồi.
Lòng tốt của ngươi, mà người ta lại cho là lòng lang dạ thú, căn bản hắn có để ý gì đến lòng tốt của ngươi đâu…
Thượng Quan Khinh Yên khẽ nhíu mày lại, nàng ta nhìn Trác Uyên một cái, trên mặt tràn đầy vẻ không tin: “Nói như vậy... Hai cha con các ngươi vẫn luôn lừa gạt ta sao?”
“Có nhiều chuyện ta lừa ngươi lắm, cũng không phải chỉ một hai chuyện!”
Trác Uyên lạnh lùng đáp: “Một lát nữa ta sẽ mở trận, tất nhiên tiếng động sẽ không nhỏ, rất nhanh thôi đám người Bách Lí Kinh Vĩ sẽ chú ý đến chỗ này. Nếu như ngươi còn muốn bảo vệ tính mạng của mình thì nhanh chóng rời khỏi đây đi. Ngươi mà còn ở lại, chờ sau khi bọn họ tới thì ngươi chỉ có đường chết!”
Thượng Quan Khinh Yên nhìn chằm chằm vào bóng lưng lạnh lùng của hắn, trên mặt hiện lên sự bướng bỉnh: “Câu này của ngươi là muốn bổn cô nương nhanh chóng rời khỏi đây sao? Vậy mà lúc trước ngươi còn nói, nếu muốn biết được sự thật thì hãy ở lại. Nếu ta chọn ở lại đây, vậy thì có phải ta sẽ biết thêm được gì hay không? Bao gồm cả những chuyện mà cha con ngươi đã lừa ta.”
Trác Uyên hơi khựng lại, hắn do dự hồi lâu, cũng không quay đầu nhìn nàng ta, chỉ khẽ gật đầu một cái.
“Vậy thì tốt, bổn cô nương sẽ không đi nữa. Bởi vì ta muốn xem xem, rằng rốt cuộc các ngươi đã giấu diếm ta bao nhiêu chuyện rồi.”
“Tự tìm đường chết!”
Trác Uyên chỉ đành lắc đầu thở dài, từ chối cho ý kiến. Ta đã cho ngươi cơ hội, cũng xem như là niệm tình ngươi có lòng đối xử tốt với Tiểu Tam Tử, hết sức quan tâm giúp đỡ hắn, nhưng bản thân ngươi lại tự mình tìm đường chết như thế thì cũng đừng trách sao ta vô tình!
Nghĩ vậy, Trác Uyên khẽ híp mắt lại, không chần chờ gì nữa, cuối cùng hắn cũng bắt đầu kết ấn quyết trong tay.
Chỉ trong chốc lát, từng ấn quyết phức tạp lập tức được kết thành trên tay Trác Uyên, mười đầu ngón tay thon dài trong hai bàn tay trông giống như những tinh linh bóng tối nhẹ nhàng nhảy múa dưới ánh trăng đang soi rọi trong đêm tối, khiến cho Thượng Quan Khinh Yên nhìn mà hoa mắt không thôi!
Thủ ấn kết trận thành thạo như vậy, có thể cho thấy rõ ràng rằng Trác Uyên là một vị trận sư vô cùng thạo nghề. Điều này càng khiến cho thiếu nữ đang đứng quan sát một bên thêm tò mò hơn, đôi mắt lập tức phát ra tia sáng quái dị!
Nàng ta thật sự không thể ngờ rằng, Trác Uyên không chỉ là một cao thủ luyện đan trên đại lục, mà hắn còn là một vị đại sư trong cả phương diện bày bố trận.
Nam nhân này, rốt cuộc là thần thánh phương nào vậy?
Chỉ trong phút chốc, khi chứng kiến tất cả mọi thứ đang diễn ra tại đây, trong đôi mắt của Thượng Quan Khinh Yên thoáng chút si mê…
Nhưng mà nàng ta si mê, còn Trác Uyên thì lại vô cùng tỉnh táo, ánh mắt hắn lạnh lùng nhìn thẳng về phía Thủy Các ở phía đối diện đang tuôn trào không ngừng kia, giữa hai tỏa ra từng đợt dao động, làn sóng dao động ấy liên tục lan ra ngoài không gian.
“Trăng lên giữa trời nước chảy xiết, lên như diều gặp gió chín vạn dặm, rơi vào trăng sáng hóa mây mù, một mảnh băng tâm chiếu lòng ta, lên!”
Vừa dứt lời, hai tay Trác Uyên bấm niệm pháp quyết, sau đó dứt khoát chỉ thẳng về phía trước!
Vù!
Một làn sóng dao động vô hình đột ngột lan ra, Lang Hoàn Thủy Các không ngừng lan ra, sau đó chấn động nổi lên, bọt nước văng tung tóe khắp nơi, sau lại tràn ra xung quanh nhanh đến chóng mặt.
Ngay sau đó, vù một tiếng, vầng trăng sáng trên trời như bị thứ gì đó hấp dẫn, giống như một tia sét từ trên trời giáng xuống, lập tức đánh thẳng vào mặt nước.
Trên mặt đất, ánh sáng màu trắng soi rọi xung quanh, chói mắt vô cùng. Khí tức lạnh lẽo ấy như có thể len lỏi vào tận sâu trong xương tủy con người, khiến cho người đứng xung quanh Thủy Các đều không ngừng run rẩy vì lạnh. Đồng thời, Thủy Các càng chảy xiết hơn, từng đợt sóng lớn ấy như có thể dời non lấp biển, phát ra từng đợt âm thanh chói tai, ào ào liên tục.
Thượng Quan Khinh Yên đưa tay che đôi mắt đang khép lại của mình, chứng kiến mọi chuyện đang diễn ra trước mắt, nàng ta kinh ngạc không thôi.
Chuyện này... Rốt cuộc là trận gì mà lại tạo ra tiếng động lớn như vậy chứ? Mà tại sao Cổ tiên sinh lại phải bày ra trận pháp này?
Trong lúc nhất thời, Thượng Quan Khinh Yên lập tức chuyển dời ánh mắt tràn ngập nghi ngờ của mình về phía Trác Uyên, nhưng lại chỉ thấy khuôn mặt lạnh lẽo ban nãy của hắn vào lúc này lại hiện lên một nụ cười vui vẻ mãn nguyện.
Rào!
Cuối cùng thì khí tức lạnh lẽo ấy cũng đã tan đi, cả ánh sáng chói mắt kia cũng đã biến mất không thấy tăm hơi đâu. Nhưng ngay vào lúc tia sáng kia tan biến đi, Thượng Quan Khinh Yên ngẩng đầu nhìn qua đó một lần nữa, nàng ta không khỏi giật mình, cả người lập tức trở nên ngây ngẩn.
Bởi vì vào giờ phút này, Thủy Các ban nãy còn chảy xiết giờ đã đóng băng hoàn toàn, biến thành một tượng băng cao một trăm trượng, xông thẳng tới chân trời, thoạt nhìn trông nguy nga tráng lệ vô cùng.
Cảnh tượng ngay trước mắt không khỏi khiến cho Thượng Quan Khinh Yên ngẩn ngơ mà ngắm nhìn, thật đẹp!
Đùng!
Một tiếng động lớn bỗng chốc vang lên, Trác Uyên hờ hững liếc mắt nhìn tất cả mọi chuyện ở đây, nhưng ngay khi tiếng động lớn ấy vang lên, toàn bộ thác nước băng đột ngột vỡ ra, rầm một tiếng, vụn băng văng ra khắp nơi, từng mảnh nhỏ không ngừng lộp bộp rơi đầy trên mặt đất.
Chỉ trong chốc lát, thác nước băng không thấy đâu, đồng thời Lang Hoàn Thủy Các cũng biến thành hư vô.
Rốt cuộc, Trác Uyên cũng thuận lợi phong ấn thành công chỗ thiên địa phong huyệt này, dẫn lưu trận ở trong phong ấn này thì sẽ không bị phá hủy, cũng coi như là hắn đã hoàn thành nhiệm vụ một cách hoàn hảo rồi....
“Ngươi làm gì vậy, cảnh đẹp như vậy mà lại bị ngươi phá hủy...” Thượng Quan Khinh Yên nhìn thác nước băng đẹp động lòng người kia lại biến mất ngay trong một cái chớp mắt, nàng ta khịt mũi, nhìn về phía Trác Uyên mà lên tiếng oán trách.
Trác Uyên chỉ đành lắc đầu nhìn nàng ta, hắn từ chối cho ý kiến, sau lại mỉm cười nói: “Ngươi đúng thật là một nha đầu không sợ chết mà, vừa nãy ở đây vang lên tiếng động lớn như vậy, chắc chắn đám người kia sẽ theo đó mà chạy tới đây. Nhưng ngươi một chút cũng không lo nghĩ đến mạng sống của mình, vẫn còn tâm tình để ngắm cảnh đẹp, ngẫm lại thì lá gan của ngươi cũng lớn thật đấy!”
Nói xong, Trác Uyên khẽ quay đầu nhìn về phía xa xăm, tiếng hô hoán giết chóc ở đó đã không còn nữa.
“Ai cần ngươi lo, ta sắp chết tới nơi rồi mà ngươi còn không cho ta được thưởng thức cảnh đẹp sao hả? Hứ!” Thượng Quan Khinh Yên hung hăng trừng mắt nhìn hắn một cái, nàng ta cũng khẽ nhìn theo ánh mắt của hắn, rất nhanh lại thở hắt ra một hơi.
Thật ra, đời người đẹp đẽ vô cùng, tại sao nàng ta lại không nghĩ đến điều này sớm hơn một chút nhỉ? Chỉ là lúc này, nếu so với tính mạng, thì nàng ta muốn biết bí mật của nam nhân này hơn, cũng coi như là tự do làm những điều mình muốn trước khi chết đi, không phải sao…
Thượng Quan Khinh Yên khẽ liếc nhìn Trác Uyên đang đứng thờ ơ đằng kia, nàng ta do dự một lúc, sau lại bật cười lắc đầu, khóe miệng thoáng chút cay đắng.