Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Đại Quản Gia Là Ma Hoàng - Trác Uyên (Trác Phàm)

Chậm rãi đi đến bên cạnh thần kiếm, nhẹ nhàng cầm nó lên, Trác Uyên cẩn thận vuốt ve thân kiếm màu đỏ sẫm, sau lại không khỏi cười khẽ một tiếng, tia sáng trên đầu ngón tay chợt lóe lên, hắn lập tức để nó vào bên trong nhẫn.  

             Vào giờ phút này, thanh kiếm thần thánh ấy đã mất đi linh tính, đã không còn chút sức mạnh của một thánh binh nữa rồi. Đó là vì ban nãy Trác Uyên đã sử dụng chiêu Không Minh Thần Đồng thức thứ bảy, Không Ấn để phong ấn sức mạnh của thanh kiếm này lại rồi.  

             Mà chiêu này, cũng coi như là một trong những chiêu thức quan trọng nhất trong mười hai chiêu thức của Không Minh Thần Đồng, vật bị phong bế sức mạnh, trong không gian nhốt vật, vật sẽ hoàn toàn bị giam cầm ở trong đó, vĩnh viễn bị ngăn cách với thế giới bên ngoài!  

             Trác Uyên phỏng đoán rằng có lẽ năm con thánh thú đã bị mắc phải chiêu thức này, nên mới bị giam cầm tại Phàm Giai để chịu tội. Chỉ là, Không Minh Thần Đồng thức thứ bảy này của Trác Uyên cũng chỉ mới khai mở thiên nhãn nên vẫn chưa đạt đến được trình dộ như vậy, đừng nói là phong ấn thánh thú, chỉ mỗi việc phong ấn linh thú thôi thì cũng đã vô cùng khó khăn rồi, mà giờ hắn chỉ có thể phong ấn thanh kiếm này được một chút mà thôi.  

             Chỉ khi nào đạt được đến trình độ ngang tầm Thiên Đế thì mới có thể sở hữu sức mạnh thấu trời đất kia thôi!  

             Nghĩ vậy, trong lòng Trác Uyên bất chợt lóe lên một tia hy vọng, càng tìm hiểu về Không Minh Thần Đồng của Thiên Đế, hắn lại càng cảm thấy Thiên Đế thâm sau đến mức không thể nào lường trước được!  

             Một cường giả tuyệt thế như vậy, nói không chừng là đã tích tụ hơn mấy ngàn năm công lực rồi, mà một người hậu bối luôn theo đuổi phía sau là hắn, đến lúc đó có thể đấu lại người ta được không? Hay nói cách khác, hắn có xứng đáng trở thành đối thủ của Thiên Đế không?  

             Khẽ hít vào một hơi thật sâu, trong đầu Trác Uyên không khỏi nghĩ về điều này, hắn có chút thổn thức, trong lòng cũng thầm ai thán không thôi. Nếu có ngày hắn vẫn chưa loại bỏ được hết những mối nguy hiểm tiềm ẩn đấy, thế thì hắn sẽ sống cô đơn một thân một mình đến già mất.  

             Trước kia có thể hắn không quan tâm cho lắm, nhưng bây giờ…  

             Mí mắt khẽ run lên, Trác Uyên hung hăng lắc đầu vài cái, lập tức gạt bỏ sạch sẽ mọi suy nghĩ về chuyện đó ra khỏi đầu, sau đó hắn ngẩng cao đầu lên, lấy lại tự tin rồi một mạch đi thẳng đến Thủy Các.  

             Rào rào rào!  

             Trước Thủy Các, dòng nước chảy róc rách, tiếng nước chảy ào ào, thác nước lớn trút nước xuống ầm ầm, nhưng Trác Uyên cũng không để ý gì nhiều, hắn khẽ ngửa đầu lên trời, lẳng lặng quan sát những ánh sao thưa thớt trên bầu trời kia, âm thầm tìm phương hướng.  

             “Chòm sao Bắc Đẩu… Ở đây…”  

             Ánh sao phản chiếu trong con ngươi đen láy, Trác Uyên nhìn bảy ngôi sao xếp thành một hàng vô cùng có trật tự trên bầu trời đêm, hắn lấy đà bay lên không trung, tìm kiếm vị trí tương ứng ở đây, sau đó hắn liên tiếp vung tay lên, từng viên Thánh Linh Thạch trong suốt lập tức bay ra, ngấm xuống lòng đất, sau lại không thấy bóng dáng đâu nữa.  

             Tầm mười lăm phút sau, Trác Uyên khẽ thở dài một hơi, rốt cuộc hắn cũng dừng lại động tác trong tay, nhẹ gật đầu một cái, vui vẻ nói: “Vậy là đã bố trí xong đường lui rồi. Chờ lát nữa bọn họ có phát hiện rồi kéo nhau đến đây thì ta vẫn sẽ thoát thân được! Ha ha ha… Đại Trận Tinh Thần này, ở Phàm Giai cũng không có mấy ai hiểu biết về nó mà nhỉ, ha ha ha…”  

             Khẽ cười một tiếng, Trác Uyên quay đầu lại nhìn, hắn nhìn về phía Thủy Các, trong mắt lập tức lộ ra một tia kiên định.  

             Tiếp theo, phải bắt đầu phong ấn chỗ này lại mới được!  

             Vèo!  

             Dẫm chân một bước, Trác Uyên lập tức bay lên trên không trung, dưới ánh trăng sáng ngời, hai tay hắn lập tức vung ra, những viên đá Thánh Linh Thạch rơi lộp bộp vào trong Thủy Các như mưa rơi, sau đó biến mất không thấy đâu nữa!  

             Kết quả là, một giờ tiếp theo, ba nơi đã được bố trí đầy đủ!  

             Trên chiến trường toàn những tiếng gào thét day dứt, máu tươi đỏ sẫm văng đầy trời, chỉ còn lại nỗi thống khổ, trông ám ảnh vô cùng. Tất cả mọi người đều chém giết nhau đến điên lên, vẻ mặt điên cuồng, trong mắt tràn ngập sát ý, màu máu đỏ thẫm cả một vùng trời.  

             Còn ở Lang Hoàn Thủy Các, bốn bề vắng lặng, tất cả thị vệ đều được điều đi để đối phó với Thượng Quan gia, chỉ còn lại tầm mười tên nhưng đã bị Trác Uyên bí mật dọn sạch sẽ hết, không một ai phát hiện ra hành tung của hắn nên nơi đây im ắng vô cùng, lúc thi hành kế hoạch, hắn còn tùy tiện vung ném Thánh Linh Thạch khắp nơi nhưng không có một ai quấy rầy cả.  

             Mà ở một nơi khác, bên trong một căn phòng nhỏ chật hẹp u ám, Thượng Quan Phi Vân đang dỏng tai nghe ngóng động tĩnh ở phía xa xăm, lão ta vẫn luôn ngồi đây mai phục sẵn, không dám nhúc nhích, trông giống hệt như một kẻ ngốc mà ngồi im bất động như tượng, lẳng lặng chờ đợi tên hung thủ mà lão ta nghĩ là sẽ xuất hiện tới, vì có chút nhàm chán, cũng có chút bất lực nên trong lòng lão ta đang không ngừng chửi thầm.  

             Bên kia thì đã đánh được hơn nửa canh giờ rồi nhưng sao bên này người còn chưa tới nữa chứ? Nếu đã không tới, thế thì lão tử qua bên kia trợ công chút vậy!  

             Mụ nội nó chứ, rốt cuộc cái tên Thượng Quan Ngọc Lâm đấy tình báo có chính xác không vậy…  

             …  

             “Tiểu Tam Tử, Tiểu Tam Tử……”  

             Vào lúc này, ở bên phía Thủy Các, một giọng nói thanh thoát ngọt ngào của nữ nhân đột ngột vang lên trong không gian vắng lặng, nghe thì dường như có chút vội vàng, cũng có chút lo lắng, người đó cố tình nhỏ giọng lại, ở trong một nơi yên tĩnh u ám như vậy, không ngừng gọi lên cái tên quen thuộc ấy!  

             Cả người không khỏi run rẩy, sau khi đoán được chủ nhân của giọng nói này là ai thì hai tay Trác Uyên lập tức ngưng trệ lại mọi động tác, hàng lông mày cũng khẽ nhíu lại thật chặt, trái tim cũng giật nảy lên một cái.  

             Sau nha đầu đấy lại chạy tới đây vậy chứ, chẳng phải Thượng Quan gia cho thế hệ trẻ tuổi rút lui trước sao?  

             Nhưng rất nhanh, hai tay Trác Uyên khẽ động đậy, hắn lại tiếp tục bày trận, vẻ mặt cũng nhanh chóng bình tĩnh trở lại, thậm chí còn có thể nói là có chút lạnh nhạt.  

             Ai mà thèm quan tâm đến nha đầu đó làm gì, thiên đường có lối ngươi không đi, địa ngục không cửa ngươi xông tới, biết rõ nơi này thị phi thế nào mà còn dám đâm đầu chạy vô, ngươi là đang tìm chết chắc!  

             Hừ, đúng là nữ nhân!  

             “Tiểu Tam Tử, Tiểu Tam Tử…”  

             Lúc này, giọng của nữ nhân kia đã mỗi lúc một gần hơn, cuối cùng là dừng lại ngay dưới thác nước, đồng thời lúc này cũng có một giọng nam khác vang lên: “Biểu muội à, ngươi nói nhỏ thôi, để bị hộ vệ vương phủ bắt được thì khó mà giữ được đầu lắm đấy!”  

             “Ta biết rồi, biểu ca!”  

             Nhẹ gật đầu một cái, nét mặt Thượng Quan Khinh Yên tràn ngập vẻ nghiêm trọng, nàng ta tiếp tục nhỏ giọng kêu: “Tiểu Tam Tử…Tiểu Tam Tử…”  

             Bỗng chốc, Thượng Quan Khinh Yên không khỏi khựng lại, nhìn Trác Uyên đang không ngừng vung ném Thánh Linh Thạch trên không mà nàng ta ngây dại hoàn toàn.  

             Thượng Quan Ngọc Lâm thấy thế, hắn ta cũng không khỏi ngây ngẩn cả người, trong lòng có chút sững sờ. Cổ Liệt Uyên trở về vương phủ Phi Vân thì hắn ta biết, nhưng hắn ta chỉ không biết đúng một điều thôi, rốt cuộc Cổ Liệt Uyên đang làm gì ở đây vậy?  

             Khẽ liếc mắt nhìn bọn họ một cái, Trác Uyên không mấy để ý, hắn vẫn chỉ chú tâm vào chuyện của mình như cũ!  

             “Cổ… Cổ tiên sinh?”  

             Không khỏi ngây ngẩn cả người, khuôn mặt Thượng Quan Khinh Yên tràn ngập vẻ nghi ngờ, nàng ta lẩm bẩm ra tiếng: “Ngươi… Sao ngươi lại ở đây? Không phải ngươi và bọn Bách Lí Kinh Vĩ đi đến đế đô rồi sao?”  

             Không nói gì, Trác Uyên vẫn rắc Thánh Linh Thạch xuống mặt đất như cũ, vẻ mặt của hắn vô cùng nghiêm túc!  

             “Này, tiểu tử, biểu muội đang hỏi ngươi đấy, rốt cuộc là tại sao ngươi lại ở đây hả?” Trong mắt chợt lóe lên một tia sáng, trong lòng Thượng Quan Ngọc Lâm vui mừng khôn xiết, đây chính là cơ hội tốt để đổ hết mọi tội lỗi lên đầu tiểu tử kia, vì thế thừa dịp có Thượng Quan Khinh Yên ở đây chứng kiến, hắn ta vội vàng lên tiếng tra hỏi.  

             Trong suy nghĩ của hắn ta, sau khi Trác Uyên bị vạch trần thân phận là mật thám, hắn cũng làm phản giống hắn ta thôi, nhưng hắn không chết. Mà đường đường là một công tử ngọc thụ lâm phong như Thượng Quan Ngọc Lâm đây đã có thể làm phản rồi, thì sao một tiểu tử hoang dã nhà quê như hắn lại không thể chứ?  

             Chẳng lẽ hắn còn có kỷ luật hơn so với mình sao? Sao có thể được? Hừ, lão tử được giáo dục tốt hơn cả ngươi đấy!  

             Đã đến nước này rồi, nhưng Thượng Quan Ngọc Lâm vẫn không hề buông bỏ thân phận công tử quý giá của mình, trong lòng hắn ta đang liên tục tự đắc…  

             Lạnh lùng mà khẽ liếc hắn ta một cái, Trác Uyên không khỏi cười giễu, hắn trêu chọc nói: “Đại biểu ca à, lý do tại sao ta lại xuất hiện ở đây, chẳng lẽ ngươi không biết thật sao?”  

             “Làm sao mà ta biết được?” Vẻ mặt lập tức trở nên nghiêm túc, Thượng Quan Ngọc Lâm lo lắng nói, chẳng lẽ tiểu tử này đã hiểu rõ hết tất cả rồi sao? Hay Bách Lí Kinh Vĩ nói hết mọi thứ cho hắn biết rồi?  

             Ài, Bách Lí Kinh Vĩ này cũng thật là, sao lại có thể nói ra thân phận mật thám của hắn ta một cách bừa bãi như thế được chứ? Cho dù là thám tử, nhưng lão tử cũng là vương bài thám tử, là tuyến liên hệ duy nhất, hắn ta làm thừa tướng cũng quá bừa bãi rồi, thật cẩu thả!  

             Trong lòng Thượng Quan Ngọc Lâm đang không ngừng chửi thầm, Trác Uyên khẽ liếc hắn ta một cái, hắn dừng tay lại không làm nữa, như đã nhìn ra được tâm tư của hắn ta, hắn không khỏi cười giễu, nói: “Ha ha… Đại biểu ca à, ngươi đúng là cái đồ không biết xấu hổ mà, bốn chữ ma môn bại hoại này, thật sự rất hợp với ngươi đấy!”  

             “Cái gì, ngươi… Sao ngươi lại biết được…” Không khỏi sợ hãi, Thượng Quan Ngọc Lâm lập tức cuống quýt cả lên, khuôn mặt tràn ngập vẻ kinh ngạc. Bởi vì bốn chữ này… Chẳng lẽ…  

             Không tiếp tục nói nữa, Trác Uyên không khỏi lắc đầu cười trừ, sau đó hắn đi về phía Thượng Quan Khinh Yên, nói: “Nếu muốn bảo toàn tính mạng thì giờ ngươi hãy mau rời khỏi đây di. Nhưng nếu muốn biết hết tất cả những gì đang diễn ra ở đây, ngươi có thể ở lại, chỉ là ngươi phải dùng cái mạng nhỏ của ngươi để đánh đổi!”  

             “Rốt cuộc…Đang có chuyện gì xảy ra vậy? Các ngươi… Các ngươi đang nói cái gì thế?”  

             Mí mắt khẽ run lên, Thượng Quan Khinh Yên nhìn chằm chằm vào khuôn mặt tà dị của Trác Uyên, trong lòng nàng ta cảm thấy mịt mù vô cùng. Hôm nay Trác Uyên lạ lắm, khác hoàn toàn so với kiểu chửi bới chợ búa hằng ngày của hắn, hai mắt hắn toát lên vẻ thần bí khiến cho nàng ta không tài nào có thể nhìn thấu được, sâu đến mức không thể lường trước được!  

             Ánh mắt này, nàng ta chưa từng thấy qua, nhưng các trưởng bối trong nhà đã nói với nàng ta rằng, nếu gặp được người có ánh mắt như vậy thì phải tránh xa ra, càng xa càng tốt. Bởi vì loại người này như rắn độc vậy, ngươi vĩnh viễn sẽ không thể nhìn thấu được hắn, nhưng hắn lại có thể tùy thời mà cắn chết ngươi, đây chính là loại người nguy hiểm nhất trên đời này!  

             Mà vào giờ phút này, Trác Uyên đã đem lại cho nàng ta cảm giác như vậy, quanh hắn như có sương mù vậy, bóng dáng mỗi lúc một mờ hơn, sau lại không thấy đâu nữa!  

             Nhưng ngược lại, vẻ bối rối lo lắng của Thượng Quan Ngọc Lâm lại khiến cho nàng ta vừa nhìn là đã đoán ra được phần nào khúc mắc: “Biểu ca, rốt cuộc là đang có chuyện gì xảy ra vậy?”  

             “Làm sao mà ta biết được, ngươi đừng có mà nghe hắn nói bậy đấy!” Khẽ quay ngoắt đầu sang nhìn Thượng Quan Khinh Yên, ánh mắt của Thượng Quan Ngọc Lâm có chút trốn tránh, sau đó hắn ta hung hăng trừng mắt nhìn Trác Uyên đang lơ lửng trên không trung kia, trong mắt tràn đầy sát ý, khẽ nghiến răng nghiến lợi.  

             Tiểu tử này, rốt cuộc hắn có bao nhiêu bí mật vậy chứ?  

             Không được, nhất định phải khiến cho hắn hoàn toàn câm miệng lại mới được, không thể để hắn nói tiếp được nữa, không thì kế hoạch lén quay trở về Đông Châu của bản công tử sẽ sụp đổ chỉ trong gang tấc mất!  

             Nghĩ như thế, tròng mắt của Thượng Quan Ngọc Lâm lập tức ngưng tụ, dưới chân lấy đà bước một bước, hắn ta nhanh chóng vọt thẳng về phía Trác Uyên, sát ý trần trụi không gì có thể ngăn được mà hung hăng đánh về phía hắn. Hơn nữa, mặc dù là như vậy, nhưng hắn ta cũng không quên vứt cho Trác Uyên một tội danh, làm vậy thì hắn ta sẽ có lý do để xuất binh vì chính nghĩa, hắn ta lập tức quát lớn: “Cổ Liệt Uyên, chắc chắn là ngươi đã bán đứng Thượng Quan gia nên mới đi vòng trở về như vậy, ta sẽ không bỏ qua cho ngươi đâu!”  

             “Biểu ca, không cần phải thế, chuyện còn chưa rõ ràng nữa mà…” Trong lòng không khỏi cả kinh, Thượng Quan Khinh Yên vội vàng nói. Nhưng sát ý của Thượng Quan Ngọc Lâm đã nghi ngút như vậy rồi, làm sao có thể nghe lời của nàng ta được chứ?  

             Nhìn cao thủ Dung Hồn Cảnh là Thượng Quan Ngọc Lâm đang mỗi lúc một đến gần Trác Uyên hơn, trên người tràn ngập sức mạnh của thần hồn, một quyền hủy diệt mà hung hăng lao thẳng về phía Trác Uyên, Thượng Quan Khinh Yên nhìn mà lo lắng vô cùng, hai tay khẽ siết chặt lại, trong mắt tràn ngập lo lắng.  

             Bây giờ nàng ta chỉ biết hận chính mình thôi, ngày thường không chăm chỉ tu luyện, tu vi chỉ dừng đến Hóa Hư Cảnh tầng tám thì sao có thể ngăn lại được ý muốn giết người của một cao thủ Dung Hồn chứ? Ngay cả tốc độ cũng không đuổi kịp.  

             Thấy Trác Uyên đang sắp phải bỏ mạng, Thượng Quan Khinh Yên gấp đến phát khóc, nhưng cũng không biết nên làm sao mới phải, chỉ biết liên tục nỉ non kêu to: “Đừng mà, biểu ca… Cổ tiên sinh, cẩn thận…”  

             Không hề để ý đến luồng sát ý ngập trời kia đang ập thẳng vào mặt, Trác Uyên vẫn vung tay bố trí trận pháp của mình như cũ, mà khuôn mặt dữ tợn kia của Thượng Quan Ngọc Lâm đã gần hắn chỉ trong gang tấc, một quyền cứng như sắt của hắn ta hung hăng đấm thẳng vào gò má Trác Uyên, hắn ta thấp giọng cười tà, sau đó nói với âm thanh nhỏ đủ để hai người nghe thấy: “Tiểu tử, ta đã sớm muốn giết ngươi rồi, cuối cùng thì lần này cũng có cơ hội, mau đi chết đi!”  

             Vẫn không nói gì như cũ, động tác trong tay Trác Uyên vẫn không ngừng lại, thậm chí hắn còn không thèm quan tâm đến hắn ta dù chỉ một chút, tràn ngập ý coi thường. Đợi cho khối đá Thánh Linh Thạch cuối cùng trong tay rớt xuống xong, Trác Uyên mới khẽ thở dài một hơi, sau đó nói: “Ài… Cuối cùng cũng xong rồi!”  

             “Cái gì?” Không khỏi sững sờ, dường như Thượng Quan Ngọc Lâm nghe không rõ cho lắm, hắn ta lên tiếng hỏi lại.  

Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!