“Bách Lí Kinh Vĩ!”
Bỗng nhiên mí mắt giật giật mạnh vài cái, tiếng nói của Thượng Quan Phi Hùng quát lớn cả nửa ngày trời, gầm lên như dã thú đang gào thét, trong đôi mắt tràn ngập lửa giận. Lão ta quay đầu, liếc mắt nhìn Đan Thanh Sinh đang giằng co tại chỗ với ba vị cung phụng, rồi lại nhìn về phía sau lưng, nơi những người trong tộc đang gồng mình ngăn cản bước tiến của quân truy binh, sắc mặt Thượng Quan Phi Hùng trầm xuống. Cuối cùng, ánh mắt lão ta dừng lại ở trước mặt Bách Lí Kinh Vĩ, phía sau hắn ta còn có cả mấy trăm cao thủ hộ vệ, lão ta hơi híp mắt lại, âm thầm suy tính.
Giờ khắc này, nếu vẫn cứ giữ nguyên tình trạng giằng co mãi như vậy, thêm chuyện số lượng quân mình không chiếm ưu thế nữa, sớm hay muộn rồi sẽ bại trận. Kế sách dùng được bây giờ, để vớt vát lại được chút phần thắng, cũng chỉ có…
Bỗng nhiên, trong mắt Thượng Quan Phi Hùng lóe lên một tia sáng, hét lớn một tiếng, liền vung mạnh tay lên, lết cơ thể đầy những vết thương, dẫn đầu xông pha về phía trước, nhắm thẳng vào mục tiêu là Bách Lí Kinh Vĩ: “Muốn bắt giặc, trước hết phải bắt vua, bắt Bách Lí Kinh Vĩ lại chúng ta mới có đường sống, xông lên!”
Gừ!
Từng tiếng thét to vang lên, mặt mũi đám người còn lại cũng phấn khởi lây, theo bóng dáng anh dũng của gia chủ, tấn công về phía trước.
Vù vù vù…
Từng hình bóng mạnh mẽ lần lượt hiện lên, nhìn sóng người Thượng Quan gia đang cuộn trào mãnh liệt xông tới quyết chiến. Trong nháy mắt, Bách Lí Kinh Vĩ đã được bao bọc bởi một nhóm cao thủ Quy Nguyên khí thế dũng mãnh, còn hắn ta, người được bảo vệ cật lực, lại mang sắc mặt bình thản, không lo không sợ, thậm chí còn không thèm để đám cao thủ Thượng Quan gia phía đối diện đang cố gắng vùng vẫy thoát chết vào mắt!
“Ha ha ha…Bắt giặc, trước tiên phải bắt vua, đạo lý này không sai. Nhưng tiếc thay, bây giờ, đám người các ngươi có cái thực lực kia sao?”
Khóe miệng khẽ nhếch một đường cong kì quái, Bách Lí Kinh Vĩ bình chân như vại tại chỗ, khuôn mặt không chút biến sắc, không hề run sợ khi nhìn khung cảnh hung thần ác sát đang vun vút lao tới kia. Còn vô cùng đắc chí, dường như đã dự tính trước mọi chuyện, nhẹ nhàng lắc lắc cánh tay, nở nụ cười gian xảo lên tiếng: “Lên!”
“Rõ!”
Hét lớn một tiếng, đám cao thủ bên Bách Lí Kinh Vĩ cũng cùng nhau xông tới, chỉ có khoảng hai đến ba mươi người ở lại.
Trong thoáng chốc, ruốt cuộc đội ngũ hai phe cũng tiến vào cuộc chiến tranh thật sự, tiếng la giết, tiếng kêu gào vang lên. Lúc này, âm thanh tê tâm liệt phế vang vọng bên tai mãi không dứt.
Phía dưới kết giới phong bế này, chiến trường được chia làm ba khu, Tam Vân Kiếm của Đông Châu đối chiến với Đan Thanh Sinh, trăm vị cao thủ của Thượng Quan gia ngăn chặn đám truy binh, còn gia chủ Thượng Quan gia, Thượng Quan Phi Hùng đang tự mình dẫn đầu, phóng về phía Bách Lí Kinh Vĩ để đột kích. Bỗng nhiên, chiến trường cứ thế tràn ngập tiếng ồn ào, huyên náo, chẳng khác gì Tu La Địa Ngục, cảnh tượng đẫm máu, giết chóc không ngừng.
Chỉ có điều, ba khu chiến trường, cả đám Thượng Quan gia lại bị chia tách thành ba luồng sức mạnh, khó mà giữ vững phối hợp, hơn nữa còn bị Bách Lí Kinh Vĩ tính kế, đánh úp từ hai phía, rơi vào tình thế nguy hiểm nhất trong phép dụng binh.
Có thể nói, phần thắng duy nhất của Thượng Quan gia chỉ nằm ở thành công của lần đột kích do đám người Thượng Quan Phi Hùng này cầm đầu, bắt được Bách Lí Kinh Vĩ, tự khắc sẽ thu hoạch được một con đường sống nhờ vào con tin trong tay.
Tiếc thay, con đường này cũng tuyệt vọng vô cùng. Chưa kể đến thực lực đội hộ vệ của Thừa tướng đang chặn đường bọn họ còn vượt xa cả bản thân lão ta. Mà cho dù lão ta lao qua được thật, nhưng còn có rào chắn là hai mươi tên cao thủ hộ thân đang bảo vệ hắn ta, muốn bắt được hắn ta, hoàn toàn là chuyện không thể!
Ván này, bất kể thế nào, đều rơi vào con đường chết, chỉ là trong cái tình cảnh bắt buộc phải chết như này, bản năng tham sống của con người vẫn hi vọng có thể mở ra được một con đường cứu rỗi, con đường mà bản thân nó còn không hề tồn tại.
Đây có lẽ là chấp niệm cuối cùng của đám người cao thủ Thượng Quan gia…
Bộp!
Một tiếng động nhỏ vang lên, hai tên hộ vệ không biết từ đâu xông ra, mang đến một chiếc ghế bành và bàn vuông được khắc hình hoa gỗ lê, bày biện ra trước mặt Bách Lí Kinh Vĩ, bỗng một bình trà thơm nhẹ khẽ hiện lên.
Bách Lí Kinh Vĩ phất phất ống tay áo, lẳng lặng ngồi xuống, sau đó tuỳ tiện thưởng thức chén trà Địa phẩm mang hương thơm dạt dào, ngắm nhìn cảnh tượng máu chảy thành sông trước mặt, lắng nghe âm thanh kêu gào thảm thiết vang vọng bên tai, biểu cảm trên mặt hắn ta lại thản nhiên, tự đắc vô cùng.
Cứ như vậy, cao thủ Thượng Quan gia đã bị tiêu diệt hơn phân nửa, thất thoát lớn vô cùng, khó lòng chống đỡ nổi thế cục của Đông Châu. Ngày diệt trừ Đông Châu, cũng chỉ có vậy, nhưng mà…
Bỗng nhiên, Bách Lí Kinh Vĩ chợt nhướng mày, nhìn về phía chiến trường đang náo động khắp nơi này, không hiểu sao, trong lòng hắn ta lại có chút bất an. Rốt cuộc, cỗ cảm xúc bất an này đến từ đâu, từ chỗ nào, khiến cho hắn ta cảm thấy rất nghi ngờ, khó hiểu vô cùng.
Tất cả đều được tiến hành rất thuận lợi, nhưng cớ sao hắn ta lại cảm thấy như vậy nhỉ, rốt cuộc không ổn chỗ nào được chứ?
Khẽ nhíu lông mày lại, trông vẻ bề ngoài của Bách Lí Kinh Vĩ rất bình tĩnh, nhưng nội tâm hắn ta lại có hơi do dự, lo sợ bất an. Hơn nữa, hắn ta cũng không rõ lí do vì sao lại có cảm giác như này.
Trong suốt cả cuộc đời sống trong kiếp mưu mô, tính kế người đời như hắn ta, chưa bao giờ xuất hiện chuyện như vậy…
Ở một bên khác, ở phía lân cận Lan Huyên Thủy Các, được sắp xếp mười tên cao thủ hộ vệ Dung Hồn Cảnh, vừa đi vừa tuần tra. Nghe âm thanh hò hét từ phía xa truyền lại, trong lòng bọn họ cảm thấy may mắn vô cùng, khi có thể có được một công việc nhàn hạ, không phải lo lắng về vấn đề an toàn tính mạng như này.
Nhưng đáng tiếc thay, bọn họ còn chưa nhếch mép cười được chút nào, nguy hiểm đã gõ cửa ngỏ lời!
Vèo!
Một tiếng xé gió vang lên, bỗng nhiên một bóng đen xuất hiện trước mặt bọn họ. Không khỏi giật bắn mình, đám người đồng thời cùng nhìn về phía trước, quát to một tiến: “Ai?”
“Là ta!”
Thở từng ngụm, từng ngụm hổn hà hổn hển, nhờ vào chút ánh sáng le lói của ánh trăng, Trác Uyên lộ ra vẻ mặt hoảng hốt không thôi.
Không khỏi giật mình, mọi người đều sững sờ: “Cổ đại sư? Sao ngươi lại ở chỗ này vậy?”
“Không còn cách nào khác nữa, nhân số không đủ dùng, ta đến truyền lời thay cho Kiếm Vương đại nhân!” Hít một hơi thật sâu, Trác Uyên bày ra vẻ mặt vẫn chưa thể hoàn hồn lại, chỉ vào nơi đang chiến loạn ở phương xa, dường như có hơi kiêng kỵ nói: “Các ngươi có nghe thấy động tĩnh phía trước không, kẻ địch còn mạnh hơn so với trong trí tưởng tượng của chúng ta nhiều. Kiếm Vương đại nhân có lệnh, cho tất cả các ngươi đều đi hỗ trợ, với lại…”
Nói đoạn, Trác Uyên thần thần bí bí nhìn sang bên trái một chút, vội vã vẫy vẫy tay với bọn họ.
Không khỏi sững sờ, mười người kia đều không hiểu rõ chuyện gì cho lắm, nghi ngờ nói: “Bên trong Vương phủ còn rất nhiều, rất rất nhiều cường giả Quy Nguyên, bọn ta chỉ là cao thủ Dung Hồn Cảnh, bọn ta có thể làm gì được chứ?”
“Bởi thế nên ta mới gọi các ngươi tới, bí mật nói với các ngươi mệnh lệnh của vương gia đấy!”
Tức giận lườm bọn họ một cái, trong mắt Trác Uyên càng thể hiện vẻ gấp gáp, mạnh mẽ ngoắc ngoắc tay: “Kẻ địch thế lớn, Kiếm Vương muốn giảm thiểu tổn thất nhất có thể, dùng trí địch thù, cũng không phải để các ngươi làm việc phải liều mạng đâu mà sợ cái gì chứ?”
Trong mắt vẫn tràn ngập vẻ nghi ngờ như cũ, mọi người thầm oán than trong lòng , người bên trong vương phủ cũng có phải chết hết rồi đâu, sao lại để một luyện đan sư vừa mới vào phụ đến báo tin?
Nhưng mà, nhìn vẻ mặt vô cùng vội vàng kia của Trác Uyên, rồi lại nhìn tu vi Thần Chiếu Cảnh kia, đám người cũng bình tĩnh trở lại mà hạ thấp cảnh giác xuống. Dạng tu giả như này, có thể làm ra được chuyện tự thiêu thân gì đây, lỡ như hắn truyền tin thật thì sao? Bỏ lỡ chuyện lớn của Kiếm Vương, chẳng phải khó lòng giữ nổi cái đầu này sao?
Dù sao, chờ sau khi hắn nói ra nội dung tin tức, thì ta phân biệt thật giả sau cũng không muộn!
Nghĩ như vậy, mười người liếc nhìn nhau, đều không tự chủ được mà vây xung quanh Trác Uyên.
“Đúng đúng đúng, mau lại đây, đây là mật lệnh của vương gia, chớ để người khác nghe lén!” Trác Uyên vẫn mạnh mẽ ngoắc ngoắc tay, lên tiếng thúc giục, nhưng khóe miệng lại nhếch lên một nụ cười gian ác.
Đợi cho tất cả mười tên hộ vệ đều vây xung quanh, xúm lại hắn, đôi mắt kinh ngạc nhìn chằm chằm hắn, chờ đợi lúc hắn truyền lệnh. Nhưng đáp lại, hắn chỉ nhếch mép cười một cái, yếu ớt lên tiếng: “Mệnh lệnh của Kiếm Vương, ấy là lệnh cho các ngươi…đều đi chết hết ấy mà!”
Bộp!
Ánh sáng màu đen chợt hiện, Trác Uyên giơ một chân ra nhanh chóng quét một vòng, cơ thể những tên hộ vệ vương phủ đồng thời rung lên một cái, đôi mắt giật giật hiện lên vẻ lo lắng, không thể tin nổi nhìn về phía Trác Uyên. Sau đó, cơ thể nghiêng một cái, cùng nhau ngã ngửa ra phía sau.
Chỉ là, nửa người trên của bọn họ ngã xuống, nhưng nửa người dưới vẫn giữ nguyên trạng thái cũ, yên lặng đứng trong gió lạnh. Thanh kiếm trong tay Trác Uyên lóe sắc đen, sáng lên một cái, liền dập tắt ngay, sau đó hắn cũng không thèm nhìn bọn họ thêm một lần, Trác Uyên đi thẳng ra khỏi vòng vây.
Chỉ để lại một hàng người sắp xếp ngay ngắn, thân chân đứt lìa, vẫn lất phất trong gió, dần dần cứng lại!
“Cứ như vậy, đã có thể phong ấn chỗ này mà thần không biết quỷ không hay, đất trời động gió!”
Sâu kín nhìn thoáng qua Thủy Các kì dị này, Trác Uyên không khỏi cười khẽ một tiếng, đi về phía trước, ánh mắt lộ ra vẻ rực rỡ của thắng lợi!
Đinh!
Nhưng, đúng lúc này, một tiếng ngâm khẽ vang lên, vẫn là thanh kiếm với ánh sáng màu đỏ lửa, vẫn là cỗ sát khí lạnh lẽo, lại phóng lên trời từ Thủy Các thêm một lần nữa, hướng thẳng về phía Trác Uyên.
Tròng mắt không nhịn được mà co rụt lại, Trác Uyên không khỏi hoảng hốt, cảm thấy kinh dị thay.
Bà nội cha nhà ngươi chứ, biết rõ Thượng Quan gia đến để cướp Xung Thiên Kiếm, thế mà tên Thượng Quan Phi Vân này cũng không chịu cất kiếm cho kỹ, còn để ở chỗ bọn người này cầm hộ, lão ta muốn náo đến cỡ nào chứ?
Hay là, lão ta vẫn tin vào mưu kế của Bách Lí Kinh Vĩ, cho rằng để ở nơi này vẫn an toàn, không xảy ra sơ sót nào sao?
Bất đắc dĩ thở dài một tiếng, Trác Uyên không khỏi bật cười lắc lắc đầu, sau đó trong mắt phải, đột nhiên bảy đạo ánh sáng màu vàng óng lóe lên, gây ra một cơn chấn động kỳ quái.
Mà thanh kiếm sát phạt lăng lệ bay thẳng về phía Trác Uyên kia, đột nhiên khiến hắn cảm thấy không gian ba chiều giao động một cái, nhưng thân kiếm kia vẫn rung động một chút, rồi chợt dừng hẳn lại. Giống như đang sợ cái gì đó, không ngừng run lẩy bẩy.
Khóe miệng không khỏi có hơi nhếch lên một chút, Trác Uyên lập tức lộ ra nụ cười chế nhạo: “Tuy rằng mục đích hôm nay của lão tử không phải là ngươi, nhưng ngươi cứ quấy nhiễu, làm phiền đến ta, khiến ta cảm thấy phiền phức vô cùng. Quả nhiên vẫn nên dành ra chút thì giờ, để loại trừ ngươi đã nhỉ, Thánh Binh cấp sáu, Xung Thiên Kiếm!”
Ong!
Trong lời nói của Trác Uyên tràn đầy sự lãnh lẽo mà cười nhạt, nương theo từng câu từng chữ hắn nói, không gian xung quanh cũng chấn động mãnh liệt theo. Thậm chí, không gian tứ phía, đều không nhịn được mà biến đổi, đè ép về phía Xung Thiên Kiếm.
Up áp to lớn mạnh mẽ, khiến cho Thánh Binh luôn luôn vênh váo tự đắc kia, nhẹ nhàng run lẩy bẩy, sau đó chạy biến một mạch, không thèm quay đầu nhìn lại, trốn sang phía Thủy Các.
Ôi mẹ ơi, tên tiểu tử này là người phương nào, sao lại có chiêu này? Hắn không giống như loài người súc sinh kia, sao lại thế được…
Lúc này, trong lòng Xung Thiên Kiếm đã sụp đổ hoàn toàn, thậm chí ánh sáng màu đỏ lửa trên thân đang không ngừng tán loạn tứ phía, không còn mang cường thế sắc bén như trước nữa, nhìn vào là biết bị dọa cho sợ.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!