Vút vút vút
Nhân dịp có màn đêm đen kịp yểm hộ, từng bóng người vút qua dưới bóng trăng, trực tiếp đi đến một tòa đại trạch huy hoàng.
Ở bên trên có một bảng hiệu, trên bảng hiệu có bốn chữ lớn, vương phủ Phi Vân.
Từng đội ngũ hộ vệ tỏa ra hơi thở Dung Hồn Cảnh cường hãn đang tuần tra qua lại xem xét động tĩnh bốn phía, bảo vệ an toàn của vương phủ.
Trong nháy mắt, một tia sáng lạnh như băng lóe lên, Thượng Quan Phi Hung nhìn về phía những hộ vệ kia vừa nhận ca, vừa vặn đúng lúc những hộ vệ phía trước đến giờ thay ca, trong lòng không có cảnh giác, mạnh mẽ vung tay lên.
Chỉ một thoáng chốc, mấy trăm cao thủ áo đen của gia tộc Thượng Quan đồng thời nhảy ra, cùng phát ra một chưởng kinh thiên đã chuẩn bị từ trước. Bỗng dưng, một tiếng sấm sét nổ vang, mặt đất dao động. Mấy trăm cao thủ Dung Hôn cảnh liên kích, tựa như dời núi lấp biển, trực tiếp nghiền nát những hộ vệ kia.
Những hộ vệ kia căn bản vẫn còn chưa kịp phản ứng được là xảy ra chuyện gì, đã lập tức cảm thấy bị kiềm hãm, trên mặt đầy vẻ hoảng sợ, lặng yên không dám di chuyển, bởi vì chỉ trong chớp mắt uy áp đó đã đi đến trước mặt bọn hắn.
Đồng tử mạnh mẽ co rút lại, vẻ mặt những hộ vệ kia như sung huyết, tràn đầy vẻ hoảng sợ. Ngay sau đó liền nghe thấy một tiếng ầm vang, trong chớp mắt những hộ vệ kia đã nổ tung ra, hóa thành từng mảng sương máu, tỏa ra bốn phía, tan thành mây khói.
Tròn hai đội nhân mã, bốn mươi người cơ hồ biến mất trong chớp mắt, không một ai còn sống sót.
Các cao thủ của gia tộc Thượng Quan nhanh chóng đột kích, quả nhiên hiệu quả rõ rệt, khởi đầu lần đánh lén vương phủ Phi Vân này rất tốt đẹp, mở ra một màn dạo đầu khả quan.
Bỗng dưng, từng bóng người theo sát chui vào, không để ý những vũng máu thi thể này, đã chợt mạnh mẽ đột nhập vào trong vương phủ.
Ầm ầm
Dư chấn cường đại mạnh mẽ truyền ra ngoài, bị chấn động đến mức rung chuyển toàn bộ vương phủ.
Ở trong một gian phòng nhỏ u ám, bàn trà bị chấn động đến mức chén đĩa kêu leng keng, một bàn tay mảnh khảnh bỗng dưng bóp nhẹ cái chén một cái, đặt ở bên mép khẽ thưởng thức mấy ngụm, lộ ra một nụ cười quỷ dị.
Một người cầm giá cắm nến chậm rãi tiến lại gần, chiếu ra khuôn mặt anh tuấn của Bách Lí Kinh Vĩ. Mà xung quanh người lão ta có rất nhiều bóng đen rậm rạp ẩn núp trong bóng đêm, cả người không nhúc nhích, cũng đến hơn mấy trăm người, không ngờ đều là cao thủ Dung Hồn cảnh.
“Thừa tướng đại nhân, bọn họ tới.”
Một gã hộ vệ cầm giá nến trong tay, trên người tỏa ra khí tức cường đại, vừa nhìn chính là cao thủ Quy Nguyên Cảnh hậu kỳ, khom người nhìn về phía Bách Lí Kinh Vĩ, cung kính nói.
Khóe miệng nhếch lên một nụ cười thản nhiên, Bách Lí Kinh Vĩ nhẹ nhàng nhắm mắt lại, thản nhiên nói: “Không sao, cứ để cho bọn họ đến gần thêm một chút, ha ha ha…”
Khẽ gật đầu, người nọ khom người lĩnh mệnh, cầm giá nến lui xuống, khuôn mặt tà dị của Bách Lí Kinh Vĩ lại một lần nữa ẩn vào trong bóng đêm đen kịt, không rõ nhan sắc, nhưng tiếng động leng keng trên bàn trà vẫn phát ra không ngừng, uyển chuyển tựa như tiếng chuông của tử thần, khiến người ta nghe xong mà cảm thấy lạnh lẽo khắp người.
“Có người mạnh mẽ xông vào trong Vương phủ, nhanh chóng mở ra đại trận thủ hộ, bảo vệ Kiếm Vương đại nhân an toàn.”
Mặt đất ngăn không được mà rung chấn, toàn bộ vương phủ rung mạnh, một gã dường như là thống lĩnh đội hộ vệ, loạng choạng người, sắc mặt vô cùng kinh hoảng, vội vàng rống to.
Tất cả mọi người nghe thấy vậy cũng nhanh chóng gật đầu một cái, đủ loại ấn quyết trong tay, sắc mặt trắng bệch.
Có điều đây cũng không phải do kẻ địch đột nhiên tập kích, mà là vì giống như một màn kinh khủng từng diễn ra lại đột nhiên phát sinh lần thứ hai.
Bọn họ vẫn còn nhỡ kỹ, hai tháng trước, cũng có một đám người xông vào Vương phủ đại náo một trận, sau đó lại rời đi. Vì thế, Phi Vân Kiếm Vương vô cung giận giữ, trong nháy mắt xử tử mất trăm hộ vệ Dung Hồn cảnh, đến nỗi phòng trống trong thành Phi Vân đột nhiên tăng lên, giá phòng giảm nhiều, hộ vệ vương phủ Bách gia tộc từng không ai bì nổi, giữa đêm sụp đổ, tẩu thoát tứ tán, nhà cửa tan nát.
Người ta thường nói gần vua như gần cọp, thủ hạ làm việc ở Kiếm Vương vương phủ cũng không dễ mà.
Lần này lại đến phiên bọn họ trực, cuối cùng để cho kẻ trộm đột kích bất ngờ, thực sự là đen đủi. Những người này đến sớm không sớm, đến muộn không muộn, lại hết lần này đến lần khác đúng lúc lão tử thi hành nhiệm vụ thì đến, không phải chuyên môn đến hại lão tử hay sao. Lão tử có thù oán gì với các ngươ, mà các ngươi cứ hết lần này đến lần khác nhằm vào lão tử?
Trong lòng tất cả mọi người đều vô cùng phẫn uất, nhưng lại không có biện pháp nào, trong lòng bọn họ đều hiểu rõ, đây chính là cho bọn họ đen đủi mới gặp phải chuyện bi thảm này, chẳng trách người khác được.
Bây giờ chuyện duy nhất bọn hắn có thể làm chính là đảm bảo tốt công tác của bản thân, đỡ nhóm tặc nhân này quấy rầy, không thể dẫm phải vết xe đổ của hai tháng trước.
Ầm!
Một dao động vô hình lan ra xung quanh, dưới sự đồng tâm hiệp lực kết ấn của rất nhiều hộ vệ vương phủ, một đạo kết giới vô hình cuối cùng chậm rãi hiện lên, bao bọc toàn bộ vương phủ vao bên trong, triệt để tách đám người đang mạnh mẽ xông vào vương phủ kia ra.
Thấy tình cảnh này, trên mặt tất cả hộ vệ đều nhất thời lộ ra dáng vẻ tươi cười vui mừng, lần này bọn họ không có thất trách, những đám tặc nhân kia cũng không xông vào được rồi.
Thế nhưng còn chưa đợi nụ cười của bọn hắn hoàn thiện, vút vút vút, ba tiếng xé gió đột nhiên vang lên. Ngay sau đó, bóng dáng ba lão già đột nhiên xuất hiện trước mắt tất cả bọn họ.
Cách một kết giới vô hình đang từ từ dâng lên, trong mắt một lão già lóe lên tia sáng, khẽ gật đầu nói: “Hoàn hảo, đại trận thủ hộ vẫn chưa hoàn toàn mở ra, rất dễ dàng.”
Nói xong, ba lão già liếc nhìn nhau, đều lộ ra một nụ cười vui vẻ, sau đó trong tay kết ấn quyết, ba ấn quyết hung hăng đụng vào nhau.
Ba bàn tay, lấy một tư thế vô cùng kì lạ, ngón trỏ của ba người đều nhô ra khỏi bàn tay, chạm vào nhau, một dòng năng lượng ào ạt kinh khủng tại nơi giao nhau của ba ngón tay không ngừng tỏa ra.
“Tam tài quy tịnh phá thiên tế, xung thiên nhất kiếm hóa vân loan.” (Chiêu thức Tam Tài Xung Vân Kình của ba vị trưởng lão)
Ba người hét lớn một tiếng, bàn tay đồng thời chỉ về phía trước, vút.
Chỉ thấy một cỗ kiếm quang như hung thần bay ra từ nơi giao nhau của ba ngón tay, tựa như một thanh kiếm giáng xuống từ trời cao, thoáng chốc chạm vào kết giới thủ hộ còn chưa kịp khép lại.
Oanh!
Lại là một tiếng vang cực lớn đột nhiên phát ra, đại trận thủ hộ do hơn ba trăm hộ vệ đồng tâm hiệp lực mở ra không thể chống chọi được một chút, trong nháy mắt đã vỡ ra, đại trận bị cỗ lực lượng này chấn động đến mức nổ vang ầm ầm liên hoàn, không còn yên ổn.
Sóng xung kích cường đại tỏa ra bốn phía, chấn động cả đám thị vệ đến mức ngã quỵ hoặc chảy máu, tạng phủ đều nát bấy. Vừa rồi vẫn còn ba, bốn trăm thị vệ, nhất thời liền thiếu mất ba phần tư, hơn ba trăm người đều đồng loạt gặp nạn.
Mặc dù vẫn còn dư lại mấy chục người, đều là cao thủ Quy Nguyên Cảnh, nhưng cũng bị trọng thương, nôn ra một ngụm máu.
Giờ phút này, nhìn ra xung quanh, những người này không khỏi trợn tròn mắt, đồng tử co rút, trong lòng hoảng hốt. Trong khoảng thời gian ngắn như vậy, toàn bộ phạm vi mười mấy dặm bao quanh vương phủ đã hoàn toàn biến thành một mảnh phế tích, ngày thường đều là đình đài lầu các, nhà thủy tạ cùng hồ nước, trong nháy mắt đã hóa thành bụi phấn.
Nhất là những nơi mũi kiếm kia đi qua, xa hơn trăm dặm, hầu như không còn một thứ gì tồn tại, nơi nó đi qua tất cả đều hóa thành bột mịn, tiêu thất không còn bóng dáng, căn bản không thể nhìn ra được hình dáng bán đầu nữa.
Những người hộ vệ còn lại nhịn không được hít một hơi thật sâu, vẻ mặt kinh hãi nhìn về phía ba lão già kia, nét mặt bỗng dưng trở nên trắng bệch.
Ba lão đầu này, rốt cuộc là thần thánh phương nào?
Đều là cao thủ Quy Nguyên cảnh, ba lão gia hỏa này liên thủ cũng mạnh quá đi, phỏng chừng mặc dù là Kiếm Vương đích thân đến cũng không làm gì được bọn họ mà.
Thế nhưng, còn chưa đợi bọn hắn suy nghĩ cẩn thận đến lúc đó, vút vút vút… Lại là một chuỗi dài bóng đen không ngừng bay ra, có mấy trăm người, đều là cao thủ Quy Nguyên cảnh, trong nháy mắt đi qua ba lão già kia, bay đến phía bọn hắn.
Không hề nói một lời nào, trực tiếp xuất thủ, ra chiêu trí mạng.
Ba lão già kia chỉ mở một con đường, cũng không ra tay thêm một lần nào nữa, đã có người ra tay thay họ quét dọn những thứ tạp nham này.
Mặc dù những thứ tạp nham này cũng đều là cao thủ Quy Nguyên Cảnh, thế nhưng trải qua trận rung chấn vừa rồi đều đã bị trọng thương, thực lực giảm lớn, căn bản không phải đối thủ của những tinh anh trong gia tộc Thượng Quan.
Giữa tiếng than khóc và gào thét thảm thiết, nhưng cao thủ còn lại này của vương phủ cũng toàn bộ chết oan uổng.
Nhìn thấy tất cả mọi chuyện, Thượng Quan Phi Hùng lộ ra nụ cười thỏa mãn, mặc dù trong lúc này bọn họ cũng đã tổn thất mười tên Quy Nguyên Cảnh, nhưng so với những con số mà kẻ địch tổn thất thì đã chiếm tiện nghi lớn rồi.
Nhất là lần này bọn họ chủ yếu mong muốn đánh nhanh thắng nhanh, mặc dù là đánh bất ngờ vào tiền viện của vương phủ, hay là đạo phòng tuyến thứ hai, bọn họ đều không gặp bất cứ một chút khó khăn nào, gần như là một đường thông suốt không trở ngại.
Thuận lợi như vậy, ngay từ đầu lão ta cũng không nghĩ đến, không khỏi bỗng dưng lộ ra một nụ cười vui vẻ. Cứ theo đà này, chờ đến lúc bọn họ xông vào bên trong, đoạt được Xung Thiên Kiếm rồi chuồn mất, phỏng chừng Thượng Quan Phi Vân còn chưa kịp tới nơi, ha ha ha…
Trong lòng cười to một tiếng, Thượng Quan Phi Hùng mạnh mẽ phất tay lên, nhất thời hăng hái: “Đi, không cần thiết quá ham chiến.”
“Rõ.”
Mọi người gật mạnh đầu một cái, vẻ mặt cũng vô cùng hưng phấn, lần tập kích bất ngờ này thực sự quá thuận lợi, rất nhanh thôi bọn họ có thể hoàn thành nhiệm vụ rồi trở về đoàn tụ với người nhà.
Kết quả, bước chân của mọi người đều tiếp tục tiến về phía trước, tốc độ nhanh như điện chớp, nét mặt dũng mãnh vô địch, dường như lúc này bất luận kẻ nào cũng không thể cản được bước chân của bọn họ… Không một ai có thể địch nổi.
Thế nhưng bọn họ không biết rằng… Tất cả chuyện này cũng chỉ là một mồi câu được bố trí từ lâu, bọn họ đang chui đầu vào một cái túi áo không có đường lui…
Ở một nơi khác, Thượng Quan Khinh Yên đã đuổi tới trước vương phủ, thấy một biển máu ở nơi đó, bên ngoài vương phủ là một mảnh tĩnh mịch thì biết rõ cha nàng ta đã mang tộc nhân đột kích tiến vào, sắc mặt không khỏi trở nên ngưng trọng hơn.
Nhìn thấy tràng cảnh này, nhất định hỗn chiến trong vương phủ rất thảm liệt, Tiểu Tam Tử chỉ là một đứa bé, nếu như trong lúc vô tình bị cuốn vào trong đó, làm sao còn đường sống.
Sợ rằng mọi người không cố ý tổn thương hắn, nhưng sóng xung kích phát ra từ những cường giả cũng đủ để giết chết đứa trẻ này…
Nghĩ như vậy, chân mày của Thượng Quan Khinh Yên càng nhíu chặt, đồng tử trong mắt khẽ run rẩy, dường như hơi do dự, thế nhưng ánh mắt nhanh chóng chấn định lại, đạp chân xuống muốn xông vào.
“Yên Nhi, không thể.”
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!