“Cổ đại sư, nhất định ngươi rất khó hiểu vì sao chúng ta lại đột nhiên quay trở lại. Hoặc ngươi cũng đã biết rõ ràng, chỉ là chờ chúng ta xác nhận mà thôi, ha ha ha…”
Một lần nữa về đến vương phủ Phi Vân, chính là ở trong phòng khách này. Trước một cái bàn tròn to, Thượng Quan Phi Vân, Bách Lí Kinh Vĩ và Đan Thanh Sinh đều đồng loạt vây quanh hắn, lô ra dáng vẻ tươi cười quỷ mị. Nhất là Bách Lí Kinh Vũ, cười đến tà dị, đang mở miệng nói.
Lông mày hơi run rẩy, Trác Uyên cũng là cấp bậc vua màn ảnh, bản thân cũng có một vai diễn, giả ngây giả dại, vì vậy hít một hơi thật sâu, hắn giả vờ mang khuôn mặt mờ mịt, cười rực rỡ nói: “Thừa tướng đại nhân, không biết các ngươi đang nói đến cái gì đấy, ta nghe không hiểu, ha ha ha…”
“Nghe không hiểu? Ha ha… Cổ đại sư, bây giờ ngươi cũng không cần tiếp tục giả vờ, tất cả mọi chuyện của ngươi, từ đầu đến đuôi, chúng ta đều nắm rất rõ ràng.”
Trong mắt lóe lên tia sáng, Bách Lí Kinh Vĩ không khỏi cười khẽ lên một tiếng, buồn bã nói: “Cổ đại sư, nếu như ngươi không nghe hiểu, vậy thì tên của Thượng Quan Phi Hùng, Thượng Quan Khinh Yên và Thượng Quan Ngọc Lâm, ngươi đều hiểu có phải không?”
Cả người nhịn không được chấn động, sắc mặt Trác Uyên thoáng chốc trở nên khẩn trương, không khỏi có chút ngưng trọng, hơi trầm xuống.
Bách Lí Kinh Vĩ nhìn chằm chằm hắn, khóe miệng nhếch lên một nụ cười chế nhạo: “Cổ đại sư, ngươi là Luyện đan sư kỳ tài khó có được, vốn nên tiến dần từng bước, dễ như trở bàn tay, cần gì phải lăn lộn cùng một chỗ với những người này?”
Trác Uyên khôn nói gì, hơi cúi đầu, như một tử tù đang suy nghĩ cân nhắc việc gì, vẻ mặt tàn như tro nguội, bất đắc dĩ nhắm chặt hai mắt lại.
Bốp
Bách Lí Kinh Vĩ chậm rãi đứng dậy, đi ra phía sau của Trác Uyên, vỗ nhè nhẹ lên một cánh tay của hắn, dường như xem thấu nội tâm của hắn, hắn ta lộ ra một nụ cười giảo hoạt: “Hành động mật thám của gia tộc Thượng Quan chính là đang phá hủy căn cơ của đế quốc này, Bách Lí Kinh Vĩ ta nhất định sẽ không để bọn chúng sống lâu thêm một giây phút nào nữa.”
Nói xong, Bách Lí Kinh Vĩ tăng sức lực ở bàn tay, Trác Uyên nhất thời cảm giác bả vai đau xót, da mặt không khỏi kéo căng, nhe răng trợn mắt lên, cả người cũng nhúc nhích theo, rất đúng lúc biểu hiện ra cảm giác kinh hoảng.
Bách Lí Kinh Vĩ nhìn kỹ hắn, nhếch miệng, thỏa mãn gật đầu, vui vẻ với phản ứng bây giờ của hắn.
“Thế nhưng Cổ đại sư là kỳ tài ngút trời, hiếm thấy trên đời, nếu cứ như vậy bị chết oan bởi đám tặc tử kia thì trong lòng ta đau xót, khó có thể nói nên lời.”
Bách Lí Kinh Vĩ thở dài, sắc mặt lộ ra vẻ cô quạnh, giọng nói cũng mềm xuống hơn rất nhiều, lộ vẻ buồn bã: “Có điều, trong lòng ta đau xót cũng không phải vì bản thân ta, mà còn hơn nữa là mất đi một vị bằng hữu, lại đau xót vì đế quốc mất đi một vị luyện đan sư kỳ tài kinh thiên vĩ địa. Hơn nữa, ta còn đau xót hơn cho ngài, một kỳ tài ngút trời mà lại không thể đạt được hoài bão, thực đáng tiếc làm sao…”
Bách Lí Kinh Vĩ càng nói càng cảm thấy trầm thấp, cũng càng ngày càng thương cảm, thực sự khiến cho người nghe phải rơi lệ, càng nghe càng buồn. Tiếng lòng như đâm thẳng vào trong phế phủ, cảm động vô cùng.
Nếu như Trác Uyên quả thực là một vị Luyện đan sư tầm thường, nghe xong những lời tâm sự đau xót như vậy sẽ không khỏi coi lão ta như là bạn tốt tri kỷ, không chừng còn có thể kết nghĩa anh em vậy.
Có điều đáng tiếc, nói đến việc mưu đồ tính toán, Trác Uyên cũng là một người nổi bật.
Dựa theo góc độ chuyên nghiệp mà nói, Trác Uyên sẽ cho lão ta điểm tối đa, công tâm thuật như vậy, vừa có đe dọa vừa có dụ dỗ, có tình có lý, thực sự là công tâm kế thượng thừa, khó trách Thượng Quan Ngọc Lâm cũng sẽ bị lão ta công phá, lập tức phản bội gia tộc đã sinh sống hơn thập niên.
Bách Lí Kinh Vĩ này không hổ là đệ nhất mưu trí của Kiếm Tinh Đế Quốc, quả nhiên không hề đơn giản.
Mặc dù hắn ta cường hãn, nhưng Trác Uyên cũng không yếu, căn bản là Trác Uyên cũng không phải là một Luyện đan sư toàn tâm toàn ý, thái độ tri âm này sẽ không thể lay chuyển được hắn.
Có điều, có thể lay chuyển được hay không là một chuyện, có cần bị đánh động hay không lại là một chuyện khác. Rất hiển nhiên, tình cảnh bây giờ của Trác Uyên, bị người vây trước sau, hắn cần một bậc thang để bước xuống.
Đúng lúc, Bách Lí Kinh Vĩ lại cho hắn một bậc thang.
Kết quả, đồng tử hai mắt Trác Uyên khẽ động, chảy ra nước mắt ròng ròng, vẻ mặt cảm động nhìn về phía hắn ta: “Thừa tướng đại nhân, nghe vua nói một buổi mà hơn cả đọc sách mười năm. Thừa tướng đại nhân thực sự là tri kỷ của Cổ mỗ, nếu có thể gặp được Thừa tướng đại nhân sớm hơn, làm sao Cổ mỗ lại như thế này, sao… Hmetruyenhot…”
Hối hận tung một quyền, trên mặt Trác Uyên lộ ra vẻ vô cùng hối tiếc, dường như rất hối hận việc mình ngồi sai thuyền, làm trễ nải hành trình của hắn.
Bách Lí Kinh Vĩ và Thượng Quan Phi Vân liếc nhìn nhau, âm thầm cười, sau đó Bách Lí Kinh Vĩ phất tay, khẽ cười nói: “Từ sau khi nhìn thấy Cổ đại sư, Kinh Vĩ đã coi Cổ đại sự như là bạn tri kỷ. Hôm nay Cổ đại sư chỉ đi sai bước, vẫn chưa tạo thành mối nguy lớn, vẫn còn chưa muộn. Kinh Vĩ đảm bảo, chỉ cần Cổ đại sư dốc sức vì đế quốc sau này, mặc dù sử dụng vị trí Thừa tướng này của ta ra trao đổi, Kinh Vĩ cũng rất vui lòng.”
“Thừa tướng đại nhân, ngài… Ngài quả thực là cha mẹ sống lại của ta mà.” Lông mày không nhịn được mạnh mẽ rung động, vẻ cảm động trên mặt Trác Uyên càng sâu đậm, thậm chí trong giọng nói cũng có tiếng nấc, trong mắt đong đầy nước mắt.
Bách Lí Kinh Vĩ nhìn hắn, cũng chậm rãi phất tay áo, từ chối cho ý kiến: “Như vậy bây giờ, Cổ đại sư có thể nói với Kinh Vĩ một chút, người bên kia dự định đi đâu?”
“Đó là đương nhiên, nếu như Thừa tướng đại nhân cho tại hạ cơ hội sống lại một lần nữa, làm sao tại hạ lại không có ơn tất báo, hiến kế cho ngài? Không giống như bọn hắn… Hmetruyenhot…”
Trác Uyên bất đắc dĩ lắc đầu, trong mắt lộ vẻ thất lạc, nhưng nhiều hơn là sự phẫn hận.
Bách Lí Kinh Vĩ có chút không giải thích được, nhưng sau đó nghe được Trác Uyên kể rõ, hắn ta cũng dần dần hiểu ra, trong mắt cũng không khỏi nảy sinh sự tức giận: “Hừ, đám này quả thực là to gan lớn mật, lại còn muốn uy hiếp sinh tử của đại sư, còn muốn dùng ngài như một con tin? Thực sự là lấy oán trả ơn, đáng giận.”
“Còn không phải lúc đó ta cũng không biết bọn họ là người như thế, còn tưởng rằng có thêm một người cậu, sau đó có thêm người nhà bầu bạn, mãi đến hai ngày trước Thượng Quan Khinh Yên nói như vậy với ta… Hmetruyenhot, thực ra nàng ta là một cô nương tốt.”
Trác Uyên thở dài một hơi, thì thào nói.
Bách Lí Kinh Vĩ nhìn chằm chằm hắn, trong mắt lóe lên tia sáng, khẽ gật đầu: “Cổ đại sư yên tâm, lần này nhất định chúng ta sẽ tung lưới bắt được hết bọn chúng, để cho Cổ đại sự nguôi giận. Bây giờ ngài hãy về phòng nghỉ ngơi trước, chờ tin tức thắng lợi của chúng ta ngày mai.”
“Hmetruyenhot, còn có con trai ta…”
“Yên tâm đi, nhất định bổn tướng sẽ bảo toàn lệnh lang.”
Trác Uyên khẽ gật đầu, thở dài một hơi, dưới sự giám sát của hai gã hộ vệ, rời khỏi nơi này. Đợi cho đến khi bóng dáng của hắn biến mất hoàn toàn, Thượng Quan Phi Vân nhìn về phía Bách Lí Kinh Vĩ, thản nhiên hỏi: “Thừa tướng đại nhân, vị Cổ đại sư này… Thực sự quy thuận hay sao?”
“Cổ đại sự không thân cận cùng với những người đó, lại vừa trải qua một hồi khuyên răn uốn lưỡi ba tấc của ta, chắc hẳn đã quy hàng chúng ta.”
Bách Lí Kinh Vĩ nhíu mắt, trầm tư suy nghĩ một lúc rồi nói: “Hơn nữa, lời hắn vừa nói cũng giống với những lời Thượng Quan Ngọc Lâm truyền về trong ngọc giản, chỉ là tiểu tử kia cũng không biết việc của Thượng Quan Khinh Yên nói với Cổ đại sư. Có điều chuyện này cũng bình thường, chuyện riêng của hai người, làm sao hắn ta có thể biết được, Mà liên quan đến kế hoạch sinh tử của Phi Hùng, có lẽ gia tộc và cao tầng thương nghị đêm khuya, đương nhiên loại tiểu bối như Thượng Quan Ngọc Lâm sẽ càng không biết rồi.”
“Đúng vậy, chuyện này ngược lại ta lại tin.”
Thượng Quan Phi Vân gật đầu, thản nhiên nói: “Lão già Thượng Quan Phi Hùng kia, ngày bình thường giả nhân giả nghĩa, nhưng nếu gặp chuyện liên quan đến lợi ích gia tộc thì sẽ không để ý đến chuyện nhân nghĩa gì. Hừ, mười phần là ngụy quân tử.”
“Cũng không thể nói như vậy được.”
Chậm rãi phất ống tay áo, Bách Lí Kinh Vĩ không khỏi khẽ cười: “Không có ở đây, bất mưu kỳ chính. Nếu như hắn là chủ gia tộc Thượng Quan, chắc chắn phải đặt lợi ích của gia tộc làm đầu, cái này ta có thể giải thích được. Ha ha ha… Phi Vân Kiếm Vương, ngươi cũng rất cố chấp với đại ca của ngươi.”
Hừ.
Thượng Quan Phi Vân lạnh lùng hừ một tiếng, vẻ mặt tức giận, không thèm nhắc lại.
Bách Lí Kinh Vĩ mỉm cười, cũng không nói nhiều, ánh mắt chăm chú nhìn về phía Trác Uyên vừa rời đi, khóe miệng nhếch lên một nụ cười hài lòng: “Vị Luyện đan sư này rốt cục cũng quy thuận rồi, Bách Lí Kinh Vĩ ta đã ra tay, vẫn còn chưa từng thất bại, ha ha ha…”
“Bách Lí thừa tướng.”
Đúng lúc này, người vẫn đang lặng lẽ nhìn nhân mã hai bên diễn kịch, Đan Thanh Sinh lặng yên không lên tiếng, rốt cuộc cũng mở miệng nói: “Nếu như đã có thể tín nhiệm Cổ đại sư, vậy người giám thị hắn…”
Bách Lí Kinh Vĩ phất tay áo, ngắt lời hắn, trong mắt chợt lóe lên tia sáng, lạnh lùng nói: “Sự thực là một chuyện, nhưng cần thiết là một chuyện khác. Dù sao hắn cũng là người bên kia vừa mới thuyết phục được, mặc dù chúng ta đều tin tưởng hắn, nhưng cũng không thể rút người đang giám thị hắn được. Ngược lại trong khoảng thời gian này, ta không hy vọng kế hoạch của ta chỉ vì một sơ hở nhỏ mà kiếm củi ba năm thiêu một giờ được.”
Thượng Quan Phi Vân nhìn kỹ lão ta, lại quay sang nhìn Đan Thanh Sinh, đều khẽ gật đầu.
Bách Lí Kinh Vĩ này, quả nhiên tâm tư kín đáo, làm việc cẩn thận.
Thế nhưng cùng lúc đó, Trác Uyên đang bị giam lỏng trong phòng, ngoài cửa chỉ có hai cao thủ Dung Hồn cảnh trông coi, lúc này đây cũng lộ ra một nụ cười quái dị.
Kế hoạch… Tiến hành rất thuận lợi.
Đêm khuya ngày thứ hai, Thượng Quan Phi Hùng dẫn theo một đám cao thủ của gia tộc Thượng Quan, đồng loạt xếp thành hàng ở bên ngoài phòng, ngẩng đầu nhìn ánh trăng sáng, phất tay áo, hét lớn: “Xuất phát.”
“Rõ.”
Tất cả mọi người nặng nề ôm quyền, lên tiếng xác nhận, tựa như từng con chim ưng lao vun vút trong màn đêm, nhanh chóng bay về phía chân trời, hòa vào trong bóng đêm dày đặc, đánh thẳng vào trong thành Phi Vân.
Nhìn tất cả các vị cấp cao đã rời khỏi, Thượng Quan Ngọc Lâm quay đầu nhìn về phía Thượng Quan Khinh Yên ở bên cạnh, gật đầu một cái, khẽ cười nói: “Yên Nhi, bên cữu cữu đã xuất phát, hôm nay bên phía Vương phủ sẽ đại loạn, cửa thành sẽ lơ là cảnh giác, chúng ta nên nhân cơ hội này lẻn ra ngoài, đến nơi đã ước định để hội họp với cữu cữu.”
“Vâng, để ta dẫn theo Tiểu Tam Tử.”
Thượng Quan Khinh Yên khẽ gật đầu, lập tức xoay người lại, chạy đến hậu viện đi tìm Cổ Tam Thông.
Thấy tình huống này, sắc mặt Thượng Quan Ngọc Lâm trầm xuống, trong lòng khó chịu.
Em gái ngươi, đó lại không phải là con của ngươi, làm sao phải nhớ thương như thế?
Thế nhưng, trong lúc hắn ta còn đang oán thầm, tiếng hét to của Thượng Quan Khinh Yên đột ngột vang lên ở hậu viện: “Không xong, việc lớn không tốt rồi…”
“Yên Nhi, có chuyện gì, xảy ra chuyện gì vậy?” Thượng Quan Ngọc Lâm ngạc nhiên hỏi.
Thượng Quan Khinh Yên thở hổn hển từng ngụm, vẻ mặt hốt hoảng: “Tiểu Tam Tử… Không thấy Tiểu Tam Tử đâu…”
“Dừng, tiểu tử kia sao, thực sự là một tên phiền phức. Tên nhóc này tự mình chạy mất, chúng ta cũng không cần phải để ý đến hắn, thời gian không đợi người.” Thượng Quan Ngọc Lâm khinh thường bĩu môi.
Tức giận trừng mắt nhìn hắn ta một cái, Thượng Quan Khinh Yên phẫn hận nói: “Sao ngươi lại có thể nói những lời như vậy, hắn vẫn chỉ là một đứa trẻ, phụ thân lại không có ở bên cạnh, đã vô cùng khổ sở không nơi nương tựa rồi, làm sao chúng ta lại có thể bỏ hắn ở lại một mình? Đừng quên, cha hắn còn là công thần của gia tộc chúng ta.”
Công thần cái rắm, qua đêm nay thì không phải nữa, ha ha ha…
Thượng Quan Ngọc Lâm bất đắc dĩ trợn tròn mắt, trong lòng cười thầm. Màn kịch tối nay, Bách Lí Kinh Vĩ đã sắp xếp cho hắn ta thỏa đáng, các vị cao tầng của gia tộc Thượng Quan sẽ bị toàn diệt, Cổ Liệt Uyên sẽ là kẻ phản bội, vĩnh viễn bị cả Đông Châu truy sát, cuối cùng phải dựa dẫm vào phủ Thừa tướng che chở. Mà Thượng Quan Ngọc Lâm hắn ta sẽ thống lĩnh trọng chấn gia tộc Thượng Quan.
Sau đó với tư cách là mật thám của Trung Châu, hắn ta sẽ trong ứng ngoại hợp với Kiếm Tinh Đế Quốc, nhất thống Đông Châu. Đến lúc đó Thượng Quan Phi Vân sẽ trở thành người đứng đầu Đông Châu, hắn ta chính là dưới một người, trên vạn người, ha ha ha…
“Không xong rồi.”
Thượng Quan Ngọc Lâm còn đang tưởng tượng viễn cảnh tương lai huy hoàng của bản thân hắn ta nửa đời sau, một tiếng hét chói tai lại vang lên một lần nữa: “Nhất định Tiểu Tam Tử cho rằng cha của hắn còn đang ở trong Vương phủ nên đã chạy đi tìm cha hắn rồi. Dù sao, ta còn chưa báo cho hắn rằng cha hắn đã rời đi, cha hắn cũng chưa nói cho hắn biết, sợ hắn không dứt bỏ được, đứa trẻ này… Ta phải đi đến Vương phủ tìm hắn.”
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!