Sáng sớm ngày thứ hai, khi trời vừa mới tờ mờ sáng, gà trống còn chưa gáy, trước cửa vương phủ Phi Vân đã tụ tập một đám đông, đều ăn mặc quần là áo lượt, cả người tràn ngập khí chất cao quý, nhưng chỉ có ba mươi mấy người trong đó, trong mắt tràn đầy vẻ hưng phấn, mang theo tia thế gian trần tục, giống như vừa xuống từ trên núi cao, cả người khẽ run rẩy vì phấn khích, đó chính là mấy vị Luyện Đan Sư trên danh nghĩa được tuyển ra từ Đại hội Đan Vương lần này.
Bách Lí Kinh Vĩ đứng ở vị trí đầu tiên, khinh thường liếc mắt nhìn bọn họ vài lần, không khỏi hèn hạ cười. Trong mắt hắn ta, mấy tên này tài trí bình thường, chẳng qua chỉ được sử dụng để yểm trợ cho kế hoạch của hắn ta mà thôi, chờ cho đến đế đô, giao mấy người này đi làm công việc tạp dịch cho Luyện Đan Sư là được rồi. Hừ! Muốn là Luyện đan sư hoàng gia? Bọn họ xứng sao?
Hiểu suy nghĩ của Thừa tướng đại nhân, Tiêu Vân Sơn đứng ở trước cửa Vương phủ, nhìn Thượng Quan Phi Vân đang được tiễn đưa, nhìn mấy lần đã tưởng tượng ra được viễn cảnh được thăng chức của bản thân, cũng lộ ra vẻ mặt cười nhạo.
Bịch bịch bịch
Đúng lúc này, theo từng tiếng bước chân nhẹ nhàng vang lên, hai bóng người một nam một nữ đang chậm rãi đi đến nơi này. Nhìn kỹ lại, thì ra chính là Trác Uyên và Thượng Quan Khinh Yên.
Khóe miệng nhếch lên một nụ cười khó hiểu, Bách Lí Kinh Vĩ cất bước tiến lên, ôm quyền nói: “Cổ Đại Sư, ngài đã thu xếp mọi chuyện trong nhà ổn thỏa hay sao? Chúng ta… Có thể lên đường được chưa?”
“Đa tạ Thừa tướng đại nhân lo lắng, ta đã thu xếp ổn thỏa chuyện trong nhà.”
Trác Uyên khom người một cái thật sâu, cung kính ôm quyền, sau đó quay lại nhìn về phía Thượng Quan Khinh Yên, dáng vẻ như đang ly biệt: “Lần này đến đế đô trước, sợ rằng sẽ mất một khoảng thời gian dài, mong biểu muội chiếu cố Tiểu Tam Tử. Vi huynh vô cùng cảm kích.”
Nhìn chằm chằm hắn, trong mắt Thượng Quan Khinh Yên như có ngàn vạn lời muốn nói, nhưng cũng không thể nói ra được, chỉ có thể khẽ gật đầu, bình tĩnh nói: “Ngươi yên tâm, ta là cô cô của Tiểu Tam Tử, nhất định sẽ chiếu cố hắn chu toàn, sau đó tự tay đưa hắn đến bên cạnh ngươi, để làm vơi bớt nỗi lòng tương tư của biểu ca.”
“Tốt.”
Trác Uyên thở dài một hơi, không nói gì nữa, chỉ khẽ cảm thán một tiếng, xoay người trực tiếp đi đến bên cạnh Bách Lí Kinh Vĩ, ôm quyền nói: “Thừa tướng đại nhân, chúng ta có thể lên đường.”
“Tốt lắm.”
Khóe miệng xẹt qua một nụ cười thản nhiên, Bách Lí Kinh Vĩ xoay người vung tay, hét to: “Xuất phát.”
“Rõ.”
Hét lớn một tiếng, hộ vệ xung quanh cũng khoảng chừng hơn một trăm người, đều là cao thủ Dung Hồn Cảnh, đồng loạt gật đầu, sau đó liền hộ tống đám người trùng trùng điệp điệp rời khỏi nơi này. Trảm Long Kiếm Vương Đan Thanh Sinh không hề thay đổi sắc mặt, vẫn đi theo bên cạnh để hộ vệ. Phi Vân Kiếm Vương Thượng Quan Phi Vân cung kính ôm quyền, nhìn theo mà đi.
Chỉ có một mình Thượng Quan Khinh Yên nhìn theo mọi người, nhất là bóng dáng Trác Uyên đang đi xa dần, trong mắt lộ ra vẻ lo lắng.
Dường như nhìn thấu suy nghĩ trong lòng của nàng ta, Thượng Quan Phi Vân không khỏi cười xòa một tiếng, mở miệng trêu đùa cháu gái ruột của lão ta: “Cổ cô nương, nhất định sau chuyến này Cổ đại sư sẽ thăng tiến từng bước, đứng đầu vương hầu, phúc lộc song toàn, ngươi cũng không cần lo lắng quá mức, có Đan Thanh Sinh và Thừa tướng đại nhân ứng chiếu, chỉ cần không phạm phải tội lớn mưu phản, nhất định sẽ không xảy ra chuyện gì đâu, ngươi nên vui mừng cho hắn mới đúng ha ha ha…”
Khóe miệng xẹt qua một tia buồn bã, Thượng Quan Khinh Yên cũng không nói năng gì, chỉ nhìn lão ta một cái, lộ ra nụ cười còn khó coi hơn cả khóc, sau đó than nhẹ một tiếng, xoay người bỏ đi.
“Truyền lệnh xuống, một ngày sau khi Bách Lí Thừa tướng rời khỏi, lập tức phong bế cửa thành, toàn thành tiếp tục cấm đi lại vào ban đêm.”
Nhưng mà, còn chưa đợi nàng ta đi được vài bước, một tiếng quát mắng tràn đầy nghiêm nghị đột nhiên vang lên: “Tuy rằng mấy ngày nay có khả năng đám tặc tử kia nhân lúc Bách Lí Thừa tướng đột nhiên đến thăm đã chạy trốn hết. Nhưng bản vương cũng sẽ không sơ suất, tra xét từng nhà cho ta, triệt để bài trừ đám tặc tử kia. Thành Phi Vân của bản vương, không thể cho phép người của gia tộc Thượng Quan tiếp tục quấy rối.”
Cả người khẽ đi chậm lại, trên mặt Thượng Quan Khinh Yên lộ vẻ nghiêm trọng, sau đó cả người lập tức bước nhanh hơn, nhanh chóng chạy về Cổ trạch.
Nhìn nàng ta vội vàng rời đi, bóng dáng xinh đẹp nhanh chóng biến mất, trong mắt Thượng Quan Phi Vân đột nhiên lóe lên tia sáng, khóe miệng bỗng dưng lộ ra một nụ cười kì lạ.
Một kế này của Bách Lí thừa tướng, chắc hẳn đã đủ để chấn an bọn họ… Mà không thừa tướng đã nói, chắc hẳn đã đủ để dẫn phát lòng tham của bọn họ, ha ha ha…
Sau một phút đồng hồ, Thượng Quan Khinh Yên nhanh chóng trở lại Cổ Trạch, vừa vào cửa liền lập tức đi đến phòng khách ở hậu viện. Ở nơi này, Thượng Quan Phi Hùng cùng một đám cao thủ của gia tộc Thượng Quan đang tụ tập ở một chỗ, chờ tin tức tình báo của thám tử.
“Cha.”
Vừa nhìn thấy bóng dáng của Thượng Quan Phi Hùng, vẻ mặt Thượng Quan Khinh Yên ửng hồng, thở không ra hơi, vội vàng nói: “Thượng Quan Phi Vân vừa ra lệnh, đợi đến khi người của Bách Lí Kinh Vĩ rời khỏi đây sẽ tiếp tục phong tỏa cửa thành, nói muốn triệt để bài trừ người của chúng ta. Nhưng lại nói, nếu như lần này không có chuyện Bách Lí Kinh Vĩ đột ngột tới, không có cơ hội mở cổng thành dễ dàng như vậy, mở cho chúng ta một cơ hội để rời đi.”
Lông mày không khỏi run lên, Thượng Quan Phi Hùng đột ngột xoay người, liếc nhìn ba vị cung phụng và nhóm cao thủ, đều khẽ gật đầu.
“Xem ra quả nhiên giống như suy đoán lúc trước của chúng ta, lần này Bách Lí Kinh Vĩ đến thành Phi Vân đột ngột như vậy là vì chuyện của Thái tử, căn bản không liên quan gì đến chúng ta. Hơn nữa Thượng Quan Phi Vân trời sinh tính tình kiêu ngạo, cũng nhất định sẽ không truyền ra chuyện vương phủ bị tập kích, trong cả quá trình đều lừa gạt hai người Bách Lí Kinh Vĩ, đợi đến khi bọn hắn rời khỏi mới bắt đầu truy bắt.”
“Tốt, đây đúng là tính cách của Thượng Quan Phi Vân, chết vì sĩ diện. Nói như vậy, Đan Thanh Sinh và Bách Lí Kinh Vĩ căn bản chưa từng tham dự vào chuyện này, thậm chí không biết. Đối thủ của chúng ta vẫn chỉ có một người, đó chính là Thượng Quan Phi Vân.”
“Không tệ, không tệ…”
“Thật tốt quá, chúng ta không cần đối phó với hai vị Kiếm Vương cùng một lúc rồi…”
…
Mọi người nghe thấy vậy, không thể kìm được mà gật đầu liên tục, nét mặt tràn đầy vẻ may mắn.
Đúng lúc này, một tiếng hét lớn vang lên, ngoài cửa đột nhiên có một người xông vào, thấy được mặt của các vị lão đại ngồi đây, vội vàng khom người bẩm báo: “Khởi bẩm gia chủ, nhóm người Bách Lí Kinh Vĩ đã đi được hơn trăm dặm, không có dấu hiệu quay lại, rất nhanh sẽ không thấy tăm hơi, có lẽ là một đi không trở lại. Hơn nữa dường như bọn họ không có nhiều thời gian, tất cả đều mặc áo trắng xuất phát, không có gióng trống khua chiêng, biểu hiện sự phô trương của Thừa tướng…”
“Vậy là tốt rồi, điều này cũng dễ giải thích, vì sao Bách Lí Kinh Vĩ đột nhiên lặng yên không một tiếng động rời khỏi thành Phi vân, xem ra quả thật là bởi vì thương thế của Thái tử, nhanh chóng lên đường.”
Thượng Quan Phi Hùng khẽ gật đầu, liếc nhìn mọi người, thở dài một hơi, thì thào nói: “Như vậy, tất cả mọi nghi ngờ đều đã được loại bỏ, Bách Lí Kinh Vĩ chỉ là khách qua đường mà thôi. Lúc này bọn họ đã rời khỏi, chúng ta cũng không cần phải lo lắng về bọn họ nữa.”
Mọi người nhìn nhau cũng thầm gật đầu, ngay sau đó, trong mắt một vị cung phụng chợt lóe lên tia sáng, hét lớn một tiếng: “Tốt, nếu đã như vậy, gia tộc Thượng Quan chúng ta cũng không thể bỏ lỡ cơ hội trời ban này. Ba ngày sau, động thủ.”
“Rõ.”
Mạnh mẽ gật đầu, trong mắt của tất cả mọi người đều bừng bừng ngọn lửa hưng phấn, dường như chiến thắng đã ở ngay trước mắt của bọn họ. Chỉ có ở một vị trí hẻo lánh, Thượng Quan Ngọc Lâm lộ ra một nụ cười kỳ lạ, âm thầm cúi đầu xuống.
Ở một nơi khác, trong khi cả đám người của gia tộc Thượng Quan đang khí thế ngút trời chuẩn bị làm một trận lớn, đoàn người Bách Lí Kinh Vĩ đã đi được một đoạn đường trăm dặm cũng đột ngột dừng bước, không đi tiếp nữa.
Lông mày bất giác run lên, trong lòng Trác Uyên biết rõ, nhưng vẫn giả bộ nghi hoặc nhìn về phía lão ta hỏi: “Thừa tướng đại nhân, có chuyện gì vậy, cần nghỉ ngơi hay sao?”
“Ha ha ha… Tuy rằng bổn thừa tướng cũng không phải cao thủ tuyệt thế gì, nhưng cũng là tu giả Hóa Hư Cảnh tầng tám, đã đi được một đoạn đường dài như vậy, làm sao lại không cần nghỉ ngơi và hồi phục chứ?”
Khóe miệng khẽ nhếch lên, Bách Lí Kinh Vĩ mỉm cười, từ chối cho ý kiến lắc đầu.
Trác Uyên nhíu mày, nhìn kỹ lão ta rồi nói: “Tất nhiên…”
“Trở về.”
Ánh mắt lạnh lẽo, Bách Lí Kinh Vĩ chỉ vào mấy cao thủ Dung Hồn Cảnh nói: “Ngươi ngươi ngươi, dẫn ba mươi mấy Luyện đan sư này đến đế đô, mọi người còn lại, cùng bổn tướng quay trở lại Thành Phi Vân.”
Cả người giả vờ chấn động mạnh, Trác Uyên không khỏi lộ ra một nụ cười, khó hiểu hỏi: “Thừa tướng đại nhân, hành động lần này là có ý gì?”
“Ha ha ha… Cổ đại sư, ngươi sẽ nhanh chóng hiểu thôi.”
Khóe miệng xẹt qua một nụ cười thần bí, Bách Lí Kinh Vĩ vung tay lên, lập tức có hai cao thủ Dung Hồn Cảnh đi đến trước mặt của Trác Uyên, một tay nắm cánh tay của hắn, dẫn hắn rời đi.
Trác Uyên kinh hãi vội vàng nói: “Bách Lí thừa tướng, ngươi muốn làm gì?”
“Dẫn Cổ đại sư trở về thành cùng bổn tướng.”
“Không phải, chúng ta vừa mới rời khỏi thành Phi Vân được một ngày, không phải ngươi đang hộ tống Luyện Đan Sư quay về đế đô hay sao, ta đi cùng bọn họ là tốt rồi, nếu như ngài có chuyện gì gấp, một mình ngài quay trở lại không phải là được rồi hay sao? Sao lại phải dẫn theo tại hạ?”
Sắc mặt dường như trở nên trắng bệch, trên trán cũng bất giác rịn ra từng giọt mồ hôi lớn bằng hạt đậu, nhưng Trác Uyên cũng đang giả vờ cố gắng trấn tĩnh, nhanh chóng kêu lên.
Không khỏi cười nhạo lắc đầu, Bách Lí Kinh Vĩ nhìn kỹ hắn, trong mắt đều là vẻ chế nhạo: “Cổ đại sư, bổn tướng dẫn ngài trở về, mời ngài xem một trò hay.”
“Xem một trò hay.”
“Không sai.”
Trong mắt lóe lên tia sáng, Bách Lí Kinh Vĩ nhếch miệng cười, thản nhiên nói: “Màn kịch này có tên là, hồi mã thương (Quay ngựa trở về).”
Lông mày không nhịn được run lên, cả người Trác Uyên chấn động, vẻ mặt triệt để giật mình.
Bách Lí Kinh Vĩ không nói thêm gì nữa, phất phất tay, hộ vệ liền áp giải Trác Uyên nhanh chóng quay trở lại thành Phi Vân. Kết quả là, chỉ trong nháy mắt, một đội nhân mã gồm các cao thủ hộ vệ thừa tướng đại nhân nhiều như mây đã biến mất, bí mật quay trở lại thành Phi Vân.
Chỉ để lại hai ba cái cao thủ Dung Hồn cảnh, còn có một đám Luyện Đan Sư ngơ ngác không hiểu chuyện gì, ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, đều không thể lý giải nổi chuyện gì đang xảy ra.
Cái này… Là làm gì vậy?
Không phải muốn đưa bọn họ đi đến đế đô nhậm chức, thăng quan tiến chức hay sao? Sao bây giờ chỉ còn lại hai, ba người hộ tống, tất cả những người kia lại chạy mất? Quả thực không coi người ta ra gì cả.
Tốt xấu gì bọn họ cũng là Luyện Đan Sư của hoàng gia mà.
“Đi mau.”
Đúng lúc này, tất cả mọi người còn đang ngơ ngác đứng đó, một hộ vệ Dung Hồn Cảnh trông giữ bọn họ đã nhịn không được mà hét to.
Sắc mặt bất giác trầm xuống, những tên Luyện Đan Sư cao ngạo này nhất thời cảm giác trong lòng không thoải mái, sẵn tính tình nóng nảy, đã nổi trận lôi đình, rống to: “Đi cái gì mà đi? Có biết lão tử là Luyện đan sư hoàng gia hay không, con mẹ nó ngươi là cái quái gì, mà dám hét to với lão tử…”
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!