Trong Khu vực thứ ba Vạn Thú sơn mạch là rừng rậm che khuất bầu trời, khắp nơi đều vang vọng tiếng kêu gào hung ác lẫn thê thảm của linh thú. Làm những người ở đây còn chưa bước vào, đã đổ mồ hôi lạnh đầm đìa!
Giữa bụi cỏ thấp, không có gió nhưng đang không ngừng lay động.
Ba người Trác Phàm đều nằm rạp trên mặt đất trườn về phía trước, mượn bụi cỏ xung quanh che dấu vết hành động. Mặc dù họ đã uống ẩn khí tức đan, nhưng nơi này lại khác với khu vực thứ nhất và thứ hai, chỉ cần bọn họ bị những linh thú hung mãnh kia nhìn thấy thì sẽ không có cơ hội chạy thoát, bị bọn chúng nuốt hết vào trong bụng, không có khả năng sống sót.
Vì vậy, họ chỉ có thể dùng cách này, bò về phía cách đó ba ngàn dặm.
Tiếng kêu gào khủng bố quanh quẩn bên tai ba người làm họ đổ một trán mồ hôi lạnh, cẩn thận từng li từng tí tiến về phía trước.
“Bà nội nó, cứ bò thế này thì đến khi nào mới có thể đến nơi!”
Tại khu vực thứ ba, linh thú cấp sáu chính là Vương giả ở đây. Chỉ cần nó phát giác có linh thú đui mù nào dám đặt chân vào địa bàn của nó, coi như truy kích ngàn dặm cũng phải tiêu diệt chúng nó, đây chính là tôn nghiêm của Vương giả.
Điều này không chỉ áp dụng cho con người, mà linh thú càng coi trọng điểm này hơn!