“Đợi đã!”
Trác Phàm kinh hô, chợt ngồi bật dậy. Một tia nắng chói mắt chiếu vào trong sơn động tối tăm, làm hắn không khỏi phải nheo mắt lại.
Lúc này, hắn mới kinh ngạc phát hiện, hắn có thể cử động được.
Mặc dù bây giờ vẫn hơi suy yếu, nhưng thương thế đã khỏi một nửa. Cẩn thận ngưng thần dò xét cơ thể thì thấy Huyết Anh đang an ổn nằm ở vùng đan điền của hắn, dù vẫn uể oải, nhưng không như lúc trước không có hơi thở, mà hai mắt nhỏ đã bắt đầu run run, trông có vẻ sắp tỉnh lại.
Trong lòng Trác Phàm không khỏi hoảng sợ, hoàn toàn có thể khẳng định, người tối hôm qua xâm nhập ý thức không gian của hắn, tuyệt đối chính là cao thủ thoát ly Phàm giai. Nếu không người nọ không có khả năng có bản lĩnh cao cường đến thế, trong vòng một đêm đã chữa khỏi thương thế của hắn, thậm chí ngay cả vết thương trí mạng của Huyết Anh cũng được chữa khỏi.
“Chỉ là... Người đó tiếp cận mình, đến cùng là có mục đích gì nhỉ?”
Trác Phàm nhăn chặt hàng lông mày, đưa tay sờ lên trán mình. Hắn rõ ràng nhớ được người đó đã điểm lên trán hắn trên, giống như lưu lại vật gì đó trong cơ thể hắn.
Chỉ lả, với thực lực của hắn bây giờ thì hoàn toàn không có cách nào dò xét điều tra ra.
Tạ Thiên Dương thấy Trác Phàm lại trang bức ở trước mặt hắn, thì càng tức giận đến nghiến răng nghiến lợi. Nhưng bởi vì cơ thể không thể cử động, không cách nào phản bác.
Bất quá coi như có thể động rồi đọ sức chính diện, Trác Phàm chỉ cần bố trí cái trận pháp rồi đem hắn miểu sát, còn đánh cái nỗi gì được?