"Trác Uyên."
Tiếng hét thê lương vang vọng khắp đất trời, không thể tả hết được sự oán hận và bi thương trong đó. Tất cả đệ tử có mặt nghe thấy, cả người bất giác run rẩy, co rúm lại mà lùi về phía sau, trong lòng không khỏi có chút sợ hãi.
Đây là lần đầu tiên bọn họ nhìn thấy một tông chủ uy nghiêm, lộ ra vẻ tàn bạo và khát máu như vậy.
Nhưng Trác Uyên vẫn không hề để ý, vẫn lạnh lùng nhìn lão ta như cũ, thậm chí còn nở một nụ cười xấu xa đầy vẻ khiêu khích.
Ầm!
Vốn đã vô cùng phẫn nộ, lại bị lửa giận làm cho mụ mị đầu óc, Nhậm Khiếu Vân không quan tâm rằng rốt cuộc Trác Uyên mạnh đến mức nào, sao có thể đứng lên bình an vô sự sau khi nhận một chưởng của lão ta, lão ta lập tức đạp mạnh chân lao thẳng về phía Trác Uyên.
Một chưởng chứa đầy sự tức giận giống hệt như lúc trước, không, có lẽ là mạnh hơn lúc trước gấp mấy lần, đập mạnh vào trán Trác Uyên giống như có thể xuyên thủng cả một đại lục vậy.
Nhưng Trác Uyên vẫn không tránh né, mà nhìn chằm chằm vào nắm đấm của lão ta, sau đó hắn đưa cánh tay Kỳ Lân chặn về phía trước.
Ầm!
Rầm rầm...
Một âm thanh trầm đục vang lên, hai nắm đấm lại một lần nữa giao nhau. Dưới sức mạnh không gì có thể sánh nổi đó, Trác Uyên lại một lần nữa bị đối thủ đẩy lùi về phía sau cả trăm mét. Nhưng trước khi tiếp tục trượt đi, thân thể Trác Uyên bất ngờ run mạnh, ngọn lửa vàng rực từ khắp người hắn đột nhiên bùng lên, khí thế cuồn cuộn ngất trời không ngừng lao thẳng lên trời. Từng khối lân giáp vàng kim cũng dần lộ rõ ở từng ngóc ngách trên cơ thể!
Kít!
Đột nhiên, thân thể Trác Uyên khựng lại, một chưởng không gì có thể sánh kịp mà Nhậm Khiếu Vân nén giận đánh ra đã bị một cánh tay của Trác Uyên chặn lại, không thể tiến lên dù chỉ một tấc.
Con ngươi không khỏi co rụt lại, cho dù Nhậm Khiếu Vân đang trong cơn thịnh nộ đi chăng nữa thì lão ta cũng không khỏi sững sờ, không thể tin được nói: "Làm sao có thể, một tên Hoá Hư cảnh như ngươi..."
"Đúng vậy, làm sao có thể..." Các trưởng lão, cung phụng và đệ tử xung quanh cũng không khỏi sững sờ, không thể tưởng tượng được mà lẩm bẩm ra tiếng.
Khóe miệng nhếch lên thành một đường vòng cung chứa đầy sự khinh miệt, Trác Uyên cười khẽ, sau lại bình thản nói: "Cái gọi là Dung Hồn cảnh nói trắng ra thì chính là phương pháp cường hóa thân thể nhờ sức mạnh của thần hồn. Ngưng tụ Kiếm Hồn, thân thể như kiếm, kim cương bất hoại. Ngưng tụ Thú Hồn, thân hoá dã thú, sức mạnh phi thường! Tuy nhiên, nếu thân thể vốn đã đạt đến cường độ như vậy, thì có phải là Dung Hồn cảnh hay không cũng không quan trọng nữa!"
"Sao có thể có chuyện đó được, không ai có thể luyện thân thể mình đến cường độ như vậy được. Con người cũng không phải khí cụ, càng không phải là dã thú. Nếu cưỡng chế luyện hóa như vậy, chắc chắn cơ thể của con người sẽ sụp đổ, bởi vậy nên mới có trạng thái Dung Hồn cảnh! Vừa kiềm chế thần hồn, vừa tăng cường thân tâm." Mí mắt khẽ run lên, Nhậm Khiếu Vân nghiến răng nói.
Không khỏi bật cười gật đầu, Trác Uyên tán thưởng nói: "Đúng vậy, Nhậm tông chủ đã lĩnh ngộ được tinh túy của Dung Hồn cảnh rồi đấy, thực sự rất đáng quý. Thật ra, bản thể của Dung Hồn cảnh chính là cường hóa thân thể và khí phách của con người đến mức độ có thể đối đầu với linh thú. Có lẽ điều này đã được lưu truyền từ thuở xa xưa, nếu như ta không nghe qua những tin đồn ở thời thượng cổ, thì có lẽ ta cũng sẽ không nghĩ ra điều này. Hóa ra tất cả võ kỹ công pháp và cảnh giới tu luyện đều được tạo ra để chống lại linh thú. Nhậm tông chủ có thể tự mình nhận ra mà, đúng là ngộ tính không hề thấp chút nào!"
"Ngươi đang nói cái gì vậy, lão phu nghe không hiểu!" Con ngươi khẽ co rụt, Nhậm Khiếu Vân lớn tiếng quát.
Lắc đầu từ chối cho ý kiến, tia sáng trong mắt Trác Uyên khẽ lóe lên, hắn nhẹ giọng nói: "Ngươi không cần hiểu, ngươi chỉ cần biết mặc dù hiện tại ngươi là cao thủ Dung Hồn cảnh, nhưng ta lại là một dã thú thực sự là được rồi! Cuộc chiến giữa người và thú đã tồn tại từ xa xưa, nhưng ai mạnh ai yếu thì mỗi người mỗi khác! Đừng nghĩ rằng ngươi là Dung Hồn cảnh thì sẽ mạnh hơn ta!"
Vừa dứt lời, cánh tay Kỳ Lân của Trác Uyên bất ngờ run lên, ầm một tiếng, lập tức đánh bay Nhậm Khiếu Vân.
Con ngươi không khỏi co rụt lại, Nhậm Khiếu Vân lập tức sững sờ, hoàn toàn chết lặng. Chuyện gì đang xảy ra vậy, lão ta đường đường là cao thủ Dung Hồn, vậy mà lại bị một tên Hoá Hư cảnh đánh bay bằng tay không, điều này tuyệt đối không thể!
Nhậm Khiếu Vân không tin, mọi người xung quanh cũng lộ ra vẻ mặt không thể tưởng tượng được, tất cả bọn họ đều ngây người nhìn cảnh tượng khó tin đó.
Nhưng ngay vào lúc này, một tiếng soạt xé gió vang lên, bóng dáng của Trác Uyên lập tức bay lướt tới, cánh tay Kỳ Lân đánh ra một chưởng mạnh mẽ hướng về phía ngực của Nhậm Khiếu Vân.
"Tông chủ cẩn thận!"
Mọi người vây quanh thấy vậy, đồng loạt hét lớn thành tiếng. Nhậm Khiếu Vân nghe vậy cũng vô cùng kinh ngạc, vội vàng giơ tay ra chặn.
Ầm!
Giống như có chín ngọn núi cao trăm trượng cùng lúc đập thẳng vào cánh tay lão ta, sau khi Nhậm Khiếu Vân tiếp một chưởng tỏa ra ánh sáng đỏ tươi kia của Trác Uyên, thì lập tức giống như sao băng bị đập tan, ầm một tiếng đập mạnh xuống mặt đất. Một làn sóng lập tức lan ra, trực tiếp san bằng mọi thứ trong phạm vi mười dặm thành bình địa.
Từng tiếng kinh hô vang lên, những đệ tử còn chưa lên được Hoá Hư cảnh đều bị khí thế mạnh mẽ này dọa sợ, bọn họ nhao nhao né tránh. Ngay cả những cường giả Hoá Hư và cao thủ Dung Hồn cũng hoàn toàn sững sờ trước cảnh tượng trước mắt, vẻ mặt cũng bắt đầu trở nên nghiêm trọng hơn.
Sao tiểu tử này lại có thể mạnh đến như vậy được chứ, lại có thể đánh ra một chưởng mạnh mẽ như thế vào tông chủ!
Tên này vẫn là Hoá Hư cảnh sao? Cho dù là cao thủ Dung Hồn thì cũng không thể làm được như vậy đâu...
Rầm!
Một âm thanh nhỏ vang lên, trước khi khói bụi tan đi, Nhậm Khiếu Vân đột nhiên đứng dậy từ trong đống đổ nát, khóe miệng đã xuất hiện một vệt máu màu đỏ thẫm. Nhưng lão ta không hề quan tâm, trong mắt còn lộ ra vẻ kiêng dè, dò xét bóng hình của Trác Uyên đang từ trên xuống dưới.
Lão ta thực sự không thể ngờ rằng, Trác Uyên ở trong truyền thuyết lại mạnh đến mức độ này, ngay cả tông chủ của Trung Tam Tông như lão ta cũng không phải là đối thủ của hắn. Phải biết rằng lão ta là một trong những cao thủ thuộc Dung Hồn cảnh cực kỳ hiếm có ở Tây Châu, là sức mạnh mà nhiều người khổ luyện cả đời cũng không thể đạt được!
Nhưng hôm nay, lão ta lại bị một tên tiểu tử ép đến bước đường này...
Lông mày lão ta khẽ nhíu lại, Nhậm Khiếu Vân hận đến mức liên tục nghiến răng nghiến lợi!
Soạt!
Thế nhưng chưa kịp để lão ta trút hết cơn giận lên Trác Uyên thì một tiếng kêu khẽ vang lên. Cùng với đó là ánh sáng vàng chớp loé, Trác Uyên đã lao tới sau lưng Nhậm Khiếu Vân, cánh tay Kỳ Lân mạnh mẽ kia lại đánh ra một chưởng.
"Nhậm tông chủ, rốt cuộc ngươi đang nhìn đi đâu vậy?"
Con ngươi không khỏi co rụt lại, Nhậm Khiếu Vân vội vàng quay người ra sau, nhưng đã thấy một chưởng kia tới rồi. Không còn cách nào khác, lão ta chỉ có thể đan hai tay lại một lần nữa, tập trung sức lực toàn thân để cố gắng chống đỡ.
Ầm!
Lại một tiếng động lớn vang lên, Nhậm Khiếu Vân lại một lần nữa bị Trác Uyên đánh bay lên không trung.
Thế nhưng còn chưa đợi lão ta rơi xuống, một luồng sáng vàng khác lại khẽ xẹt qua, Trác Uyên đã bay lên không trung trước lão ta, hắn vòng ra sau lưng lão ta, sau đó lại đánh ra một chưởng, đánh thẳng vào lưng của lão ta!
Phụt!
Cuối cùng, với lực đạo mạnh mẽ xuyên thẳng đến tim gan, Nhậm Khiếu Vân không kìm được mà phun ra một ngụm máu, nét mặt lập tức trở nên trắng bệch, sau đó cơ thể lại một lần nữa bị đánh bay xuống mặt đất.
Thế nhưng ngay vào lúc này, ánh sáng vàng kia lại lóe lên, Trác Uyên lại lao về phía Nhậm Khiếu Vân đang rơi xuống đất lần thứ ba, sau đó lại đánh ra một chưởng nữa!
Kết quả là Nhậm Khiếu Vân giống như một quả bóng, bị Trác Uyên đánh qua đánh lại ở trên không trung, không hề để cho lão ta rơi xuống mặt đất. Giống như có thuật phân thân vậy, bóng hình Trác Uyên xuất hiện ở khắp mọi ngóc ngách, giáng những đòn mạnh nhất ở những nơi mà Nhậm Khiếu Vân rơi xuống!
Đám người đang quan sát tất cả mọi chuyện vào lúc này đều đã chết lặng.
Nhanh, quá nhanh, cực kỳ nhanh, nhanh một cách biến thái, nhanh giống như ma quỷ!
Tất cả mọi người đều biết rằng đây không phải là thuật phân thân, mà là tốc độ của hành động đã đạt đến mức khiến cho người ta choáng ngợp. Cho dù là cao thủ Dung Hồn thì cũng không thể nào đuổi kịp được tốc độ đó.
Làm sao bọn họ có thể tin được chứ, một tên tiểu tử Hoá Hư cảnh mà lại có thân thủ như vậy sao?
Thế nhưng, nếu như Nhậm Thông chưa chết, chắc chắn hắn ta sẽ rất ngạc nhiên khi nhìn thấy cảnh tượng quen thuộc này. Đây chẳng phải là trạng thái của Diệp Lân khi giao đấu với Trác Uyên lúc trước sao? Chẳng qua là Trác Uyên hiện tại còn đáng sợ hơn Diệp Lân lúc đó rất nhiều.
Suy cho cùng, mặc dù cả hai đều được thừa kế Long Tổ Kim Viêm và Long Khu Luyện Thể, nhưng phải biết rằng, cánh tay Kỳ Lân của Trác Uyên là một phần cơ thể của thánh thú hàng thật giá thật.
Hiện tại, Trác Uyên đã được cường hóa toàn bộ, việc dùng cánh tay Kỳ Lân và sức nổ của Kim Viêm, thật sự không phải là sức mạnh bình thường nữa rồi. Cho dù xem hắn là một nửa thánh thú thì cũng hoàn toàn không ngoa!
Bịch bịch bịch...
Một loạt tiếng vang chấn động màng nhĩ vang lên không dứt bên tai, Nhậm Khiếu Vân lập tức bị Trác Uyên đánh cho mười mấy chưởng liên tiếp. Cho dù là cao thủ Dung Hồn cũng không tài nào có thể ngăn cản được. Máu tươi trong miệng tuôn ra như suối, hoàn toàn không thể dừng được.
Nét mặt lão ta ngày càng tái nhợt, ước chừng không bao lâu nữa thì sẽ hoàn toàn tiêu đời!
Vừa nghĩ đến đây, Nhậm Khiếu Vân cảm thấy có chút xót xa, đường đường là tông chủ của một tông môn, vậy mà hai phụ tử lại chết ngay trong tay của một tên tu giả Hoá Hư ngay tại tông môn của mình, thật là quá mất mặt rồi.
"Tông chủ!"
Lúc này, một tiếng hét lớn vang lên, có vẻ như mới nhớ ra bây giờ không phải lúc để đánh một mình. Lão đại nhà mình sắp bị đánh chết rồi, huynh đệ chúng ta phải cùng nhau xông lên thôi.
Mười mấy vị cung phụng Dung Hồn cảnh của tông môn đứng xem náo nhiệt hồi lâu, lúc này mới kịp hoàn hồn lại. Bọn họ hét lớn một tiếng, sau đó đồng loạt lao về phía Trác Uyên.
Nhìn thấy cảnh này, Nhậm Khiếu Vân lập tức vui mừng khôn xiết, kích động đến nỗi sắp bật khóc. Mẹ nó, rốt cuộc đám người các ngươi cũng chịu ra tay rồi, đã để lão tử chờ hơi lâu rồi đấy.
Chỉ cần mười mấy vị cao thủ Dung Hồn này cùng nhau xông lên, cho dù tiểu tử này có mạnh đến đâu đi chăng nữa, nhất định cũng không phải là đối thủ của bọn họ. Dù sao thì hắn vẫn chưa đạt tới Dung Hồn cảnh mà!
Thế nhưng, khi Trác Uyên nhìn thấy mười mấy người này, ánh mắt lại trở nên lạnh lẽo, không quan tâm đến Nhậm Khiếu Vân nữa, mà chạy ngay đến chỗ bọn họ.
"Tiểu tử khá lắm, còn dám xông về phía bọn ta, xem bọn ta giết ngươi thế nào này!"
"Hừ hừ, tiểu tử ngươi dám giết thiếu tông chủ của bọn ta, còn làm cho tông chủ của bọn ta trọng thương, tội này không thể nào tha thứ được, ngươi mau ngoan ngoãn nộp mạng đi, ha ha ha..."
Có vẻ như người của Thiên Hành Tông đều có cùng một đức hạnh. Trước khi giao thủ, tên nào tên nấy cũng đều to mồm, như thể nếu đám người bọn họ cùng nhau vây công thì chắc chắn sẽ thắng được Trác Uyên vậy.
Nhưng ...