Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Đại Quản Gia Là Ma Hoàng - Trác Uyên (Trác Phàm)

Keng keng keng!  

             Tiếng chuông Thanh Dương lần lượt vang lên từ xa, vang vọng khắp nơi.  

             Bùm!  

             Một tiếng động thật lớn vang lên, ở trong một khe núi sâu không thấy đáy, một vệt sáng bất ngờ lóe lên, lộ ra khuôn mặt nghiêm nghị của Diệp Lân. Kim Viêm toàn thân đang chậm rãi đáp xuống, sau đó thu vào bên trong cơ thể.  

             Chân mày Diệp Lân không khỏi nhíu lại, hắn ta hơi khó hiểu mà khẽ liếc mắt nhìn xa xăm, rồi nhỏ giọng thì thào: “Sao thế này, hai vị chí tôn cấp bách triệu tập toàn bộ người của Song Long viện để làm gì chứ? Chẳng lẽ có kẻ nào xâm phạm, nhưng mà phải đến mức gấp rút như vậy sao?”  

             Diệp Lân tỉ mỉ cân nhắc một chút, sau đó giẫm mạnh chân, lập tức bay về phía Thông Thiên Các.  

             Ha ha ha… thú vị quá!  

             Vù vù!  

             Tại một nơi khác, ở một ngọn núi cao trong rừng sâu, ánh sáng đủ màu sắc từ từ tản ra xung quanh, bên trong ánh sáng dần hiện lên bóng dáng thướt tha của ba con người. Đó đúng là ba người: Sở Khuynh Thành, Thủy Nhược Hoa và Đan Nhi. Trải qua gần một năm khắc khổ tu luyện, cuối cùng thì ba người cũng đã thoát khỏi xiềng xích ràng buộc Hóa Hư cảnh mà đột phá.  

             “Khuynh Thành, quả thật Không Linh Thể Chất của ngươi rất lợi hại. Mặc dù chúng ta đều là Hóa Hư cảnh tầng một, nhưng chỉ cần ba người chúng ta liên thủ, có lẽ khi đối mặt với cao thủ Hóa Hư cảnh tầng năm thì cũng sẽ không bị lép vế!”  

             Khóe miệng Thủy Nhược Hoa khẽ xẹt qua một nụ cười vui vẻ, nàng ta cất giọng khen ngợi Sở Khuynh Thành.  

             Sở Khuynh Thành há miệng thở hổn hển, đưa tay lau mồ hôi trên trán, trong mắt nàng không hề nhẹ nhõm chút nào, ngược lại còn nghiêm túc lắc đầu, nói: “Không, vẫn chưa đủ đâu, dựa vào thực lực bây giờ của chúng ta, ngay cả cao thủ trấn tông cấp thấp mà chúng ta còn chưa đối phó được thì cũng đừng nói đến toàn bộ tông môn!”  

             “Khuynh Thành, chẳng lẽ ngươi còn muốn toàn bộ Ma Sách tông bọn họ…”Cả người Thủy Nhược Hoa vô thức run lên, nàng bất lực thở dài, rồi khuyên nhủ: “Đừng ngốc nữa, hai vị chí tôn sẽ không để cho ngươi làm như vậy đâu. Lấy đầu tông chủ của Ma Sách tông Tà Vô Nguyệt để đền mạng cho Trác Uyên là chuyện vượt qua giới hạn của Song Long Viện đấy.”  

             Đan Nhi nghe xong cũng đồng ý gật đầu: “Đúng đó, Tây Châu có quy củ của Tây Châu, cho dù sau này trận pháp của chúng ta có mạnh hơn đi nữa thì cũng không thể phá hư nền móng của Tây Châu đâu. Nếu không, chúng ta sẽ trở thành tội phạm truy nã của cả Tây Châu mất!”  

             “Ta mặc kệ, tóm lại kẻ đã hại chết Trác Uyên, từng tên một ta đều tính sổ hết, ta sẽ không để cho bọn chúng có cơ hội chạy thoát!” Trong mắt của Sở Khuynh Thành lóe lên hận ý sâu sắc, nàng khẽ nghiến răng nghiến lợi, mạnh mẽ siết chặt hai tay thành nắm đấm: “Cho dù có trở thành kẻ địch của toàn bộ Tây Châu này đi chăng nữa thì ta nhất định phải báo thù cho vong phu!”  

             Hai người khẽ liếc mắt nhìn nhau, bất lực thở hắt ra một hơi, sau đó đồng loạt thở dài thành tiếng: “Xem ra, sau này chúng ta phải rời xa Tây Châu cùng với ngươi rồi!”  

             “Sư tỷ, các ngươi…”  

             “Được rồi, đừng nói thêm gì nữa. Tỷ muội tốt, có phúc cùng hưởng, có họa cùng chia. Nếu như ngươi muốn báo thù, phản bội Tây Châu thì chúng ta đi chung với ngươi là được rồi.”  

             Thủy Nhược Hoa nhẹ nhàng vỗ lên bả vai nàng, từ chối cho ý kiến, chỉ khẽ mỉm cười nói tiếp: “Dù sao thì trước đây ta cũng rất có thiện cảm với tên tiểu tử Trác Uyên kia, nếu không phải biết các ngươi là của nhau, còn phải chú ý đến tình nghĩa tỷ muội, nói không chừng ta đã ra tay với hắn rồi. Ài, báo thù cho vong phu, danh nghĩa này cũng không tệ nhỉ!”  

             “Hì hì, sư tỷ, cuối cùng thì ngươi cũng chịu thừa nhận rồi, thì ra là ngươi nhìn trúng Trác Uyên. ” Đúng lúc này, đột nhiên Đan Nhi lên tiếng trêu chọc.  

             Thủy Nhược Hoa khẽ nhíu mày lại, hung hăng nhéo má Đan Nhi một cái, sau lại cười nói: “Không phải ngươi cũng giống như vậy sao, cả ngày ngươi cứ dính lấy bên cạnh hắn thôi, đừng nghĩ là ta không nhìn ra được tâm tư của nha đầu ngốc nhà ngươi nhé…”  

             “Đâu có…”  

             “Cái gì mà không có chứ, còn không chịu thừa nhận sao…”  

             Trong phút chốc, hai người cười hi hi ha ha trêu chọc lẫn nhau. Sở Khuynh Thành trông thấy thế, nét mặt cũng đã trở nên mềm mỏng hơn rất nhiều. Bây giờ, nàng đã có thể ở bên cạnh hai tỷ muội thân thiết của mình rồi, chỉ là hai người này…  

             Nhưng đúng vào lúc này, ba người bỗng chốc nghe thấy tiếng chuông trầm bổng vang lên, cả ba đều có chút sững sờ khó hiểu. Ba người khẽ liếc mắt nhìn lẫn nhau, sau đó vội vàng bay về phía Thông Thiên Các.  

             Tiếng chuông triệu tập khẩn cấp của Song Long viện này, mặc dù các nàng biết rõ, nhưng vẫn là lần đầu tiên nghe thấy được, cũng không biết là đã có chuyện gì xảy ra nữa…  

             Mà ở một nơi khác cạnh bờ một cái đầm nước, tiếng chuông tương tự với bên Sở Khuynh Thành liên tục vang lên.  

             Một ánh lửa cực nóng rực lên, lộ ra gương mặt lạnh lùng Viêm Ma. Một cơn gió mát thổi qua mặt nước, không gian rơi vào một hồi chấn động, sau lại dần lộ ra hình bóng của Võ Thanh Thu.  

             “Sao thế, đã xảy chuyện lớn gì rồi à?”  

             “Không biết, qua đó xem xem!”  

             Hai người khẽ liếc mắt nhìn nhau, sau đó dậm chân một cái, rồi bay một mạch về nơi có tiếng chuông.  

             Cùng một thời gian, từng luồng sáng một đều phóng nhanh về một hướng, trong khắp các ngõ ngách ở Song Long viện, mọi người từ bốn phương tám hướng đều tập trung tới Thông Thiên Các, rất nhanh tất cả đã có mặt.  

             Hai vị chí tôn đang ngồi trên cao, bên dưới là một đám trưởng lão đang ngồi, ở đằng sau là Sở Khuynh Thành và các đệ tử có cấp bậc ngang nhau được mời vào Song Long viện huấn luyện. Còn lại là một số chấp sự tạp dịch đứng ở phía sau cùng, khom người lắng nghe!  

             Hai vị chí tôn chăm chú nhìn mọi người bên dưới thì thấy tất cả mọi người đều đã tới đông đủ. Hai người khẽ  liếc mắt nhìn nhau, ai nấy đều mặt ủ mày chau, vẻ mặt nghiêm trọng mà thở dài một hơi, không biết nên mở miệng thế nào mới phải.  

             “Hai vị chí tôn đại nhân, rốt cuộc là đã có chuyện gì xảy ra mà hai vị lại gọi mọi người về gấp rút vậy?” Một vị trưởng lão khom người về phía trước, ở xa xa hành lễ nói.  

             Hắc Nhiêm chí tôn khẽ nhíu mày lại, lão ta lấy ra một tấm Ngọc Giản, rồi quơ quơ ở trước mặt mọi người vài cái, sau lại thở dài đáp: “Tin tức vừa mới gửi tới đây, chỉ trong vòng nửa năm, ở trên địa bàn Tây Châu, Ngự Thú tông, Ma Sách tông, còn có cả Huyền Thiên tông. Cả ba tông này đều đã bị diệt sạch chỉ trong vòng một đêm, không còn ai sống sót cả.”  

             Cái gì?  

             Mọi người không khỏi chấn động, ai nấy đều vô thức giật mình trong sợ hãi, nhất là các vị trưởng lão, tất cả đều chụm đầu vào nhau, xì xào bàn tán qua lại. Chín tông ở Tây Châu, từ khi xuất hiện cho đến nay, cả chín tông vẫn luôn giữ gìn trật tự đúng mực, chưa bao giờ xuất hiện chuyện nào thê thảm như vậy, rốt cuộc là tại sao chứ…  

             Tất cả mọi người có hơi hoảng sợ, đám Sở Khuynh Thành thì khẽ liếc nhìn lẫn nhau, trên mặt cả ba người vừa sợ hãi, nhưng lại xen lẫn chút vui mừng.  

             Những kẻ đã giết hại Trác Uyên, còn chưa đợi cho thực lực của các nàng lớn mạnh rồi sau đó sẽ xử lý chúng mà chúng đã chết hết thế này, đây có được tính là trời phạt không nhỉ?  

             Ha ha ha… đúng là chết đáng lắm!  

             Diệp Lân khẽ liếc nhìn xung quanh, trong lòng nghĩ thầm, mẹ nó, không phải là do lão đại làm chuyện này đó chứ! Lão đại sai hắn ta đi bố trí đại trận, còn lão đại thì hay rồi, tự đi báo thù cho mình trước!  

             Nhưng mà như vậy cũng không sao, dù sao thì chuyện này cũng không hề liên quan đến hắn ta. Chỉ là hắn ta cảm thấy có hơi quái lạ, đối với mấy tông môn này mà nói, lão đại chỉ cần xông lên giết chết tên cầm đầu là được rồi, cần gì phải mần đến không còn một mống, mần đến mức không chừa một manh giáp như vậy chứ, sao phải khó khăn thế nhỉ, mà chẳng lẽ thật sự không còn kẻ nào có thể sống sót luôn sao?  

             Nếu đúng là như vậy thì chẳng phải thực lực của lão đại đã tiến bộ không ít rồi sao? Ta phải tranh thủ thời gian tiếp tục cố gắng mới được, nếu không thì sẽ bị tụt lại phía sau lão đại mất!  

             Diệp Lân nghĩ ngợi, trong lòng lập tức hạ quyết tâm!  

             “Hai vị chí tôn, không biết đây là người ở Tây Châu chúng ta làm hay là thế lực ở nơi khác gây nên thế?” Đúng lúc này, Võ Thanh Thu đột nhiên đứng lên, khom người hành lễ hỏi.  

             Bạch Mi chí tôn nhìn chằm chằm hắn ta, gật đầu khen ngợi, tiểu tử này rất có tiền đồ, trong lúc người khác còn đang sợ hãi thở than thì hắn ta đã hỏi ngay vào điểm mấu chốt. Vì thế Bạch Mi chí tôn cân nhắc một chút, sau đó bình đạm lên tiếng: “Trước mắt thì chúng ta cũng không rõ chuyện này cho lắm, nhưng ta nghĩ là do thế lực nào đó ở Tây Châu làm. Dù sao thì thế lực dám làm ra chuyện này cũng chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay, nhưng nếu cố gắng thì chắc chắn có thể tra ra, có lẽ bọn họ cũng không dấu diếm được quá lâu. Như vậy, có khả năng là thế lực bên ngoài Tây Châu làm!”  

             Võ Thanh Thu nhẹ nhàng gật đầu, hắn ta cũng đã hiểu rõ hơn một chút, cứ cho là như thế đi. Bởi vì chỉ có như vậy mới là lời giải thích hợp lẽ nhất.  

             “Cắt! Cũng có thể là linh hồn của người chết mà!”  

             Nhưng đúng vào lúc này, một tiếng hừ nhẹ đột nhiên vang lên, mọi người không khỏi sững sờ, sau đó đồng loạt nhìn sang, lại chỉ trông thấy Diệp Lân đang bĩu môi khinh thường.  

             Mọi người không khỏi ngẩn ra, vẻ mặt nghi ngờ nhìn về phía Võ Thanh Thu, không hiểu ý của hắn ta cho lắm: “Tiểu sư đệ, ngươi nói vậy là có ý gì?”  

             “À, không có gì, chẳng qua ta thấy ba tông này hơi lạ mà thôi!”  

             Diệp Lân vẫn chưa phát hiện ra việc mình đang bị mọi người nhìn chằm chằm, hắn ta xem xét một chút, sau đó ung dung lên tiếng: “Các ngươi thử quan sát xem, ba tông liên tiếp bị diệt này, nhưng ta xin phép bỏ qua không đề cập đến Ngự Thú Tông, hình như hai tông còn lại có liên quan đến một vụ án mạng một năm về trước thì phải!”  

             Cả người hai vị chí tôn không khỏi chấn động, lại khẽ liếc mắt nhìn lẫn nhau, như thể vừa bừng tỉnh từ trong mộng dài, cả hai lập tức giật mình thốt lên: “Trác Uyên!”  

             “Trác Uyên sao?”  

             Cả người Sở Khuynh Thành cũng hơi lung lay, trong mắt có chút mờ mịt, không khỏi vội vàng nhìn về phía Diệp Lân, sốt ruột kêu lên: “Ngươi… ngươi có ý gì?”  

             Ban đầu Diệp Lân và Trác Uyên có chút khúc mắc ở hội Song Long. Cho nên từ sau khi Sở Khuynh Thành tiến vào Song Long viện, thái độ của nàng đối với hắn ta vô cùng lạnh nhạt, bình thường cơ bản sẽ không hề nói với hắn ta một câu, nhưng lần này lại chủ động hỏi thăm hắn ta, quả thật là vô cùng hiếm thấy.  

             Diệp Lân nhìn chằm chằm vào nàng, trong lòng thầm than thở. Mặc dù Trác Uyên đã căn dặn Diệp Lân là không được tiết lộ hành tung của hắn, nhưng dù có nói thế nào đi chăng nữa thì hắn ta cũng đã nhận Trác Uyên là lão đại rồi, vậy thì nữ tử trước mặt đây chính là đại tẩu của hắn ta, lúc cần an ủi thì cũng phải nên an ủi đại tẩu một chút chứ.  

             Nghĩ vậy, lại khẽ liếc nhìn ánh mắt tràn ngập mong chờ của Sở Khuynh Thành, Diệp Lân suy nghĩ một chút, sau đó nhẹ giọng lên tiếng: “Ta nói là… Cũng có thể là như vậy lắm. Có thể là có người đã báo thù thay cho Trác Uyên, hoặc cũng có thể… Chính linh hồn của người đã chết là Trác Uyên trở về báo thù. Còn không thì làm gì có chuyện cả một tông môn bị diệt đến mức không còn sót lại dù chỉ là một mống chứ? Chuyện này cũng quá quỷ dị rồi, bọn họ đều là cường giả Hóa Hư cả đó!”  

             Cả người hai vị chí tôn có hơi chao đảo, cả hai cũng thầm cẩn thận suy xét lại mọi chuyện.  

             Đúng vậy, sao bọn họ lại không nghĩ ra trường hợp này chứ? Một năm trước, lần đó Trác Uyên bị Ma Sách tông, Huyền Thiên tông, Thiên Hành tông và Thiên Địa Chính Nghĩa tông, bốn tông hợp lực tiêu diệt nên mới dẫn đến thảm án báo thù!  

Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!