Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Đại Quản Gia Là Ma Hoàng - Trác Uyên (Trác Phàm)

“Tông chủ!”  

             Dưới Lôi Viêm đen ngòm, Tà Vô Nguyệt đau đớn gào thét, thân thể vùng vẫy loạn xạ, rồi dần dần biến mất, thậm chí ngay cả thần lực cũng theo đó mà tan biến vào hư vô. Chỉ có từng mảng Lôi Viêm đen ngòm kia vẫn đang cháy hừng hực giữa không trung, phô bày năng lượng khủng khiếp của nó. Qua hồi lâu sau, nó mới chậm rãi biến mất.   

             Người của Ma Sách Tông bất giác giật mình, đồng thanh kêu lớn thành tiếng, tất nhiên là không còn cứu vãn được nữa. Tà Vô Nguyệt đã hoàn toàn biến mất khỏi thế gian này, ngay cả một chút dư âm cũng chẳng sót lại.   

             Mí mắt những người này khẽ run lên, ánh mắt của bọn họ chậm rãi dời từ màn sương mù giữa không trung kia xuống dưới, rồi nhìn chằm chằm vào khuôn mặt bình thản trước mặt mình. Ai nấy không khỏi ực một tiếng, gian nan mà nuốt xuống một ngụm nước bọt.   

             Chỉ một khắc trôi qua, lúc Thạch Cung Phụng biết Trác Uyên xuất hiện thì đã vội vàng triệu tập toàn thể trưởng lão và cung phụng trong tông môn tới tương trợ. Sau đó bọn họ bèn tức tốc chạy tới đây, tất cả chỉ vẻn vẹn trong vòng một chốc.   

             Nhưng chỉ trong thời gian ngắn ngủi đó, tông chủ của bọn họ, là một cao thủ Hóa Hư tầng thứ chín, Tà Vô Nguyệt đã chết ngay trong tay của nam nhân trước mặt này mà chẳng thể phản kháng được dù chỉ là một chút.  

             Nếu vậy thì thực lực của Trác Uyên ngày hôm nay, rốt cuộc còn đáng sợ đến mức nào nữa đây?  

             Lão ta khẽ hít một hơi thật sâu. Tận mắt thấy cảnh Tà Vô Nguyệt chết thảm khiến cho tất cả những người đang có mặt đều bất giác cảm thấy lo sợ. Khi nhìn Trác Uyên, trong đôi mắt họ cũng tràn đầy vẻ sợ hãi.   

             Trác Uyên không để ý tới những ánh mắt vừa hận vừa giận lại vừa khiếp sợ của bọn họ. Vẻ mặt của hắn vẫn bình thản như giếng cổ không gợn lên một chút bọt sóng. Chân hắn đạp nhẹ vào không trung, rồi dần dần bước về hướng tông môn, trong đôi mắt chỉ có sự tĩnh mịch.  

             Mà những người đang bao vây xung quanh hắn thì đã sớm chảy mồ hôi lạnh ròng ròng, run lẩy bẩy như cầy sấy, không thể ngăn bản thân lùi về phía sau. Chỉ cần Trác Uyên bước tới trước một bước thì bọn họ lại khúm núm lùi ra sau một bước. Cơ thể thì run rẩy, cũng chẳng có ai dám bước lên.   

             Thấy cảnh tượng này, tròng mắt của Thạch Cung Phụng đảo một vòng, lão ta cắn mạnh vào môi mình, hét to: “Đừng để hắn chạy mất, mọi người nên biết chỉ cần hắn còn sống thì mọi chuyện sẽ bung bét hết. Chắc chắn Song Long Viện sẽ đưa hắn lên làm tông chủ, khi đó chúng ta sẽ chẳng còn con đường sống nào nữa đâu. Chỉ khi hắn táng thân ở đây thì Ma Sách Tông sẽ mãi mãi là của chúng ta!”   

             Những người này không khỏi ngạc nhiên, tất cả mọi người đều giật mình, bất giác khựng lại, khuôn mặt cũng dần trở nên nặng nề hơn, thậm chí trong mắt đã ngùn ngụt sát ý.   

             Trác Uyên cũng dừng lại, hắn liếc mắt lườm Thạch Cung Phụng một cái, trong ánh mắt hắn tràn đầy vẻ lạnh lùng.  

             “Hừ… Các ngươi đừng thấy hắn mạnh mà sợ, dẫu sao thì hắn cũng chỉ lẻ loi một mình mà thôi. Nếu chúng ta đồng loạt xông lên, chắc chắn có thể chém hắn ra thành muôn nghìn mảnh!” Thấy lời mình nói có tác dụng, Thạch Cung Phụng cổ vũ tinh thần mọi người thêm một lần nữa. Lão ta không khỏi cười lạnh, hét lớn: “Nếu cứ để hắn đi sau đó tập hợp với đám Thiên Vũ phản nghịch kia rồi quay lại đuổi giết thì chúng ta sẽ mất hết tất cả mọi thứ, bao gồm cả tính mạng của mình đấy. Cho nên hôm nay, mọi người tuyệt đối không thể lùi một bước, nhất định phải thịt được hắn mới thôi!”  

             Tiếng hưởng ứng đồng thanh vang lên!  

             Thạch Cung Phụng không hổ danh là một người đa mưu túc trí, lời cổ vũ cũng rất có sức cuốn hút. Ngay khi lão vừa dứt lời thì đám trưởng lão và cung phụng đang hơi khiếp sợ ở phía dưới lập tức gào to lên một tiếng. Bọn họ đồng loạt thả thần lực của mình ra, phóng về phía Trác Uyên, trông bộ dạng như là thật sự muốn liều mạng với hắn vậy.  

             Chỉ trong thoáng chốc, trời đất như thể sắp sụp đổ, luồng năng lượng khổng lồ đã ép xuống mặt đất dưới chân Trác Uyên, khiến cho mặt đất lún sâu cả trăm thước. Sức mạnh kinh khủng không gì địch nổi thổi qua hai bên gò má của Trác Uyên, làm mấy sợi tóc đen tuyền của hắn bay lất phất.   

             Chỉ có điều, đột nhiên Trác Uyên tỏ vẻ giễu cợt không dứt trước đòn tấn công của tất cả các cao thủ của Ma Sách Tông liên hợp lại.  

             Trác Uyên híp mắt liếc qua lượng thần lực ùn ùn đang kéo tới ngay trên đầu mình kia, hắn khinh thường nhếch mép, lạnh nhạt nói: “Thì ra là thế, cao thủ Hóa Hư của tông môn mà còn chưa tới một trăm người ư. Ha ha ha… thực lực của tông môn các ngươi thảm hại như vậy mà cũng đòi giết ta à? Không lẽ các ngươi không thấy mình quá ngây thơ sao!”  

             “Hừ, mặc dù đúng thật là thực lực của tông môn yếu hơn so với trước đây nhiều, nhưng những người ở đây đều là người của ta cả. Cho dù không đến một trăm cao thủ Hóa Hư thì giết ngươi cũng dễ như ăn một bữa điểm tâm thôi…”  

             Vù!  

             Thạch Cung Phụng lạnh lùng cười gian, nhưng mà lão còn chưa kịp hét lên tiếng nào thì một cái bóng đen đã đột ngột bao trùm lấy cả bầu trời, vây tất cả những người có mặt ở đây vào một không gian tối tăm chỉ ngay trong một cái chớp mắt.   

             Mà đồng thời, cơ thể và thần lực của tất cả mọi người cũng bị bao phủ bởi một màu đen kịt, trong nháy mắt, tất cả công lực đều trở nên bất động.  

             Tất cả mọi người cùng với toàn bộ thần lực đều không thể cử động được…   

             Con ngươi của bọn họ co rút mạnh mẽ, cả đám cùng nhau cảm nhận được sự đáng sợ, chuyện gì đang xảy ra vậy? Đặc biệt là Thạch Cung Phụng lại càng thêm sợ hãi đến tột độ, lão ta nghẹn họng nhìn trân trối.   

             Đúng lúc này, giọng nói của Trác Uyên vừa bình thản lại vừa đạm mạc vang lên một lần nữa: “Cả đời Viên lão cẩn thận kiến tạo tông môn ấy thế mà lại bị các ngươi chiếm đoạt, đúng thật là chuyện đáng buồn. Ta nghĩ lão ở trên trời có linh thiêng chắc cũng không muốn nhìn thấy cảnh này đâu, thân là đệ tử, ta sẽ giúp lão xóa sổ các ngươi…”  

             Nói xong, bóng tối vô tận kia như thể một con dã thú dưới vực sâu đang há cái miệng sâu hoắm đầy máu tanh ra. Trong bóng tối khủng khiếp như thể có ma trảo kéo từng người từng người một xuống Địa Ngục. Nó chậm rãi bò lên cơ thể của từng người, khiến cho đám người này không khỏi rùng mình, từ tận trong đáy lòng sinh ra một nỗi sợ hãi không gì có thể so sánh được.   

             “Thứ này… rốt cuộc là cái quái gì thế!”   

             Thạch Cung Phụng hoảng sợ hét lên thành tiếng, sau đó vội vàng cầu xin: “Đợi một chút, Trác Uyên, ngươi không thể giết chúng ta được, nếu không Ma Sách Tông sẽ sụp đổ mất. Tông môn là tâm huyết cả đời Đại Cung Phụng, ta biết người mà người kính trọng nhất là Đại Cung Phụng. Bàn về tình nghĩa sư đồ, chắc hẳn người cũng không muốn thấy tâm huyết cả đời của Đại Cung Phụng bị hủy hoại chỉ trong giây lát đâu đúng không? Vậy thì chúng ta hãy giảng hòa đi, ngươi lên làm tông chủ, sau này chúng ta sẽ coi ngươi như Thiên Lôi, ngươi sai đâu chúng ta đánh đó. Ngươi cũng có thể đón những người trong nhóm Bạch Cung Phụng về, sau này quyền lực sẽ nhường lại cho ngươi cả, chúng ta làm tạp dịch là được rồi. Bọn ta có thể làm thế để chuộc tội của mình được không?”  

             “Đúng vậy, đúng vậy, chỉ cần người tha mạng cho bọn ta, muốn bọn ta làm gì cũng được!”   

             “Trác tông chủ, xin ngài hãy tha cho chúng ta, dẫu sao thì chúng ta cũng là đệ tử đồng môn cả mà! Vốn sinh ra từ một gốc, hà cớ gì phải…”  

             …  

             m thanh kêu gào, la hét thảm thiết cứ vang lên bên tai không dứt, thấy phe mình có nhiều người như vậy nhưng lại rơi vào trong tay người khác chỉ trong chớp mắt, rốt cuộc bọn họ cũng chịu thua, bắt đầu cầu xin tha mạng.   

             Thế nhưng, những tiếng hô hào cầu xin tha thứ này lại không thể lay động được Trác Uyên, hắn từ chối cho ý kiến: “Bây giờ các ngươi đã nghĩ đến việc chúng ta là người cùng môn phái rồi sao, ha ha ha… Vậy lúc các ngươi ra tay với Đại Cung Phụng, với lão tử, với những người khác ở phòng tạp dịch thì có nghĩ tới chuyện chúng là đệ tử cùng môn phái không?”  

             “Hừ, còn định mang Đại Cung Phụng ra để làm bia đỡ đạn sao? Buồn cười thật sự! Thạch Cung Phụng này, với một người bị chính các ngươi hại chết ra để xin tha mạng, ta không ngờ các ngươi lại có thể mặt dày vô liêm sỉ tới vậy đấy!”   

             Trác Uyên cất lên một tràng cười giễu cợt, trong mắt lóe lên một tia lạnh lẽo, hắn nghiến răng nghiến lợi nói tiếp: "Nói thật cho các ngươi biết, ta chỉ nhận Đại Cung Phụng là sư phụ mình, chứ chưa từng nhận mình là đệ tử của Ma Sách Tông. Gì mà người cùng tông môn, có rắm chó! Nếu Đại Cung Phụng có mặt ở đây, có lẽ lão sẽ mủi lòng, ta cũng không muốn làm trái lời sư phụ, sẽ tha cho các ngươi một mạng. Nhưng thật đáng tiếc, bây giờ Đại Cung Phụng đã bị các ngươi hại chết rồi, ta cũng không có tình cảm sâu đậm gì đó với tông môn nên sẽ không mềm lòng như lão đâu.”  

             “Người không còn ở thì nhà cũng không còn là nhà. Lão Viên không còn ở Ma Sách Tông thì ta cũng chẳng có một xu quan hệ nào với nơi này nữa. Thạch Cung Phụng, nếu ngươi có từng nghĩ đến tình cảnh ngày hôm nay thì lúc ngươi ra quyết định, hẳn là ngươi sẽ nghĩ liệu mình có nên giữ lại cho Đại Cung Phụng một mạng hay không nhỉ?”  

             Cơ thể của Thạch Cung Phụng không khỏi lảo đảo, mí mắt run run, nhưng lại không biết nên trả lời như thế nào mới được.   

             “Ha ha ha… Thạch Cung Phụng ơi là Thạch Cung Phụng, cái này phải gọi là trời tạo nghiệt có thể sống, tự gây nghiệt thì không thể sống đấy. Chính các ngươi đã tự tay triệt mất đường sống của bản thân lúc nào không hay rồi!”   

             Trác Uyên cười điên cuồng rồi vung tay lên, bóng tối cuồn cuộn kéo tới như thủy triều bao trùm lấy tất cả chỉ trong nháy mắt. Trong những tiếng la hét thảm thiết, bóng dáng của những người này đã lập tức chìm vào trong bóng tối.   

             Thiên Ma Đại Hóa Quyết!  

             Đùng!  

             Kết giới đen ngòm tản ra chỉ trong nháy mắt. Dĩ nhiên xung quanh Trác Uyên cũng chẳng còn lại bất cứ ai.  

             Vẻ mặt Trác Uyên vẫn lạnh lùng như trước, hắn nhẹ nhàng cất bước, chậm rãi ra khỏi tông môn.   

             Một luồng ánh sáng xẹt qua, ma kiếm bay ra khỏi cơ thể Trác Uyên, tản ra khắp mọi ngóc ngách khắp Ma Sách Tông. Chỉ chốc lát sau, từng đợt từng đợt tiếng than khóc vang vọng trong cả tông môn. Giống như là tiếng kêu thảm thiết phát ra từ địa ngục vậy.   

             Trác Uyên vẫn lẳng lặng đi về phía trước, một nụ cười buồn thương xẹt qua bên khóe miệng hắn.   

             Viên lão, đừng trách ta, ta đã nói trước rồi, trong tông môn này, ta chỉ nhận một mình ngươi mà thôi…  

             Một tháng sau, ở Thiên Vũ Hắc Phong Sơn, Lạc gia ngồi trên đại điện, Lạc Minh Viễn ngồi ghế chủ tọa ở giữa, hai bên là các trưởng lão và cung phụng, ai cũng nhíu chặt mày, trông nét mặt có vẻ nghiêm trọng.   

             “Gia chủ, lần này Ngự Thú Tông đã lui binh. Mặc dù không biết vì nguyên nhân gì, nhưng chắc chắn là do Ma Sách Tông đã âm thầm sai khiến. Mà lần này ngay cả Thiên Hành Tông cũng không quan tâm. Xem ra so với ngoại địch thì sau này chúng ta phải đề phòng nhiều hơn với ba tông môn này mới được!” Bạch cung phụng khẽ vuốt râu, uể oải lên tiếng.  

             Những người còn lại ngồi nghe cũng gật đầu.  

             Dương Sát thở dài, bất đắc dĩ lắc đầu: “Tất cả là tại chúng ta đã mang mầm tai họa đến cho Lạc gia.”  

             “Ôi chao, Dương Sát cung phụng đừng nói vậy chứ, chúng ta đều là người do Trác đại ca tự tay nâng đỡ mà, vốn là huynh đệ chung một thuyền, nào có ai lại bỏ mặc huynh đệ khi gặp chuyện không may chứ?”  

             Lạc Minh Viễn vội vàng xua tay, tròng mắt co lại, thở dài nói tiếp: “Chỉ là sau này cần phải phải điều thêm mật thám cài cắm ở cạnh Ma Sách Tông, đề phòng có cạm bẫy xảy ra!”   

             Mọi người ngồi nghe đồng loạt gật đầu.  

             Đúng lúc này có tiếng bước chân dồn dập vang lên, Lãnh Vô Thường vội vã chạy từ ngoài vào, trong tay cầm một miếng ngọc màu xanh ngọc bích, khom lưng cúi đầu nói: “Gia chủ, đã điều tra rõ ràng nguyên nhân Ngự Thú Tông rút quân rồi ạ. Theo mật thám báo lại thì khoảng nửa năm trước có một nhóm thế lực thần bí đã tới Khuyển Nhung quốc, diệt trừ tận gốc Ngự Thú Tông. Trong môn phái không còn người nào sống sót, ngay cả đế đô cũng bị thảm sát tàn bạo, rất nhiều vương tôn quý tộc, thế lực lớn, nhỏ đã phải cùng nhau gánh chịu. Bọn chúng đã mất cả gốc rễ rồi thì làm sao lại không rút quân được chứ, ha ha ha…”   

             “Gì cơ, có việc này nữa sao?”  

             Trong lòng mọi người không khỏi kinh ngạc, đồng loạt thốt lên đầy vẻ sợ hãi.  

             Đặc biệt là những cao thủ của Ma Sách Tông thì lại càng không thể tưởng tượng nổi: “Chín môn phái ở Tây Châu, cho dù trải qua bao nhiêu sóng gió đều chưa từng đến mức diệt môn. Cho dù năm đó Đan Thanh Sinh giẫm đạp chín tông môn dưới chân cũng không thể vượt qua được ranh giới này. Rốt cuộc là ai đã làm chuyện này, đây tuyệt đối không phải là thế lực ở Tây Châu!”  

             “Ôi chao, cho dù là ai thì lần này cũng coi như là giúp chúng ta một việc lớn rồi mà, ha ha ha…” Lãnh Vô Thường không khỏi cười lớn, lạnh nhạt nói.   

             Lạc Minh Viễn cũng gật đầu cười, đáp: “Hoàn toàn chính xác, nếu đối phương mà điều thêm quân tiếp viện tới thì chắc chắn nhân lực của chúng ta sẽ không thể chống đỡ nổi mất. Lần này, dù là ai đi đâm sau lưng sào huyệt của bọn chúng đi chăng nữa thì cũng có thể nói là phước từ trên trời rơi xuống, nhờ Trác đại ca phù hộ cả!”   

             “Ấy, gia chủ, ngài nói vậy là liên lụy đến Trác quản gia trên trời rồi. Lão phu chỉ muốn nói là nếu Trác quản gia trên trời thật sự có linh thì nên oan có đầu nợ có chủ…”   

Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!