Dưới bóng đêm yên tĩnh, bên trong một rừng cây nhỏ bên ngoài Hoa Vũ Thành khoảng năm mươi dặm, Trác Phàm như một con báo săn chạy thoát ra, rơi xuống trên một mảnh đất trống. Hắn cúi đầu nhìn xuống cách tay mình, ở đó đã bị bọc một tầng băng sương.
Hít sâu một hơi, mi tâm nhẹ nhàng nhăn lại, hắn vạn lần không ngờ, sẽ gặp lại Sở Sở ở trong Hoa Vũ Lâu. Cũng hoàn toàn không nghĩ tới, sẽ bị nguyên lực nguyệt âm quen thuộc kia gây thương tích.
Tuy nhiên việc này ngược lại khiến hắn yên tâm hơn.
Trác Phàm hơi quay đầu sang chỗ khác, lộ ra nụ cười quỷ dị.
Chỗ này là địa điểm gặp mặt mà hắn và Thanh Hoa lâu chủ đã hẹn từ trước, cũng là con đường chạy trốn đã được ghi rõ trên bản đồ, sau khi hắn thuận lợi trộm được đồ. Hắn sắp gặp mặt Thanh Hoa lâu chủ ỏ đây, sau đó giao Bồ Đề Tu Căn cho bà ta.
Nhưng Thanh Hoa lâu chủ tuyệt đối không ngờ được, hắn không chạy đến chõ này một mình mà còn dẫn theo một cái cái đuôi sau lưng.
Một bóng hình màu trắng xinh đẹp chậm rãi dừng lại trên một nhánh cây sau lưng Trác Phàm, ẩn vào rừng cây đen mịt. Một làn gió thổi qua làm lá cây hơi đong đưa, phát ra tiếng xào xạc. Trác Phàm khẽ động lỗ tai, trong lòng cười thầm.
Hắn biết rõ người tới chính là Sở Sở. Với thực lực Thiên Huyền cảnh của nàng, làm sao có thể không đuổi kịp hắn được? Đương nhiên, đó là dưới tình huống hắn không sử dụng Lôi Vân Dực thôi.
Sở dĩ Trác Phàm làm vậy là muốn cố tình dẫn nàng đến đây, xem thử mục đích cuối cùng của Thanh Hoa lâu chủ là cái gì, và thân phận của Sở Sở lại là gì? Có lẽ, hắn có thể đục nước béo cò, biết được manh mối của Bồ Đề Tu Căn.
Tất cả mọi thứ, Trác Phàm đều đã tính toán ngay trong một khắc nhận ra được Sở Sở. Kế tiếp, theo như kế hoạch của hắn, chính là lúc bí mật trong lòng của hai vị cường giả Thiên Huyền này phải lộ ra!
Ánh mắt Trác Phàm khẽ nheo lại, khóe miệng lộ ra ý cười khó giải thích, hắn nhìn ra xung quanh rồi than nhẹ một tiếng: “Haiiz, ước định với người ta đến đây gặp mặt, ngược lại bản thân lại đến trễ. Xem ra người đó cũng không muốn Bồ Đề Tu Căn này rồi, không bằng ta cầm nó rời đi cũng tốt lắm.”
Xìi!
Đột nhiên, một tiếng cười khẽ vang lên, sau đó bóng người màu xanh chậm rãi xuất hiện từ trong rừng rậm tối tăm, một đôi mắt mị nhãn như tơ nhìn về phía Trác Phàm, tức giận nói: “Tống công tử, không ngờ ngươi không có kiên nhân như vậy, chỉ đợi hai ba phút cũng không được. Nhưng mà nếu ngươi thực sự có can đảm mang theo bảo bối này lẩn trốn, chỉ sợ ngoại trừ việc mang thêm tai hoạ cho Tống gia các ngươi ra thì e rẵng nó cũng không mang đến chỗ tốt gì!”
“Chuyện này đương nhiên ta biết rõ, nhưng ngươi cũng phải biết, thứ này nằm trong tay tiểu gia tộc tam lưu chúng ta cũng là củ khoai nóng bỏng tay. Giao ra càng muộn thì càng nhiều thêm một phần nguy hiểm.”
“Ha ha ha... Tống công tử quả là người hiểu chuyện, vậy thì hãy đem vật kia giao cho ta đi.” Tần Thái Thanh cười khẽ một tiếng, chậm rãi đi tới trước Trác Phàm.
Trác Phàm trong tay lóe lên ánh sáng, lấy hộp gỗ ra, thuận tay đưa tới, hai mắt nhìn chằm chằm vào ánh mắt của Tần Thái Thanh, quan sát bà ta phản ứng ra sao: “Lâu chủ, ngài phải xem nó ngay tại đây. Chứ nếu không sau đó có sai lầm gì, đừng có đổ lỗi lên đầu của ta đấy.”
“Hi hi hi, nhìn không ra, một người dũng mãnh như Tống công tử nhưng tâm tư cũng tinh tế tỉ mỉ như thế.” Tần Thái Thanh che miệng bật cười, tiếp nhận cái hộp gỗ kia. Nhưng sau khi mở hộp ra, trong mắt bà ta rõ ràng chớp lên một cái.
Hành động rất nhỏ này, bị Trác Phàm để ý nhìn thấy.
“Không sai, đây chính là bảo vật trấn lầu của Hoa Vũ Lâu, Bồ Đề Tu Căn!” Thanh Hoa lâu chủ đóng hộp lại, hài lòng gật đầu: “Tống công tử, ngươi làm rất tốt!”
Trác Phàm nhướng mày, nhìn bà ta một cái thật sâu.
Trong lòng hắn đã hết sức rõ ràng, Tần Thái Thanh biết rõ đồ vật trong này là giả, nhưng lại vẫn coi nó là thật mà nhận lấy. Mục đích của bà ta đã không cần nói cũng biết, thứ bà ta muốn hắn đi trộm cũng không phải là Bồ Đề Tu Căn thật, mà là cái đồ giả này.
Mục đích cũng để lừa gạt lão quỷ Độc Thủ Dược Vương!
Quả nhiên, nghe thấy Thanh Hoa lâu chủ khẳng định xong. Ngay sau đó có một giọng cười to của lão già vang lên, bóng người Độc Thủ Dược Vương Nghiêm Tùng chậm rãi xuất hiện sau lưng Tần Thái Thanh.
“Ông là ai?” Trác Phàm giật mình, vờ vịt không biết ông ta, lui vội về phía sau một bước.
Nghiêm Tùng cười lạnh, nhìn Trác Phàm, trong ánh mắt lóe qua vẻ khinh miệt: “Hắc hắc hắc... Xú tiểu tử, lúc ngươi đánh nhau với đồ nhi ta, ngươi đã trúng một đạn chỉ của lão phu đấy, mới đó mà đã không nhớ rõ nữa sao? Có điều cũng đúng, lúc đó ngươi đã hôn mê.”
“Ta bị ông đả thương?” Trác Phàm giả vờ nhớ lại, chỉ chốc lát sau, đột nhiên kinh ngạc hoảng sợ kêu lên: “Há, ta biết, chính là lúc lão tử đánh đập thằng ranh con Nghiêm Phục kia, kẻ xuất thủ đánh lén lão tử, là lão già khốn kiếp ông nhỉ?”
Gương mặt Nghiêm Tùng co giật, chòm râu bất giác rung rung, trong đáy lòng đột nhiên trào lên cơn giận.
Trác Phàm mở miệng một cái là mắng đồ đệ ông ta thằng ranh con, mắng ông ta lão già khốn kiếp, toàn bộ thiên hạ Thiên Vũ này có kẻ nào dám nói thế với ông ta?
Tuy nhiên, việc này cũng chưa tính là gì, tiểu tử hắn lại còn tự xưng lần trước bị đả thương bởi vì ông ta ra tay đánh lén? Đường đường đệ nhất luyện đan sư của Dược Vương Điện, Độc Thủ Dược Vương, cường giả Thiên Huyền, ra tay đánh lén một tiểu bối Đoán Cốt cảnh, chuyện này truyền đi, bản mặt mo này của ông ta còn biết để vào đâu?
Sau đó ông ta vội vàng cải chính: “Tiểu tử, lần trước lão phu chỉ xuất thủ giáo huấn ngươi một chút, không tính là đánh lén.”
“Hừ, ông còn không biết xấu hổ, đánh lén thì nói đánh lén, còn không dám thừa nhận! Lớn tuổi vậy rồi, đánh nhau còn phải cần cả sư lẫn đồ cùng ra trận, hai người kết nhóm bắt nạ ta! Hừ hừ, hóa ra Dược Vương Điện được lên làm bảy thế gia là như thế, quả nhiên người nhiều lực lượng lớn nhỉ!” Trác Phàm khinh thường bĩu môi, dáng vẻ giống như bụng đầy ủy khuất còn chưa được bộc phát.
Tần Thái Thanh xùy cười ra tiếng, Nghiêm Tùng thì bị chọc tức đến mức mặt lúc xanh lúc tím.
Tiểu tử này cũng qua vô lý, sao mới được một lúc mà, đã biến thành hai sư đồ ông ta cùng nhau bắt nạt tiểu tử này rồi? thậm chí còn cái gì mà đánh nhau cả sư lẫn đồ cùng ra trận, cái này mà truyền đến trong tai thế gia khác, chẳng phải sẽ thành trò cười cho bọn họ ư?
Đệ tử trong bảy thế gia, bình thường bắt nạt những gia tộc khác, đây không đáng là gì. Nhưng trưởng lão và đệ tử cùng lên, đối phó một công tử của gia tộc tam lưu, việc này quá mất mặt.
Trong bảy thế gia, vẫn chưa có gia tộc nào xuất hiện loại chuyện không biết xấu hổ này đâu.
“Nghiêm lão bớt giận, Tống công tử chính là người thẳng tính, không giữ mồm giữ miệng, ngài... Ngài đừng nóng giận...” Tần Thái Thanh còn muốn khuyên Nghiêm Tùng chút, nhưng nói chưa dứt lời, đã nhịn không được quay đầu đi chỗ khác, che miệng trộm cười rộ lên.
Nghiêm Tùng hung dữ trừng qua, lửa giận trong bụng chẳng những không hạ xuống, ngược lại còn tăng vọt lên không ít.
“Hừ, tiểu tử đáng chết, dù sao ngươi cũng lập tức phải chết, tùy ngươi nói bậy đi thôi!” Nghiêm Tùng nghiến răng, trợn mắt nhìn Tần Thái Thanh vẫn đang cười không ngừng được, hung ác nói: “Đừng cười nữa, lấy đồ ra đây!”
Tần Thái Thanh hơi thu liễm chút mặt mũi, cung kính trình hộp lên. Độc Thủ Dược Vương cầm lấy sau đó mở hộp ra xem, hai tròng mắt màu xanh nhất thời dữ dội co rụt lại.
Rầm!
Nghiêm Tùng ném mạnh hộp gỗ xuống đất, cả Bồ Đề Tu Căn giả bên trong, đồng loạt bị đập nát bấy.
Tần Thái Thanh thấy cảnh này, thì cực kỳ kinh hãi, vội vàng nói: “Nghiêm trưởng lão, đây là vì sao?”
“Đồ là giả, đây căn bản không phải Bồ Đề Tu Căn!” Nghiêm Tùng nhìn chằm chằm Tần Thái Thanh, lạnh lùng nói.
Tần Thái Thanh cũng kinh ngạc, không tưởng tượng nổi hỏi lại: “Giả... Làm sao có thể? Bồ Đề Tu Căn vẫn luôn cất giữ trong Hộ Bảo các, Khuynh Thành lại đang bế quan, không có lý do gì bị người đánh tráo được. Chẳng lẽ là...”
Nói xong, Tần Thái Thanh đem hồ nghi ánh mắt hướng về Trác Phàm, từng bước một đi đến gần hắn, trong mắt hiện ra sát ý: “Tống công tử, ta cho rằng dù ngươi là người không biết tốt xấu, nhưng ít nhất cũng là người biết tiến biết lui. Không ngờ ngươi sẽ làm ra chuyện thay xà đổi cột như vậy.”
“Ngươi hoài nghi ta?” Trác Phàm kinh hãi, giả vờ bị dọa sợ lui về phía sau, đồng thời Lôi Vân Dực sau lưng đã tùy thời chuẩn bị phóng ra.
Hắn hiện tại hoàn toàn hiểu được ý đồ của Thanh Hoa lâu chủ, bà ta nhà ở ven hồ hưởng trước ánh trăng, nhưng không tự mình động thủ, mà muốn mượn tay người khác- cũng là cái kẻ làm càn làm bậy chỉ có tu vi Đoán Cốt cảnh là hắn đây, bà ta muốn đem chuyện này vu oan giá họa cho hắn.
Nếu chuyện Bồ Đề Tu Căn có thể lừa gạt được Nghiêm Tùng thì tốt, còn nếu không gạt được, bà ta cũng có thể đẩy một phát, đem tất cả sai lầm đẩy đổ hết lên người hắn.
Như vậy Nghiêm Tùng cùng lắm chỉ truy cứu sai lầm ba ta không biết dùng người, mà không lại buộc bà ta giao ra Bồ Đề Tu Căn.
Cứ thế vừa giữ được Bồ Đề Tu Căn, vừa tránh bị Nghiêm Tùng bức bách, chẳng qua cũng chỉ hi sinh một tên tiểu tử ngốc của gia tộc tam lưu mà thôi, đúng là cuộc mua bán có lợi?
Hai mắt Trác Phàm nhíu lại, trong lòng cười lạnh, hai tay không tự chủ được siêt chặt thành quyền.
Chỉ đáng tiếc, bà ta tính sai một việc. Người đứng ở trước mặt bà ta, không chỉ là một tu giả luyện thể Đoán Cốt cảnh tương đối mạnh, mà còn là quái vật Trác Phàm đánh chết U Quỷ Thất.
Đợi đến lát nữa động thủ, cho dù thực lực hắn không địch lại Sở Sở ở sau lưng, nhưng hắn cũng có thể thừa cơ chém giết hai người trước mặt này.
Cái gì mà lâu chủ đệ nhất lâu của Hoa Vũ Lâu, cái gì mà Độc Thủ Dược Vương. Ở trong mắt của Trác Phàm hắn, cũng chỉ là một nữ nhân cộng thêm một lão đầu yếu đuối chỉ biết ỷ vào độc dược mà thôi.
Trác Phàm hắn phải giải quyết hai người này, mặc dù đây không phải chuyện dễ dàng, nhưng cũng sẽ không quá khó.
Hắn không tự giác liếm liếm bờ môi, trong mắt chớp động lên ánh sáng khát máu. Giống như chỉ một khắc sau, hắn sễ hóa thân thành Ma Vương giết người không chớp mắt, làm thịt hai kẻ trước mặt.
Nhưng đúng lúc này, đột nhiên xảy ra dị biến.
Tần Thái Thanh đang chậm rãi tới gần Trác Phàm, lại đột nhiên dừng bước, tiếp đó bỗng nhiên quay người lại, một lòng bàn tay mang theo ánh sáng màu lam yếu ớt, đập mạnh trúng ngực Độc Thủ Dược Vương Nghiêm Tùng.
Rầm!
Một tiếng động lớn vang lên bên tai mọi người, thậm chí nghe được cả tiếng xương gãy phát ra rõ ràng. Nghiêm Tùng như một cái diều đứt dây bay rớt ra ngoài. Lúc còn trên không trung, đã nhịn không được phun ra một ngụm máu tươi.
“Ngươi... Dám phản bội lão phu?” Nghiêm Tùng khó khăn lồm cồm bò dậy, chỉ vào Tần Thái Thanh mà nghiến răng nghiến lợi nói, trong mắt đầy vẻ oán độc.
Trác Phàm sững sốt một chút, bất giác nhìn về phía Tần Thái Thanh, bàn tay đang nắm chặt thành quyền, cũng hơi buông lỏng.
“Làm... Làm sao? Thanh Hoa lâu chủ, không phải muốn bắt ta làm kẻ chết thay sao?” Trác Phàm trong lòng có chút sững sờ, đây là lần đầu tiên hắn đoán sai ý đồ của đối thủ.
Cho nên hắn chỉ có thể bất đắc dĩ lắc đầu, trong lòng thầm than: “Quả nhiên lòng của nữ nhân như kim dưới đáy biển, đoán không ra a!”
Dựa theo hắn mưu tính, đối với Thanh Hoa lâu chủ đang bị Nghiêm Tùng khống chế mà nói, thì việc tốt nhất chính là tìm kẻ chết thay. Bây giờ bà ta công khai làm phản, không khác nào muốn lưỡng bại câu thương, thậm chí là lưỡng bại đều vong!
“Hừ, Tần Thái Thanh, ngươi đừng quên, mạng ngươi còn nằm trong tay lão phu, chẳng lẽ ngươi muốn chết sao?” Độc Thủ Dược Vương chậm rãi bò dậy, lau vết máu nơi khóe miệng, vị trí trước ngực đã hoàn toàn kết thành băng tinh trắng toát.
Tần Thái Thanh ngẩng đầu, trong mắt hiện lên vẻ kiên quyết: “Nghiêm Tùng, ngươi nhớ kỹ cho bà đây. Bà đây là đệ nhất lâu Hoa Vũ Lâu, Thanh Hoa Lâu lâu chủ, Tần Thái Thanh. Coi như liều cái mạng này, bà đây cũng tuyệt đối sẽ không để ngươi hủy hoại Hoa Vũ Lâu.”
Nghe được lời này, Trác Phàm không khỏi sửng sốt.
Ngày thường Thanh Hoa lâu chủ, đoan trang hiền thục, đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy vị lâu chủ mỹ lệ này thô lỗ mắng to. Nhưng không hiểu sao, Thanh Hoa lâu chủ hôm nay, lại càng khiến hắn tự nhiên cảm thấy kính nể.