Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Đại Quản Gia Là Ma Hoàng - Trác Uyên (Trác Phàm)

Soạt soạt soạt!  

             Trong tay không ngừng kết Ấn Quyết, đôi mắt của Tà Vô Nguyệt đỏ rực, tràn đầy vẻ hưng phấn bệnh hoạn. Lão ta muốn đánh bại nam nhân trước mặt này, để chứng minh bản thân, rằng lão ta mới là người thích hợp làm tông chủ của Ma Sách Tông nhất, quyết định ban đầu của lão già kia mới là sai lầm.  

             Trác Uyên cứ lẳng lặng nhìn lão ta, mặc kệ lão ta có làm gì, thì hắn vẫn không hề nhúc nhích, thậm chí còn không thèm để lão ta vào tròng mắt, hoàn toàn trống rỗng.  

             Không quan tâm, là không quan tâm một cách không hề che giấu!  

             Trong mắt Trác Uyên, lúc này Tà Vô Nguyệt không khác gì một con rệp thối cả, hoàn toàn chả là gì so với hắn.  

             Điều này khiến cho Tà Vô Nguyệt càng thêm nổi trận lôi đình, lão ta hét lớn một tiếng, bốp một cái, thủ quyết đã kết động xong. Ngay sau đó, một tiếng rống to rung trời triệt địa vang lên, cùng với trận gió mạnh ào ào phá hủy vàng ngọc thổi qua, ba bóng hình giao long, quấn lấy nhau mà xông về phía Trác Uyên, giương nanh múa vuốt, giống như muốn cào xé tất cả mọi thứ mà nó đi qua vậy.  

             “Chuẩn Địa Giai Vũ Ký, Tam Giao Đoạn Long Trảm!”  

             Ầm!  

             Ba con giao long hung hăng đánh vào Trác Uyên đang đứng đờ đẫn, nhưng hắn vẫn không hề nhúc nhích, một luồng gió lốc đột ngột cuốn đến, cuốn cả đại điện bay đi, cả người Trác Uyên lập tức bị cuốn vào trong cơn gió lốc ấy.  

             Hơn nữa, luồng gió lốc này còn vô cùng sắc bén, đại điện vừa bị cuốn bay lên trời rồi rơi vào trong cơn gió lốc ấy, nhưng chỉ trong nháy mắt, roạt một cái, cả đại điện đã biến thành một đống bột vụn, sau đó là hoàn toàn biến mất.  

             Như thể nếu tất cả mọi thứ mà lỡ bị cuốn vào trong đó rồi thì đều sẽ rơi vào kết cục là tan xương nát thịt, không có ngoại lệ!  

             Tà Vô Nguyệt chứng kiến tất cả, lão ta thở hổn hển, vẻ mặt bệnh hoạn mà bật cười thành tiếng: “Ha ha ha… Trác Uyên ơi là Trác Uyên, ngươi đã rơi vào Địa Giai Vũ Ký của ta rồi, kể cả cao thủ Dung Hồn cảnh bình thường cũng phải tốn công tốn sức lắm thì mới có thể thoát ra được đấy, trong khi ngươi lại còn không phòng bị gì, cứ mặc kệ để cho mình bị gió lốc cuốn đi, đúng là quá mức ngông cuồng tự đại, ngươi muốn chết sớm rồi chứ gì. Người như ngươi, làm sao có thể xứng đáng làm tông chủ của một tông chứ…”  

             Phập!  

             Nhưng lão ta còn chưa kịp dứt lời, một tiếng động lớn lập tức vang lên, luồng gió lốc ba màu kia trông giống hệt như một con sông bị tách ra làm đôi bằng một cách thần kỳ nào đấy, nó bỗng chốc tách ra thành nhiều hướng tán loạn, rồi lại biến mất ngay vào giữa đất trời chỉ trong nháy mắt.  

             Ở chỗ ban đầu của cơn gió lốc, Trác Uyên lạnh lùng buông tay, như thể vừa làm một việc hết sức nhỏ bé vậy.  

             “Chiêu đó của ngươi còn chưa đủ để gây hề hấn gì cho ta đau. Đừng quên, ta là cơ thể Kim Cang Bất Hoại, không phải trò chơi của chó mèo gì cũng có thể làm hại ta!”  

             Bốp bốp!  

             Trác Uyên nhẹ nhàng vỗ quần áo của mình, phủi đi lớp bụi bẩn dính vào y phục sau khi bị cơn gió lốc kia cuốn vào, dưới vạt áo vừa bị cơn gió lốc kia xé rách của Trác Uyên lộ ra cơ bắp săn chắc, da thịt bên trong không hề bị trầy xước một chút nào, còn có chút ánh vàng lấp lánh thấp thoáng hiện lên.  

             Có thể thấy rằng nguyên lực hộ thể của Trác Uyên đã không ngăn cản cơn gió lốc vừa nãy, không thì y phục trên người sẽ không bị rách tả tơi ra thành như vậy. Nhưng điều này lại chứng minh thêm một sự thật đáng sợ hơn về hắn, đó chính là hắn thực sự là cơ thể Kim Cang Bất Hoại, chỉ dựa vào thân thể mà trực tiếp cản được cả Chuẩn Địa Giai Vũ Ký của một cao thủ Hóa Hư tầng chín như lão ta.  

             Chuyện không thể tưởng tượng như vậy, đừng nói Tây Châu địa giới này, e rằng kể cả khắp đại lục, cũng chưa từng có ai nghe nói đến.  

             Quái vật đáng chết!  

             Tà Vô Nguyệt khẽ cau mày, cảm thấy tràn đầy không cam lòng, nhưng cũng bất lực không thôi. Lão ta vừa sử dụng võ kỹ mạnh nhất của lão ta, nhưng lại không có tác dụng đối với Trác Uyên, như vậy cũng có thể chứng minh được rằng, võ kỹ của lão ta đã hoàn toàn mất tác dụng.  

             Vậy thì tiếp theo, sẽ là Thần Hồn Chiến!  

             Nghĩ như vậy, đôi mắt của Tà Vô Nguyệt chợt khựng lại, cơ thể khẽ run lên, lão ta nhanh chóng thả thần hồn của mình ra, một con Cự Giao Phi Thiên cả người là màu xám tro lập tức bay ra.  

             “Xé rách chân trời, Giao Long Trảo!”  

             Gừ!  

             Một tiếng gầm lớn vang lên, con Giao Long đã xông thẳng về phía Trác Uyên, nanh vuốt nó sắc bén vô cùng, nó hung hăng đập mạnh vào lồng ngực của Trác Uyên.  

             “Hừ, Trác Uyên, ta biết ngươi là Thiên Long Hồn, nhưng dù sao thì Long Hồn của ngươi mới vừa ngưng tụ còn không đến năm năm, trong khi Giao Hồn của ta đã…”  

             Phập!  

             Đôi mắt của Tà Vô Nguyệt chứa đầy sự dữ tợn, lão ta nhìn Trác Uyên hét lớn, nhưng một tiếng nổ lớn đột ngột vang len, Giao Long của lão ta còn chưa kịp đến trước mặt Trác Uyên thì đã bị chặn đứng, sau lại bị thứ gì đó đánh cho bật ra phía sau lại.  

             Tà Vô Nguyệt khẽ run lên, cả mặt đỏ ửng, lão ta thầm phun ra một ngụm máu tươi đỏ ửng. Đợi khi đã ổn định trở lại rồi, lão ta lại nhìn về phía đó, chỉ thấy trước người Trác Uyên là một Long Trảo đỏ rực đang phát ra thứ ánh sáng khiến cho người khác khiếp sợ.  

             Trong ánh mắt Trác Uyên hiện lên một tia cười giễu, hắn khinh miệt lắc đầu, sau đó thản nhiên cười cợt: “Sức mạnh của Thần Hồn không phải chỉ dựa vào mỗi thời gian tích lũy không thôi. Mạnh chính là mạnh, yếu chính là yếu. Long Hồn của ta đối phó với Giao Hồn của ngươi, ta cũng không cần phải phóng ra hoàn toàn. Tà Vô Nguyệt, ở trước mặt ta, ngươi vĩnh viễn là kẻ yếu!”  

             “Trác Uyên!”  

             Tà Vô Nguyệt hét lớn một tiếng, tức giận đến mức lồng ngực không ngừng phập phồng, lão ta đã hoàn toàn mất đi lý trí, lại dẫm một bước, lão ta lập tức xông thẳng về phía Trác Uyên, ánh sáng trong tay chợt lóe, một cây thương dài lấp lánh ánh sáng đã hiện ra trong tay, nhìn kĩ thì, đấy là một thanh linh binh cấp mười vô cùng quý hiếm.  

             “Cho dù thân Kim Cang Bất Hoại kia của ngươi có mạnh thế nào đi chăng nữa thì chắc chắn cũng không thể bằng…”  

             Phập!  

             Nhưng, lão ta còn chưa kịp dứt lời, cây thương dài của lão ta đã vụn vỡ ra ngay trước mặt lão ta, từng đốm sáng nhỏ đỏ rực bay khắp trời như sao sáng, rực sáng cả bầu trời.  

             Tà Vô Nguyệt lập tức trở nên ngây ngẩn, không dám tin vào hai mắt của mình nữa, đây là linh binh cấp mười đấy, sao có thể nói hỏng là hỏng như thế được chứ?  

             Nhưng khi lão ta nhìn kỹ lại, chỉ thấy hiện tại Trác Uyên đang cầm trong tay một thanh kiếm dài màu đen quỷ dị.  

             Trác Uyên bình thản liếc nhìn lão ta một cái, ánh mắt vô cùng bình tĩnh, nhưng trong vẻ bình tĩnh ấy, cũng ẩn chứa sự khinh miệt sâu sắc: “Đừng quên, ta là luyện khí sư, trong mắt ta, linh binh cấp mười chả là cái thá gì đâu.”  

             Cả người Tà Vô Nguyệt lập tức chấn động, hoàn toàn ngây dại!  

             Thất bại hoàn toàn!  

             Cho dù là công pháp võ kỹ, độ mạnh thần hồn, hay là trang bị trong tay có mạnh mẽ thế nào thì lão ta đều bại hoàn toàn trước Trác Uyên, không có một chút phần thắng! Thế mà lão ta vẫn luôn muốn chứng minh, rằng lão ta mạnh hơn Trác Uyên về mọi mặt, nhưng lần này, cũng đã hoàn toàn chứng minh được rằng, lão ta mãi mãi không bằng Trác Uyên về mọi mặt.  

             Lão ta khó mà chấp nhận được sự thật này ngay lập tức, cơ thể run lên dữ dội. Nhưng lần này không phải vì lão ta sợ hãi, mà là vì không phục và không cam tâm!  

             Tại sao, tại sao lão ta lại là người thua chứ!  

             Ánh sáng trong tay chợt lóe lên, Trác Uyên thu hồi Ma Kiếm trong tay, ánh mắt vẫn không hề dao động, trông giống hệt như một bậc đế vương cao cao tại thượng không mấy quan tâm đến tên ăn mày trước mắt.  

             “Trác Uyên, ta tuyệt đối sẽ không thua ngươi!”  

             Bỗng nhiên, một tiếng hét thê lương vang lên, Tà Vô Nguyệt lập tức xông thẳng về phía Trác Uyên, trong mắt tràn đầy sát ý, muốn nhắm đến cái đầu của Trác Uyên.  

             “Tà Vô Nguyệt…”  

             m thanh gọi tên lão ta u ám như thể nó vang lên từ địa ngục, Trác Uyên trầm giọng, lẩm bẩm nói: “Vừa nãy ta không ra tay, là vì để chứng mình cho sư phụ, rằng con mắt của sư phụ không sai. Tiếp theo đây, đến lượt ta thanh lý môn hộ rồi!”  

             Soạt!  

             Ánh mắt vốn lãnh đạm của Trác Uyên bỗng nhiên trở nên dữ tợn, Trác Uyên tràn đầy lửa giận, cuối cùng thì hắn cũng đã bùng nổ. Sát khí ngút trời tản ra xung quanh, lập tức phá hủy mọi thứ xung quanh ra thành tro bụi.  

             Nanh vuốt sắc bén của Tà Vô Nguyệt còn chưa tóm được Trác Uyên thì đã bị sát khí của hắn kìm hãm lại, lão ta không khỏi cảm thấy hoảng hốt.  

             Nhưng không đợi lão ta kịp hoàn hồn, một tiếng bốp giòn tan khẽ vang lên Kỳ Lân Tý hung mãnh của Trác Uyên đã quật mạnh lên đầu của lão ta, sau đó, dưới ánh mắt tràn đầy hoảng sợ của lão ta, ầm một tiếng, Trác Uyên hung hăng đập lão ta xuống đất.  

             Cả đại điện lập tức lún xuống hoàn toàn.  

             Nhưng Trác Uyên vẫn chưa hả giận, hai mắt hắn đỏ rực, vẫn đè đầu của Tà Vô Nguyệt xuống như cũ, hắn lôi lão ta xồng xộc dưới đất, chỉ một lúc đã kéo lão ta ra xa cả ngàn dặm.  

             “Tà Vô Nguyệt, nói về công tích, mười ngàn Thánh Linh Khoáng là do ta kiếm về cho tông môn, nói về thực lực, bây giờ ngươi như đống bùn nhơ bị ta kéo đi mà không có sức phản kháng, nói về lòng người, hơn một nửa số người trong tông đều hướng về ta. Công tích của ngươi không bằng ta, thực lực không bằng ta, sức hút cũng không bằng ta. Tại sao trong lòng ngươi cứ không phục, cứ muốn giành lấy vị trí tông chủ với ta chứ, đã thế còn… còn…”  

             Trác Uyên đè đầu của Tà Vô Nguyệt chạy như điên trên mặt đất, hận đến mức nghiến răng nghiến lợi, hai mắt đỏ bừng, thậm chí tròng mắt còn rưng rưng lệ hiếm thấy, hắn giận dữ quát lớn: “Còn vì thế mà làm ra việc khốn nạn giết thầy diệt tông, hôm nay nếu ta không băm vằm ngươi ra thành trăm ngàn mảnh, thì đúng thật là có lỗi với vong linh của sư phụ trên trời!”  

             Ầm ầm!  

             Một tiếng nổ lớn vang lên, cuối cùng, Trác Uyên tóm Tà Vô Nguyệt từ dưới đất lên, sau đó bẻ gãy cánh tay của lão ta rồi ném vào không trung.  

             Giờ phút này, cả đầu của Tà Vô Nguyệt đã máu thịt lẫn lộn, răng nanh rơi ra, mặt mũi không hoàn chỉnh. Nhưng trên người lão ta vẫn có ánh sáng bao trùm, tạm thời có thể giữ được tính mạng.  

             Trác Uyên yên lặng đứng trên mặt đất, ngửa đầu nhìn lại, dường như nhận ra được ánh sáng đó, đó chính là Linh Giáp cấp mười mà hắn đã tặng cho Tà Vô Nguyệt ban đầu.  

             “Tông chủ, chúng ta tới cứu người đây!”  

             Đúng lúc này, một tiếng hét lớn vang lên, Thạch Cung Phụng dẫn theo toàn bộ trưởng lão cung phụng trong tông chạy tới, bao vây Trác Uyên.  

             Tà Vô Nguyệt thấy vậy, lão ta yếu ớt lộ ra nụ cười điên cuồng, kiêu ngạo hét lớn: “Trác Uyên, rất đáng tiếc, chỉ thiếu có một bước thì ngươi đã có thể giết chết ta rồi. Hơn nữa bước này, còn là Linh Giáp mà ngươi đã tặng cho ta lúc trước. Ha ha ha… Thật buồn cười, thật buồn cười làm sao, hiện tại đám người Thạch Cung Phụng đến rồi, đối mặt với sự bao vây của bao nhiêu cao thủ Hóa Hư cảnh như vậy, ngươi không còn cơ hội nào nữa đâu. Quả nhiên, ông trời vẫn đứng về phía ta. Ta sẽ không chết, mà ngươi sẽ phải chết, cả Ma Sách Tông vẫn là của ta, ha ha ha…”  

Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!