Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Đại Quản Gia Là Ma Hoàng - Trác Uyên (Trác Phàm)

“Mẹ kiếp, đám khốn khiếp Ngự Thú tông này có ý gì chứ, cầm tiền rồi mà lại không làm!”  

             Phập!  

             Một tiếng nổ lớn vang lên, trong đại điện tông chủ, Tà Vô Nguyệt tức giận đập một chưởng, lập tức đập chiếc bàn gỗ tử đàn bên cạnh ra thành nát vụn, lão ta mắng lớn. Ngọn lửa tức giận trong ánh mắt như thể có thể hòa tan cùng với kim thạch vậy.  

             Thạch Cung Phụng lặng lẽ ngồi một bên, lão ta chứng kiến tất cả, nhưng cũng chỉ khẽ cau mày, thầm thở dài một hơi, thậm chí trong ánh mắt còn hiện lên vẻ nghi ngờ, lão ta nói: “Đúng là việc này vô cùng kỳ lạ, theo lý mà nói, đường đường một tông môn đã đồng ý làm rồi thì không có lý do gì để nuốt lời một cách dễ dàng như thế được, hay là bọn họ đã xảy ra biến cố gì chăng?”  

             “Có thể có biến cố gì được hả? Một đám súc sinh, gặp việc khó khăn thì cả lũ đều cong đít bỏ chạy như thế đấy!” Tà Vô Nguyệt hằm hằm thở ra từng hơi thở nặng nề, lão ta nghiến răng nghiến lợi nói tiếp: “Quan trọng là đám khốn khiếp này còn lấy không một ngàn Thánh Linh Khoáng của chúng ta nữa. Mụ nội nó chứ, dạo này đút lót bên phía Thiên Hành Tông cũng đã tốn không ít, số dự trữ chúng ta thắng được từ hội Song Long lúc trước cũng sắp hết rồi còn đâu!”   

             Thạch Cung Phụng sâu xa liếc nhìn lão ta một cái, cũng không tỏ rõ ý kiến mà chỉ lắc đầu, cười khẽ thành tiếng: “Ha ha ha… Làm sao, tiếc à? Sớm biết như vậy thì ngươi còn đoạt vị làm gì, nếu ngươi không đoạt vị thì chắc chắn Ma Sách Tông chúng ta đã phồn thịnh từ lâu rồi đấy!”  

             “Thạch Cung Phụng, ngươi có ý gì?” Ánh mắt của Tà Vô Nguyệt bất giác híp lại, hằm hằm nhìn về phía lão ta.  

             Thạch Cung Phụng thản nhiên tự đắc ngồi vắt chéo hai chân, không nói gì mà chỉ lắc đầu, cười khẽ đáp: “Không phải đã rõ ràng rồi sao, rằng từ xưa đến nay, nội đấu là hành vi hao tổn lớn nhất, vất vả mà lại không được lợi gì. Nhưng mọi người vẫn thực hiện mà không biết mệt, là vì cái gì chứ, không phải là vì vị trí mình đang ngồi sao. Ha ha ha… Năm đó Hoàng đế Thiên Vũ cũng như vậy đấy, bây giờ thì ngươi cũng vậy. Có thể tưởng tượng rằng, nếu năm đó không có Lạc gia xuất thế, ngăn cản âm mưu của Hoàng đế, thì bây giờ Thiên Vũ sẽ bị cắt mất một phần mười lãnh thổ, thực lực của một nước ắt suy yếu rồi. Nhưng tương ứng với đó, chính là chủ sự hiện tại của Thiên Vũ vẫn là Vũ Văn gia!”  

             “Mà Ma Sách Tông chúng ta, nếu ban đầu không có kế hoạch tiêu diệt nhằm vào Trác Uyên, vậy thì hiện tại tông môn sẽ có được mười ngàn Thánh Linh Khoáng, nhân tài đông đúc, tất nhiên sẽ hưng thịnh rồi. Trác Uyên mà lên làm tông chủ, liên kết với Song Long viện, sau này ít nhiều gì thì tông môn cũng phải thuộc hàng Trung Tam Tông cơ. Chỉ là đối với tiền đồ tốt đẹp này, tại sao chúng ta phải làm như vậy chứ, còn không phải cũng là cái vì vị trí mà ngươi đang ngồi đó sao. Ha ha ha… Có mất ắt có được, bây giờ tông môn không khởi sắc nổi, nhưng tốt xấu gì thì ngươi vẫn là tông chủ, lão phu cũng là cung phụng hàng đầu trong môn, như nhau cả thôi!”  

             Hai con người của Tà Vô Nguyệt bất giác lập lòe trong những dòng suy nghĩ, lão ta hung hăng cắn chặt răng, thì thầm cất giọng: “Ngươi nói, tông môn suy tàn, rơi vào tình cảnh như hiện nay, đều là do ta tạo ra sao? Trác Uyên đó làm tông chủ, chắc chắn sẽ mạnh hơn ta sao?”  

             “Ôi trời, ta không có nói như vậy, lão phu chỉ nói sự thật mà thôi!”  

             Ánh mắt của Thạch Cung Phụng khẽ lóe lên một tia sáng, lão ta không khỏi cười khẽ thành tiếng: “Hơn nữa, rốt cuộc Ma Sách Tông mạnh hay yếu, nếu không có vị trí của chúng ta, thì còn có ý nghĩ gì nữa đây? Ha ha ha… Ta chỉ đang khuyên tông chủ rằng nên nghĩ thoáng một chút, không cần vì thánh linh thạch đã cho đi mà so đo thôi. Dù sao thì, chúng ta cũng là chủ sự ở đây, đây mới chính là điều quan trọng nhất!”  

             Trong lòng Tà Vô Nguyệt có hơi chùng xuống, trầm ngâm một hồi, cuối cùng lão ta bất đắc dĩ nhắm mắt lại, gật đầu một cái, sau đó thở dài lên tiếng: “Đúng vậy, Thạch Cung Phụng nói rất có lý, chỉ cần nơi này vẫn do chúng ta làm chủ, mặc kệ nó hưng thịnh, hay suy bại gì cũng được, đều là của chúng ta cả mà, nó là của chúng ta, chứ không phải là của người khác. Đây mới là điều quan trọng nhất!”  

             Thạch Cung Phụng nhìn lão ta chằm chằm, khẽ vuốt râu, sau đó hài lòng gật đầu, nhưng trong ánh mắt vẫn hiện lên vẻ khinh thường, còn khẽ cười thầm trong lòng.  

             Tà Vô Nguyệt ơi là Tà Vô Nguyệt, hay cho nhân vật anh minh như Đại cung phụng, việc gì cũng có thể nhìn thấu, vẫn luôn phát triển tông môn đi lên, sao lại có thể dạy dỗ ra một tên đồ đệ ngu dốt như ngươi chứ.  

             Ham muốn che mờ cả con mắt của ngươi, ngươi đã chìm vào ma tính, đã trở thành con rối của lão phu rồi. Mà một tông chủ con rối, thực sự có ý nghĩ vậy sao, ha ha ha…  

             Khóe miệng Thạch Cung Phụng khẽ nhếch lên thành một nụ cười hèn mọn, không tỏ rõ ý kiến mà chỉ nhẹ lắc đầu!  

             “Ha ha ha… Hay cho hai kẻ vô liêm sỉ, hủy diệt cả tiền đồ của tông môn trong tay, còn dương dương tự đắc như vậy. Không ngờ rằng Viên lão cả đời cúc cung tận tụy vì tông môn, nhưng đến cuối cùng cơ nghiệp ngàn năm lại bị hủy diệt ngay trong tay hai tên súc sinh các ngươi như vậy. Nếu lão ta ở trên trời có linh, chắc chắn sẽ khó mà an tâm lắm đây!”  

             Nhưng đúng vào lúc này, một tiếng cười lạnh lùng réo rắt thảm thiết bỗng chốc vang lên từ trong đại điện.  

             Hai người không khỏi hốt hoảng quay sang nhìn nhau, sợ hãi đến tột độ, vội vàng nhìn xung quanh, quát lớn: “Là ai, ai dám đến giả thần giả quỷ ở Ma Sách Tông chúng ta hả, mau lộ diện đi!”  

             “Giả thần giả quỷ sao? Ha ha ha… Nếu ta thật sự là quỷ thì sao nhỉ?” Một tiếng cười giễu bỗng chốc vang lên, chỗ tối tăm trong đại điện khẽ giao động, chỉ một lúc sau, khuôn mặt quen thuộc của Trác Uyên từ từ xuất hiện từ trong bóng tối.  

             Nhìn khuôn mặt quen thuộc kia, Tà Vô Nguyệt và Thạch Cung Phụng vô cùng kinh ngạc, đồng thanh kêu to, như không thể tin nổi sự thật: “Trác… Trác Uyên, ngươi vẫn chưa chết sao?”  

             “Chết á? Thì ra là các ngươi muốn ta chết!”  

             Trác Uyên cười giễu một tiếng, trong ánh mắt bỗng chốc hiện lên vẻ lạnh lùng, hắn lãnh đạm nói: “Nhưng nếu ta chết rồi, huyết thù của Viên lão, ai sẽ báo thay Viên lão đây? Là đệ tử nhập thất của lão ta, sao ta có thể không thay lão ta thanh lý môn hộ, làm thịt hai tên chó các ngươi chứ?”  

             Hai người Tà Vô Nguyệt khẽ nhíu mày, bất giác lui về phía sau một bước, bọn họ nhanh chóng bình tĩnh trở lại, hung hãn mà trừng mắt nhìn về phía Trác Uyên, nhếch miệng nói: “Muốn giết chúng ta sao? Ha ha, chỉ với ngươi thôi ư? Một người đến Ma Sách Tông chưa được mười năm, còn chưa đột phá Hóa Hư cảnh mà dám…”  

             Soạt!  

             Nhưng còn không đợi cho lão ta nói hết, một luồng sáng khẽ lóe lên, bóng hình của Trác Uyên đã phóng tới ngay trước mặt hai người chỉ trong phút chốc. Hơi thở nóng phun vào trước mặt hai người, khiến cả người của bọn họ thầm run lên trong sợ hãi.  

             Nhanh quá!  

             “Thật không dám giấu diếm gì nhiều, ta vừa đột phá Hóa Hư cảnh đấy!” Khóe miệng Trác Uyên cong lên thành một đường vòng cung quỷ dị, đôi mắt thâm sau, rầm một tiếng đã đập mạnh một quyền về phía Tà Vô Nguyệt.  

             Ầm!  

             Uy lực cường mạnh, phá vỡ cả không trung. Một cú đấm đó còn chưa đến trước mặt lão ta mà đã khiến cho lão ta có cảm giác không thở nổi, trong lòng sợ hãi không thôi, lão ta vội vàng lùi ra phía sau vài bước, cú đấm sượt nhẹ qua trán của lão ta.  

             Soạt!  

             Một trận gió nóng xẹt qua chóp mũi lão ta, lập tức khiến cho lão ta có cảm giác đau đớn. Tuy rằng cú đấm đó đánh vào hư không, nhưng uy lực của cú đấm bỗng chốc lao đến bức tường phía trước, ầm ầm một tiếng đã khiến cho bức tường cao đục khoét ra một lỗ hổng thật rộng. Ngay sau đó., uy lực của cú đấm hướng về phía chân trời, khiến cả bầu trời cũng phải rung lên, khiến cho chín tầng mây cũng mở ra một cái lỗ hổng to bằng cả một ngọn núi nhỏ.  

             Con ngươi của Tà Vô Nguyệt khẽ co rút, cảm thấy hoảng sợ vô cùng, lão ta vội vàng bước lên một bước, vẫn đang trong tư thế nằm ngửa, sau đó lại vội vàng lùi về phía sau, trên đầu rịn đầy mồ hôi lạnh.  

             Đợi khi lão ta đứng lên rồi, rầm một tiếng, cả vải áo trước ngực lão ta cũng rách toạc cả ra, là bị uy lực của cú đấm vừa nãy xé rách.  

             Tà Vô Nguyệt thấy vậy, càng thêm sợ hãi hơn, ánh mắt nhìn về phía Trác Uyên tràn ngập hoảng sợ.  

             Đây là lần đầu tiên lão ta giao đấu với Trác Uyên, nhưng không ngờ rằng, lại đụng phải trạng thái cường mạnh nhất của Trác Uyên từ trước đến nay.  

             Đúng vậy, khi Trác Uyên mới vừa vào Ma Sách Tông, hắn chỉ là Thiên Huyền cảnh, kể cả cánh tay lợi hại kia cũng không phải là đối thủ của lão ta. Sau này Trác Uyên đột phá Thần Chiếu Cảnh, vừa mới ngưng tụ Long Hồn, cũng không phải đối thủ của lão ta.  

             Nhưng hiện tại, Trác Uyên đột phá Hóa Hư cảnh, có hai đại thần hồn bên cạnh, toàn thân long tổ cải tạo, Kỳ Lân Tý càng thêm uy lực, là thời điểm mạnh nhất của Trác Uyên từ trước tới nay.  

             Giờ phút này, đừng nói là Hóa Hư cảnh, kể cả cao thủ Dung Hồn cảnh nhìn thấy hắn, nếu không muốn chết, thì cũng phải chọn cách đi đường vòng, huống chi là Hóa Hư cảnh tầng chín như Tà Vô Nguyệt đây!  

             Mí mắt bất giác run lên dữ dội, cuối cùng hai chân của Tà Vô Nguyệt trở nên mềm nhũn, Thạch Cung Phụng vừa nhìn thấy, cũng hoảng sợ không thôi, lão ta vội vàng lui về phía sau, sau đó đi đến bên cạnh Tà Vô Nguyệt, dáng vẻ sợ sệt nhìn về phía Trác Uyên.  

             Lão ta không thể ngờ rằng, hiện tại Trác Uyên lại mạnh như vậy, chỉ một cú đấm thôi mà đã có thể đẩy lui Tà Vô Nguyệt ra xa mấy bước.  

             Trước hành động của hai người bọn họ, Trác Uyên không hề để tâm chút nào, hắn cũng không ngăn cản, chỉ nhìn về phía bọn họ với vẻ mặt hài hước, cất giọng nói: “Cú đấm vừa nãy bị trượt thôi, nhưng mà ta cố ý. Tà Vô Nguyệt, không phải người vẫn luôn không phục ta sao, ta vẫn thắc mắc rằng tại sao Viên lão lại muốn đưa ta lên làm tông chủ. Bây giờ ta dùng hiện thực nói với ngươi, khoảng cách giữa ngươi và ta như trời với đất. Nơi nào có ta, ngươi đâu có tư cách làm tông chủ, ngay cả xách dép cho ta, ngươi cũng không xứng!”  

             “Trác Uyên, ngươi…”  

             Cơ thể của Tà Vô Nguyệt khẽ run lên, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt khiêu khích của Trác Uyên, lão ta tức giận đến run cả người, nhưng lại chỉ biết âm thầm nghiến răng nghiến lợi. Điều tiếc nuối nhất trong cuộc đời của lão ta, đó là sư phụ của mình lại đi thừa nhận người khác, mà nỡ lòng vứt bỏ mình.  

             Trong lòng lão ta vẫn luôn có một khát vọng, chính là có thể chứng minh rằng mình mạnh hơn Trác Uyên. Người sai là sư phụ, chứ không phải lão ta.  

             Nhưng bây giờ, Trác Uyên đang đứng ngay trước mặt lão ta, đã thế còn dám khiêu khích lão ta. Nhưng lão ta lại không có gan chấp nhận lời khiêu chiến, vì chỉ với cú đấm vừa nãy, lão ta đã cảm nhận rất rõ ràng, rằng Trác Uyên đáng sợ đến mức vượt qua cả sự hiểu biết của loài người!  

             Trong lòng Thạch Cung Phụng cũng có hơi lo sợ, khẽ liếc nhìn Tà Vô Nguyệt một cái, con mắt lão ta đảo trái đảo phải, cân nhắc suy nghĩ một hồi, rồi lẩm bẩm nói: “Tông chủ, xem ra tên tiểu tử này không dễ đối phó đâu, hay là bây giờ ta đi tìm người đến, ngươi ở đây cố gắng trụ trước nhé!”  

Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện Azz. Vào google gõ: Truyện Azz để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!