Cỏ thơm xum xuê, cây xanh tạo bóng mát!
Trước một mảnh rừng yên tĩnh đến kỳ lạ, một bóng người ngạo nghễ đứng yên, y phục đen, tóc đen, đặc biệt là đôi mắt đen sâu thẳm. Ngọn gió ẩm ướt nhẹ lướt qua gò má tinh xảo như được điêu khắc của hắn, lộ ra một gương mặt quen thuộc, chính là Trác Uyên.
Mà nơi hắn đang đứng là cửa vào kết giới phòng hộ của Ma Sách Tông.
Trước khi rời khỏi Tây Châu, hoàn thành đại trận phản xung, hắn muốn trở về chia tay với một vài bằng hữu cũ. Đương nhiên, người đầu tiên hắn muốn gặp chính là ân sư Viên lão.
Mặc dù hắn thuộc ma đạo nhưng hắn cũng coi trọng tình nghĩa thầy trò. Hơn nữa, đây cũng là người duy nhất hắn có thể đến nói lời tạm biệt. Còn như mấy người Lạc Minh Viễn, hắn tình nguyện nhìn từ xa rồi đi…
Ầm!
Tay hắn khẽ nhúc nhích, nhanh chóng bấm thủ quyết mở trận, những dao động không gian tản ra không ngừng. Nhưng thủ quyết còn chưa mở xong thì một tiếng động khẽ vang lên, không gian rung động, hắn đột nhiên bị đánh ngược trở lại.
“Tại sao lại như vậy chứ, thủ quyết mở trận đã thay đổi rồi sao?” Trác Uyên khẽ nhíu mày, hắn thầm kinh ngạc, lẩm bẩm nói: “Mỗi lần có phản đồ, tông môn đều sẽ thay đổi thủ quyết mở trận để đề phòng phản đồ quay trở lại tông môn. Nhưng cho dù bọn họ có xem ta là phản đồ đi chăng nữa thì cũng nghĩ là ta đã chết rồi, hay chẳng lẽ là đề phòng người khác?”
Trác Uyên khẽ chau mày lại, hắn suy nghĩ một hồi, rốt cuộc cũng không suy nghĩ nữa, chỉ khẽ mỉm cười, lắc đầu nói thầm: “Quan tâm mấy chuyện đó làm gì, dù sao thì sau khi từ biệt với Viên lão, những chuyện ở đây đều không còn liên quan gì đến ta nữa. Cho dù các ngươi có thay đổi thủ quyết, thì ta vẫn còn cách khác, hừ…”
Trác Uyên khẽ cười, hắn lại bấm thủ quyết thêm một lần nữa.
Thủ quyết lần này hoàn toàn khác so với lần trước. Đây là thủ quyết chỉ có tông chủ mới có thể biết, khi hắn bước lên vị trí tông chủ của Ma Sách Tông, Viên lão đã dạy cho hắn cả rồi.
Nói chung, chỉ cần cơ sở của đại trận không thay đổi, thì thủ quyết này vẫn có thể sử dụng được. Nhưng nếu muốn thay đổi cả đại trận này, ha ha, đó phải là một công trình rất lớn, hơn nữa, cũng phải cần rất nhiều Thánh Linh Khoáng, không làm gì có tên phá của nào sẽ làm như thế chứ!
Ầm!
Hiển nhiên, thủ quyết này của Trác Uyên đã thành công, một làn sóng không gian lập tức tản ra, không gian trước mặt hắn dao động không ngừng, chỉ trong nháy mắt đã mở ra một con đường mới.
Trác Uyên nở nụ cười, thoải mái đi vào trong.
Vốn dĩ hắn có thể sử dụng Hắc Viêm Cường Sấm, nhưng hiện tại, hắn không muốn bị phát hiện…
Xoẹt, xoẹt, xoẹt!
Trác Uyên nhẹ lắc người, nhanh chóng lủi trốn trong một góc tối, sau lại di chuyển quanh các góc tối trong Ma Sách Tông để tìm Viên lão. Hắn tìm mãi từ phòng tạp dịch đến chỗ bế quan của cung phụng môn nhưng vẫn không hề trông thấy bóng dáng của Viên lão đâu.
Hơn nữa, điều khiến hắn cảm thấy kỳ lạ chính là, trước kia, Ma Sách Tông vô cùng náo nhiệt, nhưng bây giờ đã yên tĩnh hơn rất nhiều. Suốt dọc đường đi, vẫn chưa gặp được người quen. Không chỉ Bạch Cung Phụng mà ngay cả các đệ tử cũ ở tạp dịch cũng không hề trông thấy bóng dáng của một ai.
Trác Uyên nhíu chặt mày lại, trong lòng có hơi chùng xuống, đột nhiên hắn lại cảm nhận được một chút bất an!
Khi đó, sau khi hắn được Diệp Lân cứu, rồi được hắn ta đưa về Thái Thanh Tông, hắn vẫn luôn ở trong Phần Thiên Long Tổ, Diệp Lân cũng ngồi chờ đợi một bên, tin tức thì lại bị dấu kín như bưng. Cho nên, chuyện của Ma Sách Tông, hắn hoàn toàn không hề hay biết gì cả.
Bây giờ quay lại, hắn mới phát hiện ra rằng ở đây có điều gì đó rất kỳ lạ!
“Này, nghe nói gì chứ, tiền tuyến của Ngự Thú Tông đột ngột rút quân, không nói lời nào mà đã lui binh hoàn toàn. Lần này, đám người Thiên Vũ lại may mắn tránh được một kiếp rồi đấy!”
“Cái gì? Không phải đám người kia đã nhận một ngàn Thánh Linh Khoáng của chúng ta rồi sao? Bọn họ đã hứa là sẽ diệt trừ Thiên Vũ thay chúng ta mà, sao lại lật lọng chứ? Cái thứ làm bạn với cầm thú cả ngày như bọn chúng đúng là không đáng tin cậy mà. Cứ như thế này, Tà tông chủ và Thạch Cung Phụng sẽ tức giận đến mức đầu bốc đầy khói cho mà xem!”
“Còn không phải sao? Mới nãy, ta còn nghe được tiếng tông chủ nổi giận vang lên từ trong đại điện nữa kìa. Hơn nữa, chúng ta đã phải trả một ngàn Thánh Linh Khoáng, nếu không phải do chúng ta không tiện lộ mặt thì còn cần bọn họ làm chuyện này giúp chúng ta chắc? Hơn nữa, vì để lần này Thiên Hành Tông không chạy ra làm rối loạn như lần trước, tông chủ đã đưa cho bọn họ rất nhiều đồ tốt. Theo ta thấy, chút tài sản mà Trác Uyên đã kiếm được cho chúng ta lần trước lại sắp cạn kiệt mất rồi!”
“Cái gì? Còn có chuyện như vậy sao? Vậy lần này chúng ta đã đưa bao nhiêu rồi…”
Một người thở dài không thôi, một người bực tức vừa thảo luận thời thế gần đây vừa đi từ từ về phía này. Trác Uyên mở mắt nhìn, nhận ra đó đúng là một trong số trưởng lão nội môn.
Hắn không khỏi nheo mắt, thâm trầm suy nghĩ, sau khi quan sát thấy xung quanh không có ai, hắn nhanh chóng nhấc chân bước một bước, như một cơn gió, lao thẳng về phía hai người bọn họ!
Bộp!
Hai người bọn họ còn chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra, thì chợt nhìn thấy một bóng dáng màu đen xuất hiện, bóng đen ấy bóp cổ bọn họ, lập tức phong bế nguyên lực toàn thân của bọn họ, rồi bọn họ cứ thế mà bị một luồng khói mang đi mất.
Cho đến khi bọn họ bị ném bùm xuống đất, ngã sõng soài ra đất, ngẩng đầu lên, mới thấy đây là nơi vô cùng yên tĩnh sau núi của tông môn, dường như là không có người sinh sống.
Trong lòng bọn họ không khỏi giật mình, hai người đồng loạt nhìn về phía cái bóng đen kia, hoảng hốt nói: “Ngươi là ai, dám tấn công người ở Ma Sách Tông của chúng ta, chúng ta chính là trưởng lão của tông môn đó!”
“Ta biết!”
Trác Uyên từ từ đi đến trước mắt hai người bọn họ, dưới ánh nắng chói chang chiếu xuống, hắn dần lộ ra khuôn mặt u ám, lạnh lùng nói: “Nếu không phải các ngươi là trưởng lão, lão tử cũng lười bắt các ngươi rồi, các ngươi thử nhìn kỹ xem ta là ai nào?”
Đôi mắt hai người bọn họ khẽ nheo lại, dưới ánh mặt trời chói chang, dần dần thấy rõ khuôn mặt của người nọ, bọn họ lập tức trợn tròn hai mắt, dáng vẻ hoảng sợ, lắp bắp nói: “Ngài… Ngài là Trác Uyên? Ngài chưa chết sao?”
“Ha ha… Quả nhiên các ngươi và Thiên Địa Chính Nghĩa Tông có liên quan đến nhau!”
Trác Uyên không khỏi cười giễu thành tiếng, hắn không tỏ rõ ý kiến mà chỉ lắc đầu, nói: “Nhưng mà, dù sao đi chăng nữa thì ta cũng là người của Ma Sách Tông, là sư phụ của tông chủ, các ngươi lại còn là trưởng lão của tông môn chúng ta, nên chỉ cần không phải là các ngươi chủ mưu, ta nghĩ bản thân ta cũng nên rộng lượng, khoan dung cho các ngươi một chút, ha ha…”
Hai người bọn họ không khỏi sững sờ, khẽ liếc nhìn lẫn nhau, cả hai đều vội vàng dập đầu, xin tha: “Trác tông chủ bớt giận, chuyện này vốn không hề liên quan gì đến bọn ta cả, tất cả đều là kế hoạch của Thạch Cung Phụng và Tà Vô Nguyệt…”
“Được rồi, ta đã biết!”
Trác Uyên không chút kiên nhẫn, hắn xua tay, trực tiếp cắt ngang lời bọn họ nói, sau lại khẽ cười nói tiếp: “Bây giờ, ta cũng không để ý đến loại chuyện này nữa, bởi ta chỉ muốn biết đúng một thứ…”
Nói đến đây, trong mắt Trác Uyên khẽ lóe lên một tia sáng, vẻ mặt cũng nghiêm túc hơn. Hắn trịnh trọng nói: “Đại Cung Phụng đi đâu rồi? Bạch Cung Phụng nữa? Những đồ đệ ở phòng tạp dịch cũng đi đâu hết cả rồi?”
Cả người của hai người bọn họ khẽ run lên, thầm liếc nhìn nhau. Khuôn mặt bọn họ lập tức trở nên cứng đờ, lẳng lặng cúi đầu xuống, im lặng như tờ.
Nhìn bọn họ như vậy, trong lòng Trác Uyên lại càng thêm lo lắng, nhưng hắn vẫn lộ ra vẻ mặt tươi cười xấu xa, lạnh lùng nói tiếp: “Thì ra là thế, các ngươi không xem ta là tông chủ, vậy ta còn xem các ngươi là trưởng lão làm gì? Cứ xem các ngươi là phản đồ thôi, ta sẽ giết chết hết hai người các ngươi!”
Nói xong, Trác Uyên nâng tay lên, luồng khí màu đen chuyển động dữ dội, tỏa ra từng hơi thở chết chóc!
“Đợi đã, đợi đã, Trác tông chủ, bọn ta không dám, bọn ta vẫn luôn xem ngài là tông chủ!” Hai người bọn họ vội vàng xua tay, vẻ mặt hoảng hốt xen lẫn lo sợ, lớn tiếng van xin tha.
“Vậy vì sao ta hỏi các ngươi, các ngươi lại không trả lời? Chẳng lẽ không muốn tuân theo mệnh lệnh của ta sao?”
Vút!
Khí thế của Trác Uyên chợt lớn hơn, sát khí ào ạt xâm nhập vào cơ thể của hai người bọn họ, khiến cho bọn họ cảm thấy rét lạnh đến tận xương tủy, sợ hãi đến nỗi trái tim như muốn ngừng đập.
Cơ thể hai người bọn họ không khỏi run lên, vội vàng cúi người, dập đầu xin tha: “Trác tông chủ bớt giận, hai người bọn ta không dám giấu diếm gì nhiều, mong tông chủ tha cho bọn ta một mạng…”
Ngay sau đó, hai người lập tức kể toàn bộ mọi chuyện cho Trác Uyên nghe. Sau khi Trác Uyên nghe xong, hắn khẽ nhíu mày, hai mắt đờ đẫn, lồng ngực vì oán hận mà đau đớn không thôi.
Hắn vốn cho rằng, lúc đó, Thiên Địa Chính Nghĩa Tông tập kích là nhắm vào một mình hắn. Nhưng không ngờ rằng, Tà Vô Nguyệt lại có lá gan lớn như vậy, ngay cả Đại Cung Phụng mà cũng dám giết, còn quét sạch cả tông môn, giết hết những người có liên quan đến hắn.
Thậm chí, lão ta còn đuổi cùng giết tận. Bởi vì, Lạc gia đã cứu giúp những người bỏ trốn, nên bọn chúng muốn mượn đao giết người, liên thủ với Ngự Thú Tông để diệt trừ Lạc gia!
“Trác tông chủ, tất cả mọi chuyện là như vậy, tất cả đều là kế hoạch của Thạch Cung Phụng và Tà Vô Nguyệt, bọn ta vẫn chưa làm gì cả, chỉ bỏ đá xuống giếng mà thôi!”
Sau khi nói rõ hết mọi chuyện, hai người bọn họ liên tục khóc lóc xin tha.
Nhưng Trác Uyên không còn nghe được gì nữa, hắn chỉ biết siết chặt hai bàn tay lại, cả người không ngừng run rẩy, hai mắt đỏ ngầu vì tức giận. Ở Phàm Giai, vị trưởng bối mà hắn kính trọng nhất là Viên lão, Viên lão cũng là lão già mà hắn tâm phục khẩu phục bái làm sư phụ. Hắn còn muốn gặp lão ta lần cuối để từ biệt, không ngờ rằng khi trở về đã là là âm dương cách biệt!
Tà Vô Nguyệt chết tiệt!
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!