Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Đại Quản Gia Là Ma Hoàng - Trác Uyên (Trác Phàm)

Nghe vậy, hai mắt Lục vương gia sáng ngời, hắn ta nở nụ cười tươi rói.  

             Trác Uyên cũng mỉm cười, hắn xoay người, chuẩn bị rời đi: “Được rồi, ta cũng nên rời khỏi nơi này rồi, các ngươi nhớ bảo trọng!”  

             “Sao cơ, ngươi phải đi rồi á?” Liên Nhi kinh ngạc, hô lớn, trong mắt nàng ta tràn đầy vẻ luyến tiếc. Lục vương gia cũng không nhịn được mà hét lớn: “Tiên sinh khoan đi đã, ngài đã diệt sạch người ở Ngự Thú Tông rồi nên e rằng không thể ở lại Tây Châu được nữa đâu…”  

             “Không sao cả, một người chết như ta, sẽ không bị Tây Châu trói buộc.”  

             Trác Uyên khẽ lắc đầu, hắn không tỏ rõ ý kiến, chỉ nói: “Hơn nữa, lần này ta trở về, chỉ nhìn bọn họ một chút rồi sẽ rời khỏi Tây Châu, sau này sẽ không bao giờ xuất hiện ở đây nữa!”  

             “Tại sao… Ngay cả Tây Châu mà ngươi cũng muốn rời đi, vậy ngươi muốn đi đâu?” Cả người Liên Nhi khẽ run lên, ánh mắt nàng ta càng thêm kinh ngạc, trong mắt tràn đầy sự lưu luyến, nhiều đến nỗi chúng như không thể tan biến đi vậy.  

             Trác Uyên khẽ cười, hắn nhẹ lắc đầu rồi nói: “Trời Nam biển Bắc mặc ta đi, đi đâu cũng được, ha ha ha…”  

             Vừa nói xong, Trác Uyên tiến lên trước một bước, thoắt một cái, đã bay lên trời, chỉ trong nháy mắt đã không thấy bóng dáng đâu nữa.  

             Vừa nhìn thấy cảnh tượng như vậy, Lục vương gia khẽ giật mình, vội vàng đứng dậy, hét lớn: “Trác tiên sinh, ta vô cùng ngưỡng mộ ngài, ngài có thể ghi nhớ tên của ta được không?”  

             “Nói đi!” Một giọng nói mờ ảo vang lên từ trên bầu trời đêm.  

             “Trác Nhĩ!”  

             “Ha ha ha… Thật là có duyên với ta, đều mang họ Trác cả. Được thôi, ta sẽ nhớ kỹ tên của ngươi!”  

             “Không, không phải, ta không mang họ Trác, tên đầy đủ của ta là Hô Lạp Nhĩ Sa Lỗ Đề Á Tư Đê Trác Nhĩ. Trác tiên sinh, ngài nhất định phải ghi nhớ đó!”  

             Im lặng, im lặng như tờ, trên bầu trời đêm không hề có tiếng trả lời. Một lúc lâu sau, một tiếng chửi đầy tức giận vang lên: “Mẹ kiếp, lão tử không nhớ nổi!”  

             Nghe vậy, mọi người đều nhìn nhau cười rộ lên, Trác tiên sinh này đúng là người thành thật!  

             Chỉ có Liên Nhi là không khỏi thở dài, vẻ mặt thoáng chút cô đơn.  

             “Thác Bạt nguyên soái!”  

             Một tiếng hét lớn chợt vang lên, Thác Bạt Thiết Sơn giật mình quay người lại, nhìn thấy khuôn mặt lạnh lùng của hoàng đế Khuyển Nhung đang nhìn lão ta, trịnh trọng nói: “Thác Bạt nguyên soái, hôm nay, trẫm khôi phục lại chức vị đại nguyên soái Khuyển Nhung cho ngươi. Bây giờ, ngươi lập tức triệu tập quân trong thành, diệt sạch Đế đô cho trẫm. Những người có liên quan đến Ngự Thú Tông, bao gồm cả những phi tần đó của trẫm, Hoàng Hậu, Vương gia, có tội hay không có tội thì đều giết hết, đừng để một ai trong số bọn chúng lọt lưới. Nên biết rằng, mặc dù những người trong Ngự Thú Tông đều đã bị Trác tiên sinh diệt sạch nhưng vẫn còn một nhóm người đang chiến đấu ở biên giới Thiên Vũ. Cho nên, phải làm việc này một cách kín kẽ, không thể để bọn họ quay về lật ngược lại tình thế được!”  

             Cả người Thác Bạt Thiết Sơn khẽ run lên, lão ta thầm run sợ, thấp thỏm nói: “Bệ hạ, phải giết hết toàn bộ sao? Vì người có liên quan nhiều lắm!”  

             “Đúng vậy, phải giết hết toàn bộ!”  

             Trong mắt khẽ lóe lên một tia sáng hung ác, hoàng đế nghiến răng nghiến lợi nói: “Mấy năm nay, trẫm đã chịu đựng đủ đám khốn kiếp này rồi. Bây giờ là lúc tìm bọn chúng để tính sổ. Hừ, muốn chiếm đoạt Khuyển Nhung của ta, nằm mơ đi, ha ha ha…”  

             Huynh muội Liên Nhi chăm chú nhìn Hoàng Đế đang điên cuồng cười to kia, bọn họ nhìn nhau, trong lòng có chút sợ hãi.  

             Vị bệ hạ từng cúi đầu nghe lời trước mặt Ngự Thú Tông, từng đáng thương trước mặt Trác Uyên, một khi lấy lại thực quyền, cũng hung ác không kém gì người của Ngự Thú Tông, thậm chí còn đáng sợ hơn thế.  

             Ngược lại, Trác Uyên luôn luôn trước sau như một, là người thành thật, mặc dù hắn luôn tự cho chính hắn mới là người xấu.  

             Nhất thời, Liên Nhi nhìn lên bầu trời phía xa kia, nỗi lòng mong nhớ lại càng nhiều thêm.  

             Thác Bạt Thiết Sơn suy nghĩ một chút, sau cùng lão ta cũng cúi người, nhận lệnh rồi nhanh chóng rời khỏi đây.  

             Mà trong không gian cách đó không xa, mặc dù Trác Uyên đã bay rất xa, nhưng bây giờ, tu vi của hắn đã đột phá Hóa Hư cảnh nên có thể nghe rõ động tĩnh ở đó, hắn không nhịn được mà khẽ bật cười, lắc đầu không thôi.  

             Con người, ha ha… Nhất niệm thành ma, nhất niệm thành Phật. Tất cả đều như vậy, không ai là cao quý hơn ai! Một khi giành được quyền lực, dù là ai thì cũng đều sẽ trở thành quỷ dữ thôi.  

             Thế gian này vốn là như thế, quý tộc đàn áp dân thường, hoàng tộc đàn áp quý tộc, tông môn đàn áp hoàng tộc, cao thủ đàn áp tông môn. Mà cao thủ mạnh nhất giữa trời đất này, lại bị quy tắc của trời đất trói buộc, không thể tránh thoát được Tam giới và Ngũ hành.  

             Để không bị đàn áp, con người chỉ có thể không ngừng vươn lên, ngày càng mạnh hơn, mạnh hơn, đến cuối cùng, là đứng trên cả trời đất.  

             Ngay lúc này, dường như Trác Uyên đã hiểu được ý muốn của Thiên đế và mười vị đế thượng cổ. Bọn họ… Cũng không muốn bị đàn áp!  

             Khóe miệng Trác Uyên hơi cong lên, hắn lắc người một cái, rồi nhanh chóng rời khỏi đây…  

             Ba tháng sau, trên một vùng cát vàng trống trải, khắp nơi đều có doanh trại dựng lên ngay ngắn, trải dài không thấy điểm cuối.  

             Mà vào lúc này, trong doanh trại lớn nhất ở chính giữa, đã có một nhóm cao thủ tụ tập, ai nấy cũng đều mặt ủ mày chau.  

             “Trận chiến này đã đánh nửa năm, không chỉ không có chút tiến triển gì, mà chúng ta còn mất đi rất nhiều binh tướng. Phát Ngọc Giản cầu viện thì viện quân chậm chạp chưa đến. Nếu cứ tiếp tục như vậy thì chắc chắn trận chiến này không thể đánh tiếp nữa mất!”  

             Một lão già nhẹ nhàng vuốt chòm râu, nhìn mọi người xung quanh, không khỏi thở dài. Những người còn lại cũng khẽ nhìn nhau, thở dài, liên tục gật đầu.  

             “Trước kia, khi hai quân giao chiến, chỉ cần Khuyển Nhung Quân xuất hiện thì chắc chắn sẽ thắng. Dù sao thì trên chiến trường, mạnh nhất cũng chỉ là Thần Chiếu Cảnh, cư sĩ có thể đối phó. Nhưng bây giờ, không biết như thế nào, Thiên Vũ lại phát triển mạnh mẽ như vậy, vừa mở đầu đã cho cao thủ Hóa Hư cảnh xuất hiện, làm cho chúng ta không còn cách nào, phải đưa cao thủ Hóa Hư cảnh ra để nghênh chiến. Cứ như vậy, ngươi tới ta đi, đâu phải là binh lính đánh nhau nữa, đây là so xem cao thủ bên nào mạnh hơn rồi còn đâu. Ta luôn cảm thấy, rằng đây không còn là chiến tranh giữa hai nước nữa, mà là chiến tranh giữa hai tông môn thì đúng hơn!”  

             “Các ngươi có chắn Hộ quốc Tam Tông của nước Thiên Vũ không phái người đến đây không? Đây đều là binh mã cốt lõi của Thiên Vũ sao?” Một lão già thắc mắc lên tiếng.  

             Những người còn lại chỉ khẽ liếc nhìn lão ta, đều lắc đầu, cười khổ.  

             “Ôi, từ lúc Thiên Vũ xuất hiện Lạc Minh, thực lực của bọn chúng sắp sánh bằng với những tông môn ẩn thế kia rồi. Điều này không thể nói trước được, có lẽ sau này, ngoại trừ Song Long viện ra, Tây Châu sẽ có thêm một tông môn thứ mười khác!”  

             “Đúng vậy, đúng vậy…”  

             “Đúng, đúng, Thiên Vũ quá mạnh so với thế tục…”  

             Không im lặng được bao lâu, cả doanh trại lại lần nữa vang lên những tiếng thảo luận rôm rả.  

             Nhưng mà, ngay lúc này, một tiếng hét lớn từ ngoài doanh trại đột ngột vang lên: “Báo… Ngọc Giản của Đế đô đến, xin các vị trưởng lão đến xem!”  

             “A, Đế đô đến, chẳng lẽ viện binh sắp đến rồi sao?”  

             Ánh mắt bọn họ trở nên sáng ngời, một lão già quen biết với người bên trên thì vô cùng vui mừng, vội vàng lên tiếng: “Mau mang Ngọc Giản vào đây!”  

             “Vâng!”  

             Sau một tiếng hô vang từ bên ngoài doanh trại, một binh lính khom người đi vào, dâng Ngọc Giản lên. Lão già kia nóng lòng cầm lấy, vừa vui mừng vừa mở ra xem nhưng khuôn mặt lại chợt cứng đờ, cả người khựng lại.  

             Những người còn lại thấy lão ta như vậy thì cũng sững người, không hiểu chuyện gì đang xảy ra, vội vàng hỏi: “Lão già kia, ngươi bị làm sao vậy, rốt cuộc trên đó đã nói những gì, chẳng lẽ tông chủ mắng chúng ta một trận rồi không chịu phái viện quân đến sao?”  

             “Nếu thực sự là mắng chúng ta một trận thì tốt rồi…”  

             Khuôn mặt co rút dữ dội, cơ thể lão già kia không khỏi run rẩy như thể lão ta đang  phải chịu đựng đả kích rất lớn, vẻ mặt như đưa đám, nói: “Ngọc Giản là do hoàng đế Khuyển Nhung đưa đến, lão ta nói, ba tháng trước, một nhóm thế lực thần bí đến Khuyển Nhung, náo loạn Đế đô, giết người cướp của, còn diệt sạch cả Ngự Thú Tông của chúng ta. Chúng ta… Không còn nhà để về nữa rồi!”  

             Cái gì?  

             Mọi người ở đây không khỏi kinh ngạc, ai nấy cũng đều trợn tròn hai mắt. Bọn họ còn ở đây đánh nhau với người ta, kết quả, vừa quay đầu lại thì hang ổ đã bị diệt sạch mất rồi. Rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra?  

             “Chắc chắn là Thiên Vũ, chắc chắn bọn chúng đã phái người đi cắt đường lui của chúng ta. Lão tử phải liều mạng với bọn chúng!”  

             “Thôi đi, thực lực của tông môn mạnh hơn chúng ta gấp mấy lần, còn có những trận pháp lớn phòng hộ nữa. Nếu mấy người Thiên Vũ kia thực sự có thể diệt sạch tông môn của chúng ta, thì bọn chúng đã sớm một lưới bắt hết chúng ta rồi còn đâu? Có tên ngu ngốc nào khi đánh giặc không tìm quả hồng mềm để bẻ mà lại chọn xương cứng để gặm không?”   

             “Đúng vậy, đúng vậy…”  

             “Có lý, có lý…”  

             Mọi người lại thảo luận lần nữa, người kia không phục, hét lớn: “Vậy ngươi nói xem, ai có thể nhổ cỏ tận gốc Ngự Thú Tông của chúng ta được chứ?”  

             “Ma Sách Tông!”  

             Trong mắt bọn họ lóe lên sự hung ác, một người hét lớn: “Các ngươi nghĩ lại xem, Ma Sách Tông là tông môn hộ quốc của Thiên Vũ, vậy mà lại sẵn sàng trả một ngàn Thánh Linh Khoáng để chúng ta tấn công Thiên Vũ, chắc chắn là có bẫy. Lúc trước, chúng ta không biết bọn chúng muốn làm gì, bây giờ cuối cùng cũng đã biết, bọn chúng là muốn cắt đường lui của chúng ta!”  

             “Mẹ kiếp, lão tử liều mạng với bọn chúng!” Vừa nghe vậy, chợt có người lập tức đứng lên, muốn đi tìm Ma Sách Tông đánh nhau.  

             Nhưng hắn ta còn chưa kịp đi, đã có người mắng to: “Lộn xộn, tông môn đã bị người ta diệt sạch rồi, bây giờ, chừng này người của chúng ta đi đến đó thì chẳng khác nào tìm chết chứ, làm sao có thể báo thù cho tông môn?”   

             “Vậy ngươi nói xem phải làm thế nào mới phải đây?”  

             “Đi đến Song Long viện, chúng ta phải kiện bọn chúng vì đã diệt sạch tông môn của chúng ta, cầu xin hai vị chí tôn làm chủ cho chúng ta!”  

             Mọi người nghe vậy thì đều đồng loạt nhìn nhau, sau đó đồng loạt đồng ý gật đầu. Cuối cùng, không lâu sau, Khuyển Nhung Quân rút lui, bỏ lại cả doanh trại.  

             Cùng lúc đó, trong thành luỹ đối diện với Khuyển Nhung, Lạc Minh Viễn đang thương lượng sách lược đối địch với nhóm người Lệ lão, ngay lúc này, chợt nghe tiếng bẩm báo bên ngoài: “Nguyên soái, tin tốt, đám Khuyển Nhung đã lui binh, hoàn toàn rút lui, không một ai ở lại cả!”  

             “Sao cơ, bọn họ lui binh sao?”  

             Lạc Minh Viễn không khỏi sững sờ, hắn ngây người nhìn người nọ, trên khuôn mặt hiện lên vẻ khó hiểu: “Tại sao lại lui binh, hôm qua đại trận linh thú của bọn họ đã ép chúng ta rất thảm mà. Mặc dù lúc sau chúng ta đã dùng thánh linh thạch để bày ra trận thực, miễn cưỡng chặn được nhưng cũng không được lợi gì, sao đột nhiên bọn họ lại lui binh chứ?”  

Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện Azz. Vào google gõ: Truyện Azz để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!