Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Đại Quản Gia Là Ma Hoàng - Trác Uyên (Trác Phàm)

"Thác Bạt nguyên soái, thân tín của ngươi đều đuổi đi cả rồi ư?"  

             Trong hậu cung Khuyển Nhung, ở cửa vào của lối đi tối tăm đó, hoàng đế Khuyển Nhung ngồi trước khối đá gồ lên với vẻ mặt tịch mịch, không ngừng thở dài thành tiếng.  

             Thác Bạt Thiết Sơn bên cạnh thấy thế, nét mặt trang nghiêm, trịnh trọng gật đầu nhưng trong mắt của lão ta vẫn hiện lên vẻ nghi ngờ: "Bệ hạ, lão phu biết rõ việc này quan trọng, không thì bệ hạ cũng không thể đưa ra quyết định là sẽ đuổi hết tất cả cận thị đã đi theo mười mấy năm như vậy. Nhưng lão phu vẫn không hiểu cho lắm, rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra rồi?"  

             "Ôi, lão nguyên soái à, nếu ngươi cũng đã dây dưa vào trong đó rồi thì trẫm cũng không có gì mà không tiện nói với ngươi đâu!"  

             Ngửa đầu nhìn trăng sáng trên cao, vị hoàng đế kia hít sâu rồi lại thở ra thật dài, ai thán liên tục: "Sỉ nhục, đúng là sỉ nhục mà, việc nhục nhã nhất của Khuyển Nhung chúng ta, thật ra đã nhiều năm như vậy rồi, mà trong cung này của trẫm..."  

             Vèo!  

             Nhưng không đợi lão ta nói tiếp, một tiếng xé gió khẽ vang lên, một bóng đen bay vọt lên từ trong động đen, sau đó chậm rãi đáp xuống trước mặt hai người.  

             Sau khi bình tĩnh nhìn lại, có thể thấy bóng đen kia chính là Trác Uyên đang đưa ba người Lục vương gia trở về.  

             Thấy cảnh tượng này, vị hoàng đế kia lập tức ngẩn ra, sau đó sợ hãi kêu lên: "Ngươi... Các ngươi... Không bị bọn họ phát hiện sao?"  

             Khẽ liếc nhìn nhau, mọi người đều bất lực lắc đầu, rồi lại bật cười liên tục. Còn chưa bị người ta phát hiện ra cơ đấy, vị gia này của chúng ta nghênh ngang xông vào, như thể chỉ sợ người khác không phát hiện ra hắn, mà làm gì có chuyện hắn bị phát hiện chứ?  

             Trác Uyên thờ ơ gãi đầu, từ chối cho ý kiến.  

             Lục vương gia cười đùa một tiếng, hắn ta khom người cúi đầu: "Khởi bẩm phụ hoàng, bọn ta vừa đi vào thì đã bị bọn họ phát hiện, hơn nữa còn đánh nhau với bọn họ nữa!"  

             "Vậy các ngươi..." Hoàng đế kinh ngạc, tỏ vẻ mặt khó tin.  

             Bị phát hiện, còn đánh nhau, mà vẫn có thể trốn về sao? Sao có thể được? Từ khi nào mà Ngự Thú Tông còn không có khả năng để giữ người lại chứ?  

             Lúc đầu lão ta còn đợi người của Ngự Thú Tông tới trả thù đấy, nói toẹt ra thì cũng đồng nghĩa với việc là đang chờ chết. Nhưng thật không ngờ rằng, vốn dĩ Ngự Thú Tông sẽ đến thì lại chẳng thấy đâu, còn mấy người kiểu gì cũng chết thì lại bình an vô sự mà toàn thây trở về, điều này không khỏi khiến cho lão hoàng đế này không biết là nên vui hay nên buồn.  

             Dường như nhìn thấu được suy nghĩ trong lòng lão ta, Lục vương gia không khỏi cười lớn một tiếng, rồi trấn an nói: "Phụ hoàng yên tâm, thực lực của Trác tiên sinh là tuyệt thế vô song, Trác tiên sinh đã sớm xử lý sạch sẽ toàn bộ đám khốn kiếp trong Ngự Thú Tông rồi!"  

             "Cái gì, xử lý sạch sẽ sao?"  

             Cả người hoàng đế và Thác Bạt Thiết Sơn run lên dữ dội, con ngươi đồng loạt co rụt lại, lộ ra vẻ mặt khó tin, thì thào lên tiếng: "Đây... Đây là có ý gì?"  

             Tia sáng trong mắt khẽ lóe lên, trong mắt Lục vương gia lộ ra vẻ hưng phấn hiếm thấy, hắn ta siết chặt hai tay, kích động nói: "Khởi bẩm phụ hoàng, Ngự Thú Tông... đã bị Trác tiên sinh san bằng rồi. Từ nay về sau, chúng ta không cần phải chịu đựng cơn giận của tông môn khốn kiếp đó nữa!"  

             Hoàng đế kinh ngạc không thôi, trong lòng cũng hoảng hốt không kém, vào giờ phút này, cả mặt của Thác Bạt Thiết Sơn cũng tràn ngập vẻ khó tin, lão ta nhìn về phía Trác Uyên với vẻ ngờ vực, trong lòng rối rắm không rõ là đang cảm thấy thế nào.  

             Lấy sức của một người mà tiêu diệt cả tông môn, điều này có thể sao?  

             "Tiểu Lục Tử... Lời này là thật sao?" Dường như hoàng đế vẫn không thể tin được điều này, trong mắt vừa có hi vọng vừa có nghi ngờ, lão ta quyết định hỏi lại lần nữa cho chắc.  

             Ba người Liên Nhi liếc nhìn lẫn nhau, sau đó cả ba bất giác cười khẽ một tiếng, bọn họ đều có thể thấy được rằng thực chất hoàng đế rất vui vẻ vì chuyện này. Vì vậy Liên Nhi bước lên trước một bước, khom người bái rồi nói: "Khởi bẩm bệ hạ, toàn bộ lời của Lục vương gia nói đều là sự thật. Hơn nữa người này thủ đoạn thâm độc, trước khi đi còn tàn sát sạch sẽ đệ tử cả tông, không chừa một mống!"  

             Liên Nhi nói thế, tuy rằng vẫn còn hơi tức giận nhưng trong lời nói lại xen lẫn chút tự đắc. Như thể Trác Uyên mạnh lên cũng đã tăng thêm thể diện cho nàng ta vậy.  

             Lại khẽ liếc mắt nhìn chằm chằm vào Trác Uyên lần nữa, vẻ mặt hoàng đế dần trở nên nghiêm túc.  

             "Tiểu Lục Tử, ngươi mau qua đây!"  

             Gọi Lục vương gia tới bên mình xong, hoàng đế khẽ hít một hơi thật sâu, sau đó bắt lấy cánh tay của Lục vương gia, phịch một tiếng, lão ta nặng nề phủ phục hướng về phía Trác Uyên, dập đầu thật mạnh: "Tại hạ Cáp Lợi Sài, hoàng đế Khuyển Nhung, cảm tạ ân công cứu Khuyển Nhung ta trong đại nạn. Đại ân đại đức, không biết lấy gì để báo đáp!"  

             Cả người không khỏi run lên, đám người Thác Bạt Thiết Sơn thấy cảnh tượng này thì lập tức hốt hoảng kêu lên, sau đó vội vàng chạy đến đỡ rồi nói: "Bệ hạ, tuyệt đối không được, ngài chính là vua của một nước mà, sao có thể..."  

             "Không, vua của một nước cái gì. Nếu không có Trác tiên sinh ra tay thì chẳng qua trẫm chỉ là một tên hề trên sân khấu mà thôi!" Chậm rãi khoát tay áo, hoàng đế đứng dậy, cười khổ, buồn bã nói: "Thác Bạt nguyên soái, không phải ngươi muốn biết trong này có đại nạn gì sao? Nói ra thì, quả thật là nỗi nhục lớn nhất của hoàng thất ta, của Khuyển Nhung ta mà!"  

             Nói đoạn, hoàng đế yếu ớt quay đầu, nhìn về phía Lục vương gia bên cạnh: "Tiểu Lục Tử, không phải ngươi biết rồi sao?"  

             "Vâng, từ đầu tới cuối, ta đều biết, bao gồm cả việc mẫu thân ta chết như thế nào!" Trong mắt Lục vương gia lóe lên vẻ đau thương, hắn ta nặng nề lên tiếng, lại quay đầu nhìn về phía Trác Uyên, trong mắt tràn đầy vẻ cảm kích: "Trác tiên sinh, thật không dám giấu giếm gì nhiều, thật ra đã nhiều năm như vậy rồi, nhưng thực chất, hậu cung của Khuyển Nhung chỉ là chỗ để những trưởng lão cung phụng môn kia thỏa thích dâm loạn mà thôi!"  

             Cái gì?  

             Con ngươi của Thác Bạt Thiết Sơn không khỏi co rụt lại, cực kỳ sợ hãi. Hai người Thác Bạt Lưu Phong cũng lộ ra vẻ mặt hoảng hốt. Chỉ có Trác Uyên, như thể đã sớm đoán trước được nên vẻ mặt hắn vẫn vô cùng bình tĩnh: "Mật đạo đặt tại hậu cung, ắt sẽ không thể tránh khỏi việc có liên can đến cả cung. Trong mật đạo đó, nữ nhân đã chết kia lại là người bên cạnh hoàng đế..."  

             "Phi tử!"  

             Trong mắt khẽ lóe lên một hình ảnh trần trụi, Lục vương gia cắn răng nói: "Ở trong cả Tây Châu, nguyên tắc của tông môn hộ quốc là không được tham dự chuyện triều đình thế tục, nhưng Ngự Thú Tông lại chỉ cách đế đô chưa đến mười dặm. Cho nên chuyện triều chính của Khuyển Nhung chịu khá nhiều sự quản chế. Nhưng đây cũng là chuyện cũ năm xưa rồi, có điều sau đó, quá đáng hơn là bọn họ lại mở ra thông đạo, dâm loạn hậu cung!"  

             Hoàng đế bình tĩnh gật đầu, cắn răng nói tiếp: "Không sai, lối đi này đã được khai thông mấy trăm năm rồi, việc ở hậu cung cũng không phải loạn cục ngày một ngày hai, các đời hoàng đế đều hiểu rất rõ trong lòng nhưng lại khiếp sợ trước uy quyền của Ngự Thú Tông nên không dám bóc trần, đành chọn cách giả câm vờ điếc. Mà nữ tử ở trong cung, phàm là người bị những trưởng lão cung phụng kia nhìn trúng, tất sẽ bị cưỡng bức. Nếu không nghe lệnh, họ sẽ phải hứng chịu những thủ đoạn hết sức thâm độc của đám trưởng lão cung phụng đó. Đối mặt với tình huống này, cuối cùng rất nhiều nữ tử đã chấp nhận thỏa hiệp. Nhưng có một số nữ tử trung trinh, giống như mẫu thân của Tiểu Lục Tử vậy, nàng ấy thề sống chết cũng không chịu nghe theo, cuối cùng là rơi vào kết cục trở thành vong hồn trong chốn cung này."  

             "Họ cũng có đi cầu xin trẫm bảo vệ, nhưng trẫm chỉ có thể giả câm vờ điếc, ra vẻ hôn quân lấp liếm cho qua, đúng là uất ức vô cùng!" Hai mắt đã sớm đỏ ngầu trong lửa giận, hoàng đế cười khổ, lắc đầu không thôi.  

             Đám Thác Bạt Thiết Sơn nghe thấy cũng không nhịn được mà siết chặt tay lại thành nắm đấm, vô cùng tức giận.  

             Đường đường là vua của một nước, vậy mà ngay cả nữ nhân của mình mà cũng không bảo vệ được, quả thật đây không chỉ là nỗi sỉ nhục của hoàng thất mà còn là nỗi nhục nhã của cả đất nước!  

             Nhưng rất nhanh, cơn phẫn nộ của vị Thác Bạt Nguyên soái này còn chưa hòa hoãn lại, Lục vương gia đã ném ra thêm một quả bom nặng ký khác: "Chưa xong đâu, sau đó đám khốn nạn đấy còn có mưu đồ thâu tóm thiên hạ của Khuyển Nhung. Dòng máu chảy trong cơ thể mấy đứa con nối dõi của phụ hoàng, bao gồm cả thái tử đều hoàn toàn không phải là dòng máu của phụ hoàng!"  

             "Cái gì?"  

             Thác Bạt Thiết Sơn kinh ngạc, giờ phút này đã chấn động đến tột đỉnh, khẽ nhíu mày lại, lão ta oán giận nói: "Không phải dòng máu của bệ hạ ư, chẳng lẽ... Bọn họ muốn nhiễu loạn hoàng thất chính thống sao?"  

             Mí mắt khẽ cụp xuống, trong mắt hoàng đế cũng âm thầm tản ra sự hận thù vô tận: "Không sai, bọn họ ủng hộ ở phía sau, ngầm bồi dưỡng thêm thế lực trong hậu cung, có ý định khống chế giang sơn Khuyển Nhung ta. Nhất là vị thái tử kia, Ngự Thú tông chủ còn tự mình chọn hắn làm người kế vị hoàng đế. Theo trẫm thấy, đó chính là con của lão ta. Hừ, thật nực cười, ta đường đường là hoàng đế của Khuyển Nhung nhưng lại không thể truyền giang sơn cho hài tử của mình mà phải truyền cho người ngoài sao, thật là quá sức thảm hại!"  

             "Làm gì có cái lý lẽ ấy? Tông môn lánh đời còn muốn mưu đồ vương quyền thế tục ư? Lệ này vừa mở thì kiểu gì Tây Châu chẳng xảy ra đại loạn, đế quốc nào mà không khiến cho người người cảm thấy bất an? Chuyện như vậy, bệ hạ nên báo cho Song Long Viện biết sớm hơn chứ, sao có thể nén giận như thế được?"  

             Rầm!  

             Một tiếng động lớn vang lên, Thác Bạt Thiết Sơn không thể nào kiềm chế được cơn giận, lão ta lập tức duỗi tay đập một khối nham thạch bên cạnh đến nát bấy, lớn giọng quát to.  

             Nhưng đối với kiến nghị này, hoàng đế và Lục vương gia lại chỉ khẽ liếc nhìn nhau, sau lại lắc đầu cười khổ: "Thác Bạt nguyên soái à, ngươi quá ngây thơ rồi. Trong thiên hạ này, không có cái gọi là chính với tà đâu, chẳng qua thứ gọi là chính với tà cũng chỉ là quy củ của phàm nhân nô dịch mà thôi!"  

             Nhìn vẻ mặt mất mát của hai người kia, Thác Bạt Thiết Sơn thẳng tính không khỏi ngây ngẩn cả ra, tỏ vẻ khó hiểu.  

             Dường như Trác Uyên đã ngộ ra điều gì đó, hắn khẽ gật đầu.  

             "Thác Bạt nguyên soái, nếu như hoàng đế mật báo với Song Long Viện rồi thì phải làm thế nào đây, Song Long Viện sẽ nhổ tận gốc Ngự Thú Tông chắc?" Trác Uyên khẽ liếc nhìn Thác Bạt Thiết Sơn một cái rồi u ám lên tiếng.  

             Cả người lập tức khựng lại, Thác Bạt Thiết Sơn nặng nề cau mày, trầm ngâm một lát rồi bất lực lắc đầu, thở dài thườn thượt: "Sao có thể được? Chín tông ở Tây Châu đều là chiến lực quan trọng của Tây Châu, rút ra một tông cũng tương đương với việc chặt tay của một tráng sĩ vậy, nên chắc chắn Song Long Viện sẽ không làm như thế!"  

Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!