Chít chít, Chít chít...
Ánh trăng êm ái rọi lên trước bờ đầm nước xinh đẹp này, kèm theo đó là từng đợt tiếng côn trùng kêu vang, từ trước tới giờ mảnh đất này vẫn ầm ĩ ồn ào đến dị thường, nhưng ngay phút chốc đã yên tĩnh trở lại. Giống như mặt nước yên tĩnh này vậy, không hề ồn ào náo động nữa.
Cùng mảnh đất này bình tĩnh trở lại, còn có cả ba người Liên Nhi.
Chỉ trong phút chốc, màu đen mù mịt kia đã biến mất ngay trước mặt, ánh trăng thanh tĩnh chiếu rọi trên khuôn mặt đờ đẫn của mỗi người, trong mắt cả ba bất giác đều hiện lên vẻ thẫn thờ. Như thể vừa từ địa ngục mà bay thẳng lên thiên đàng chỉ trong nháy mắt vậy, thần kỳ sống sót sau tai nạn, ngay cả cảnh vật xung quanh cũng trở nên xinh đẹp hơn!
Dường như vào giờ phút này, ba người đều ngây dại ra, không biết là đang say sưa trước cảnh đẹp này hay đang được trấn an bởi sự yên ả lâu lắm không thấy này nữa...
Rào rào!
Bỗng nhiên, một tiếng động nhỏ khẽ vang lên, từng gợn sóng nước nhộn nhạo lan ra, bỗng dưng có một nam tử cường tráng đi ra từ trong đầm nước trong veo đó, bắp thịt toàn thân hơi gồ, thỉnh thoảng còn hiện ra ánh sáng màu vàng, thậm chí có thứ trông giống như vảy thấp thoáng ở trên người hắn, tiếp đó là biến mất tăm.
Mái tóc dài còn đen hơn cả màn đêm tung bay theo gió, thoạt nhìn trông như một con rồng đen bay lượn trên bầu trời đêm đang không ngừng khoe ra hình hài uy vũ của nó. Nam nhân kia càng đến gần, cặp mắt kia cũng dần đen kịt lại, con ngươi sâu không thấy đáy, hiện ra diện mạo lạnh lùng mà quen thuộc ấy!
"Trác... Trác Uyên!"
Mí mắt Liên Nhi không khỏi run lên, tròng mắt nàng ta đã rưng rưng nước. Không biết có phải là vừa bị dọa sợ hay không mà vào giờ phút này, khi nhìn thấy bóng dáng quen thuộc đó của Trác Uyên, như thể nàng ta nhìn thấy cọng rơm rạ cứu mạng vậy, không thèm để ý đến quần áo mình đang xốc xếch mà đã vội nhào tới, ôm chặt lấy hắn, vùi đầu vào trong lồng ngực hắn, khóc ròng nói: "Trác Uyên, ngươi còn sống, thật tốt quá, vừa rồi ngươi làm ta sợ muốn chết, hu hu..."
Trước ngực cảm nhận được sự ấm áp, còn có sự ma sát không ngừng giữa thân thể mềm mại của thiếu nữ đó lên trên người hắn, song vẻ mặt Trác Uyên vẫn bình tĩnh như cũ, sau khi cúi đầu nhìn nàng ta một cái, hắn thì thào nói: "Liên Nhi cô nương, tuy ta rất hiểu cảm giác kinh hoàng sống sót sau tai nạn của cô nương nhưng ngươi có thể để ta mặc quần áo xong rồi hẵng nói được không?"
Ôi!
Liên Nhi không khỏi sững sờ, thân thể khẽ run lên, lúc này mới chợt phát hiện ra gương mặt đẫm nước mắt của nàng ta vẫn đang dán lên bộ ngực ấm áp ấy một cách trần trụi, hoàn toàn là da thịt tiếp xúc với nhau.
Đợi sau khi nàng ta nhận ra xong, lúc ngẩng đầu lên nhìn thì mới phát hiện, vào giờ phút này, đúng là Trác Uyên đang trần như nhộng, là trần từ đầu đến chân!
"A!"
Bất giác kinh ngạc kêu lên, Liên Nhi vội vàng quay ngoắt đầu sang chỗ khác, khuôn mặt nhỏ nhắn đã sớm nóng đến đỏ lên, thân thể không ngừng run rẩy, hơi tức giận nói: "Ngươi... Ngươi, sao người ngươi còn trần truồng mà đã lên rồi..."
Trắc Uyên khẽ liếc nhìn nàng ta một cái, ánh sáng trong tay lóe lên, lấy một cái áo choàng ra từ trong giới chỉ, lập tức mặc vào: "Sau khi ta rơi vào đầm lầy đó, y phục đều đã bị ăn mòn hết cả rồi. Nếu không lên bờ trước thì lẽ chẳng lẽ ta phải mặc y phục dưới nước à, vậy không phải sẽ bị ướt sao? Xem ra cô nương đây nói mà không biết nghĩ nhì, chút kiến thức thông thường ấy mà cũng không biết!"
Liên Nhi thở phì phò, chu mỏ lên nhưng lại á khẩu không trả lời được, bèn hung tợn nói: "Mặc xong chưa?"
"Xong rồi!"
Ầm!
Liên Nhi chợt nghiêng đầu sang một bên, chăm chú nhìn hắn, dường như trong mắt có hơi u ám.
Trác Uyên thấy vậy thì chẳng hiểu làm sao, hắn làm sai chuyện gì rồi ư? Ngay sau đó, hắn lại quan sát Liên Nhi từ trên xuống dưới một lần nữa, chỉ vào phần ngực bị xé ra của nàng ta, nói: "Ta đã mặc xong rồi, ngươi không cần sửa sang lại à?"
A!
Liên Nhi không khỏi hoảng hốt kêu lên lần nữa rồi vội vàng xoay người lại, gấp gáp sửa sang lại toàn bộ quần áo của mình, mặt nàng ta đỏ ửng, vội xoay người lại. Vừa lúc nàng ta đối mặt với ánh mắt trêu ghẹo của Trác Uyên xong, lại không khỏi càng thêm bối rối nói: "Ngươi... Ngươi cười cái gì, không cho phép nhìn nữa!"
"Cắt, cũng có phải chưa từng nhìn đâu, ta thèm chắc?" Trác Uyên khinh thường bĩu môi, đoạn xoay người bay lên trên bờ, không thèm liếc nhìn Liên Nhi dù chỉ là một chút.
Liên Nhi nghe thấy lời này xong, gò má càng thêm đỏ bừng, ngay cả dái tai cũng đỏ hết cả lên.
Vào giờ phút này, dường như nàng ta đang nghĩ tới cảnh tượng lúc đầu được Trác Uyên cứu một mạng trên không trung, khi đó kẻ thân thể trần truồng chính là nàng ta. Trong chốc lát, tim nàng ta lại đập rộn ràng như có con hươu con đang nhảy nhót trong tim, nhìn về phía Trác Uyên mà tràn đầy xấu hổ!
Không để ý tới xuân tâm nhộn nhạo của tiểu cô nương này, Trác Uyên nhanh chóng đi tới trước mặt hai người Lục vương gia. Hai người thấy Trác Uyên thực sự không sao, còn ra tay cứu bọn họ trong thời khắc quan trọng thì bất giác đều vô cùng mừng rỡ.
Nhất là Lục vương gia, hắn ta hưng phấn bừng bừng nói: "Trác tiên sinh đúng là thần thông quảng đại, chỉ với chút sức lực thôi mà đã diệt được đám khốn kiếp Ngự Thú Tông kia, bản vương thực sự vô cùng cảm kích!"
Nói xong, Lục vương gia đó bèn bái một cái thật sâu!
"Bớt đi, đây không phải là điều mà ngươi muốn sao?" Trác Uyên không khỏi phì cười một tiếng, hắn xua tay từ chối cho ý kiến, trong mắt chớp động một tia sáng sâu xa.
Lục vương gia hơi lúng túng gãi gãi đầu, tươi cười nói: "Trác tiên sinh trí dũng song toàn, ta biết ta không thể giấu giếm ngài điều gì. Còn về ngọn nguồn của sự việc thì đợi sau khi chúng ta hồi cung, tại hạ nhất định sẽ bẩm báo đúng sự thật!"
"Ta không cần biết chuyện của các ngươi làm gì, ta giết bọn họ cũng không phải là giúp đỡ các ngươi, chỉ là bọn họ gây trở ngại cho chuyện của ta mà thôi!" Trác Uyên khẽ cười lắc đầu, hắn không hề để ý.
Lục vương gia nghe vậy thì gật đầu tỏ ý đã hiểu, chỉ là khi nhìn thấy dáng vẻ lúc này của Trác Uyên, hắn ta vẫn hơi nghi ngờ nói: "Nhưng Trác tiên sinh, sao không thấy mái tóc trắng đầy phong cách đó của ngài đâu nữa vậy?"
"Bởi vì ta muốn khiêm tốn một chút, ha ha ha..."
Trác Uyên không khỏi bật cười một tiếng, song, hắn kéo mái tóc đen đến trước mắt nhìn thử rồi lắc đầu vài cái. Trước đây, bởi vì đau lòng quá độ nên mới ra cả đầu bạc trắng đó, nhưng khi ở trong đầm lầy này, có lẽ là do Thiên Ma Đại Hóa Quyết hợp nhất với đầm lầy này nên mái đầu bạc trắng của hắn lại lần nữa trở nên đen nhánh, thậm chí còn đen hơn tóc của bất cứ kẻ nào, hơn nữa còn là loại đen đến mức đen kịt như bầu trời đêm không sao, trông như thể muốn nuốt chửng hết tất cả mọi thứ vào vậy.
Có thể đây chính là do thần hồn thứ hai của hắn, Hóa Thiên Lĩnh Vực tạo thành động đen nuốt chửng hết tất cả mọi thứ.
Nhưng hắn không thèm để ý chuyện này, vì sau này hắn muốn một thân một mình, mãi mãi rời khỏi những người quen trước kia, chỗ có thể thay đổi thì cố hết sức mà thay đổi, thế là tốt nhất rồi.
Nghĩ như vậy, Trác Uyên xua tay một cái, hắn hất tóc ra phía sau, sau đó xoay người đi về phía đầm nước kia.
Bây giờ, hắn đã hoàn toàn xác định rằng đây chính là một chỗ trong tám Thiên Địa Phong Huyệt Phàm giai. Xem ra bản đồ của Long lão kia vẫn có chút giá trị tham khảo, kế tiếp hắn chỉ cần bày Dẫn Lưu Trận ở chỗ này là đã đại công cáo thành rồi!
"A, các ngươi xem, đó là cái gì thế?"
Bỗng dưng, Liên Nhu sợ hãi kêu lên một tiếng, nàng ta chỉ vào đầm nước phía dưới rồi nói.
Mọi người lập tức ngẩn ra, sau đó vội vàng cúi đầu nhìn xuống, tất cả đều không khỏi kinh ngạc, mặt hiện rõ vẻ hoảng hốt. Bởi vì bọn họ nhìn thấy trong đầm nước trong suốt kia xuất hiện từng con từng con quái vật có thân hình khổng lồ. Mỗi một con đều dài những mấy trăm trượng, mặt mày căm hận, tản ra khí thế dữ tợn.
Có điều tuy những quái vật kia hung mãnh, song vẫn tự bơi qua bơi lại trong nước, không hề để ý chút nào đến bọn họ đang đứng ở bên bờ, thậm chí dường như còn không hề nhìn thấy bọn họ như thể đang ở trong một cái gương vậy.
Nhưng dù là vậy, khí thế lớn mạnh ấy vẫn khiến cho lòng bọn họ không ngừng run rẩy. Có thể thấy quái vật như vậy không hề giống với linh thú mà bọn họ thường thấy chút nào!
Con ngươi của Thác Bạt Lưu Phong không kiềm được mà khẽ co rụt dữ dội, vẻ mặt nghiêm trọng nhìn về phía những người còn lại, nói: "Rốt.. Rốt cuộc những thứ này là gì, nếu như chúng mà đi ra thì chắc chắn sẽ rất đáng sợ!"
"Vong linh Minh Hải!"
Ánh sáng trong mắt khẽ lóe lên, Trác Uyên thì thào lên tiếng.
Nghe được lời này, mọi người đều đồng loạt nhìn về phía hắn, trong mắt đều là vẻ nghi ngờ, song Trác Uyên lại không nói gì nữa.
Trong lòng hắn hiểu vong linh Minh Hải này chính là một trong những vùng hung địa lớn nhất Thánh Vực, dù là thánh thì cũng không dám gan dạ mà bước vào. Trong cả Minh Hải, hải linh thú gồm mười hai cấp sinh tồn nhiều khó mà có thể đếm hết, hơn nữa còn bị khí của oán linh bao phủ nhiều năm, sau mới tạo thành một vùng cực âm đặc biệt.
Bất luận là kẻ nào đến nơi đó thì thực lực đều sẽ bị giảm bớt đi rất nhiều!
Xem ra chỗ Thiên Địa Phong Huyệt này nối liền với Minh Hải. Thảo nào đầm lầy này lại kỳ lạ như vậy, quả nhiên là không phải vật Phàm giai, ít nhất thì nó cũng bị Minh Hải ảnh hưởng nên mới sinh ra biến dị đặc biệt.
Mà quái vật trong đầm không phải là thủy quái sống ở trong đầm thật sự mà chỉ là do ánh trăng cực âm chiếu rọi vào, cộng hưởng với nơi vực sâu có địa khí cực âm này nên mới hiện ra cảnh tượng ở Minh Hải mà thôi.
Nghĩ thông suốt điều này, Trác Uyên không nói gì nữa, trong tay không ngừng vung vẩy, từng viên Thánh Linh Thạch lập tức bay ra chỉ trong nháy mắt, rồi rơi xuống đầm nước yên ả đó, đập ra từng cơn sóng gợn.
Đám Lục vương gia nhìn hắn chằm chằm, không nói một câu như thể sợ quấy rầy hắn!
Đợi hơn ba canh giờ sau, khi Trác Uyên ném hết Thánh Linh Thạch ra ngoài thì hắn mới bấm ấn quyết trong tay, xoay người chỉ về phía đầm nước kia, hét lớn: "Nguyệt linh phong ấn bách hoa tùng, dẫn lưu phàm giai hóa hành tung, đãi đáo sơn hoa lạn mạn thời, xung phá hoàn vũ trụ thiên khung!"
Ầm!
Đột nhiên, một làn sóng không gian vô hình lập tức tản ra, mặt hồ yên ả ấy chợt lăn tăn một hồi, tạo ra từng vệt sóng gợn, dường như ngay cả không gian cũng trở nên vặn vẹo. Thế nhưng rất nhanh lại ầm một tiếng, mặt đầm kia đã biến mất chỉ trong nháy mắt, như thể từ trước đến giờ đều chưa từng xuất hiện vậy.
Mọi người nhìn thấy trăm hoa mọc thành bụi quen thuộc trước mắt, hương thơm lan tràn ra khắp bốn phương tám hướng.
Lục vương gia thấy vậy, bất giác kinh ngạc, nghi ngờ nói: "Trác tiên sinh, còn cái đầm nhỏ đó thì sao?"
"Ta phong ấn lại rồi!"
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!