Ùng ục ùng ục ùng ục...
Từng luồng bọt khí thổi lên từ dưới nước, tầng tầng tối tăm không ngừng tràn ngập toàn bộ đầm nước, nhanh chóng nhuộm toàn bộ đầm nước trong thành một màu đen kịt!
Mọi người đang cười điên cuồng, cuối cùng cũng có người phát hiện ra điều kỳ lạ, chợt một người chỉ về phía cái đầm đen đó, sợ hãi nói: "Tông chủ người xem, tại sao đầm nước này lại biến thành màu đen chứ?"
"Cái gì?"
Chân mày không khỏi run lên, tên tông chủ kia thu lại nụ cười điên cuồng, kiêu ngạo lúc trước, lão ta nhìn chằm chằm vào trong nước, cũng hết sức hoảng hốt, ngạc nhiên nói: "Đúng vậy, trăng tròn đang còn lơ lửng trên không, thế tại sao vũng nước này lại biến thành màu đen chứ? Lẽ nào hôm nay có gì khác ngày thường ư? Hay ánh trăng soi không đủ?"
Nhưng còn không đợi cho lão ta suy nghĩ cẩn thận xem đã xảy ra chuyện gì thì một vùng nhỏ màu đen ấy đã ầm một tiếng, rồi đột nhiên nhảy từ trong đầm nước lên bên bờ. Ngay sau đó, nó không ngừng khuếch tán giống như bóng tối, chợt xẹt qua dưới chân mọi người, trong nháy mắt đã bao trùm lên tất cả mọi người.
Sau một chốc, chỉ nghe thấy một tiếng ầm khẽ vang lên.
Ầm!
Bóng tối màu đen kia đột nhiên nổi lên phía trước rồi bỗng dưng bao bọc tất cả mọi người vào bên trong. Như thể đang gói sủi cảo vậy, nó vây tất cả đám người vào bên trong một không gian bị phong bế trông như một kết giới, hoàn toàn không thể nhìn thấy được thứ gì bên ngoài nữa.
Cho dù là vầng trăng lơ lửng giữa không trung trên đầu kia đang không ngừng soi sáng đi chăng nữa, nhưng vào giờ phút này, bọn họ đã không trông thấy được nữa rồi.
Ngó tới ngó lui, mọi thứ xung quanh đều là một màu đen kịt, không hề phát hiện ra điểm dừng nào!
Con ngươi của tên tông chủ không nhịn được mà lập tức co rụt lại, lão ta sợ mất mật, buột miệng kêu lên: "Đây... Đây là... Lĩnh Vực Thần Hồn!"
"Cái gì, Lĩnh Vực Thần Hồn sao? Trong Ngự Thú Tông của chúng ta, ai mà lại biết ngưng tụ Lĩnh Vực Thần Hồn chứ?" Mọi người còn lại không khỏi kinh ngạc trong lòng, mặt hiện lên vẻ hoảng hốt, sốt ruột hoảng sợ mà nhìn xung quanh.
Lĩnh Vực Thần Hồn, là loại mạnh nhất trong thần hồn, một khi rơi vào trong đó thì chẳng khác nào rơi vào địa bàn của kẻ thù, quyền sinh sát nằm trong tay kẻ thù chứ không còn thuộc về mình nữa.
Chỉ là bọn họ hoàn toàn không tài nào có thể đoán ra rằng, ở chỗ này, người nào có thể sử dụng Lĩnh Vực Thần Hồn, mà chỉ tốn một chút sức lực thôi đã đưa tất cả bọn họ vào trong bóng tối như vậy rồi! Chẳng lẽ... người đó muốn tiêu diệt hết Ngự Thú Tông ư?
Ha ha, điều đó là không thể!
Dù cho Lĩnh Vực Thần Hồn có mạnh hơn đi nữa thì nhiều người như vậy cùng xông vào thần hồn cũng có thể khiến nó bị sụp đổ, không chết thì cũng trọng thương. Chỉ có điều, rốt cuộc Lĩnh Vực này có chỗ đặc thù gì thì lại là một chuyện khác.
Nhưng dù nói thế nào thì cũng không có Lĩnh Vực nào có thể hoàn toàn có khả năng bao bọc tất cả mọi người vào bóng tối như vậy được!
Trong tay ôm mỹ nhân đang thút tha thút thít, lúc này tên tông chủ kia không còn đoái hoài tới việc trêu chọc mỹ nữ nữa, chỉ tỏ vẻ mặt kinh hoảng nhìn xung quanh rồi hét lớn: "Rốt cuộc là ai dám phóng Lĩnh Vực Thần Hồn ra hả, dám xuống tay với tất cả mọi người trong Ngự Thú Tông bọn ta sao? Hừ hừ, lá gan lớn thật đấy! Nếu như các hạ chỉ chơi đùa thôi thì mau thu thần hồn lại đi, chúng ta sẽ nhân từ bỏ qua cho. Nhưng nếu các hạ lòng dạ khó lường, thế thì đừng trách bọn ta phá vỡ thần hồn này của ngươi!"
"Ồ, đòi đánh vỡ thần hồn của ta sao? Đúng là phách lối, ha ha ha..."
Một tiếng cười lạnh đột ngột vang lên bốn phương tám hướng. Nghe âm thanh quen thuộc đó, tất cả mọi người đều bất chợt chấn động, khó tin hét lớn: "Đây... Đây là... Trác Uyên?"
Hai người Liên Nhi và Thác Bạt Lưu Phong cũng không khỏi ngẩn ngơ, đều lộ ra vẻ mặt khó có thể tin được.
"Không, không thể nào. Trác Uyên rơi vào trong đầm lầy sâu này đã chết đến mức không thể chết thêm rồi mà!"
Chân mày không khỏi cau chặt lại, tên tông chủ kia dốc sức lắc đầu, lớn tiếng phủ nhận: "Hơn nữa thần hồn của Trác Uyên đó chính là Thiên Long Hồn cực kỳ hiếm thấy, chứ không phải Lĩnh Vực Thần Hồn này. Dù ngươi là ai, thì cũng đừng có giả mạo một người chết để giả thần giả quỷ nữa, mau lăn ra đây cho bổn tông!"
Những người còn lại vừa nghe thì trong lòng cũng hiểu rõ, bình tĩnh gật đầu. Tông chủ nói đúng, dù cho Trác Uyên còn sống thì thần hồn cũng là Thiên Long Hồn, chúng ta đều thấy tận mắt mà, sao có thể là Lĩnh Vực Thần Hồn được?
Nhưng nghe được lời này xong, tiếng cười giễu của Trác Uyên lại vang lên lần nữa: "Ha ha ha... Hoàn toàn chính xác, ta có một Thiên Long Hồn, nhưng có điều cũng nhờ có ngươi đá ta vào trong đầm lầy sâu này, nên mới để cho ta có cơ hội ngưng tụ ra thần hồn thứ hai. Bây giờ chỗ các ngươi ở chính là Hóa Thiên Lĩnh Vực, thần hồn thứ hai của ta!"
"Thần hồn thứ hai sao?"
Chân mày của tên tông chủ kia không nhịn được mà run lên dữ dội, lão ta nói một cách khó tin: "Tu giả làm sao có thể có hai thần hồn được chứ? Ngươi gạt ta! Lão phu ở Tây Châu nhiều năm như vậy rồi, nhưng từ trước đến giờ chưa từng nghe nói qua việc nào không thể tưởng tượng như vậy hết!"
"Chưa từng nghe qua không có nghĩa là không có, chẳng phải Đan Thanh Sinh cũng có hai thần hồn trong người sao? Ha ha ha... Nếu không phải vô tình gặp được lão ta một lần thì ta còn không biết phải ngưng tụ hai thần hồn như thế nào đâu! Đây là việc của Tây Châu, ngươi chưa nghe nói qua thì chỉ có thể chứng minh được rằng là do kiến thức hiểu biết của ngươi quá nông cạn!"
"Cái gì, Đan Thanh Sinh?"
Mí mắt tên tông chủ không khỏi giật giật, lão ta run rẩy lui về phía sau hai bước, mặt biến sắc.
Nếu như Trác Uyên chỉ nói mình ngưng tụ ra thần hồn thứ hai thì lão ta tuyệt đối sẽ không tin, nhưng bây giờ nhắc tới chuyện của Đan Thanh Sinh thì lão ta không thể không tin được nữa rồi.
Dù sao thì Đan Thanh Sinh cũng chính là truyền kỳ của Tây Châu, chuyện gì cũng có thể xảy ra với lão ta hết. Nếu lão ta có thể làm được, có tiền lệ rồi, vậy thì quái vật như Trác Uyên làm được cũng không phải là chuyện không thể.
Trong chốc lát, vẻ mặt của tên tông chủ kia lại trầm xuống, cắn răng nghiến lợi nói: "Nói như vậy thì ngươi thật sự là Trác Uyên đúng chứ?"
"Không sai, chính là lão tử!"
"Hừ hừ hừ... Thiên đường có đường ngươi không đi, địa ngục không cửa ngươi lại xông vào!"
Tên tông chủ kia cắn môi thật mạnh, chợt lộ ra nụ cười gian manh: "Thoạt đầu là Long Hồn của ngươi quá mạnh mẽ, chúng ta không làm gì được ngươi. Nhưng bây giờ ngươi phóng ra Lĩnh Vực Thần Hồn rồi... Hừ hừ, tuy nói là loại trên của thần hồn, nhưng Lĩnh Vực Thần Hồn mạnh hơn thú hồn nhiều. Mà ngươi đưa nhiều thần hồn vào trong lĩnh vực như thế, không sợ bội thực mà chết sao? Nếu như bọn ta cùng nhau đâm vào thì Lĩnh Vực Thần Hồn của ngươi sẽ bị đâm thành tro bụi ngay lập tức đấy, lúc đó ngươi không chết thì cũng phải bỏ lại nửa cái mạng ở đây cho ta thôi. Ha ha ha... Trác Uyên, đây là do ngươi tính sai. Không phải chỉ mỗi Lĩnh Vực Thần Hồn là mạnh nhất đâu!"
Vừa dứt lời, tên tông chủ kia bỗng dưng kêu lớn tiếng: "Tất cả mọi người nghe lệnh đây, phóng thần hồn của các ngươi ra cho bổn tông, phải tách Lĩnh Vực đáng chết này ra cho bằng được mới thôi!"
"Tuân lệnh!"
Hét lớn một tiếng rồi người của ai nấy đều khẽ run lên, bọn họ đồng loạt thả thần hồn của mình ra, khí thế bỗng chốc tăng mạnh!
Chỉ trong thoáng chốc, khí thế hủy thiên diệt địa giống như đàn thú chạy qua núi, phi nhanh như sấm, cuộn trào như biển ấy nhất thời làm cho áp lực bên trong của Lĩnh Vực nhanh chóng tăng lên gấp mấy trăm lần.
Hô hấp của đám Liên Nhi bị kiềm hãm, không thể thở nổi, đồng thời trong lòng cũng cảm thấy hốt hoảng không thôi. Quả thật, khí thế vạn thú lao nhanh này có thể phá tan hết bất cứ Lĩnh Vực nào mà nó càn quét qua, vậy Trác Uyên...
Đột nhiên, đám Liên Nhi đều tỏ vẻ u buồn lo lắng, ánh sáng hi vọng vừa mới xuất hiện trong mắt vì Trác Uyên sống lại bỗng chốc biến thành vẻ trầm trọng khó tả.
Tên tông chủ kia nhếch miệng cười, điên cuồng hô lớn: "Trác Uyên, bây giờ ngươi muốn thu Lĩnh Vực của mình lại thì đã không còn kịp nữa rồi, tất cả mọi người xông lên cho ta!"
Gừ!
Mọt người đồng loạt gầm lên một tiếng, như vạn ngựa phi nước đại, hướng thẳng về vòm trời đen nhánh mà đột phá vòng vây. Đây cũng là một nhược điểm chung của tất cả Lĩnh Vực Thần Hồn, không chống đỡ được kẻ địch bên trong Lĩnh Vực nếu kẻ địch cùng nhau dốc sức tấn công dồn vào một chỗ!
Con ngươi của tên tông chủ kia hơi run rẩy, nhìn tất cả rồi lộ ra nụ cười hưng phấn.
Hừ hừ, Trác Uyên, ba ngày trước không giết chết được ngươi, bây giờ lão tử sẽ để ngươi chết mà không có chỗ chôn!
"Định!"
Nhưng nụ cười của lão ta còn chưa duy trì được nửa giây, một tiếng quát khẽ chợt vang lên từ trong hư không.
Chỉ trong thoáng chốc, tất cả các linh thú đang lao nhanh bỗng chốc dừng lại, như thể bị vật gì đó tóm được vậy, khó có thể nhúc nhích được!
Tên tông chủ kia không khỏi kinh ngạc, trong lòng hoảng hốt, không nhịn được mà kêu lên: "Có... Có chuyện gì thế này, tại sao các ngươi lại bất động?"
"Tông chủ... Không biết có chuyện gì mà dường như bọn ta không có sức mạnh để cử động nữa rồi..." Không khỏi ngẩn người ra, trên mặt của những trưởng lão cung phụng trong môn kia khẽ lóe lên vẻ hoảng hốt run rẩy nói: "Hình như...bọn ta không thể khống chế thần thức và nguyên lực được nữa rồi."
Cái gì?
Con ngươi của tên tông chủ kia không kìm được mà khẽ co rụt lại, lúc này lão ta kêu lớn một tiếng, hai chân không khỏi run rẩy.
Thứ mà một tu giả dựa vào chính là nguyên lực và thần thức phối hợp lại với nhau, chỉ vậy thì mới có thể ra oai. Nhưng thần thức và nguyên lực đều bị phế cả rồi, vậy thì còn có thể được gọi là một tu giả sao? Thế chẳng khác nào giống một người bình thường, là một con cừu non chờ bị xẻ thịt chứ?
Đây, rốt cuộc là đã có chuyện gì xảy ra rồi?
Như nhìn thấu dược sự nghi ngờ của mọi người, tiếng cười khẽ của Tác Uyên lại vang lên lần nữa từ trong hư không: "Lĩnh Vực Hóa Thiên của ta hình thành từ đầm lầy sâu này, tất nhiên cũng có cái oai bên trong đầm lầy này. Không phải ngươi nói kẻ rơi vào đầm lầy đó, bất kể thực lực có mạnh đến đâu đi chăng nữa, cũng đều sẽ chết cả ư? Ha ha ha... Bây giờ các ngươi cùng nhau rơi vào đầm lầy này thì cũng giống với ta thôi. Nếu như có sự khác biệt thì sẽ chỉ càng tăng thêm sự đáng sợ hơn mà thôi!"
Cả người bọn họ bất giác chấn động, nghe được lời này xong, ai nấy đều sợ hãi đến mức vẻ mặt trắng bệch, không ngừng run rẩy.
Làm sao có thể được? Lĩnh Vực này giống với đầm lầy quỷ dị đó ư? Vậy đám người bọn họ mà rơi vào bên trong đầm lầy này, chẳng lẽ lại không chết chắc? Ít nhất theo lão ta biết, không ai có thể chạy thoát khỏi đầm lầy này cả...
"Tông chủ của Ngự Thú Tông à..."
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!