Ba ngày sau, mặt trời chiều ngả về phía Tây, ánh chiều tà nhàn nhạt lập tức bị bầu trời đêm tăm tối nuốt chửng. Trăng tròn sáng trong cũng dần dần gieo rắc ánh sáng rực rỡ xuống!
Tất cả các cao thủ của Ngự Thú Tông lại lần nữa tề tụ bên đầm Nguyệt Nha, vị tông chủ kia vẫn đứng ở trên đài đá chính giữa, nhìn sắc trời sắp mờ tối, khóe miệng không khỏi lộ ra một nụ cười mong đợi!
"Các vị trưởng lão cung phụng của bổn tông, đã sắp đến lúc tắm rửa tịnh thân rồi. Trước đó, chúng ta hãy kéo ba đứa tiểu quỷ xông vào tông ta ba ngày trước ra ngoài thẩm vấn đi!"
Lạnh lùng liếc nhìn mọi người một cái, vị tông chủ kia không khỏi khẽ cười một tiếng, lão ta ngẩng mặt nhìn về phía một lão già.
Lão già kia lập tức hiểu ý, lão ta vung tay lên, rất nhanh đã có hai tên đệ tử đến đẩy ba người Lục vương gia ra ngoài, ngã lăn quay trước mặt mọi người.
Lục vương gia chậm rãi ngẩng đầu lên, vẻ mặt tức giận nhìn về phía mọi người. Đám Liên Nhi thì hơi sợ hãi nhìn chằm chằm mọi thứ xung quanh đây, trong lòng thấp thỏm không thôi.
Nhất là Thác Bạt Lưu Phong thì càng hối hận trong lòng, sớm biết sẽ có kết cục như thế thì hắn ta nên mau chóng dẫn theo muội muội rời khỏi đây mới phải, bây giờ rơi vào trong tay của đám người Ngự Thú Tông thì có chắp cánh bay cũng khó có thể chạy thoát lắm.
Khóe miệng vị tông chủ kia khẽ xẹt qua một nụ cười tà, lão ta lạnh lùng liếc mắt nhìn ba người rồi bình đạm lên tiếng: "Rốt cuộc ba người các ngươi là ai, từ đâu mà tới?"
Ba người liếc nhìn lẫn nhau, đều thâm trầm không nói gì, im lặng không lên tiếng!
"Ha ha ha... Mặc dù các ngươi không nói, thì bổn tông cũng đã phái người điều tra từ lâu rồi!"
Vị tông chủ kia cười nhạt một tiếng, không thèm liếc ba người lấy một cái nữa mà ngẩng đầu lên nhìn về phía các trưởng lão cung phụng môn còn lại, lớn tiếng nói: "Cáp Lý Sài trưởng lão đã thăm dò ra cửa vào kết giới mà chúng phá vỡ kia, nó chính là mật đạo mà chúng ta đã thiết lập trước đây!"
Cái gì?
Mọi người không khỏi kinh ngạc, cả người chấn động, tiếp đó mặt mày ai nấy đều vô cùng u ám.
Bốp!
Một tiếng động nhỏ khẽ vang lên, một tên trưởng lão tiến lên phía trước một bước, trong mắt lóe lên sát ý lộ liễu: "Nói như vậy, đám Khuyển Nhung kia đã biết mật đạo ấy rồi sao? Tên hôn quân kia cũng đã biết việc mà chúng ta làm tại địa bàn của hắn ta mấy năm nay rồi ư?"
"Chắc là đã sớm biết rồi, chỉ có điều tất cả mọi người đều giả bộ hồ đồ, không muốn vạch trần mà thôi. Nhưng bây giờ, lớp cửa sổ ấy đã bị vạch trần ra rồi, ha ha ha..."
Vị tông chủ kia bất đắc dĩ lắc đầu rồi khẽ cười một tiếng, nói: "Như vậy thì không chỉ là sự hổ thẹn của đám Khuyển Nhung thôi đâu, mà cả danh sự của Ngự Thú Tông chúng ta cũng sẽ bị tổn hại. Nếu chuyện này mà truyền vào trong tai của Song Long Viện, thân làm tông môn hộ quốc thì dĩ nhiên sẽ..."
"Vậy hãy để cho nó vĩnh viễn không thể truyền ra ngoài nữa đi!"
Ánh sáng trong mắt khẽ lóe lên, lão già kia còn chưa chờ tông chủ nói hết lời đã hung tợn rạch một cái ở cổ, cắn răng nói: "Chẳng phải tên Trác Uyên này từng xuất hiện ở Khuyển Nhung sao? Vậy chúng ta sẽ khiến cho tất cả những kẻ biết chuyện này đều biến mất hết, sau đó đổ tội hết lên người hắn. Người này phạm phải điều ác như vậy, cướp đốt giết rồi hiếp, đồ thán sinh linh, cuối cùng bị chúng ta hợp lực đánh gục là chuyện không thể tốt hơn nữa mà, ha ha ha..."
Nghe được lời này, mọi người đều liếc nhìn lẫn nhau, rồi gật đầu công nhận, trong mắt chớp động một tia sáng kiên định.
Lục vương gia nhìn thấy tất cả thì tức giận không thôi, hắn ta khẽ nghiến răng nghiến lợi, cất giọng mắng to: "Một đám ngụy quân tử, dám làm mà không dám chịu, ra vẻ đạo mạo. Còn dám tự xưng mình là tông môn chính đạo. Hừ, so ra thì Trác tiên sinh còn quang minh chính đại hơn các ngươi nhiều. Một ngày nào đó, việc ác các ngươi làm nhất định sẽ rõ rành rành như ban ngày, các ngươi rồi sẽ sống không được chết không xong. Ngự Thú Tông cũng sẽ sớm bị xóa sạch hoàn toàn khỏi danh sách chín tông ở Tây Châu thôi!"
Bốp!
Một tiếng động chói tai vang lên, một tên trưởng lão lập tức tát Lục vương gia một cái, cười lạnh nói: "Tên con hoang này, chỉ dựa vào ngươi, mở mồm ra mà đã có năng lực này ư? Ha ha ha..."
"Phì!"
Lục vương gia phun một ngụm nước bọt hòa với máu loãng ra, hai mắt đỏ ngầu, vẻ mặt tức giận hung ác nhìn lão ta chằm chằm, tay siết chặt thành nắm đấm nhưng cũng đành bó tay!
Người nọ nhìn Lục vương gia rồi cười nhạt một tiếng, khóe miệng xẹt qua vẻ khinh bỉ. Liên Nhi thấy vậy thì hỏi với vẻ mặt ngơ ngác: "Rốt cuộc là có chuyện gì thế? Mật đạo kia là thứ gì vậy? Tại sao bọn họ lại muốn diệt trừ hết tất cả những người biết đến nó chứ? Lẽ nào ngay cả bệ hạ và trọng thần trong triều như phụ thân ta cũng..."
"Liên Nhi!"
Nhưng mà nàng ta còn chưa dứt lời, Thác Bạt Lưu Phong đã ở bên cạnh hét lớn một tiếng, vội vã nháy mắt với nàng ta. Tuy là hắn ta cũng hoàn toàn không biết gì về mật đạo đó, nhưng hắn ta vẫn biết một điều, rằng đó là sự kiêng kỵ của Ngự Thú Tông, bất kể là ai biết cái bí mật này cũng không cách nào có thể sống sót, bao gồm cả đế vương đại tướng cũng như vậy.
Cuối cùng thì bây giờ hắn ta cũng đã hiểu, rằng vì sao lúc đó bệ hạ lại khẩn trương vì chỗ này như vậy, thì ra là có liên quan đến Ngự Thú Tông!
Liếc mắt nhìn Liên Nhi một cái, tên tông chủ kia không khỏi phì cười một tiếng, hài hước nói: "Ồ? Vẫn còn có người ngu ngốc như vậy sao, đã xông vào đây rồi, ta còn tưởng cái gì các ngươi cũng biết chứ!"
"Không, bọn ta chẳng biết gì hết, phụ thân ta cũng không biết rõ thực hư bên trong mọi chuyện ra sao. Cho nên ta cầu xin các ngươi đừng làm gì liên lụy đến họ mà!" Liên Nhi sốt ruột lắc đầu, vội vã van xin tha.
Tiếc là lại đổi lấy một tràng cười trào phúng của bọn họ.
Lục vương gia thấy vậy, không khỏi thở dài bất đắc dĩ rồi nhìn Liên Nhi, hiếm khi lộ ra khuôn mặt nghiêm trọng lạ thường, nói: "Liên Nhi cô nương, thủ đoạn của đám người này vô cùng độc ác, bất kể bí mật của bọn họ có bị tiết lộ hay không, nhưng phàm là kẻ tiếp xúc với bí mật này thì bọn họ tuyệt đối sẽ không nhân từ nương tay. Đây là tai nạn của tất cả mọi người trong Khuyển Nhung chúng ta, không ai có thể trốn thoát được đâu!"
"Không sai, ngươi nói đúng rồi đấy!"
Vị tông chủ kia khẽ nhếch miệng, bật cười thành tiếng: “Bất kể các ngươi có là ai đi chăng nữa, chỉ cần tất cả có liên quan đến chuyện này thì đều sẽ bị diệt khẩu, không chừa một ai!"
Tên tông chủ kia cười rất nhẹ nhàng nhưng lời nói ra lại khiến cho người ta phải sởn gai ốc, giống như một đao phủ chốn địa ngục đang mài đao soàn soạt, đang từng bước tiến tới gần bọn họ vậy!
Đám Liên Nhi thấy vậy, trong lòng lập tức chùng xuống, trên mặt tràn ngập vẻ uể oải, xen lẫn đau thương, khóc không thành tiếng: "Lẽ nào phụ thân lão nhân gia cũng..."
"Ôi..." Thác Bạt Lưu Phong cũng không nhịn được mà thở dài một hơi, đầu gục xuống thật thấp.
Chỉ có Lục vương gia là dường như đã sớm lường trước được nên chỉ bất lực nhắm hai mắt lại, thì thào lên tiếng: "Trận này thua rồi, Trác tiên sinh vốn có thể thắng, đáng tiếc hắn lại trúng gian kế của đám người xấu này... Thiếu chút nữa, chỉ thiếu có chút nữa thôi..."
Lục vương gia cắn răng thật chặt, trên mặt tràn ngập vẻ không cam lòng.
Tên tông chủ kia nhìn hắn ta giễu cợt rồi quay lại nhìn lên phía bầu trời thì vừa hay trông thấy một vầng trăng sáng tỏ đã treo trên không trung, ánh trăng như lụa mỏng chậm rãi rải xuống đầm lầy này!
Róc rách!
Như thể băng tuyết gặp được nắng gắt, đầm lầy nhỏ ấy nhanh chóng hòa tan ra ùng ục ùng ục, sau đó dưới ánh trăng chiếu rọi, lập tức hóa thành một đầm nước nhỏ trong vắt, sóng gợn lăn tăn đẹp đẽ, trong veo tinh khiết, thật là tuyệt đẹp!
Đám Liên Nhi đang sầu não ấm ức nhưng khi nhìn thấy cảnh đẹp trong veo vắt như vậy, cũng không nhịn được mà có chút ngẩn ngơ, bị vẻ đẹp thanh thuần ấy mê hoặc. Nhất là linh khí nồng nặc phồn thịnh ấy lao thẳng tới hai bên gò má, dù chỉ để họ ngửi thôi nhưng cũng đã nhất thời nâng cao tinh thần, đầu óc tỉnh táo trở lại, ngay cả nguyên lực trong cơ thể cũng vận hành nhanh hơn gấp ba lần so với bình thường!
"Ha ha ha... Cuối cùng thì đầm Nguyệt Nha cũng mở ra rồi!"
Trước mắt bất giác sáng ngời, tên tông chủ kia chợt cười to: "Mảnh bụi hoa này bình thường là đầm lầy sâu, ai mà rơi vào thì sẽ chết ngay lập tức, nhưng mỗi tháng vào lúc trăng tròn, đầm lầy sẽ hóa thành đầm Nguyệt Nha trợ giúp tu luyện, tu luyện cả ngày ở bên trong thì có thể so với tu luyện bình thường một năm đấy. Tình cảnh lạ như vậy cũng chỉ có phép kỳ diệu của trời đất mới có thể tạo ra được thôi, ha ha ha..."
Mọi người vừa thấy cũng đều gật đầu công nhận, trong hai mắt lộ ra vẻ không dằn lòng được: "Tông chủ, thời gian không đợi người, cái này còn quý giá hơn cả đêm động phòng hoa chúc đấy, chúng ta mau chóng vào đầm tu luyện thôi!"
Vị tông chủ kia gật đầu một cái, vui vẻ đồng ý rồi dẫn đầu đi vào trong đầm đó.
"Chờ đã, tông chủ, còn ba người này thì phải làm sao đây?" Đúng vào lúc này, lại có người chỉ vào đám Liên Nhi, dò hỏi.
Trong mắt vị tông chủ kia xẹt qua một luồng ánh sáng tà dị, lão ta nhìn chằm chằm vào vóc người thướt tha yêu kiều của Liên Nhi, không khỏi cười xảo quyệt: "Mỗi khi trăng tròn, chúng ta đều một mình tu luyện ở chỗ này, các ngươi nói nếu như song tu ở nơi đây thì..."
Trước mắt bất giác sáng ngời, mọi người đều hiểu rõ ý của tông chủ, không khỏi lộ ra nụ cười dâm đãng.
"Tông chủ cao kiến, đó đúng là làm ít công to đấy, ha ha ha..."
"Cô nương, ngươi thật có phúc, có thể có cơ hội được tông chủ hưởng thụ, ha ha ha, đi thôi!"
Tiếng cười gian vang lên, một lão già đã nhanh chóng tóm lấy cổ của Liên Nhi, rồi đột ngột ném nàng ta về phía tên tông chủ kia. Liên Nhi thét chói tai, lạc giọng rách phổi. Hai người Thác Bạt Lưu Phong còn lại thì hết sức lo lắng, cả hai nhao nhao chửi bới.
"Ngự Thú Tông là danh môn chính tông, sao có thể làm chuyện bất chính như vậy, không sợ chuyện này mà truyền ra ngoài thì sẽ phá hủy danh dự tông môn ư? Mau thả muội muội ta ra!"
"Ngự Thú Tông đúng là một bang nam trộm cắp, gái bán dâm, thậm chí ngay cả tông chủ cũng làm ra mấy chuyện gian dâm cướp bóc, còn biết xấu hổ nữa không vậy?"
Hai người tỏ vẻ giận dữ, gằn giọng mắng to.
Những tên cao thủ còn lại của Ngự Thú Tông hoàn toàn không hề để ý, bọn họ nhao nhao cười rộ lên.
Tên tông chủ kia liếc mắt lườm bọn họ một cái, lão ta một tay ôm Liên Nhi đang run lẩy bẩy vào trong ngực, không khỏi phì cười thành tiếng: "Danh môn chính tông sao? Thế nào là danh, thế nào nào là chính? Có quyền phát biểu tức là danh, là chính rồi đấy! Các ngươi còn muốn truyền việc này ra ngoài ư? Ha ha ha... Giống như cái mật đạo kia vậy, ta nói thế nào thì chính là thế ấy. Ta nói là chính thì là chính! Đám người chết các ngươi còn có thể làm nên trò trống gì? Ha ha ha, lũ ngây thơ!"
Chân mày không nhịn mà run rẩy dữ dội, hai người Thác Bạt Lưu Phong trợn mắt muốn nứt, nghiến răng nghiến lợi song lại chẳng có cách nào khác!
"Tiểu cô nương, hôm nay tu hành cùng bổn tông đi, ha ha ha..." Khóe miệng xẹt qua một nụ cười dâm tà, tên tông chủ kia giơ tay lên chậm rãi lướt qua khuôn mặt nhỏ nhắn đang run rẩy của Liên Nhi, trong mắt nhất thời lóe lên vẻ hưng phấn thú tính, vung tay lên xé y phục của nàng ta ra, xoẹt một tiếng, lộ ra da thịt trắng nõn bên trong.
Điều này không khỏi làm mí mắt của tên tông chủ kia run lên, trong hai con ngươi càng đỏ bừng hơn, thậm chí ngay cả tiếng thở cũng nặng nề hơn rất nhiều.
"Cực phẩm!"
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!