Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Đại Quản Gia Là Ma Hoàng - Trác Uyên (Trác Phàm)

Bịch!  

             Thân thể đang rơi xuống lập tức chậm lại, trong chốc lát trưởng lão đó rơi xuống cánh đồng hoa, thân thể chớp mắt dừng lại. Nhưng cho dù là vậy, giờ này khắc này, nét mặt già nua vừa mới tươi cười của lão ta cũng đã hoàn toàn trở nên tái mét.  

             Ngay sau đó, lão ta ung dung nhúc nhích cơ thể, đứng lên lần nữa, quay đầu nhìn thoáng qua muôn vàn khóm hoa ở dưới thân, cũng không rõ lý do tại sao mà mồ hôi lạnh chảy đầy đầu, trong mắt đều là vẻ hoảng sợ.  

             Những người còn lại thấy cuối cùng lão ta bay lên đến đây, cũng không nhịn được thở phào một hơi, yên tâm lại, sợ chuyện không đâu một hồi!  

             “Bà nội nó tiểu tạp chủng, vừa rồi suýt chút nữa đã hại chết lão tử!”  

             Một tiếng chát vang lên, người đó vừa bay lên đã tát cho Lục vương gia một cái trước tiên, trên mặt đều là vẻ phẫn nộ.  

             Khóe miệng chảy ra một tia đỏ tươi, Lục vương gia hung hăng trợn mắt nhìn lão ta, cũng không hề có chút sợ sệt nào, chỉ có phẫn hận cuồn cuộn!  

             Lão giả đó nhìn chòng chọc Lục vương gia, không hiểu tại sao, vậy mà lão ta lại có thể nhìn ra hận ý ghi lòng tạc dạ từ trong mắt hắn ta, thậm chí lão giả đó còn không nhịn được mà muốn tiêu diệt tiểu tử này ngay tại chỗ.  

             Bởi vì lão ta đã phát hiện, phẫn hận trong mắt tiểu tử này hoàn toàn là loại thù hận ăn thịt, uống máu, không đội trời chung. Nếu như không nhanh chóng diệt trừ, trong lòng lão ta cũng sẽ không yên tâm.  

             Có điều cuối cùng lão ta vẫn nhịn xuống, dù sao bây giờ, tiểu tử này là con tin, không thể dễ dàng giết chết được!  

             Tông chủ Ngự Thú Tông liếc mắt nhìn bọn họ, suy nghĩ một chút, hờ hững lên tiếng: “Bịt miệng bọn chúng lại, để tránh lát nữa sẽ mật báo, khiến cho kế hoạch của chúng ta đổ sông đổ biển!”  

             “Vâng, tông chủ!” Lão giả đó bất giác hừ nhẹ một tiếng, lạnh lùng lườm Lục vương gia , điểm một cái lên cổ hắn ta, Lục vương gia tức khắc không thể nói chuyện, chỉ là phẫn hận trong mắt vẫn như cũ.  

             Hai người còn lại cũng bị niêm phong năng lực lên tiếng như vậy!  

             Đến nước này, tông chủ đó mới yên tâm, sau đó tiếp tục sai người lên trước tìm hiểu. Chỉ một lát sau, trinh sát trở về đã vội vàng nói: “Tông chủ, tiểu tử đó... tiểu tử đó đang đến đây!”  

             “Được, cuối cùng cũng mắc câu rồi, ha ha ha!” Tông chủ này không nhịn được lớn tiếng cười, vung tay lên, bảo hai bên lui lại: “Tất cả các ngươi đều trốn đi, đừng để cho hắn phát hiện!”  

             Mọi người khẽ gật đầu, đồng loạt lùi ra khắp nơi, có điều cho dù trước khi lùi ra, bọn họ cũng vô cùng cẩn thận như trước, không hề đụng đến cánh đồng hoa ấy chút nào.  

             Tất nhiên, ba người Liên Nhi đã nhìn ra điểm kỳ lạ trong đó, liếc nhìn lẫn nhau, cũng nhíu mày lại. Rất rõ ràng, đây là cái bẫy mà bọn họ bày ra cho Trác Uyên!  

             Nhưng mà còn không đợi đến khi bọn họ nghĩ ra cách để nhắc nhở Trác Uyên, đã nghe thấy một tiếng xé gió vang lên. Bóng dáng quen thuộc của Trác Uyên đã lập tức xuất hiện trước mắt mọi người, từ xa xa cách cánh đồng hoa nhìn về phía bọn họ!  

             Ánh mắt bất giác hơi híp lại, tông chủ Ngự Thú Tông đứng ở trên bệ đá ở trung tâm, không nhịn được cười quỷ quái, chỉ vào ba người nói: “Trác Uyên, cuối cùng ngươi cũng đến đây rồi, muốn cứu tính mạng của bọn họ sao?”  

             “Không muốn!”  

             “Phải, muốn là được rồi, vậy ngươi cần phải...” Trác Uyên trả lời rất quả quyết. Thế nhưng lý do mà tông chủ Ngự Thú Tông đó đã nghĩ xong cũng tức khắc không hề vòng vo, đang định đáp lời hợp tình hợp lý, cũng lập tức sửng sốt, lời tiếp theo đã dừng lại, không rõ nguyên do mà nhìn về phía Trác Uyên, kinh hãi lên tiếng: “Hả? Ngươi nói cái gì, không muốn?”  

             Vẻ mặt đang lo lắng của Lục vương gia bọn họ cũng tức khắc ngẩn người, ngơ ngác nhìn về phía Trác Uyên, trong đầu không thể hiểu được.  

             Này, Trác đại ca, có phải vừa rồi ngươi trả lời quá nhanh, chưa kịp suy nghĩ, có muốn trả lời lại lần nữa không?  

             Tông chủ đó cũng nghĩ như vậy, vội vàng nói: “Hừ, Trác Uyên, ngươi đừng trả lời vội, phải biết rằng, bọn họ là người thân thiết với ngươi nhất!”  

             “Ai nói cho ngươi vậy?”  

             “Ầy...” Giọng điệu bất giác chậm lại, tông chủ kia hơi do dự, rồi tiếp tục nói: “Cho dù không phải người thân thiết, vậy cũng chắc chắn là bạn bè...”  

             “Ai nói cho ngươi vậy?” Trác Uyên không nhịn được gãi đầu, vẫn chẳng quan tâm mà nói như trước.  

             Da mặt không nhịn được co rúm lại, tông chủ kia đã không chịu nổi, hét lớn: “Vậy cuối cùng các ngươi là quan hệ gì, chắc chắn là không tầm thường đâu, ngươi chắc chắn muốn cứu bọn họ chứ!”  

             “Không, rất bình thường. Trong ba bọn họ, có hai người chỉ có duyên gặp mặt mấy lần, còn có một người mới quen biết chưa đầy một ngày!” Trác Uyên ung dung nhìn về phía tông chủ đó, mặt không biến sắc, bình tĩnh lên tiếng: “Ngươi cảm thấy chúng ta có thể có giao tình sâu đậm bao nhiêu? Bọn họ đi theo ta, là bọn họ cố gắng muốn đuổi theo, mục đích của mọi người cũng không giống nhau, chỉ có thể coi như là người lạ kết giao đi.”  

             Thân thể không nhịn được hung hăng run rẩy, tông chủ kia tức giận đến muốn nổ phổi, không thể tưởng tượng nổi nói: “Vậy ngươi đuổi theo làm gì, không phải muốn cứu bọn họ sao?”  

             “Cứu bọn họ? Không muốn!”  

             Trác Uyên chậm rãi lắc lắc đầu, ôm Tinh Linh Hoa trên tay nói: “Không phải ta đã nói với ngươi sao, ta đang tìm đất quý tu luyện của các ngươi. Chỗ ta có một con Tinh Linh Hoa, chắc là chạy ra từ nơi này. Bây giờ, ta đang tìm đường đến đó. Về phần các ngươi uy hiếp bọn họ đến nơi nào, ta thật sự không quan tâm!”  

             Phụt!  

             Một ngụm máu tươi của tông chủ Ngự Thú Tông đó suýt nữa đã phun ra, chuẩn bị cả nửa ngày, người ta căn bản không quan tâm đến tính mạng của ba người này đâu, chỉ thiệt bọn họ làm đủ mọi cách bắt người đến đây, sắp đặt mồi nhử!  

             Thật ra, người ta hoàn toàn tới vì Động Thiên Phước Địa này, ta trực tiếp sắp đặt cạm bẫy ở đây không phải là được rồi sao, còn muốn làm thủ đoạn bịp bợm lớn như vậy làm gì?  

             Vừa nghĩ đến đây, tông chủ đó không nhịn được hung hăng gõ lên đầu, trong lòng bực bội.  

             Lúc này, ba người Liên Nhi bị trói trên ba cái cột cũng bực bội giống như tông chủ đó. Hóa ra vị trí của ba người bọn họ đều không là cái gì trong lòng Trác Uyên, ngay cả tư cách bảo hắn cứu cũng không có!  

             Nghĩ đến đây, trong lòng ba người cảm thấy có chút khổ sở. Đi chung một đường, không phải bạn bè cũng là người quen mà, đây cũng quá vô tình rồi!  

             Trác Uyên không để ý đến suy nghĩ trong lòng bọn họ, hắn đang nhìn thoáng qua hai bên rồi trước sau, lại nhìn về chỗ tông chủ đang đứng, lạnh nhạt lên tiếng: “Nói vậy, nơi này đúng là chỗ ta muốn tìm, các ngươi cũng sẽ bố trí mai phục ở đây. Để tránh lát nữa, lúc ta làm việc bị quấy rầy, vẫn nên tiêu diệt các ngươi trước rồi nói sau!”  

             Nói xong, trong mắt Trác Uyên hiện lên lạnh lẽo, lập tức đạp chân, vọt qua chỗ tông chủ đó.  

             “Khoan đã, ngươi không quan tâm đến sự sống chết của bọn họ sao, chỗ ta đây có con tin!” Tông chủ đó không khỏi hoảng sợ mà hét lớn.  

             Khóe miệng nhếch lên thành một độ cong quỷ quái, Trác Uyên không chút quan tâm: “Vừa rồi ngươi bị điếc sao, trong tay ngươi nào có con tin?”  

             Rào!  

             Một đạo hào quang đen kịt hiện lên, trong tay Trác Uyên đã xuất hiện thanh ma kiếm hút đi linh hồn người khác, một kiếm chém tới!  

             Đồng tử không nhịn được co rụt lại, tông chủ đó cảm thấy hoảng hốt, vội vàng bay lên tránh đi.  

             Rầm!  

             Kiếm quang đen kịt quét qua bệ đá trung tâm, chỉ nghe thấy một tiếng răng rắc giòn vang, đột nhiên ba cột đá bị nứt ra từ giữa, rớt xuống trung tâm. Ba người Liên Nhi sợ hãi, sắc mặt hoảng hốt, há miệng muốn kêu, mà kêu không được Nhưng mà, một tiếng ầm vang lên, ba cột đá đụng vào nhau, cuối cùng tức khắc chống đỡ lại một cách thần kỳ.  

             Lúc này, ba người mới thở phào một hơi, yên tâm lại. Mặc dù, bọn họ không biết trong cánh đồng hoa có cái gì, nhưng ngay cả cường giả Hóa Hư cũng sợ hãi, bọn họ nào dám tùy tiện rơi vào trong đó, vậy không phải là muốn chết sao?  

             Mà tông chủ đó thấy chiêu này của Trác Uyên, cũng không nhịn được kinh hãi, cuối cùng cũng khẳng định, tên này quả thực không quan tâm đến tính mạng của ba người, bỗng dưng trong lòng hối hận.  

             Lão ta làm đủ mọi cách bắt được ba tên vô dụng này, cuối cùng là có ích gì?  

             Có điều bây giờ lão ta hối hận cũng đã không còn kịp nữa, hào quang màu vàng dưới chân Trác Uyên chợt lóe, đã nhanh chóng vọt tới chỗ này của lão ta.  

             Đồng tử không nhịn được co rút lại, tông chủ đó cảm thấy hoảng hốt, vội vàng gồng mình lên, thả ra Thần Hồn của bản thân, là một cái vỏ sò có hai màu đỏ và xanh hòa cùng một chỗ!  

             Mà vỏ sò này dài hơn ba trượng, giống như một cái khiên lớn, lập tức chắn trước mặt Trác Uyên!  

             “ âm Dương Song Tử Bối?”  

             Ánh mắt hơi nheo lại, Trác Uyên lập tức xông lên, chém xuống một kiếm, một tiếng răng rắc vang lên, đã chém vỏ sò đó thành hai nửa. Có điều khi vỏ sò bị chém ra, cũng nhanh chóng hóa thành nhiều đốm nhỏ, biến mất không còn dấu vết: “Đây đúng là một con Thú Hồn rất hiếm đấy!”  

             Nói xong, Trác Uyên nhìn xuống phía dưới, thì thấy không biết từ khi nào, tông chủ đó đã cuống cuồng hoảng sợ lao xuống phía dưới.  

             Khóe miệng hơi nhếch lên, Trác Uyên vừa nhấc chân, lập tức lao xuống dưới đuổi theo: “Ha ha ha...  m Dương Song Tử Bối là Thần Hồn Huyễn Thú cực kỳ hiếm có, thật không hiểu ngươi ngưng tụ thành ở trong sơn cốc này như thế nào. Tuy rằng mỗi lần thả ra Thần Hồn này, chắc chắn sẽ có một thân thể giả, một thân thể thật. Thân thể giả không thể tiêu diệt, thân thể thật lại không xuất hiện, có thể xem như là một loại lá chắn và kết giới. Có thể để cho bản thân có thể tấn công ẩn núp, rút lui có thể chuồn đi, mọi chuyện đều thuận lợi. Nhưng mà muốn ngưng kết một thân thể giả phải hao tổn nguyên lực tương đối lớn, cuối cùng ngươi có thể kiên trì bao lâu đây, hừ hừ hừ...”  

             “Súc vật! Cho đến bây giờ, Thần Hồn  m Dương Song Tử Bối này chưa từng xuất hiện ở Tây Châu, sao ngươi lại hiểu rõ ràng như vậy, còn tinh tường hơn so với kẻ tu luyện như ta đây?” Tông chủ kia không khỏi kinh hãi, lập tức không cam lòng mà hét lên.  

             Trác Uyên nhếch miệng cười, hung ác nói: “Bởi vì kiến thức của lão tử rộng rãi đó, đồ ngu!”  

             Vừa dứt lời, Trác Uyên dẫm chân tại chỗ, chớp mắt đã đuổi đến trước mặt tông chủ đó, hung hăng đâm một kiếm về phía lão ta!  

             Đồng từ không khỏi co rụt lại, tông chủ đó cảm thấy hoảng hốt, không nhịn được run rẩy, lại thả ra một cái vỏ sò che chắn trước mặt lão ta. Thân thể của mình thì chớp mắt đã trốn ở phía sau, biến mất không còn bóng dáng!  

             Trác Uyên không khỏi cười nhạo một tiếng, không hề để ý, nâng kiếm chém tới, một tiếng rắc vang lên, lại chém vỡ vỏ sò này!  

             Có điều lần này, cũng khác với ban nãy, nương theo thế chém của thanh kiếm, Trác Uyên không hề dừng lại, chợt thanh ma kiếm này đã chém vào cánh đồng hoa.  

             Trong lúc đó, thân thể Trác Uyên run lên, bất giác kinh hãi, trong lòng thầm kêu một tiếng không xong, chẳng lẽ đây là cạm bẫy của bọn họ?  

Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!