A a a...
Một tiếng kêu thảm thiết vang vọng khắp màn đêm, tay Trác Uyên cầm ma kiếm, giống như một con ác quỷ tùy ý thu gặt tính mạng, đuổi theo cao thủ Hóa Hư của Ngự Thú Tông chém lung tung một trận, chém mãi cho đến khi bọn họ gào khóc thê thảm. Bọn họ muốn liên thủ phản công, lại bị từng đạo Kim Viêm của Kim Long Vương lần lượt chia rẽ, lại tức giận đến sùi bọt mép.
Giờ này khắc này, bọn họ giống như người khổng lồ bị bó buộc tay chân, mặc cho một tên quỷ nhỏ cầm một thanh dao găm nhỏ, từng dao khoét xuống trên người bọn họ, nhưng lại chịu bó tay. Tông môn nhiều người với ưu thế sức mạnh to lớn lại hoàn toàn không phát huy được!
Ai bảo người ta có năng lực vây đánh và phong tỏa chứ, ài...
Trên mặt mọi người đều là vẻ mặt bất đắc dĩ, chỉ có thể nhìn Trác Uyên nhảy nhót lên xuống, lần lượt tàn sát cao thủ của Ngự Thú Tông bọn họ, lại không biết làm thế nào cho phải.
Kim Viêm phong tỏa này thật sự quá mạnh mẽ!
“Tông chủ, bây giờ thương vong của chúng ta đã vô cùng nghiêm trọng rồi. Chỉ mới nửa canh giờ mà thôi, hơn trăm cao thủ Hóa Hư đã chết, không thể tiếp tục như vậy nữa. Nếu không thật sự sẽ bị tiêu diệt hoàn toàn đấy!”
Một gã trưởng lão hoảng sợ trốn về từ tiền tuyến, khóc lóc lên tiếng cầu xin.
Lông mày hung hăng run lên, tông chủ của Ngự Thú Tông này nghiến răng nghiến lợi, vẻ mặt không hề cam lòng: “Tại sao ta đã tập hợp toàn bộ lực lượng của Ngự Thú Tông, vậy mà ngay cả một tên quỷ nhỏ cũng không bắt được sao?”
“Tông chủ chớ tức giận, tiểu tử này quả thực mạnh mẽ đến không phải người, không có người bình thường nào có thể chống đỡ được. Hơn nữa...”
Lúc này, lại thêm một vị Cung phụng khom người bẩm báo nói: “Chiến lực lớn nhất của tông ta là Ngự thú thuật. Mặc dù cao thủ của tông ta ít người, nhưng chỉ cần phối hợp với linh sủng của bản thân, thực lực sẽ tăng lên gấp đôi. So về chiến lực của tông môn, chúng ta vốn không nằm dưới Ma Sách Tông bọn họ. Có điều, hiện giờ quan trọng là không biết tất cả linh sủng của chúng ta đều bị đối phương dùng tà thuật gì đó, sợ đến mức không dám xuất chiến, đây mới là nguyên nhân chúng ta không bì kịp với thực lực thực sự của chúng ta, cho nên...”
Tông chủ kia không khỏi nhướng mày lên, nhìn hắn thật sâu, ngờ vực nói: “Cho nên cái gì, ngươi muốn nói cái gì?”
“Khởi bẩm tông chủ, trong tình trạng này, chúng ta không thể phát huy toàn bộ sức mạnh, cho dù rút lui, cũng không mất mặt, không tổn hại gì đến uy danh của Ngự Thú Tông chúng ta...”
“Thối lắm!”
Thế nhưng, người đó còn chưa nói xong, tông chủ của Ngự Thú Tông đã mắng to ra tiếng: “Đường đường là một tông môn, bị một tên quỷ nhỏ một người một ngựa khiêu khích, còn không mất mặt sao? Tuy rằng chúng ta không thể dùng linh sủng, nhưng chúng ta còn có hơn hai trăm cao thủ mà, chẳng lẽ đều để trang trí sao? Nếu chuyện này truyền ra ngoài, cho dù nói như thế nào, cũng không phải là chuyện vinh quang gì đâu?”
Người kia không khỏi rụt cổ lại, sợ hãi đến câm như hến, song vẫn không nhịn được lẩm bẩm: “Vậy tông chủ muốn làm sao, chẳng lẽ muốn trưởng lão Cung phụng của bản tông chết hết mới bỏ qua hay sao?”
Trong tai nghe thấy từng tiếng từng tiếng kêu gào, trong mắt thấy được cảnh tượng máu tươi lênh láng, chân tay gãy khắp nơi trên đất đó, tông chủ đó cũng hít sâu một hơi, nhíu mày thật chặt, bất đắc dĩ nhắm hai mắt lại.
Cuối cùng chuyện này phải làm thế nào mới được đây, chẳng lẽ phải rút lui, giao một tông môn lớn như vậy cho một tên quỷ nhỏ chiếm giữ sao? Vậy truyền ra ngoài, sao bọn họ còn có chỗ đặt chân ở Tây Châu đây?
“Tông chủ!”
Nhưng mà, trong lúc lão ta đang phiền não, không biết từ khi nào đã có một người đến bên cạnh lão ta, trong mắt lóe lên ánh sáng cơ trí, thấp giọng nói: “Chẳng phải chỗ đầm Nguyệt Nha đều có vực thẳm đầm lầy khắp nơi sao? Chỉ cần có người bị rơi vào, cho dù thực lực của hắn rất cao, kết cục đều sẽ không còn xương cốt. Chúng ta dụ hắn đến chỗ ấy, sau đó...”
Trước mắt bất giác sáng ngời, tông chủ kia lập tức hiểu được, sáng tỏ gật đầu, nhếch miệng cười nói: “Ha ha ha... Được lắm, không phải hắn muốn tìm Động Thiên Phước Địa của chúng ta sao, vậy thì để cho hắn chôn thân làm phân bón ở nơi đó là được rồi.”
“Có điều... muốn dẫn dụ tên quái vật này đến đó, ít nhất cũng phải có mồi nhử chứ!” Trong mắt chợt lóe tinh quang, tông chủ Ngự Thú Tông trầm tĩnh liếc nhìn phía dưới, Trác Uyên vẫn đang điên cuồng chém giết không kiêng nể gì như trước, mà hơn ngàn thước ở phía sau hắn, ba đạo bóng dáng nhỏ yếu đang thò đầu ra nhìn tất cả nơi này, lại đúng là ba người Lục vương gia và huynh muội Thác Bạt.
Lông mày hơi nhíu lại, Tông chủ hờ hững lên tiếng: “Mồi nhử tìm được rồi, bọn họ đều tới cùng với tiểu tử đó, chắc là có chút giao tình, nhưng mà giao tình nào càng sâu hơn một chút, mồi nhử càng mê người hơn chứ?”
“Tông chủ, cùng bắt cả ba người không được sao?”
“Ba?”
“Phải!” Người đó bình tĩnh gật đầu, thì thầm vài câu bên tai tông chủ, tông chủ này nghe xong thì hiểu rõ gật đầu, lộ ra nụ cười hài lòng: “Được, cứ làm theo cách của ngươi đi!”
Người đó khom lưng cúi đầu, nhanh chóng đi ra truyền lệnh xuống...
Cùng lúc đó, Trác Uyên giết rất thuận buồm xuôi gió, hoàn toàn không không giống như lúc khó khăn ứng chiến khi bị Thiên Địa Chính Nghĩa Tông vây khốn. Bây giờ, thân hình hắn nhẹ nhàng, tốc độ nhạy bén, còn có sự giúp đỡ Thần Hồn mạnh nhất là Phần Thiên Kim Long Vương, vòng vây nhỏ bé của cao thủ Hóa Hư hoàn toàn không thể vây được hắn.
Đánh trong thời gian dài như vậy, đám người kia lại không thể chạm vào cho dù là một cọng lông của hắn. Chỉ có cảnh tượng hắn giết người, không có người khác tổn thương đến mạng của hắn!
Chẳng qua, dường như đã bị Trác Uyên đánh cho sợ hãi, những người đó không muốn tiếp tục tăng thêm tổn thất vô nghĩa nữa, vừa đánh vừa lùi, bắt đầu tháo chạy. Vì thế, vòng chiến này dần dần lệch ra xa khỏi quỹ đạo, Trác Uyên và Long Hồn cũng dần dần đuổi theo phía xa xa!
Lục vương gia và huynh muội Thác Bạt trốn ở trong rừng rậm, kích động nhìn thấy loạn chiến trên không trung: “Thật không hổ là thần tượng của ta, dùng sức mạnh của một người treo đánh Ngự Thú Tông, các ngươi nói, Trác tiên sinh có thể tiêu diệt bọn họ như vậy hay không?”
“Ừ... với cá tính của hắn, quả thực có khả năng này!” Thác Bạt Lưu Phong nhìn thấy cũng ngây người, kinh ngạc mà gật đầu: “Lúc trước, ta vẫn cho rằng hắn là Đại nguyên soái có thực lực mạnh mẽ, thiên về sử dụng âm mưu, nhưng không ngờ chỉ mới tám năm ngắn ngủi thôi mà thực lực bây giờ của hắn đã mạnh đến mức này. Nếu như hắn trở về Thiên Vũ mà nói, ta thề, kiếp này sẽ không khai chiến với Thiên Vũ nữa!”
Lục vương gia cũng cho là đúng mà gật đầu, vẻ mặt tràn đầy hứng thú. Chỉ có Liên Nhi lại nhìn đến ngây dại, hai gò má hơi đỏ lên, không biết đang nghĩ đến cái gì...
Xẹt!
Nhưng mà, đúng lúc này, từng đạo âm thanh xé gió vang lên, nương theo một tiếng hét lớn, đột nhiên ba lão giả tóc bạc xuất hiện phía sau ba người, trước khi ba người còn chưa kịp phản ứng, đã đồng loạt bắt lấy cổ bọn họ, rồi xách lên.
“A, các ngươi là...”
Một tiếng kêu sợ hãi vang lên, Lục vương gia hoảng hốt trong lòng, nhìn về phía ba người. Có điều còn không chờ hắn ta kêu lên, lão già đó đã bịt miệng hắn ta, lập tức ngăn cản lại. Hai người còn lại cũng thành kết cục như vậy.
Chỉ có điều với công lực hiện tại của Trác Uyên, mặc dù bọn họ cách rất xa, nhưng cũng nghe thấy tiếng hét chói tai này.
Lông mày bất giác nhíu lại, Trác Uyên ngừng truy kích, quay đầu lại nhìn, chỉ nhìn thấy ánh mắt sợ hãi cầu xin giúp đỡ của ba người kia, còn có sắc mặt hoảng hốt của ba lão giả tóc bạc đó.
“Nguy rồi, tiểu tử đó phát hiện ra rồi, chúng ta đi mau!”
Nói xong, ba người đó xoay người, lập tức bắt Lục vương gia bọn họ đi, chớp mắt đã không thấy bóng người. Cùng lúc đó, tông chủ của Ngự Thú Tông kia cũng hét lớn một tiếng, bỗng mọi người vây quanh Trác Uyên rút lui về phía sau, không dây dưa nữa!
“Nhử hổ xa rừng?”
Trác Uyên bất giác nhíu mày lại, chậm rãi thu Long Hồn vào trong cơ thể, đã hiểu rõ toàn bộ. Hoá ra bọn họ vừa đánh vừa lùi, là muốn để mình rời xa ba người đó, thuận tiện cho bọn họ ra tay!
Có điều, bọn họ làm vậy có ý nghĩa gì, chẳng lẽ bọn họ cho rằng hắn rất quan tâm đến ba người đó sao?
Quả nhiên, ngay lúc mọi người đã lùi ra xa, tông chủ Ngự Thú Tông hét lớn một tiếng: “Trác Uyên, nếu ngươi muốn cứu tính mạng của ba người kia, thì đi theo ta!”
Nói xong, tông chủ đó vừa chớp mắt đã chạy xa, trong nháy mắt đã không còn bóng dáng.
“Chờ một chút, ta không muốn cứu... này...” Trác Uyên vừa định lên tiếng, đã không thấy được bóng dáng của bọn họ, nhìn trái nhìn phải, mọi người cũng biến mất toàn bộ, không khỏi bất đắc dĩ gãi gãi đầu, lẩm bẩm: “Ài, thật ra, các ngươi bắt bọn họ, thật sự không có ý nghĩa gì. Là bọn họ cưỡng ép đuổi theo, cũng không liên quan đến chuyện của ta đâu. Ta không cần phải đi cứu bọn họ, đi giẫm lên cạm bẫy của ngươi đâu!”
Trác Uyên không khỏi bất đắc dĩ sờ sờ mũi, suy nghĩ một chút, vẫn quyết định làm chuyện của mình, đi con đường của mình, để bọn họ tự giày vò bản thân đi!
Kết quả là Trác Uyên không hề nhìn theo phương hướng bọn họ rời đi, thong thả vênh váo lấy Tinh Linh Hoa ra, lạnh nhạt lên tiếng: “Nơi sinh của ngươi ở chỗ nào?”
Tinh Linh Hoa đó có chút sợ hãi nhìn Trác Uyên, giơ một ngón tay lên, Trác Uyên nhìn theo, ồ, giống như phương hướng mà bọn họ chạy đi sao!
Thế là Trác Uyên nhanh chóng bay về phương hướng đó, có điều trong lòng hắn lại không có chút lòng dạ cứu người nào, chỉ vì mục đích của bản thân mà thôi!
Soàn soạt!
Nửa canh giờ sau, trên một mảnh đất ngập tràn những khóm hoa, chỉ có trung tâm có một bệ đá có bán kính một thước, xung quanh là ba cột đá cao vút như mây, rất mỹ lệ và hùng vĩ!
Sau khi từng tiếng xé gió vang lên, tông chủ Ngự Thú Tông dẫn đầu đáp xuống bệ đá ở trung tâm đó, mà mọi người còn lại thì đáp xuống dọc theo rìa những khóm hoa, hơn nữa cực kỳ cẩn thận, không có người nào dám đặt một bước chân lên khóm hoa.
“Mấy lão đầu đó đã quay lại chưa?” Tông chủ nhìn thoáng qua phía xa xa, lớn tiếng hỏi.
Mọi người bất đắc dĩ lắc đầu, tỏ vẻ vẫn chưa.
Tông chủ đó thở ra một hơi trọc khí thật dài, rồi tiếp tục hỏi: “Vậy tiểu tử Trác Uyên đâu, hắn có đuổi theo không?”
Mọi người quay lại nhìn thoáng qua, vẫn lắc đầu.
Chuyện này không khỏi khiến lão ta có chút khó hiểu, sao lại vậy chứ, chẳng lẽ tiểu tử đó không muốn cứu ba con tin kia sao? Không thể nào, bọn họ đúng là cùng đến đây với hắn, phải là người thân thiết chứ!