“Ha ha ha… lão già, chém gió chém bay cả nóc nhà!” Một lão già khác nhìn thấy người đó thật lâu không lôi ra được linh thú, không nhịn được mà cười to: “Vừa rồi còn nói phải ra sức chỉnh đốn đám tiểu tử này một chút, kết quả linh sủng của chính ngươi còn xảy ra vấn đề, xem ra đây là thượng bất chính hạ tắc loạn rồi, phải bắt đầu chỉnh đốn từ ngươi mới đúng!”
“Ngươi…”
Đôi mắt của người đó tức giận, trừng mắt nhìn về phía lão già kia với vẻ dữ tợn, nhưng lão già đó lại chẳng để bụng một chút nào, ngẩng đầu, nói một cách kiêu ngạo: “Thú sủng đi theo mấy chục năm có gì mà ghê gớm, linh thú cấp bảy này của lão phu, Thủy Hải Phiên Vân Báo, đã đi theo lão phu hơn trăm năm rồi, phối hợp lẫn nhau, như hình với bóng. Bây giờ vẫn nên để lão phu làm gương cho tất cả mọi người, dạy các ngươi biết nên điều khiển linh sủng thế nào!”
Lão già đó mang theo nụ cười vô cùng đắc ý, cũng vung tay một cái, lập tức hướng giới chỉ về phía Trác Uyên, lạnh lùng quát: “Phiên Vân Báo, cắn đầu tiểu tử đó về đây!”
Vù!
Trong không gian giới chỉ, truyền ra một tiếng chấn động trong trẻo, nhưng rất nhanh, cơn chấn động đó đã biến mất không thấy đâu.
Yên lặng, yên lặng chết người!
Lão già đó vẫn giữ nguyên tạo hình nhằm vào Trác Uyên, như cứng đờ cả người, ngay cả nửa cọng lông thú cũng không thả ra được.
Lão giả trước đó thấy thế, không khỏi lập tức cười to, không ngừng chế nhạo: “Khà khà khà… lại còn chế nhạo lão phu cơ, lão già, con linh sủng hơn trăm năm này của ngươi cũng chẳng ra làm sao, còn không phải vẫn phá hỏng chuyện vào thời khắc mấu chốt sao?”
Gương mặt của lão già đó bất giác đỏ lên, trừng to mắt nhìn đầy dữ tợn, lại á khẩu không nói nên lời.
Chỉ có tông chủ đó là càng nhìn càng khó hiểu, vội vàng nhìn về phía Từ trưởng lão, nói: “Các ngươi cũng thử đi, xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Kết quả là, tất cả mọi người đều bắt đầu ra sức gọi linh thú của mình, kêu bọn chúng ra ngoài tham gia chiến đấu, nhưng lại không có người nào thành công. Toàn bộ lão già không ngừng quăng Nhẫn Trữ Vật của mình, muốn ném linh thú của mình ra ngoài.
Nhưng đều không có tác dụng, không có một con linh thú nào nghe lệnh của chủ nhân nhà mình, tất cả đều rúc trong giới chỉ, không dám thò đầu ra!
Thấy cảnh tượng này, trên mặt tất cả mọi người đều lộ ra vẻ ngạc nhiên và khó tin.
Sử dụng linh thú chiến đấu chính là tuyệt kỹ của Ngự Thú Tông bọn họ, nếu linh thú của bọn họ không thể dùng được nữa, nó tương đương với gỡ một cánh tay của bọn họ đi, một nửa thực lực của Ngự Thú Tông bọn họ cũng phế mất.
Cho nên hiện tượng kỳ lạ xuất hiện trong ngày hôm nay thật khó giải quyết, chắc chắn là một tai ương ngập đầu đối với tông môn!
“Tông chủ!” Một trưởng lão mang vẻ mặt lo lắng, nhìn về phía tông chủ của bọn họ!
Tông chủ đó chậm rãi xua tay, ngăn cản lão ta nói tiếp, mà nhìn về phía Trác Uyên ở bên dưới với vẻ mặt u ám, quát to: “Tiểu tử, có phải ngươi đã giở trò quỷ gì rồi không, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, ngươi nói rõ cho bản tông, bằng không…”
“Ha ha ha… Thực ra chuyện này cũng rất đơn giản thôi!”
Khóe miệng của Trác Uyên nhếch lên một độ cung kỳ lạ, Lôi Viêm màu đen trong con mắt trái đang không ngừng bùng cháy, hắn thản nhiên đáp: “Ta là vua trong các thú, ở trước mặt ta, con linh thú nào dám xuất hiện cũng chỉ có một con đường chết. Ngươi cảm thấy bọn chúng có gan ra ngoài sao?”
Cơ thể của mọi người bất giác chấn động, không hiểu ra sao, trong mắt tràn đầy vẻ nghi ngờ.
Vua các thú?
Quả thực linh thú có phân chia cấp bậc, nhưng dám xưng là vua thì lại không có bao nhiêu. Nhưng cho dù là vậy, cũng không có con nào là vua các thú, có thể dọa cho linh thú thậm chí không dám ra khỏi giới chỉ. Đặc biệt là linh sủng đã thuần hóa, thời gian ở bên nhân loại dài, càng nghe theo hiệu lệnh của chủ tử, ngược lại, nỗi sợ đối với uy áp của linh thú khác cũng ít đi rất nhiều, nên càng không có khả năng sợ không dám ra ngoài.
Còn nữa, không phải tiểu tử này cũng là con người sao, nào có thể xưng là vua các thú?
Thế nhưng, bọn họ nào có biết, Diệt Thế Lôi Viêm tồn tại trong con mắt trái của Trác Uyên được hình thành từ sự dung hợp năng lượng chung của tứ đại thánh thú, cấp bậc càng trên cả sức mạnh của tứ đại thánh thú, có sự áp chế theo bản năng đối với toàn bộ linh thú trong thiên hạ.
Lôi Viêm đi qua nơi nào, đại diện cho tử vong giáng thế ở nơi đó!
Cho nên nơi có Lôi Viêm, không có một linh thú nào không sợ chết dám xuất hiện.
“Tiểu tử, ngươi bớt ở đây giả thần giả quỷ đi, vua các thú cái gì, toàn nói láo!” Đôi mắt của tông chủ hơi híp lại, nhìn chằm chằm vào Trác Uyên ở nơi đó, lạnh lùng nói: “Ngươi thành thật giải thích, rốt cuộc các ngươi là ai, tại sao lại cưỡng chế xông vào Ngự Thú Tông ta? Còn nữa, rốt cuộc đã dùng yêu thuật tà ác gì, khiến linh sủng của tất cả chúng ta đều mất sự kiểm soát?”
Trác Uyên không khỏi nghiêng đầu, bật cười ngả ngớn: “Ngươi muốn biết bí mật của vấn đề cuối cùng chứ gì, nhưng đáng tiếc, đây cũng là bí mật của ta, nào có lý do nói cho ngươi biết, về phần ta là ai…”
Nói xong, hắn nhìn về phía Lục vương gia ở bên cạnh, Lục vương gia rất thức thời, vội vàng lùi về sau một bước, ngậm chặt miệng, không nói một chữ nào.
Trác Uyên cười hài lòng, lại nhìn về phía tông chủ đó: “Ta cũng không có dự định nói cho ngươi biết, nhưng mục đích ta tới đây thì lại có thể nói một chút, chính là nghe nói các ngươi có một danh lam thắng cảnh ở nơi này, nên muốn mượn dùng một khoảng thời gian!”
“Hừ, mượn dùng? Chưa đến trăng rằm đã tới mượn dùng, không phải ngươi muốn tự tìm đường chết sao?”
“Trăng rằm?” Đôi mày của Trác Uyên hơi run, trong lòng nghi ngờ.
Tông chủ đó thấy vậy, không khỏi cười lạnh một tiếng: “Ha ha ha… hóa ra ngươi chỉ biết chúng ta có một bảo địa, mà không biết tình hình cụ thể của nó. Chẳng qua như thế cũng không sao, dù sao cho đến nay bản tông cũng không có dự định cho ngươi mượn, mà ngươi tùy tiện xông vào bản tông, cũng đừng hòng sống sót rời khỏi nơi này!”
“Ồ, tự tin như vậy sao?” Trác Uyên nhíu mày, cười nhạo thành tiếng.
Tông chủ đó nhếch miệng cười, lập tức lộ ra vẻ dữ tợn: “Tiểu tử, ngươi đã quá tự tin rồi. Cho dù ngươi có thể phá hỏng Ngự thú thuật của chúng ta, nhưng ngươi cho rằng, chúng ta đường đường là một tông môn ẩn thế, không có linh thú hỗ trợ, thì chính là bùn cho ngươi nặn sao? Có nói thế nào thì chúng ta cũng có hơn hai trăm cao thủ Hóa Hư cảnh tọa trấn!”
“Hai trăm? Ít hơn hai nhà hạ tam tông còn lại không ít đấy, ngược lại vẫn có thể ứng phó được!” Trác Uyên nhếch khóe miệng, nói với vẻ từ chối cho ý kiến: “Tông chủ, không biết phải nói thế nào với ngươi nữa, nghe ngươi nói lời này, ngược lại trong lòng ta cũng tự tin hơn không ít, ha ha ha…”
Da mặt của tông chủ đó không nhịn được mà co giật dữ dội, lập tức nổi giận quát: “Tiểu tử chết tiệt, chẳng qua chỉ là Thần Chiếu tầng tám mà thôi, vậy mà lại dám coi thường chúng ta sao? Người đâu, bắt sống tiểu tử đó lại, ta phải khiến hắn sống không bằng chết, lột da róc xương, để hắn biết kết cục của việc coi thường Ngự Thú Tông ta!”
“Rõ!”
Vừa dứt lời, lập tức có một vị trưởng lão khom người ôm quyền, lập tức xông thẳng về phía Trác Uyên, đồng thời, một tia sáng vàng lóe lên, đột nhiên có một con hổ lớn màu vàng cao đến mấy chục trượng xông về phía Trác Uyên, tản ra lệ khí màu vàng.
“Ha ha ha… tiểu tử, Thần Chiếu cảnh đối đầu với Hóa Hư cảnh chỉ đầy rẫy những bất lợi, cho dù không có linh sủng, thì lão phu vẫn có thể…”
Vù!
Một tia sáng đỏ lóe lên, đột nhiên phía sau Trác Uyên có một vuốt rồng to lớn thò ra, vồ một cái đã tóm được con kim hổ kia trong vuốt, khiến nó không nhúc nhích.
Trưởng lão đang lao xuống đó cũng chợt dừng lại, nhìn qua với vẻ mặt kinh hãi, mí mắt không ngừng giật điên cuồng: “Đó… đó là…”
“Thần hồn, thần hồn của ta!”
Khóe miệng của Trác Uyên kéo ra một nụ cười trêu tức, thản nhiên đáp: “Thần Chiếu cảnh đối đầu với Hóa Hư cảnh có bất lợi tự nhiên, đáng tiếc… tình thế bất lợi này lại không bao gồm cả ta ở trong!”
Vừa dứt lời, chỉ nghe thấy một tiếng rắc vang to, con kim hổ đó lập tức giống như cục đất, bị vuốt rồng đó bóp nát vụn trong một hơi, tan biến thành hư vô. Trưởng lão đó cũng nhìn Trác Uyên với vẻ ngạc nhiên, đôi mắt trống rỗng, lập tức không còn hơi thở, rơi xuống đất.
Ặc!
Tất cả mọi người đều không nhịn được mà hít ngược một ngụm khí lạnh, ánh mắt nhìn về phía Trác Uyên, đều kinh ngạc không giải thích được.
Người này… còn có cả thần hồn, hơn nữa sức mạnh thần hồn mạnh mẽ như vậy, lại có thể giết chết thần hồn của cao thủ khác trong nháy mắt, thần hồn bình thường hoàn toàn không phải đối thủ của hắn!
Rốt cuộc người này là thần thánh phương nào?
Mí mắt của tông chủ đó không nhịn được mà giật mạnh, nhìn chằm chằm vào Trác Uyên, miệng từ từ trở nên khô khốc, cắn răng nói: “Ngươi… rốt cuộc ngươi là ai?”
“Vốn là một khách qua đường, nhưng bây giờ sao…” Trác Uyên bất giác khẽ cười một tiếng, trong mắt lóe lên tia sáng, chỉ nghe thấy một tiếng rồng gào thét thật to, Đại Lực Xích Long Vương kêu một tiếng, phóng ra từ trong cơ thể hắn, chặn trước mặt mọi người, giương nanh múa vuốt, phát ra cơn gió mạnh dữ dội.
“Ha ha ha… bây giờ, chính là người tới phá địa bàn!”
“Thiên Long Thần Hồn? Ngươi… ngươi là… Trác Uyên của Ma Sách Tông?” Con ngươi của tông chú đó không nhịn được mà co rút, lập tức hoảng sợ tột cùng, những người khác nghe thấy, cũng không khỏi run rẩy cả người, vội vàng lùi về sau một bước, trong mắt tràn ngập nỗi sợ, còn có cả vẻ mơ hồ sâu sắc.
Bọn họ không hiểu, không phải tin tức truyền ra từ Ma Sách Tông đã nói, sau khi Trác Uyên phản bội tông môn đã bị Thiên Địa Chính Nghĩa Tông tới giúp dẹp loạn tiêu diệt rồi sao, sao vẫn còn sống?
Làm thế nào mà đệ nhất đệ tử Tây Châu như sao chổi giáng xuống ở Song Long Hội, như sao vây quanh trăng này, lại đột nhiên xuất hiện ở Ngự Thú Tông bọn họ?
Tất cả mọi người đều không hiểu, bao gồm cả bản thân tông chủ cũng chẳng hiểu nốt, nhưng bọn họ chỉ hiểu một điều đó là người tới không có ý tốt!
Đôi mắt của tông chủ đó không khỏi híp lại, hít sâu một hơi, từ từ bình tĩnh trở lại, lão ta nhìn chằm chằm vào Trác Uyên với vẻ lạnh lùng, nói: “Trác Uyên, thù diệt toàn bộ đệ tử của tông môn ta ở Song Long Hội, lão phu còn chưa tìm ngươi để tính đâu, không ngờ ngươi lại tự mình tìm tới cửa. Hừ hừ hừ… lúc trước Thiên Địa Chính Nghĩa Tông không lấy mạng của ngươi, không ngờ lần này do Ngự Thú tông ta đích thân giải quyết ngươi, đây cũng là ý trời, cho tông ta được chính tay báo thù, an ủi vong linh trên trời của các đệ tử bản tông ở Song Long Hội!”
“Đúng vậy, ngay cả thượng tam tông như Thiên Địa Chính Nghĩa này còn không thể giết được ta, chỉ một kẻ lót đáy hạ tam tông như ngươi, có tư cách gì muốn lấy mạng ta?” Trác Uyên trố mắt nhìn, không khỏi cười nhạo thành tiếng.
Đôi mày của tông chủ đó không nhịn được run rẩy dữ dội, nghiến răng nghiến lợi nói: “Trác Uyên, ngươi đừng vội ngông cuồng, ai biết tiểu tử ngươi đã chạy thoát dưới tay Thiên Địa Chính Nghĩa Tông thế nào? Nhưng ở nơi này, trên địa bàn của Ngự Thú Tông ta, có hơn hai trăm cao thủ Hóa Hư cảnh bao vây ngươi, ngươi đã lên trời không có đường, xuống đất không có cửa, chết chắc rồi!”
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!