Vù… vù… vù…
“Không ổn, có người đã phá đại trận hộ tông!” Con ngươi của tông chủ không nhịn được mà co rút, không khỏi kêu lên trong sự sợ hãi kinh hoàng: “Các vị trưởng lão Cung phụng đi cùng bản tông xem rốt cuộc là kẻ nào to gan như thế, dám cưỡng chế xông vào Ngự Thú Tông ta!”
Đám người không khỏi hơi chấn động, đều khom người cúi đầu: “Rõ!”
Kết quả là, tông chủ đó tung người lên bay về phía trước, trong nháy mắt đã xuyên thủng tầng mây, những người khác thì lại theo sát phía sau, cũng lập tức biến mất không còn thấy bóng dáng đâu.
Trong đại điện vừa rồi còn ầm ĩ, chỉ trong phút chốc đã rơi vào yên lặng...
“Đứng lại!”
Ở một phía khác, Trác Uyên đã tiến vào trong Ngự Thú Tông, lại kêu Hoa tinh linh trong tay chỉ đường, sau đó đi về phía mà nó chỉ một cách nghênh ngang. Những người còn lại thì lại theo sát phía sau, nhìn trái ngó phải, trong lòng sợ hãi tột cùng, nhưng khi nhìn thấy bộ dạng tham quan du lịch này của Trác Uyên, lại dở khóc dở cười.
Đại ca, chúng ta là lén lút xông vào lãnh địa của người ta, không có gì khác với đi ăn trộm cả, có thể bày ra chút hành vi chuyên nghiệp của tên trộm được không? Ngươi nghênh ngang như đi dạo trong vườn nhà mình như vậy, chỉ sợ người ta không biết ngươi là cưỡng chế xông vào hay sao?
Nếu không phải vì sợ một vài linh thú cấp bảy lại nhảy ra ở xung quanh, chúng ta không có cách nào đối phó được, thì chúng ta thật sự không muốn đi theo phía sau một đại gia như ngươi đâu, con mẹ nó quá chói mắt rồi, sớm muộn gì cũng sẽ bị phát hiện!
Quả nhiên, tốt không linh chứ xấu thì linh lắm, đám người Trác Uyên còn chưa đi được vài bước đã bất chợt đụng phải hai đệ tử của Ngự Thú Tông tới ngăn cản bọn họ ngay tại trận, lớn tiếng quát với vẻ nổi giận: “Đồ ngông cuồng to gan, vậy mà lại xông vào lãnh địa của Ngự Thú Tông ta, nói, rốt cuộc các ngươi là ai?”
Cơ thể của đám người Liên Nhi bất giác chấn động, vội vàng trốn phía sau Trác Uyên trong sự sợ hãi, không dám lên tiếng.
Ngược lại Trác Uyên cũng chẳng sao cả, nâng mắt liếc nhìn hai người, rồi thản nhiên đáp: “Không phải các ngươi đã biết rồi sao, còn hỏi ta làm gì?”
“Chúng ta biết khi nào?” Hai người sững sờ, chẳng hiểu ra sao.
Trác Uyên chỉ vào mũi mình, lạnh lùng đáp: “Không phải vừa rồi các ngươi gọi ta là đồ ngông cuồng to gan sao, đúng, lão tử chính là đồ ngông cuồng to gan đây!”
Phụt!
Liên Nhi không nhịn được mà khẽ cười một tiếng, lập tức che miệng lại, hai đệ tử đó thì lại tức đến lệch mũi, lớn tiếng kêu: “Ngươi dám trêu đùa chúng ta, muốn chết!”
Nói xong, đột nhiên một đệ tử trong số đó xông về phía Trác Uyên, khí thế cả người tăng vọt lên, thế nhưng đối mặt với nhân vật cấp đệ tử này, Trác Uyên lại chẳng thèm liếc mắt nhìn lấy một cái, lập tức giơ tay, bất chợt tung ra một quyền.
Bốp!
Đệ tử đó lập tức hóa thành một đám sương máu, tan biến trong không trung.
Con ngươi của đệ tử còn lại không nhịn được mà co rút, trong lòng hoảng hốt, nhìn chằm chằm vào hắn, lúc này mới phát hiện ra, vậy mà thực lực của hắn lại là Thần Chiếu cảnh tầng tám, còn hai người bọn họ mới là Thần Chiếu cảnh tầng bốn mà thôi, hoàn toàn không phải đối thủ của phe địch.
Nhưng, hắn ta cũng không vì thế là lui bước, mà giơ tay vung một cái, chỉ nghe thấy một tiếng chim hót chói tai vang lên, một con chim ưng dài hơn sáu thước, toàn thân rực cháy đã xuất hiện trước mặt mọi người.
“Linh thú cấp sáu, Chích Dương Phi Ưng?” Đôi mày của Liên Nhi không khỏi run rẩy, lập tức kêu lên.
Đệ tử đó không khỏi ngửa đầu lên trời bật cười thành tiếng, nói với vẻ đắc ý: “Không sai, chính là linh thú cấp sáu, ha ha ha... chắc chắn các người không ngờ đệ tử của Ngự Thú Tông chúng ta cũng không chỉ tu luyện mỗi thực lực bản thân thôi đâu, mà còn phối hợp với linh sủng của mình nữa, như vậy sức mạnh phát huy ra mới là thực lực chân chính của chúng ta. Bây giờ, cho dù ngươi có là tu giả Thần Chiếu tầng tám, đối mặt với linh thú cấp sáu cũng...”
Vút!
Thế nhưng, hắn ta còn chưa dứt lời, đã nghe thấy một tiếng chim kêu đau thương, con chim ưng đó đã trợn ngược mí mắt, lập tức hôn mê không rõ nguyên nhân, ngã phịch một tiếng xuống đất. Mà đối mặt với nó, chính là Lôi Viêm màu đen trong con mắt trái của Trác Uyên lóe lên rồi tắt!
Ặc!
Đệ tử đó không khỏi sững sờ, lập tức ngây người, nhìn chằm chằm vào linh sủng của mình với vẻ mờ mịt.
Đã... đã xảy ra chuyện gì thế này?
Thế nhưng, còn chưa đợi hắn ta nghĩ ra, đã nghe thấy một tiếng quyền phong vút tới, giống như người trước đó, hắn ta đã hoàn toàn biến thành một bãi máu me văng đầy mặt đất.
Trác Uyên không liếc mắt nhìn hắn ta thêm cái nào, mà chỉ nhìn Hoa tinh linh trong tay mình: “Ở hướng nào?”
Hoa tinh linh rụt cổ, dường như cũng rất sợ hãi, chỉ về hướng đông, Trác Uyên lập tức đi thẳng, tiếp tục bước một cách nghênh ngang.
Ba người Thác Bạt Lưu Phong đi theo sáu hắn, nhìn tất cả chuyện này với vẻ cạn lời. Bọn họ cho rằng hắn chỉ dám làm rộn ở bên ngoài, chứ tới trong tông môn ẩn thế này, có thế nào cũng phải thu ghém một chút, kết quả hắn vẫn giống như một quả bóng, đường hoàng như cũ.
Chỉ có Lục vương gia là nhìn đến vui vẻ trong lòng, không ngừng lộ ra vẻ tươi cười, bởi vì Trác Uyên càng đường hoàng, càng có thể chứng minh cho dù có giao đấu với Ngự Thú Tông thì hắn vẫn rất thành thạo!
“Không hổ là thần tượng của bản vương, lợi hại quá, khà khà khà...” Lục vương gia nhếch khóe miệng cười, đi theo trong niềm vui tươi hớn hở. Hai huynh muội Thác Bạt Lưu Phong thì lại đưa mắt nhìn nhau, cười bất đắc dĩ rồi cũng đi theo!
Nếu đã lên thuyền của giặc, thì phải đi một đường đến cùng...
Cứ như vậy, đám người Trác Uyên thật sự giống như đoàn tham quan du lịch, ưỡn ngực ngẩng đầu, nghênh ngang tiến vào nội địa Ngự Thú Tông. Trong lúc đó có không ít đệ tử Ngự Thú Tông xuất hiện muốn bắt bọn họ lại, nhưng đều bị Trác Uyên xử lý một cách thành thạo.
Cho dù người tới sau đó có nhiều bao nhiêu, có chống cự trước mặt hắn, thì cũng không thành vấn đề chút nào!
Dần dà, đám người Lục vương gia và Liên Nhi cũng thấy hơi an tâm ở nơi nguy hiểm này. Đặc biệt là một thiếu soái quanh năm chém giết trên chiến trường như Thác Bạt Lưu Phong, lại là lần đầu tiên phát hiện ra, cho dù ở tình cảnh nguy hiểm như vậy, lại cũng có thời khắc yên lòng như thế.
Mà rất dễ nhận thấy, thời khắc bình yên êm ả như vậy đều là do Trác Uyên mang lại, chỉ cần hắn chắn ở trước mặt, bọn họ không có chuyện gì cần phải quan tâm nữa.
Trong lúc nhất thời, vậy mà hắn ta còn có hơi thấu hiểu sự trông cậy của Lạc gia vào hắn năm đó.
Liệu có phải trong trận đại chiến Thiên Vũ vào tám năm trước đó, Lạc gia cũng mang tâm trạng như đi nghỉ dưỡng để đón chờ đợt tiến quân của quân Thác Bạt bọn họ hay không, nếu thế thì quá mất mặt rồi.
Nhưng, thật sự có loại khả năng này!
Trong lòng Thác Bạt Lưu Phong không khỏi cười khổ một tiếng, liếc mắt nhìn bóng lưng kiên quyết ở trước mặt mình đó, rồi lại thở dài bất đắc dĩ. Tiểu tử này làm đối thủ thì quá đáng sợ, còn làm đồng minh cũng thật đáng tin, vẫn là làm đồng minh của hắn thì tốt hơn!
Ầm ầm ầm!
Những tiếng vang lớn rung chuyển trời đất không dứt bên tai, đệ tử Ngự Thú Tông bổ về phía đám người Trác Uyên như sóng biển cuồn cuộn, nhưng chỉ trong nháy mắt, lại như thủy triều rút đi, bị những nắm đấm của hắn đánh bay trở về, tan đàn xẻ nghé.
Chẳng qua chỉ trong giây lát, đã có mấy nghìn đệ tử bị thương, xác chất thành núi, máu chảy thành sông.
Thấy tỉnh cảnh này, con ngươi của những đệ tử vừa vây tới đều co rụt lại, ai nấy cũng sợ sệt, không dám tiến lên nữa, mà chỉ nhìn chằm chằm vào bọn họ như vậy. Đám người Trác Uyên tiến một bước, thì bọn họ lại lùi một bước, giống như nhìn thấy quái thú, trông thấy Trác Uyên mà lòng sợ hãi, nhắm mắt làm theo!
Soạt soạt soạt!
Thế nhưng ngay đúng lúc này, những tiếng xé gió vang lên, cuối cùng tông chủ, trưởng lão, và Cung phụng của Ngự Thú Tông cũng xuất hiện rồi, nhìn thấy đệ tử trong tông mình nhát gan như vậy, đám người đều không khỏi giận dữ: “Các ngươi đang làm gì, còn không mau xông lên, bắt kẻ trộm lại?”
“Tông chủ, tiểu tử này là quái vật, chúng ta không phải đối thủ của hắn, đã chết mấy nghìn huynh đệ rồi mà vẫn chưa động được vào một cọng lông của hắn. Còn cứ tiếp tục như vậy, cho dù chúng ta có chết sạch cũng chỉ tổ uổng phí thôi!” Một đệ tử không khỏi méo xệch miệng, vội vàng khom người cúi đầu, nói rõ nỗi khổ của đám người bên mình.
Những đệ tử khác nghe thế, cũng vội vàng gật đầu không ngừng!
Đôi mày của Ngự Thú tông chủ không nhịn được mà run lên, liếc mắt nhìn những thi hài dưới chân này, rồi lại nhìn đám người Trác Uyên ở nơi đó, kinh hãi hỏi: “Thần Chiếu tầng tám, Thần Chiếu tầng năm, Thần Chiếu tầng hai, còn có một Thiên Huyền tầng sáu nữa? Ngươi nói những chuyện này đều là do bốn người bọn họ làm?”
“Không không không, khởi bẩm tông chủ, là một người, chính là tiểu tử đó, những người khác đều trốn sau lưng hắn, hoàn toàn không cần ra tay!” Đệ tử đó vội vàng lắc đầu, chỉ vào Trác Uyên, sợ hãi đáp.
Tông chủ đó nhíu chặt mày lại, trong lòng càng kinh ngạc hơn: “Chỉ một người... giết nhiều đệ tử Ngự Thú Tông ta như vậy, sao có khả năng? Linh thú của các ngươi đâu, lẽ nào người thú hợp nhất mà vẫn không thể bắt được hắn sao?”
Thế nhưng lão ta không nói còn tốt, vừa nói ra lời này, vẻ mặt của những đệ tử đó lại càng nhanh chóng suy sụp hơn, như sắp khóc đến nơi.
“Tông chủ, không biết đã xảy ra chuyện gì mà hôm nay linh thú của chúng ta sống chết không chịu ra ngoài, thà rằng chết ở trong giới chỉ, cũng không muốn ra ngoài đối đầu với tiểu tử đó, hình như là sợ gì đó...”
“Có loại chuyện này sao?”
Tông chủ đó nghe được lời này, lại càng ngạc nhiên hơn, sau đó liếc mắt nhìn Trác Uyên với vẻ khó tin, rồi lại nhìn các trưởng lão và Cung phụng khác, hỏi: “Các ngươi thả linh sủng của mình ra, xem có vấn đề gì không?”
“Ha ha ha... tông chủ yên tâm, linh sủng đã theo lão phu mấy chục năm rồi, rất đáng tin, hoàn toàn khác với những con vừa mới thuần hóa của những đệ tử đó, nhất định không thành vấn đề!”
“Đúng vậy, chắc chắn những đệ tử đó huấn luyện không đến nơi đến chốn, cho nên lúc lâm chiến mới rớt mắt xích, kết quả vẫn phải để những lão già như chúng ta làm gương cho bọn họ!”
“Không sai, thuật thuần hóa linh thú là tuyệt kỹ của Ngự Thú Tông chúng ta, kết quả người sau lại không cố gắng, làm ra một vài chuyện đã dốt còn ưa nói, quả thực là mất sạch mặt mũi của Ngự Thú Tông chúng ta, xem ra sau này phải từ từ chỉnh đốn lại đám tiểu quỷ này mới được, ha ha ha...”
Linh thú của mình còn chưa thả ra, mà đám lão già đó đã bắt đầu cậy già lên mặt khoe khoang. Chúng đệ tử nhìn mà cạn lời, chỉ vì sợ thân phận của bọn họ nên mới không dám chống đối.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!