Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Đại Quản Gia Là Ma Hoàng - Trác Uyên (Trác Phàm)

“Các ngươi đi theo làm gì? Từ trận thức ẩn náu và Thánh Linh Thạch vừa rồi, nơi này đã không còn thuộc quyền quản lý của thế tục nữa rồi, rất có thể sẽ gặp được cao thủ thực sự. Đến lúc đó, cái mạng nhỏ của các ngươi cũng khó mà giữ được!”  

             Nhìn thấy vẻ mặt vặn vẹo của ba người phía dưới đang xoa xoa cái mông, Trác Uyên lạnh lùng lên tiếng.  

             Lục vương gia nhếch miệng cười, từ chối cho ý kiến: “Hì hì hì… Trác tiên sinh, ta đã nói sẽ dẫn ngươi đi tìm đồ, không thể bỏ dở nửa chừng được chứ?”  

             “Đường về sau này, không cần ngươi đi theo nữa, ta sẽ tự mình tìm được!” Trác Uyên thản nhiên nói.  

             Mày Liên Nhi nhăn lại, chăm chú nhìn chằm chằm Trác Uyên, bình tĩnh nói: “Chúng ta đã đắc tội với thái tử, vừa mới nghe bệ hạ nói dường như nơi này cất giấu thứ đồ gì đó có hại đối với Khuyển Nhung chúng ta, ta phải lấy công chuộc tội, thỉnh cầu bệ hạ tha thứ!”  

             “Thứ này đã bị phong ấn, nói lên rằng không phải chỉ một tân binh như ngươi có thể xử lý được, coi chừng phải trả giá bằng cả cái mạng nhỏ của mình đấy!” Ánh mắt Trác Uyên nhàn nhạt nhìn nàng ta, quay đầu nhìn về phía người thứ ba, Thác Bạt Lưu Phong, hỏi: “Ngươi lại đến làm gì?”  

             Thác Bạt Lưu Phong sờ sờ phần lưng bị rơi đến thất điên bát đảo của mình, thở hổn hển từng hơi, chỉ vào Liên Nhi nói: “Ta đến tìm nàng ta!”  

             “Ừm, giữa ba người thì lý do của ngươi là đáng tin nhất, tranh thủ thời gian dẫn bọn hắn trở về đi!” Trác Uyên hơi gật đầu, trực tiếp đi thẳng về phía trước.  

             Hai người Lục vương gia và Liên Nhi thấy vậy, không khỏi vội vàng nói: “Chúng ta không quay về, chúng ta sẽ đi theo ngươi!”  

             Thác Bạt Lưu Phong thì một mực nhíu mày, nhìn lên hố sâu không thể chạm tới, xa xa còn không nhìn thấy cửa hang, không khỏi kinh hãi lên tiếng: “Cái hang này sâu bao nhiêu vậy, hơn nữa hình như trong này không thể phi hành, vừa mới nãy đã khiến ta ngã thảm!”  

             “Đúng vậy đó, ơ, Trác tiên sinh, sao ngươi không bị ngã?” Lục vương gia gật đầu, lại dùng một bộ mặt kinh nghi hỏi Trác Uyên.  

             Thân thể Trác Uyên hơi chậm lại, nhìn hoàn cảnh bốn phía của nơi này, khẽ lên tiếng: “Nơi này bố trí trận thức thúc không, không thể phi hành!”  

             “Vậy còn ngươi?”  

             “Trận thức thúc không là trận thức cấp sáu, không dưới Hóa Hư tầng bảy, thân thể ta có Thần Hồn, không bị trận thức này trói buộc!” Trác Uyên lại nhấc chân bước về phía trước, thản nhiên nói: “Các ngươi không thể quay về, ta cũng không có nhiều thời gian để giúp các ngươi giải trừ trận thức này, mau đi theo!”  

             “Được!”  

             Hai người Liên Nhi cảm thấy vui vẻ, vội vàng đuổi theo, Thác Bạt Lưu Phong thì lại bất đắc dĩ, cũng chỉ đành đi theo, chỉ là mày vẫn nhăn nhúm lại: “Trác Uyên, ngươi cảm thấy ai có thể đào được một cái bí động như vậy, nối thẳng đến hậu cung chứ?”  

             Trác Uyên vẫn yên tĩnh đi tới phía trước, nhàn nhạt nói: “Chúng ta vẫn tiếp tục đi thẳng về phía trước, tìm được đường ra rồi, chắc là sẽ biết. Hơn nữa, chắc chắn người này không phải là cường giả Hóa Hư!”  

             “Dựa vào cái gì mà ngươi biết được?” Thác Bạt Lưu Phong sửng sốt nói.  

             Trác Uyên nhìn trái nhìn phải, thản nhiên lên tiếng: “Không có ai bố trí trận thức để gây trở ngại cho hành động của chính mình. Người trong động này bố trí trận thức cấp sáu, rất rõ ràng cũng là ranh giới trận đấu của các cường giả Hóa Hư. Mà cường giả trên thế gian này đều là từ Hóa Hư trở xuống, có thể phán rằng, hắn ta không muốn để các cao thủ trên thế gian này vào động, chỉ có cường giả Hóa Hư mới có thể đi qua. Hoặc có thể nói, chỉ có người một nhà mới có thể đi qua!”  

             “Người một nhà?”  

             “Đúng vậy!”  

             Trác Uyên hơi gật đầu, trong mắt bỗng lóe lên một tia sáng, nhàn nhạt nói: “Ở biên giới Khuyển Nhung, chỉ có duy nhất một thế lực ở bên ngoài thế gian, cũng là một trong chín tông…”  

             “Ngự Thú Tông!” Ba người cùng hét lớn, Trác Uyên nhàn nhạt gật đầu: “Không sai, chắc hẳn cái thông đạo này xuyên đến Ngự Thú Tông. Đến khi đó cao thủ nhiều như mây, ta thì không sao, một cái lót đáy của hạ tam tông mà thôi, không có gì quan trọng. Chẳng qua là ba người các ngươi…”  

             “Hì hì hì… Chúng ta cũng không có việc gì, có Trác tiên sinh ở đây, sao chúng ta có thể xảy ra chuyện được?” Lúc này, Lục vương gia không khỏi mặt dày mày dạn dính sát, hì hì cười.  

             Trác Uyên nhìn hắn ta một cái, bất giác cười khẽ: “Đừng quá lạc quan, ta tự bảo vệ mình thì không thành vấn đề, nhưng mang mấy cái gánh nặng thì có vấn đề đấy!”  

             Ờm!  

             Lục vương gia bất giác trì trệ, gãi đầu một cái, Liên Nhi thì hừ nhẹ một tiếng, thản nhiên nói: “Ngự Thú Tông là tông môn hộ quốc của Khuyển Nhung, chúng ta không làm chuyện đắc tội với Ngự Thú Tông, sao bọn họ có thể tùy tiện làm chúng ta bị thương? Dù nói thế nào, bọn họ cũng coi như là tông môn chính đạo, đến nói đạo lý!”  

             “Đúng vậy, nếu chúng ta gặp người của Ngự Thú Tông, thì nói không cố ý phát hiện ra lối đi bí mật này, sẽ chứng tỏ được thân phận của chúng ta. Đường đường là người nhà Nguyên soái, có lẽ bọn họ cũng nể mặt đi.” Thác Bạt Lưu Phong nghe vậy, cũng khẽ gật đầu.   

             Nhưng mà Lục vương gia lại bĩu môi khinh thường, Trác Uyên cũng không nhịn được mà thốt ra lời chế nhạo: “Ngây thơ, ngươi cho là bí đạo này xây dựng bí mật như thế để làm gì? Mặc kệ là chính đạo hay ma đạo, phàm ẩn vu nhân, đều là chuyện không thể cho ai biết. Một khi phá vỡ, việc giết người diệt khẩu là bình thường!”   

             Thân hình của huynh muội Thác Bạt không nhịn được mà run lên, liếc nhìn nhau, đều có chút sợ hãi.  

             Trác Uyên diễn xong thì lại bật cười.  

             Chỉ có Lục vương gia, hít thở sâu, nhìn chằm chằm về phía Trác Uyên, nghiêm túc nói: “Đến lúc đó, còn phải dựa vào Trác tiên sinh bảo vệ một mạng của chúng ta!”   

             “Ta nói, ta chỉ có thể tự bảo vệ mình!”  

             “Thế thì chưa hẳn!” Lông mày Lục vương gia nhíu lại, không khỏi cười nói: “Trong mắt của ta, ngài có chịu ra tay bảo vệ người hay không, chỉ xem trong lòng ngài có nguyện ý hay không mà thôi. Ta thế mà lại nghe nói, ngài và ba nữ của Huyền Thiên Tông đang trên đường tới Song Long Viên, đã bị Thiên Địa Chính Nghĩa Tông phục kích. Cuối cùng là ngài đồng quy vu tận với bọn họ, mới thuận lợi yểm hộ được ba nữ đi, thật sự là anh hùng. Hì hì hì… Trác tiên sinh, ta là người hâm mộ của ngài, đối với thông tin của ngài ta rất tích cực sưu tầm.”  

             Nghe được lời ấy, huynh muội Thác Bạt không khỏi sửng sốt, nhìn chằm chằm vào Trác Uyên, cảm thấy rất đỗi kinh ngạc.  

             Bọn họ tuyệt đối không nghĩ tới, người như Trác Uyên, thế mà cũng có lúc quên mình vì người khác.  

             Thân hình Trác Uyên hơi bị trì trệ, dường như lại nghĩ tới sau lúc ly biệt ngày ấy, trong mắt không khỏi lướt qua một tia thương cảm, phát ra tiếng thở dài: “Đó là giả thôi, nếu ta đồng quy vu tận với bọn họ, người đứng trước mặt các ngươi lúc này là ai chứ?”      

             “Tóm lại, chuyện Trác tiên sinh muốn làm, không ai có thể ngăn được; người mà Trác tiên sinh muốn cứu, không ai có thể giết được!” Lục vương gia như không nghe thấy lời nói của Trác Uyên, vẫn vô cùng đắc ý như trước, vẻ mặt sùng bái nói.  

             Trác Uyên khẽ cười một tiếng, không thèm nhắc lại, nhưng trong lòng lại than vãn một trận.  

             Hắn cũng không phải là thần, nếu hắn thực sự trâu bò như thế, cũng sẽ không e ngại Thiên Đế kia đến vậy, cũng sẽ không… Không có cách ở cùng một chỗ với Khuynh Thành…  

             Nghĩ đến đây, trên khuôn mặt bình tĩnh của Trác Uyên lại xuất hiện vẻ cô đơn, càng thêm trầm mặc…  

             A… A… A…  

             Bỗng nhiên, một tiếng thét chói tai truyền khắp cả sơn động, đám người Trác Uyên cả kinh nhìn nhau, nhanh chóng đi về phía trước, âm thanh được truyền đến từ phía trước.       

             Rất nhanh, bốn người đã đi đến cuối sơn động, mà ở nơi đó, có một phiến cửa đá sắp xếp ở bên. Bên trong một khe hở bên cạnh cửa đá, lại lộ ra ánh nến mờ nhạt, từng tiếng kêu bén nhọn kia, bắt đầu truyền đến từ bên trong, đồng thời còn có tiếng thở dốc nặng nề như trâu già của nam nhân.   

             Mọi người liếc nhìn nhau, chậm rãi đi vào một bên cửa đá, nhìn qua khe hở, lại nhìn thấy một nam một nữ quấn quýt lấy nhau ở bên trong, nguyên lực cuồn cuộn không ngừng chảy trước người, lại chính là phương pháp song tu.  

             Liên Nhi vẫn là thiếu nữ chưa trải sự đời, nhìn thấy tình cảnh hương diễm thế này, hai má không khỏi nhanh chóng đỏ lên, không nhịn được mà lui về phía sau vài bước, lại đúng lúc đá trúng một khối đá vụn, phát ra tiếng động răng rắc.  

             “Ai?”  

             Nam nhân kia không khỏi gầm lên một tiếng, quay đầu nhìn về phía cửa đá, trong mắt lộ ra tia giận dữ.  

             Liên Nhi cả kinh, nhìn Trác Uyên bằng một ánh vô cùng có lỗi, cảm thấy đó là sai lầm của chính mình, mới bị đối phương phát hiện. Nhưng Trác Uyên không chút lơ đễnh, nhấc chân đạp một cái, đá văng cửa đá, dửng dưng đi vào, sâu xa nói: “Huynh đệ, xong việc rồi chứ? Xong rồi thì để ta hỏi ngươi mấy chuyện!”  

             “Thật to gan, các ngươi là ai, dám xông vào phòng luyện công của lão phu?” Nam tử kia bất giác trừng mắt, phát ra tiếng hét lớn.   

             Nữ tử vừa cùng tên kia mây mưa, thì lại lười biếng nằm trên giường, khinh thường liếc nhìn mọi người.  

             Trác Uyên cười lạnh, từ chối cho ý kiến: “Ngươi là người của Ngự Thú Tông sao, nơi này có cái bảo địa gì mà linh khí vô cùng nồng đậm, cực kỳ thích hợp với tu luyện vậy?”  

             “Đến tột cùng thì lũ tiểu quỷ các ngươi đến từ đâu, thế mà lại đánh vào bảo địa tu luyện của Ngự Thú Tông ta.” Lông mày của người kia giật một cái, liếc nhìn bốn người Trác Uyên từ trên xuống dưới một lần để đánh giá, lại nhanh phát mỉa mai: “Có điều, lũ ngốc các ngươi vẫn là điên rồi, bằng mấy người các ngươi lại muốn đơn độc xông vào Ngự Thú Tông ta sao? Đây không phải tự tìm đường chết à, ha ha ha…”  

             Người nọ cười đến điên cuồng, Trác Uyên cũng bất giác cười khẽ một tiếng, đành nói: “Đúng vậy, chúng ta đang muốn chết đây. Đã như vậy thì trước khi chết, có thể nói cho chúng ta biết bảo địa tu luyện kia ở chỗ nào hay không?”  

             “Hừ, người chết thì không có tư cách biết!” Người kia cười mỉa, lúc này tròng mắt ngưng tụ, hét lớn một tiếng, trên thân bỗng dưng mọc ra một con báo hung ác, đánh thẳng về phía bốn người Trác Uyên: “Dám xông vào Ngự Thú Tông ta à, đi chết đi!”  

             Binh!  

             Trong mắt Trác Uyên không khỏi hiện lên một tia bén nhọn lạnh lẽo, trên người cũng đột ngột xuất hiện một cái long trảo đỏ thẫm, bỗng vồ tới hướng con báo. Chỉ trong nháy mắt, thế mà nghe thấy một tiếng vang thật lớn, con báo kia nhanh chóng bị một trảo này đập thành phấn vụn, tiêu tán không còn thấy bóng dáng tăm hơi đâu!  

             Thân hình người nọ không nhịn được mà run lên, vẻ mặt hoảng sợ nhìn về phía Trác Uyên, lộ ra vẻ khó tin: “Ngươi… Ngươi rốt cuộc là thần thánh phương nào?”  

Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!