“Bệ hạ, ta nghĩ chắc là hắn sẽ không tự mình làm loại chuyện này đâu!”
Thác Bạt Thiết Sơn bất giác bật cười một cái, lắc đầu bất lực, sau đó lại chuyển hướng qua phía Trác Uyên, quát to: “Trác Uyên, hôm nay ngươi dám mạnh mẽ xông đến Hoàng thành Khuyển Nhung ta, lão phu thân là đại tướng thủ thành, hôm nay sẽ khiến ngươi…”
“Phụ thân!”
Nhưng mà, còn không đợi lão ta nói hết lời, một tiếng hét lớn đã nhanh chóng cắt đứt lời của lão ta. Thác Bạt Thiết Sơn không khỏi sửng sốt, quay đầu lại xem, lại thấy con trai và con gái của mình vẻ mặt khổ cực mà nhìn chằm chằm vào lão ta mà lắc đầu.
Phụ thân, người ngàn vạn lần không thể hồ đồ, bây giờ tiểu tử này so với trước kia thực sự đã không còn dễ chọc nữa rồi, đừng xúc động!
Trong lòng Thác Bạt Thiết Sơn không khỏi có chút mê man, chẳng hiểu đầu đuôi ra sao cả. Đây là làm sao vậy, một lần bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng chăng? Trước kia là ta đã thua, nhưng không phải là thua ở trên sự chỉ huy đại quân mà.
Bây giờ hắn chỉ có một mình, ta nhiều người như vậy, cao thủ nhiều như mây, chẳng lẽ còn không bắt được một nguyên soái không binh như hắn sao?
Phụ thân, người đừng có khinh địch, chỉ một nguyên soái không binh như hắn, cũng đủ để khiến chúng ta nhận một bài học rồi đó!
Khóe miệng của hai huynh muội Thác Bạt xẹp xuống, hiểu được ý tưởng trong lòng cha họ, liên tục lắc đầu. Thác Bạt Thiết Sơn cũng khó hiểu, không rõ bọn họ có ý gì!
Nhưng vào lúc này, đột nhiên một tiếng hét lớn vang lên từ không trung, ngay sau đó bốn thân ảnh bất ngờ hạ xuống, liên tục cười to: “Ha ha ha… Người mạnh mẽ xông tới phủ thái tử thế mà lại ở đây sao?”
“Khởi bẩm Hổ trưởng lão, đúng là người này!” Người đến là đại cung phụng của phủ thái tử, sau lưng cõng thái tử đang bị thương nặng, khom người với cái người trẻ tuổi, nam nhân cao to lực lưỡng ôm quyền nói.
Thái tử cắn chặt răng, khó khăn từ lưng của đại cung phụng kia bò lên trên, nhìn về phía Trác Uyên, lại nghiến răng nghiến lợi, mơ hồ mà chửi bới: “Hổ trưởng lão, chính là hắn… Giết hắn…”
“Yên tâm đi, lão phu đã ra mặt, chắc chắn sẽ khiến ngươi hài lòng!” Khóe miệng tên nam tử kia xẹt qua ý vui, đảo mắt nhìn qua Trác Uyên, vừa nhìn thấy người phía dưới, liền ngẩn ra, ngay sau đó quát to: “Thằng nhãi con, thì ra là ngươi!”
Trác Uyên không nói gì, sắc mặt vẫn lạnh lùng như trước!
Lúc này, người trẻ tuổi bên cạnh Hổ trưởng lão cũng đột ngột xoay người lao ra, mặt đầy dữ tợn nói: “Thằng nhóc thối, chắc là ngươi không biết bọn ta, nhưng bọn ta lại biết ngươi. Lúc trước sau khi bọn ta đoạt xác, đã lập trọng thệ, bất kể ngươi đi đến chân trời góc biển nào, rồi có một ngày, bọn ta sẽ nghiền xương ngươi thành tro, cho ngươi chết không có chỗ chôn. Nào ngờ hôm nay, thiên đường có lối ngươi không đi, địa ngục không cửa ngươi lại xông vào, thật sự đụng phải bọn ta. Ha ha ha… Trời cũng giúp ta rồi!”
Người kia không ngừng cười như điên, khí thế cường đại bao phủ tất cả mọi người, khiến mọi người không thở được, cho dù là cao thủ Thần Chiếu đỉnh phong cũng vậy, tất cả không khỏi cảm thấy hoảng sợ.
Đây là thực lực của cao thủ Hóa Hư sao, thật sự quá cường đại!
“Lang trưởng lão, các ngươi và tên nhóc kia cũng có thù?” Trong lòng tên đại cung phụng kia không khỏi cảm thấy vui vẻ, lập tức nịnh nọt nói: “Cái này dĩ nhiên là tốt, thù mới oán cũ cùng báo!”
Lang trưởng lão nhếch miệng cười, hai mắt đỏ bừng, tức giận đến nghiến răng nghiến lợi: “Hừ hừ hừ… Đâu chỉ là thù? Thiên Vũ năm đó, mối hận hủy diệt…”
Hô!
Nhưng mà, không đợi lão ta nói tiếp, đã nghe thấy một tiếng rít rất to, không biết từ nơi nào có một cái long trảo đỏ đậm rất lớn hiện ra, đã dùng một nắm dữ tợn mà cầm bốn người trong tay, giơ cao lên.
Bốn người muốn dãy dụa, cũng đồng thời phát hiện, hoàn toàn không thể động đậy được một chút nào, ngay cả thần hồn trong cơ thể cũng bị cái long trảo này nắm lấy không buông.
Mà Hổ trưởng lão kia theo cái long trảo nhìn lại, đồng tử lập tức co rụt lại, không thể tưởng tượng nổi nói: “Điều này… Điều này sao có thể? Thần hồn? Ngươi là một tu giả Thần Chiếu, sao có thể ngưng tụ thần hồn xuất ra, còn có uy lực như vậy?”
Long trảo đỏ đậm kia vươn ra từ sau lưng Trác Uyên, giống như cánh tay thứ ba, sử dụng thành thạo, tàn nhẫn mà giữ bốn người trong lòng bàn tay.
Trác Uyên lạnh lùng liếc bọn họ một cái, trong mắt hiện lên một tia bực bội, phát ra tiếng lẩm nhẩm: “Nếu còn sống, vậy thì kẹp chặt cái đuôi, sống sót thật tốt. Kết quả là một người hai người đều giống như con rệp, cùng lão tử nói chuyện cũ năm xưa, mẹ nó!”
Uỳnh!
Vừa dứt lời, long trảo kia ngày càng nắm chặt, bốn người hóa thành một mảng mưa máu ngay tại chỗ, vung vãi ra bốn phía, bắn tung tóe lên mặt tất cả mọi người ở đây.
Thậm chí, bốn người kia cũng không có cơ hội để kêu gào lên một tiếng cuối cùng, đã hồn bay phách lạc, bao gồm cả hai người Hóa Hư Cảnh kia, cũng đang bị long trảo bóp nát thần hồn, chết đến mức không thể chết thêm.
Mọi người nhìn thấy hết những cảnh này, người nào cũng ngây dại ra. Ai có thể nghĩ tới, hai cao thủ Hóa Hư, một Thần Chiếu đỉnh phong, có thể dễ dàng bị người ta bóp chết như một con rệp ngay tại chỗ vậy chứ?
Lúc này, đám người Thác Bạt Thiết Sơn nhìn về phía Trác Uyên, lại nhìn sang huynh muội Thác Bạt Lưu Phong đã hoàn toàn hiểu được, vì sao vừa rồi hai người phải cố gắng ngăn cản bọn họ.
Bây giờ Trác Uyên đã mạnh đến mức không còn là người, ngay cả một cao thủ Hóa Hư bình thường bọn họ còn không dám động đến, làm sao có thể dễ dàng giết chết hai tên cường giả Hóa Hư như Trác Uyên chứ?
Bát Lang Vệ cũng không nhịn được mà lui về phía sau, thân thể run rẩy không ngừng. Bây giờ họ nhìn về phía Trác Uyên, đương nhiên không phải là khoảng cách mạnh yếu nữa, mà là khoảng cách về cảnh giới!
Trước kia bọn họ đánh đơn cũng đã không phải là đối thủ của Trác Uyên, nhưng có thể dựa vào chiến thuật biển người để chiếm được một tia ưu thế, nhưng bây giờ lại hoàn toàn không thể.
Bởi vì Trác Uyên so với bọn họ mà nói, đã đạt tới một cảnh giới hoàn toàn mới, bọn họ nhìn lên cũng không thể thấy được điểm cuối…
Tĩnh, giống như cái chết yên tĩnh.
Tất cả mọi người ở đây đều mang vẻ mặt sợ hãi nhìn về phía Trác Uyên, trong lòng bất an lo sợ. Hóa Hư Cảnh, ở trong thế tục thì tương đương với sự tồn tại của thần, không phải là cái mà bọn họ có thể đụng vào.
Nhưng Trác Uyên bây giờ, rất hiển nhiên, là Thí Thần Giả, bọn họ càng không thể đụng vào!
Trác Uyên chậm rãi thu lại long trảo vào trong cơ thể, giống như vừa làm một việc không quan trọng nào đó, trên mặt bình tĩnh như hồ nước, ngược lại nhìn chằm chằm về phía tòa núi nhỏ kia, lẩm bẩm nói: “Lục vương gia, vật nhỏ này chỉ về phương hướng là núi nhỏ kia, nơi này có gì đó cổ quái sao?”
“Không thể nào, đây là chỉ một chỗ bày cảnh vật trong cung, khi ta còn bé cũng thường xuyên đi đến nơi này leo núi, không có gì cổ quái mà!” Lục vương gia có vẻ cũng rất kỳ lạ, nhìn trái nhìn phải, không nhìn ra được nguyên do.
Trác Uyên chậm rãi bước lên phía trước hai bước, mỗi nơi nhìn một chút, không nhịn được mà cười khẽ ra tiếng: “Thì ra là có một cái trận pháp ẩn náu, còn sử dụng Thánh Linh thạch, chẳng trách rất khó phát hiện. Nhưng mà, cuối cùng là muốn che giấu cái gì đây?”
“Phá không!”
Khóe miệng Trác Uyên xẹt qua một tia tươi cười tà dị, đồng tử bên phải bỗng hiện ra hai vòng sáng màu vàng. Ngay sau đó, lại nghe thấy một tiếng dao động vang lên trong không gian, một đạo chấn động vô hình đột nhiên vọt về phía trước.
Uỳnh… Rắc rắc rắc…
Dường như có thứ gì đó vỡ vụn ở trước mắt đám người Trác Uyên, đại khí đột nhiên nứt ra, ngay sau đó trượt xuống như một chiếc gương. Đạo vô hình đó khiến vách tường trước mắt lay động, tiếp đó lập tức vỡ ra, biến mất không thấy gì nữa.
Ở trong mắt mọi người là một cái hang động sâu hun hút dưới chân núi nhỏ, tối đen không thấy đáy.
Thấy Hoa Tinh Linh kia vội vàng chỉ về phía trước, tỏ ý chỗ kia chính là nơi nó muốn đi!
Trên mặt Trác Uyên xẹt qua một tia vui vẻ, nâng bước về phía trước, thế nhưng một tiếng hét lớn bỗng dưng phát ra, kêu to: “Chờ một chút, tiên sinh!”
Thân mình Trác Uyên hơi ngừng lại, quay đầu nhìn, lại thấy người đang gọi mình, không ai khác, chính là hoàng đế Khuyển Nhung không phải nghi ngờ. Chẳng qua hiện tại, hoàng đế Khuyển Nhung kia cũng đã thu lại sắc mặt kinh hoảng lúc trước, mà thay vào đó là vẻ mặt nghiêm túc, thậm chí còn có chút vĩ đại, ngưng trọng nói: “Tiên sinh, dù cho ngươi là ai, sau khi đi xuống, rất có thể sẽ không trở về. Kết giới này là tấm màn che của Khuyển Nhung chúng ta, cũng là bùa đòi mạng, ngươi vốn không nên mở ra.”
“Thứ ta muốn lấy, không ai có thể ngăn được, đa tạ đã nhắc nhở.” Trác Uyên khẽ cười một tiếng, không chút phật lòng, nhấc chân tiến lên từng bước, rồi nhảy xuống.
Ngay sau đó, Lục vương gia cũng muốn đi xuống theo, âm thanh của hoàng đế lại vang lên: “Tiểu Lục tử!”
“Phụ hoàng, thật ra ta đã sớm biết về nơi này!”
Lục vương gia bật cười lớn, đột nhiên trong mắt hiện lên một tia sáng, sâu xa nói: “Đây là nơi sỉ nhục Khuyển Nhung chúng ta, cũng là sỉ nhục hoàng tộc chúng ta. Nhưng có một ngày tấm màn này cũng sẽ bị vạch trần thôi, chỉ là không ai muốn kéo lên, không ai dám kéo, nhưng mà ta tin tưởng, Trác tiên sinh chính là người có thể vạch trần tất cả cái này, ở Song Long Hội ta đã thấy qua được tư thế oai hùng của hắn, hắn khác với những tên ngụy quân tử kia!”
Tiếng nói vừa dứt, Lục vương gia cũng thả mình nhảy xuống!
Hoàng đế quýnh lên, muốn ngăn cản nhưng đã muộn, chỉ có thể đành tiếc nuối, nhắm hai mắt lại.
Thác Bạt Thiết Sơn ở một bên nhìn thấy, một hồi khó hiểu, nghi ngờ nói: “Bệ hạ, nơi này rốt cuộc là chỗ ra sao? Vì sao…”
“Lão Nguyên soái Thác Bạt, nếu như bọn họ không trở về được giống như lời nói, thì hãy tranh thủ thời gian mang người chạy đi, nếu không, bọn họ chắc chắn sẽ diệt khẩu…” Hoàng đế đành phải thở dài một tiếng, không có trả lời vấn đề của lão ta, chỉ là không nhịn được mà lắc đầu.
Điều này càng khiến cho Thác Bạt Thiết Sơn thêm nghi hoặc, bọn họ… Bọn họ là ai?
Bạch!
Nhưng mà, ngay lúc này, một thân ảnh hiện lên, Thác Bạt Lên Nhi lập tức cũng nhảy xuống. Thác Bạt Lưu Phong thấy vậy, không khỏi vội vàng đuổi theo, cũng nhanh chóng nhảy xuống: “Liên Nhi!”
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!