Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Đại Quản Gia Là Ma Hoàng - Trác Uyên (Trác Phàm)

Rầm rầm rầm!  

             Từng đoàn Cấm Vệ Quân hô gào như sóng thần cuồn cuộn lao về phía cửa cung, lại ở trong một tiếng đổ sụp lớn rung chuyển trời đất, mà xác bị vỡ thành nhiều mảnh.  

             Cơn mưa máu rả rích không ngừng, trong nháy mắt, mấy vạn nhân mã tan thành mây khói!  

             Trác Uyên chậm rãi bỏ nắm đấm đỏ tươi xuống, quay đầu nhìn con Tinh linh hoa bị nắm chặt trong bàn tay trái, trên mặt không chút biểu cảm, như thể ban nãy hắn chỉ bóp chết mấy con rệp, lãnh đạm nói: "Tiếp đó nên đến đâu, đừng giở trò, vật nhỏ!"  

             Sợ đến mức im như thóc, Tinh linh hoa đó run rẩy lắc đầu, tiếp đó dùng một ngón tay chỉ về phía một bức tường rộng lớn của cung điện, chỉ ra phương hướng để Trác Uyên đi về phía trước!  

             Ầm!  

             Lại có một tiếng nổ lớn nữa vang lên, có vẻ bây giờ Trác Uyên đã lười đi qua cổng, hắn trực tiếp xuyên thủng phần giữa của bức tường, ngay lập tức mở ra một lỗ hổng lớn ngay trên bức tường cung điện cao hơn trăm mét, vui vẻ đi thẳng qua!  

             Lục Vương gia đi theo phía sau hắn ngạc nhiên một chút, đến nỗi đã có phần nghi ngờ, lối suy nghĩ của Trác Uyên có phải đã vượt qua lối suy nghĩ của nhân loại, trước sau hắn xông xáo như một con dã thú.  

             Đúng hệt như câu nói mặt đất vốn không có đường thì lão tử dẫm ra một con đường!  

             Kết cục của bất cứ kẻ nào dám chặn trước mặt hắn đều là đầu tách khỏi thân. Có lẽ giờ này phút này, trong mắt Trác Uyên không có sự tồn tại của loài người, chỉ cần chướng ngại vật ngăn cách!​  

             "Lục Vương gia, quả thực Trác tiên sinh này cũng quá xằng bậy, cấm địa của hoàng thành, cứ thế cứng rắn xông vào, người cản thì giết người, Phật ngăn thì giết Phật. Thực lực của hắn xuất sắc, hắn lợi hại và mạnh mẽ, hắn khiêu khích ai cũng không có vấn đề gì. Nhưng ngài còn muốn sống yên ổn ở đế đô này, sau khi hắn gây ra tai nạn thì sẽ vỗ mông bỏ đi, nhưng đến lúc đó ngài phải làm thế nào?"  

             Một trong bốn vị cao thủ cung phụng trong Lục vương phủ đi theo đến đây là Kim Bất Hoán, chứng kiến cảnh này, lập tức trong lòng cảm thấy giật mình, sắp sợ tới mức khóc thét, vội vàng khuyên can Lục Vương gia.  

             Bọn họ đi theo bước chân của hai người Trác Uyên đến đây, từ phủ thái tử đuổi đến đại viện hoàng cung, nhưng mỗi một lần đến hiện trường thì tất cả mọi thứ trong tầm mắt là một đống lộn xộn, lần này lại tận mắt chứng kiến sự hung ác tàn nhẫn của Trác Uyên, không khỏi vô cùng lo lắng cho tiền đồ sau này của chủ tử.  

             "Lục Vương gia, nhân lúc trước khi bệ hạ còn chưa phát hiện ra ngươi có liên quan đến hắn, chúng ta nhanh chóng rời khỏi, lau sạch mối quan hệ với hắn, sau này nói là hắn bắt ép ngươi, tránh gặp phải tai họa không đáng có!"  

             Hơi cau mày, Lục Vương gia cẩn thận suy nghĩ, lại vẫn trợn mắt như cũ, âm thanh giận dữ: "Hừ, Trác tiên sinh là khách quý của bổn vương. Bổn vương nói dẫn hắn đi tìm thứ hắn phải tìm, thì nhất định sẽ nói được làm được. Nếu thứ đồ đó sắp xuất hiện thì chắc chắn bổn vương phải cùng Trác tiên sinh tận mắt chứng kiến! Nếu như các ngươi sợ phải chịu liên lụy, thì tự mình rời khỏi là được, không cần phải để ý đến ta!"  

             Nhẹ nhàng phe phẩy ống tay áo, Lục Vương gia hừ nhẹ một tiếng, mặc kệ bốn người bọn họ, vội vàng chạy bước nhỏ đuổi theo bước chân của Trác Uyên, cười hì hì: "Trác tiên sinh, đợi ta với..."  

             "Chao ôi, bị ma ám, bị ma ám..." Lắc đầu không biết phải làm sao, bốn người Kim Bất Hoán liếc mắt nhìn nhau, ai nấy đều thở dài bất đắc dĩ. Nhưng sau một lúc suy tư thì vẫn kiên trì đi theo.  

             Dù sao đi nữa, Lục Vương gia này cũng là chủ tử của bọn họ, bọn họ không thể không quản được!  

             Vì thế, dưới sự mở đường không chút kiêng nể của Trác Uyên, những người còn lại chỉ có thể run rẩy cắn răng đi theo, trong lòng cảm thấy lo lắng về những rắc rối sau này.  

             Sau khi Trác Uyên rời đi, bọn họ nên làm gì!  

             Nhưng trong đầu Lục Vương gia như thiếu mất một sợi dây, không hề nghĩ đến điểm này, hắn ta chỉ đi theo phía sau với khuôn mặt hí hửng, có vẻ như nhìn qua thần sắc của hắn ta thì chẳng quan trọng gì...  

             "Báo... Khởi bẩm bệ hạ, kẻ gian chỉ còn cách nơi này một nghìn thước, mời bệ hạ khẩn cấp tránh đi!"  

             "Báo... Khởi bẩm bệ hạ, kẻ gian cách nơi này không đến tám trăm thước, mong bệ hạ nhanh chóng lánh nạn!"  

             "Báo... Báo... Báo..."  

             Trong một khu vườn nhỏ thanh lịch và yên tĩnh, giờ phút này, bầu không khí lại tràn đầy căng thẳng. Thị vệ bên ngoài thành trở về bẩm báo, gần như là liên tiếp trong từng hơi thở, trong một dòng chảy bất tận, nội dung y hệt nhau, mồ hôi nhễ nhại, mặt đỏ bừng, vẻ mặt hoảng hốt và căng thẳng.  

             Nội dung bọn họ báo lên, về cơ bản cũng giống hệt nhau. Là kẻ địch hung dữ mạnh mẽ, chúng ta không thể ngăn cản được, ngài nhanh chóng trốn đi!  

             Nhìn thấy cảnh này, nét mặt của tất cả mọi người trong cung đều vô cùng kinh ngạc và sợ hãi. Ngoài ra, trong mắt bọn họ còn có một chút nghi ngờ. Chuyện này là sao, rốt cuộc thì kẻ mạnh như vậy ở đâu ra, một mình xông vào cửa cung, đốt, giết, cướp bóc, từ lúc nào mà Khuyển Nhung bọn họ xúc phạm đến cao thủ như vậy?  

             Trong lòng tất cả mọi người đều thấy khó hiểu, bao gồm cả tên Hoàng đế người mặt hoàng bào, quanh miệng là râu quai nón, lúc này mặt mày lão ta đang cau có, trong lòng gấp như con kiến bò trên chảo nóng, không ngừng nhảy nhót. Lão ta thật sự không biết, đến tột cùng lão ta đã xúc phạm đến vị đại thần nào, lại dẫn đến sự trả thù trắng trợn như vậy!  

             Nên biết, Khuyển Nhung quốc bọn họ được Ngự Thú Tông bảo hộ, dù đối phương không để Khuyển Nhung quốc vào mắt thì cũng phải nể mặt Ngự Thú Tông, sao có thể...  

             Ầm!  

             Ngay khi trong lòng Hoàng đế đang đầy khó hiểu, nhưng bỗng nhiên lại nghe thấy một tiếng động lớn vang lên bên tai, cách đó hơn một trăm thước, một ngọn núi nhỏ mấy nghìn thước đã vỡ tan thành từng mảnh.​  

             Khói bụi nồng nặc, đá vụn bay tung tóe, và bên trong đám đất cát đang bay tứ tung đó, lại có vài bóng dáng vui vẻ bước ra. Người dẫn đầu, đương nhiên là kẻ gây chuyện Trác Uyên, và bóng dáng ngươi đi theo bên cạnh hắn là bóng báng mà Hoàng đế vô cùng quen thuộc, đứa con thứ sáu của lão ta, theo sau đó lại là mấy tên cung phụng, thuộc hạ của Lục Vương gia.   

             Bộ râu hơi run, khóe miệng của Hoàng đế không nhịn được mà giật giật, vẻ mặt bất ngờ trầm xuống, lão ta quát to: "Tiểu Lục Tử, ngươi muốn tạo phản à, dám công khai dẫn người tấn công cung điện của trẫm? Chẳng phải dù ta không thưởng cho ngươi cái sân nhỏ kia của Thái tử, nhưng sau đó ta lại đưa cho ngươi cái biệt viện có một thác nước hùng vĩ không phải sao, có phải làm đến tận bước này không? Đúng là uổng công bình thường trẫm yêu thương ngươi, ngươi là đứa con bất hiếu!"  

             "Phụ hoàng, ngươi nói gì thế, nhi tử có muốn tạo phản đâu, cũng không muốn ngôi vị Hoàng đế của người, người cứ yên tâm đứng ở đó mà thưởng ngoạn phong cảnh. Múa thì so sánh với nhảy, con gái thì so sánh với bong bóng, chuyện này không liên quan đến ngài!" Lắc tay áo không kiên nhẫn nói, Lục Vương gia bất đắc dĩ trợn to hai mắt, dường như hắn ta đang phải chịu mắng oan.  

             Bất ngờ, Hoàng đế có phần không hiểu rõ nguyên do: "Không tạo phản? Vậy các ngươi một đường đánh thẳng vào cung là sao?"  

             "Sao chuyện này có thể trách ta được?"  

             Gân cổ lên, Lục Vương gia hùng hồn nói: "Ta muốn vào cung, một đám thị vệ còn cản ta lại. Vị khách quý này của ta lại là người nóng tính, dù thế nào cũng muốn vào cung càng sớm càng tốt để thưởng ngoạn phong cảnh. Đám thị vệ đó vô cùng không biết lý lẽ, muốn cản người lại, vì thế chúng ta cứ thể xông vào!"  

             Lông mày run lên, lúc này Hoàng đế mới liếc mắt cẩn thận đánh giá Trác Uyên một cách sâu sắc, trong lòng lại cảm thấy lơ mơ: "Tính cách nóng nảy... Nên đánh thẳng vào Hoàng cung? Có bệnh đúng không. Các ngươi không thể đợi đến lúc trẫm triệu kiến các ngươi à?"  

             Nhún vai, Lục Vương gia làm động tác không có cách nào, không nói gì cả!  

             Không để tâm đến cuộc đối thoại của bọn họ, Trác Uyên nhìn về phương hướng Tinh linh hoa trong tay chỉ, tầm mắt nhìn về hướng một hòn non bộ, nhanh chóng đi thẳng đến: "Là hướng này à..."  

             "Đợi đã, ngươi định làm gì?" Lông mày co giật, Hoàng đế không thể không hét lên, không có lý do gì mà khuôn mặt của lão ta để lộ nét hoảng sợ.  

             Nhưng Trác Uyên hoàn toàn mặc kệ lão ta, còn Lục Vương gia cũng nhìn theo hướng Trác Uyên đang quan sát, híp mắt lại, trong lòng suy tư một chút, không khỏi cười tủm tỉm, vội vàng đi theo.  

             Thấy vậy trong lòng Hoàng đế sốt ruột, hét lớn: "Tiểu Lục Tử, mau ngăn hắn lại!"  

             "Không ngăn được, phụ hoàng, mấy vạn Cấm Vệ Quân của Hoàng cung cũng không cản được hắn, sao ta có thể ngăn được hắn?" Bất giác cười hì hì, Lục Vương gia không tỏ ý kiến nhún vai.  

             Thở dài, Hoàng đế ôm lấy đầu mình, nét mặt nặng nề: "Xong đời, đây lại là một thảm họa nữa..."  

             Nhưng, đúng vào lúc này, một tiếng quát lớn đột nhiên vang lên: "Kẻ giặc đừng hung hăng, có Thác Bạt Thiết Sơn ở đây, còn không giơ tay chịu trói?"  

             Vừa nói xong, một tiếng xé gió vang lên, Thác Bạt Thiết Sơn dẫn theo mất vạn Vệ Thành Quân nhanh chóng đi đến sân của hậu cung, bao vây nơi này một cách dày đặc, hơn nữa Bát Lang Vệ lắc người đi đến trước mặt Trác Uyên, bao vây bọn họ vào trong, khuôn mặt đầy tinh thần chiến đấu.  

             "Bệ hạ, cực thần đến hộ giá chậm trễ, mong bệ hạ thứ tội!" Thác Bạt Thiết Sơn ôm quyền, vội vàng nói với Hoàng đế.  

             Lập tức lắc đầu, Hoàng đế vô cùng vui mừng: "Nơi nào, Thác Bạt Nguyên soái đến đúng lúc lắm, mau bắt kẻ đó lại, đừng để hắn làm ầm ĩ lên nữa!"  

             "Vâng!"  

             Thác Bạt Thiết Sơn cúi đầu khom lưng, lập tức nhìn về phía đám người Trác Uyên rồi quát lớn: "Bát Lang Vệ nghe lệnh, bắt lấy những kẻ có liên quan này!"  

             Con ngươi của Bát Lang Vệ tập trung, gật đầu tiếp nhận mệnh lệnh, lập tức xông lên. Nhưng đúng lúc này, một giọng nói mềm mại vang lên: "Đợi đã!"  

             m thanh vừa vang lên thì hai bóng người từ trên trời hạ xuống, một nam một nữ, đúng là huynh muội Thác Bạt Lưu Phong.  

             Thác Bạt Thiết Sơn nhìn thấy, bất giác vui vẻ, thốt lên: "Lưu Phong... Các ngươi..."  

             "Phụ thân, trước tiên đừng nói chuyện, nhanh bảo Bát Lang Vệ lui ra, người này chúng ta không thể bắt được, tránh tăng thêm thương vong!" Nhanh chóng đi đến bên cạnh Thách Bạt Thiết Sơn, Thác Bạt Lưu Phong lập tức lên tiếng, Liên Nhi cũng gật đầu với vẻ mặt nóng vội.  

             Từng được chứng kiến thực lực mạnh mẽ của Trác Uyên, trong lòng bọn họ vô cùng rõ ràng, tuyên chiến với Trác Uyên, cho dù liều tất cả gia sản của Thác Bạt gia cùng không có tác dụng!  

             Nhưng Thác Bạt Thiết Sơn thấy thế, trong lòng lại cảm thấy hoảng hốt, Thác Bạt gia bọn họ là gia tộc quân đội, các con của lão ta đã dũng cảm và giỏi chiến đấu từ nhỏ, không phải là những người rụt rè nhút nhát.  

             Nhưng lúc này còn chưa đấu với nhau, bọn họ đã thuyết phục chính mình rút lui, thế thì đến tột cùng kẻ này là thần thánh phương nào, vậy mà khiến bọn họ cho rằng một nguyên soái như mình tự mình ra tay,cũng không có cơ hội chiến thắng?​  

Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!