“Hắn… vậy mà trước khi đi, hắn còn không thèm liếc mắt nhìn ta!” Liên Nhi nhìn chằm chằm vào bóng lưng dần dần biến mất của Trác Uyên, sự bi ai lúc đầu, biến thành hy vọng, rồi lại đến kinh ngạc, rồi lại đau thương, rồi lại khiếp sợ, rồi lại đau buồn…. đến cuối cùng lại biến thành giận dữ của hiện tại, chu cái miệng nhỏ lên đầy bất mãn.
Thác Bạt Lưu Phong nhìn toàn bộ chuyện này cũng dở khóc dở cười, vội vàng nói: “Liên Nhi, mau cởi trói và giải phong ấn cho ta!”
“Ồ, được rồi đại ca!” Lúc này, dường như Liên Nhi mới nhớ ra, ca ca của nàng ta vẫn chưa thể cử động, nên vội vàng đi tới bên cạnh hắn ta, và cởi trói cho hắn ta, rồi lại dùng nguyên lực của mình phá giải phong ấn cho hắn ta.
Đến đây, cuối cùng Thác Bạt Lưu Phong cũng có được tự do.
Hắn ta nhìn trái nhìn phải, thấy lão già đó vẫn còn đang ngây người ở nơi đó, vẫn chưa phản ứng lại được, mới nhanh chóng nói: “Liên Nhi, họa lần này thật sự quá lớn, chúng ta mau chóng về bẩm báo với phụ thân, nếu như có thể, nhất định phải kéo phụ thân cùng nhau chạy trốn, giẫm đạp phủ Thái tử thành ra thế này, cũng không phải là chuyện nhỏ đâu. Ôi, tiểu tử Trác Uyên này là một tên quá khác thường, bản thân mình không sao, đi đến đâu cũng gây họa, lại còn hại chúng ta chịu khổ, phải sống đầu đường xó chợ, chạy trốn khỏi quê nhà!”
“Đại ca, sao ngươi có thể nói như vậy được?”
Liên Nhi liếc xéo nhìn hắn ta với vẻ hơi bất mãn, hừ nhẹ một tiếng, chu môi đáp: “Nếu như lần này không có Trác Uyên xuất hiện, chỉ sợ cả hai chúng ta đều đã rơi vào tay của Thái tử rồi, kết quả sau đó, ta cũng không dám nghĩ tới!”
Thạc Bạt Lưu Phong liếc mắt nhìn nàng ta chằm chằm, cân nhắc rất lâu, rồi cũng hơi gật đầu: “Không sai, tuy rằng tiểu tử đó vô cùng thiếu đòn, nhưng cũng được xem là gián tiếp giúp đỡ chúng ta, chúng ta nên biết ơn trong lòng mới phải! Nhưng trước mắt, chúng ta vẫn nên nhanh chóng chạy đã, tránh cho bị chịu vạ lây!”
Liên Nhi gật đầu chắc chắn, bay lên trời với Thác Bạt Lưu Phong, rời khỏi nơi này, chỉ còn lại lão già sắp sợ đến phát điên lên đó là vẫn còn đang ngây người ngồi bệt trên đất, chưa lấy lại bình tĩnh!
“Đại Cung phụng… Đại Cung phụng…” Ngay đúng lúc này, những tiếng bước chân lộc cộc vang lên, một thị vệ ở phủ Thái tử nhìn trái nhìn phải, thấy không có bóng người nào, mới đi tới trước mặt lão già đó với vẻ nơm nớp lo sợ, nhẹ giọng gọi.
Thế nhưng lão già đó vẫn không có phản ứng như cũ.
Thị vệ đó thở dài bất đắc dĩ, cuối cùng lớn tiếng hét vào lỗ tai của lão ta: “Đại Cung phụng, quái vật đó đã đi rồi!”
Cơ thể của lão già chợt chấn động như thể mới lấy lại bình tĩnh, lão ta nhìn chung quanh, không còn thấy bóng dáng của Trác Uyên đâu, cuối cùng phun ra một hơi thật dài, khi định đứng dậy, lại lập tức cảm thấy dưới thân lạnh lẽo, thậm chí là mát mẻ, cúi đầu nhìn xuống thấy bên dưới đã ướt nhẹp một bãi!
Phụt!
Thị vệ đó không nhịn được mà che miệng cười nhẹ thành tiếng, sắc mặt của lão già đó đỏ bừng, trừng mắt nhìn hắn ta đầy dữ tợn, trong lòng hắn ta mới cả kinh, kiềm chế tiếng cười lại.
“Khụ khụ khụ… tiểu tử đó đi rồi sao?”
“Đi lâu rồi!”
“Bao lâu?”
“Mười lăm phút thì phải!” Thị vệ đó khom người đáp.
Đôi mắt của lão già hơi híp lại, gật đầu: “Được, nhưng tại sao bây giờ ngươi mới tới đánh thức lão phu?”
“Đó là vì huynh muội Thác Bạt…”
Bốp!
Thế nhưng, hắn ta còn chưa dứt lời, đã nghe thấy một tiếng vang lớn, thị vệ đó đã bị lão già đánh một chưởng bay ngược ra sau, trong nháy mắt đã không còn hơi thở.
Lão ta liếc mắt nhìn hắn ta đầy lạnh lùng, trong mắt lóe lên vẻ tàn nhẫn, cắn răng nói: “Cái thứ đáng chết, nhìn thấy thứ không nên nhìn, biết thứ không nên biết, còn muốn sống tiếp sao? Hừ!”
Nói xong, lão già đó thấy chung quanh không có người, nhanh chóng lấy một cái quần khô ráo từ trong chiếc nhẫn ra, thay cái quần ướt nhẹp đó của mình, rồi mới vội vàng đi tới trước mặt Thái tử, ôm hắn ta dậy, hỏi với vẻ quan tâm: “Thái tử điện hạ, ngài thế nào rồi, mau ăn đan chữa thương trước đã!”
“Không!”
Thái tử chậm rãi xua tay, trong mắt lóe lên vẻ tàn nhẫn, nhả từng âm mơ hồ không rõ ràng, nghiến răng nghiến lợi nói: “Dẫn ta đi tìm Hổ trưởng lão, ta muốn mời bọn họ báo thù cho ta!”
Lão già gật đầu xác nhận, rồi khom người lạy: “Rõ!”
Nói xong, lão ta ôm cơ thể của Thái tử lên, bay thẳng lên trời, trong phút chốc đã không còn bóng dáng…
Ở một nơi khác, trước một khoảng sân rộng rãi, bày một con sư tử đá giương nanh múa vuốt, trước ngực sư tử khắc bốn chữ to, Trung Dũng phủ viện, mà trên cổng sân còn treo một tấm bảng, trên đó viết ba chữ Thác Bạt phủ!
Thế nhưng, so với cửa nhà khí thế hừng hực này, lúc này, ngoài cửa lại rất lạnh lẽo, gió thổi vù vù, cuốn lên những trận cát bụi, hiu quạnh không nói nên lời.
Mà bấy giờ trong phủ đệ đó, cũng có hai bóng người đang ngồi, không thể nghi ngờ gì đó chính là đại nguyên soái Khuyển Nhung năm đó, Thác Bạt Thiết Sơn, còn có cả quốc sư Hãn Thiết Ma nữa.
Thác Bạt Thiết Sơn nhíu chặt mày, dường như đang do dự điều gì đó, nhưng cuối cùng vẫn cắn chặt răng, lập tức đứng dậy quát: “Người đâu, triệu tập Bát Lang Vệ, cùng lão phu đi tới phủ Thái tử một chuyến!”
“Đợi đã, Thác Bạt huynh chớ có kích động, bằng không ngàn kiếp không phục!” Hãn Thiết Ma nghe thế, vội vàng đứng dậy khuyên.
Thác Bạt Thiết Sơn lắc đầu với vẻ bất đắc dĩ, trên mặt tràn đầy sự lo lắng: “Huynh đệ, Lưu Phong là con trai độc nhất của ta, bây giờ lại bị nhốt ở phủ Thái tử, thật sự không biết Thái tử điện hạ muốn làm gì nó nữa, ngươi kêu ta bình tĩnh thế nào được?”
“Cho dù ngươi có gấp thế nào, cũng không thể tùy tiện dùng Vệ Thành Quân được!”
Trong mắt Hãn Thiết Ma lóe lên tia sáng, lắc đầu một cách kiên định: “Ngươi phải biết, một khi ngươi vô duyên vô cớ điều động quân đội, hơn nữa còn hướng mũi kiếm vào phủ Thái tử, tội tạo phản chắc chắc đã thành lập, đến khi đó không ai cứu được ngươi đâu. Huống chi, cho dù ngươi thật sự dùng quân đội thì đã sao? Bây giờ ngươi đã là tướng quân thủ thành, cũng không còn là Thác Bạt nguyên soái của năm đó, có đại quân hàng triệu người nghe theo lệnh ngươi. Cao thủ ở phủ Thái tử nhiều như mây, chín đại Cung phụng hoành hành thiên hạ, hiếm có kẻ địch, cho dù ngươi tới, phỏng chừng cũng không chiếm được lời, có ích gì đâu cơ chứ?”
Ầm!
Thác Bạt Thiết Sơn vỗ mạnh một cái lên bàn, gấp đến độ khóe mắt như sắp nứt ra: “Cho dù không có tác dụng, lão phu cũng phải liều một phen, bằng không thật thấy thẹn cho người làm cha!”
“Ôi, Thác Bạc huynh đệ bình tĩnh đã!”
Hãn Thiết Ma thở nhẹ một tiếng bất đắc dĩ, suy nghĩ một chút, rồi lặng lẽ lên tiếng: “Hay là chúng ta lại tập kết văn võ cả triều đi thỉnh cầu bệ hạ, có thể nể mặt công trạng trong quá khứ của ngươi, mà châm chước cho một lần?”
Thác Biệt Thiết Sơn chạm rãi quay đầu lại, trực tiếp thở dài: “Vô dụng thôi, lần trước bệ hạ đã ra chỉ thị chắc chắn, giao chuyện này cho Thái tử xử lý, nếu những người khác còn cản trở sẽ đồng loạt xử trảm. Bây giờ văn võ cả triều đều nơm nớp lo sợ, ai còn dám quản loại chuyện nhàn rỗi này nữa?”
Hãn Thiết Ma nghe được, cũng không nhịn được mà thở dài, lắc đầu với vẻ bất đắc dĩ: “Bệ hạ đối với Thái tử quả thực là quá dung túng, còn đối với lão thần lại vô tình như vậy, điều này thật sự khiến người lạnh lòng!”
“Không ổn rồi, lão gia!”
Đột nhiên, một tiếng vang nhẹ truyền tới, một nha hoàn vội vàng chạy tới trước mặt Thác Bạt Thiết Sơn, khóc lóc bảo: “Tiểu thư… tiểu thư…”
“Tiểu thư làm sao?” Thác Bạt Thiết Sơn lập tức kinh hãi, kêu.
Khóe miệng của nha hoàn không ngừng run rẩy, bộ dạng vô cùng oan ức: “Vừa rồi tiểu thư đánh ta hôn mê, chạy ra ngoài rồi. Chắc hẳn là đi tới phủ Thái tử, cầu xin thay cho thiếu gia rồi ạ!”
“Con ranh chết tiệt, thế không phải là cừu chui vào miệng cọp hay sao, muốn khiến ta tức chết sao?” Thác Bạt Thiết Sơn vuốt trán với vẻ bất đắc dĩ, vẻ mặt nôn nóng. Ngay sau đó, đột nhiên hai mắt trợn trừng, rống to: “Truyền lệnh xuống, Bát Lang Vệ chỉnh quân, bao vây phủ Thái tử!”
“Thác Bạt huynh, hoàn toàn không được, ngươi phải bình tĩnh!”
“Lão phu không thể bình tĩnh được, cùng lắm thì cuối cùng lão phu cho hai đứa trẻ bọn nó về chầu trời, còn tội này một mình lão phu gánh hết!” Hãn Thiết Ma còn muốn khuyên nữa, nhưng lại bị Thác Bạt Thiết Sơn vung tay, dứt khoát từ chối.
Lão ta thở dài bất đắc dĩ, nhìn bóng lưng chậm rãi đi xa của Thác Bạt Thiết Sơn, không khỏi gào lên một tiếng cuối cùng: “Thát Bạc Thiết Sơn, lẽ nào ngươi thật sự muốn vứt bỏ toàn bộ công lao, làm tội nhân của Khuyển Nhung sao?”
Cơ thể của Thác Bạt Thiết Sơn hơi dừng lại, im lặng một chút, rồi trong mắt lại nổi lên một tia quyết tâm, lạnh lùng đáp: “Thác Bạt Thiết Sơn ta chính là nguyên soái của Khuyển Nhung, một đời vì nước, tuyệt đối không dám phản bội. Cho dù bệ hạ có lạnh nhạt với ta thế nào, thì lão phu cũng sẽ không oán trách nửa lời, nhưng… lão phu cũng là một phụ thân! Làm sao có thể nhìn thấy con cái mình gánh tội danh vô duyên vô cớ, bị người bắt nạt được? Hãn Thiết Ma, cho dù hôm nay lão phu mắc tội này, đầu người treo trên cổng thành, cũng nhất định phải liều mình vì tương lai tốt hơn cho đám người Lưu Phong, không oán không hối hận!”
Vừa dứt lời, đột nhiên Thác Bạt Thiết Sơn lại tiến lên phía trước, rất nhanh đã biến mất, Hãn Thiết Ma thì lại thở dài bất đắc dĩ, khẽ nhấc bước chân đi theo.
“Nguyên soái, đại quân đã tập kết xong, xin nguyên soái ra lệnh!”
Ngoài cửa sân, Bát Lang Vệ đã sớm tập kết xong xuôi, sau khi Thác Bạt Thiết Sơn ra ngoài liếc mắt nhìn rồi lớn tiếng hét: “Chỉnh quân, xuất phát!”
“Rõ!”
Bát Lang Vệ khom người, trong mắt hiếm khi nổi lên vẻ hưng phấn. Tám năm này, bọn họ vẫn luôn bị chèn ép, hiếm có cơ hội xuất chinh, lần này cuối cùng cũng có thể chiến một trận sảng khoái. Tuy rằng đối thủ là Thái tử, nhưng vẫn khiến trong lòng bọn họ vui sướng!
Có thể chiến đấu vì nguyên soái, chính là vinh quanh cả đời của bọn họ!
“Đợi chút đã, Thác Bạt Thiết Sơn!”
Lúc này, Hãn Thiết Ma lại đuổi tới, Thác Bạt Thiết Sơn cũng không quay đầu lại mà tiếp tục tiến lên: “Ngươi không cần khuyên nữa, lão phu đã hạ quyết tâm rồi!”
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!