Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Đại Quản Gia Là Ma Hoàng - Trác Uyên (Trác Phàm)

Vù!  

             Sau một khắc, mặt hồ yên lặng bắt đầu từ từ nổi lên gợn sóng, đặc biệt là những chỗ có bông tuyết liên màu trắng trôi lững lờ, lại càng sinh ra những bọt khí ùng ục ùng ục. Mỗi một bọt khí nổ tung sau khi sinh ra, bất chợt tuyết liên ở nơi đó biến mất chẳng thấy đâu, giống như bị nuốt chửng.  

             Những tầng sóng dao động vô hình, cũng bắt đầu tràn ra khỏi mặt hồ.  

             Con ngươi của Trác Uyên bất giác nhìn chăm chú, lại đang nhìn theo sóng nước lan rộng ra, vậy mà những bông hoa tươi đẹp lại nổi lên từ dưới đáy nước, bắt đầu đón ánh mặt trời rực rỡ trên mặt hồ, cùng nhau nhảy múa!  

             Một bông, hai bông… năm bông, sáu bông, cuối cùng ước chừng một nghìn bông hoa tươi mềm mại và xinh đẹp xuất hiện trên mặt hồ tĩnh lặng này, thong thả lướt qua lướt lại, nhẹ nhàng nhảy múa.  

             Trác Uyên nhìn mà mí mắt hơi run, quay đầu nhìn về phái Lục vương gia ở bên cạnh với vẻ ngạc nhiên, hơi nhíu mày lại. Lục vương gia cực kỳ đắc ý, cười bảo: “Thế nào, Trác tiên sinh, đã đủ thần kỳ chưa, khà khà khà…”  

             Trác Uyên hơi gật đầu, đôi mày hơi nhăn lại.  

             Quả thực, nếu chỉ là một, hai bông hoa tươi có linh tính thì không đủ gọi là kỳ lạ, có khả năng liên quan đến giống loài của bản thân, nhưng ước chừng hơn một nghìn bông hoa đủ các thể loại, đều sinh tồn ở trong đáy hồ này, và đều có linh tính, thì lại có hơi kỳ lạ.  

             Rốt cuộc đáy hồ này giấu thứ gì, mới có thể xuất hiện hiện tượng lạ cỡ này? Lẽ nào nói… nơi này là chốn Thiên Địa Phong Huyệt sao?  

             Nghĩ như vậy, Trác Uyên lại nhìn về phía Lục vương gia và hỏi: “Đúng rồi, ngươi vừa mới nói hiện tượng lạ này không chỉ có hoa cỏ nhảy múa, mà còn có cái khác, đó là cái gì?”  

             “Khà khà khà… đó chính là…”  

             Lục Vương gia cười một cách thần bí, không khỏi nhướng mày đầy đắc ý với Trác Uyên, đáp: “Cây khô gặp mùa xuân, chắc hẳn Trác tiên sinh cũng chưa từng thấy qua đâu!”  

             Cây khô?  

             Trác Uyên nhíu mày, trong mắt mang theo vẻ nghi ngờ.  

             Lục vương gia biết rõ ý tứ của hắn, lập tức nhảy nhót đi tới trước người Thái tử đã bị đánh thành cái đầu heo, chỉ vào hắn ta và bảo: “Vừa vặn tên đại ca này của ta là nguyên liệu sẵn có, cây khô này cũng không phải cứ là cây khô đó, ngươi xem này!”  

             Nói xong, Lục Vương gia túm một nắm tuyết liên, đột nhiên vung cao lên, lớn tiếng hô: “Tới ăn đi, Hoa tiên tử!”  

             Vù!  

             Đột nhiên, một tiếng vang lớn bùng lên, mặt hồ yên tĩnh đó chợt nổ tung. Ngay sau đó, chỉ thấy một con rồng nước cuộn mình bay ra, lao về phía bông hoa sen giữa không trung, hoàn toàn cuốn bọn chúng vào, sau đó quay người, lại ào một tiếng chui vào trong mặt hồ yên tĩnh, bắn văng ra những bọt nước trong suốt.  

             Thế nhưng, nơi nào mà nó bắn qua, nơi đó lại được rắc những điểm sáng màu vàng nhạt. Mà dưới sự gột rửa của ánh sáng vàng này, Thái tử đã thành đầu heo không thể nói chuyện, vậy mà lại hồi phục với tốc độ mắt thường cũng có thể nhìn thấy, ngay cả răng cũng mọc ra trong nháy mắt.  

             Cho dù là Thác Bạt Lưu Phong ở cách đó không xa, không được những ánh sáng này gột rửa, mà chỉ là hơi dính một chút ít, nhưng thương thế cả người này cũng hoàn toàn bình phục.  

             Điều này không khỏi khiến Trác Uyên nhìn thấy mà kinh ngạc một hồi, tay sờ cằm, thì thào một mình: “Năng lực hồi phục nhanh chóng, tương tự với Hồi Thiên Long Ngâm của ta, có lẽ hiệu lực còn mạnh hơn…”  

             “Trác tiên sinh, thế nào, thần kỳ chứ?”  

             Lục vương gia nhướng mày, cười thành tiếng, Thái tử cũng đột nhiên đứng dậy, nhìn Trác Uyên với vẻ mặt khiếp vía, vội vàng lùi về sau, lại không dám nói thêm bất cứ một câu nào.  

             Trác Uyên hơi gật đầu, không nói hai lời, chân vừa giẫm đã nhanh chóng đi tới trước mặt của Thái tử, bốp một tiếng, đã nắm lấy đầu hắn ta rồi lại ném lên tảng đá, sau khi đánh hắn ta thành đầu heo một lần nữa, mới quẳng hắn ta lên đất không quan tâm nữa.  

             “Tại… tại sao…” Thái tử khóc không ra nước mắt, chỉ có thể nghẹn ngào nói với miệng đầy máu tươi và răng rụng tận gốc một lần nữa: “Ta chưa làm gì, cũng không nói gì mà, sao lại đánh ta nữa…”  

             Lục vương gia cũng rất tò mò, nhìn về phía Trác Uyên đầy khó hiểu!  

             Trác Uyên nhún vai với vẻ không để tâm, thản nhiên đáp: “Trước đó hắn ta luôn miệng phun phân, cho hắn ta ngậm miệng trước, có vẻ sẽ yên tĩnh hơn.”  

             “Thế cũng được sao?” Lục vương gia sững sờ, thì thào thành tiếng.  

             Thái tử cũng mang vẻ mặt khóc lóc, quỳ rạp trên đất, trong lòng tràn ngập sự căm phẫn, đúng vậy, con mẹ nó thế cũng được à…  

             Chỉ có đám người Thác Bạt Lưu Phong và Liên Nhi là nhìn chằm chằm về phía Trác Uyên với vẻ mặt hờ hững, không dám nói một tiếng nào. Tiểu tử này thật sự càng ngày càng coi trời bằng vung, cũng càng ngày càng tùy tiện.  

             Thái tử điện hạ đã chọc ghẹo ai, mà cả hai lần đều bị một tên ác ma hành hạ, hơn nữa lần thứ hai còn không hề một chút lý lẽ nào, ôi!  

             Cho dù là bọn họ, cũng đều cảm thấy hôm nay tên Thái tử này chắc chắn không xem giờ gặp phải xúi quẩy, còn chưa ra cửa đã bị người đánh bay ngược về nhà, lại còn là đánh tơi bời hai trận…  

             Trác Uyên không để ý đến suy nghĩ trong lòng bọn họ, mà chỉ nhìn chằm chằm vào mặt hồ yên tĩnh, rồi lại nhìn về phía tám cao thủ Thần Chiếu đã chết ở một bên đó. Rất dễ nhận thấy, ánh sáng vàng này chỉ có thể chữa thương nhanh chóng, mạnh hơn một vài đan dược chữa thương rất nhiều, nhưng lại không có công hiệu cải tử hoàn sinh. Dù sao, nguyên thần cũng bị diệt rồi, những người này đã chết, hoàn toàn không có khả năng sống lại được!  

             Như vậy kế tiếp chính là phải tìm kiếm xuất xứ của những điểm sáng màu vàng đó!  

             Nghĩ như vậy, Trác Uyên chậm rãi giơ cánh tay phải lên, quầng sáng màu đỏ trên đó tỏa sáng rực rỡ, hiện ra khí tức lạnh lẽo tà ác.  

             Kỳ Lân Tí, mở!  

             Con ngươi của Trác Uyên bất giác nhìn chằm chú, hắn vung cánh tay, đấm mạnh vào mặt hồ.  

             Ầm!  

             Dưới một cái vung tay như khai thiên lập địa của hắn, lại giống như một thanh trường kiếm chém mở mặt hồ, toàn bộ mặt hồ lập tức chia thành hai. Sóng nước cuồn cuộn như con dã thú phi nhanh lên, điên cuồng đối chọi với sóng to gió lớn ở xung quanh, trong nháy mắt đã vút cao đến trăm trượng.  

             Mà toàn bộ những thứ dưới đáy hồ, cũng phản chiếu rõ ràng trong đáy mắt.  

             “Trác tiên sinh, ngươi đang làm gì thế?” Lục vương gia không khỏi kinh ngạc, nhìn cơn sóng thần ngút trời đó bay cao lên trời vì tác động từ sức mạnh to lớn, lại nhìn về phái Trác Uyên, không khỏi nghi ngờ hỏi.  

             Trác Uyên cười lạnh, thản nhiên đáp: “Ta muốn xem bên dưới có thứ gì.”  

             “Hoàn toàn không có thứ gì cả, ôi!” Lục vương gia không nhịn được mà thở dài bất đắc dĩ, lầm bầm: “Từ sau khi phát hiện ra cảnh kỳ lạ này, đại ca ta đã sớm phái người xuống dưới tra xét, nhưng thật sự không có gì mà!”  

             Trác Uyên bĩu môi khinh thường, nhìn chằm chằm vào bên dưới, lại mang vẻ mặt ngạo nghễ: “Đồ mà người khác không kiểm tra ra, không có nghĩa Trác Uyên ta không nhìn ra được. Chuyện khác thường nhất định có chỗ kỳ quái, trong này chắc chắn có thứ kỳ lạ!”  

             Đôi mắt hắn hơi híp lại, nguyên thần bao trùm toàn bộ đáy hồ, nhìn chằm chằm vào mỗi một góc bên dưới, nhưng vẫn không phát hiện ra gì như cũ.  

             Lẽ nào thật sự không có gì?  

             Thế nhưng, đang lúc đến chính hắn cũng nghi ngờ, thì vù một tiếng nhẹ, một đường sóng dao động không gian cực kỳ yếu ớt, lại đột nhiên tản ra từ trong một góc.  

             Trác Uyên nhanh chóng nhìn về phía đó, nhưng vẫn không nhìn ra được gì cả!  

             Vù!  

             Đường dao động đó lại xuất hiện, trong lòng hắn nghĩ ngợi một chút, đột nhiên con ngươi ngưng tụ, trong con mắt phải, chợt xuất hiện sáu quầng sáng màu vàng.  

             Không Minh Thần Đồng tầng sáu, Không Vực!  

             Vù!  

             Một tiếng vang nhẹ như thể có thứ gì đó đụng lên bức tường. Khóe miệng của Trác Uyên vẽ ra một độ cung kỳ lạ, hắn thuận tay chỉ về một hướng, trước mắt lập tức phát ra một đường sóng dao động vô hình, sau đó một kết giới vô hình vỡ bàn tay, xuất hiện ngay trước mặt hắn. Mà trong kết giới đó, là một người nhỏ nhắn màu vàng cỡ ngón tay, trên lưng còn có một đôi cánh vô hình đang không ngừng đập, phát ra tiếng vù vù.  

             Mà trong tay nó, còn ôm những bông tuyết liên kia, nhìn Trác Uyên với vẻ mặt kinh hoàng, trong lòng sợ hãi không thôi.  

             “Ế, đây là thứ gì?” Lục vương gia thấy thế cũng ngạc nhiên, không nhịn được mà đi lên, như bé cưng tò mò hỏi trong sự kinh ngạc.  

             Trác Uyên khẽ cười một tiếng, lặng lẽ đáp: “Hoa tinh linh, chính là kỳ vật trong trời đất, tương tự với Hỏa tinh linh và Huyết tinh linh, sinh trưởng cùng trời đất, khá giàu linh tính. Chỉ có điều, Hoa tinh linh thuộc mộc, mộc chính là khí của sức sống tràn trề, cho nên nó có thể khiến người chết sống lại, khiến xương trắng mọc thêm thịt, tuy rằng khi chiến đấu không cần đến nó, nhưng giữ nó bên người, phòng ngừa cần dùng gấp cũng không tệ, ít nhất vẫn mạnh hơn dùng đan dược nhiều!”  

             Lục vương gia không khỏi chớp mắt, cái hiểu cái không, nhưng có một điểm mà hắn ta hiểu rõ, đó chính là thứ này vô cùng quý giá!  

             “Hoa tinh linh này chính là con cưng của thiên nhiên, ẩn mình trong thiên nhiên, cho dù là cao thủ có thực lực mạnh cỡ nào cũng rất khó phát hiện ra nó, càng đừng nói đến bắt được. Nhưng đáng tiếc, Không Minh Thần Đồng tầng sáu của ta, Không Vực, có thể tạo thành một kết giới của mình giữa không trung. Chỉ cần xác định được vị trí, rồi bao phủ và giam cầm, tiểu tử này đâm trái đụng phải, cuối cùng lại đâm vào trong miệng súng của ta, ha ha ha…”  

             Trác Uyên cầm Hoa tinh linh trong tay, mang vẻ mặt cười xấu xa: “Ngươi nói phải không, vật nhỏ?”  

             Cả người Hoa tinh linh run rẩy, giãy dụa muốn chạy trốn, nhưng không có tác dụng gì, tay của Trác Uyên nắm rất chặt, cho dù nó có giãy dụa thế nào, cũng không có tác dụng gì, cuối cùng thở dài bất đắc dĩ, từ bỏ phản kháng!  

             Ầm!  

             Nước hồ trước đó bị đánh bay lên trời rơi xuống, phát ra tiếng vang ầm ầm, nhưng Trác Uyên lại không liếc mắt nhìn nó, chỉ nắm Hoa tinh linh, đột nhiên quay người đi ra bên ngoài.  

             Lục vương gia thấy thế, không khỏi cả kinh, hỏi: “Trác tiên sinh, ngươi muốn đi đâu?”  

             “Đi tìm chỗ ta phải tìm!”  

             Con ngươi của hắn lóe lên tia sáng, không khỏi nói trong sự mừng rỡ: “Bất cứ nơi nào sinh ra tinh linh, chắc chắn là nơi vô cùng kỳ lạ, có linh khí cực kỳ dồi dào, nhưng hồ nước này không có gì ghê gớm, chắc hẳn là sau này tinh linh này đã di chuyển tới đây. Bây giờ ta kêu vật nhỏ này dẫn đường, dẫn ta đi tìm nơi nó ra đời, khà khà…”  

Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện Azz. Vào google gõ: Truyện Azz để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!