Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Đại Quản Gia Là Ma Hoàng - Trác Uyên (Trác Phàm)

Vù vù vù!  

             Chín lão đầu lần lượt hạ xuống bên dưới, dùng khuôn mặt kiêu ngạo nhìn ba ngươi bọn họ. Trong đó một lão giả già mà vẫn tráng kiện, khí thế mạnh nhất bước lên trước, liếc mắt nhìn và lạnh lùng nói với bọn họ: "Hừ, các ngươi dám làm loạn trong phủ thái tử, nhất định là mấy người các ngươi không muốn sống nữa rồi. Đúng rồi, Thái tử điện hạ ở đâu?"  

             Ực!   

             Lòng bất giác ngưng lại, Thác Bạt Lưu Phong không nói chuyện, chỉ dùng ánh mắt lo lắng nhìn bọn họ, mồ hôi lạnh đổ ra đầy đầu. Bỏ tám người còn lại sang một bên, chỉ riêng ông lão nhân này, hắn ta đã nhìn ra, đó là Thần Chiếu đỉnh, là tồn tại đã bước nửa bước chân vào Hóa Hư cảnh.  

             Có lẽ trong vòng một hai năm thì đã là cao thủ Hóa Hư đường đường chính chính, trở thành một trong những người mạnh nhất đế quốc trong truyền thuyết!  

             Đối mặt với cao thủ như vậy, hôm nay ba người bọn họ có mọc thêm cánh cũng không thể bay được. Nghĩ đến điều đó, trong lòng Thác Bạt Lưu Phong không khỏi thở dài, toàn bộ trái tim sớm đã chìm xuống đáy vực thẳm lạnh lẽo.  

             Thật sự không biết lần này Trác Uyên đột nhiên xuất hiện, là may mắn hay xui xẻo!​  

             Nói may mắn là vì hắn nên Thái tử tạm thời không thể chiếm đoạt được muội tử của hắn ta; nhưng nếu nói bất hạnh, lại cũng bởi vì sự xuất hiện của hắn, mà Thác Bạt gia bọn họ không có lý do gì đã phạm phải tội lớn tày trời là đánh đập Thái tử, tội này không khác gì với tội tạo phản, không còn bất kỳ con đường sống nào để đi.  

             Có vẻ Thác Bạt Liên Nhi cũng hiểu được sự nguy hiểm trong chuyện này, đôi mắt nàng ta không tự chủ được mà liếc nhìn Trác Uyên vẫn đứng một bên vẫn tập trung suy nghĩ, lại như thể chưa nhận ra tình huống nguy hiểm lúc này, trong lòng thở dài một hơi!​  

             "Lão phu hỏi các ngươi, Thái tử điện hạ đâu?" Thấy không ai trong ba người lên tiếng trả lời, lão giả kia không khỏi hét lên lần nữa, âm thanh to lớn đến điếc tai.  

             Thân thể của hắn ta bất giác run lên, sắc mặt của Thác Bạt Lưu Phong càng thêm khó coi, không biết nên nói cái gì.​  

             Nhưng không đợi hắn ta mở miệng, Thác Bạt Liên Nhi lại dùng nét mặt thờ ơ chỉ vào nơi Thái tử bị đánh ngã đang nằm, điềm nhiên mở miệng: "Thái tử đang ở đó, chẳng biết các ngươi có còn nhận ra hay không?"  

             "Cái gì, đó... Đó là Thái tử?”  

             Không khỏi ngơ ngác, mọi người đều đồng loạt đưa mắt nhìn về phía bóng dáng đang nằm trên mặt đất, nước mắt giàn dụa, khuôn mặt mơ hồ, nhưng tất cả đều sững sờ.   

             Bọn họ không bao giờ nghĩ rằng, Thái tử gia vẫn còn phong lưu phóng khoáng, tiêu sái anh tuấn vào buổi sáng, mà giờ phút này lại biến thành bộ dạng này. Đôi mắt sưng lên như bánh mì, chiếc mũi lệch đến Thái Bình Dương, và cả những chiếc răng trắng đều tăm tắp trong miệng cũng không còn.  

             Nếu không có sự xác nhận của Thác Bạt Liên Nhi, thì bọn họ thật sự không nhận ra đây là Thái tử gia!  

             Sau khi sững sờ nửa giây, lão giả cầm đầu mới đột nhiên có phản ứng lại, lão ta rống lên: "Không sai, đúng là khí tức của Thái tử. Sao... Sao có người dám cả gan, làm Thái tử bị thương thành bộ dạng này? Đúng là không muốn sống nữa!"  

             Soạt!  

             Nổi cơn thịnh nộ ngất trời, cả đám lão gia này đều nhìn ba người bọn họ với đôi mắt tức giận, cực kỳ giận dữ nói: "Nói, là ai trong các ngươi làm? Lão phu sẽ lột da móc xương hắn, khiến hắn chết không có nơi chôn thây!"  

             Khí tức bất giác bị ngưng lại, hai người Thác Bạt Lưu Phong bị khí thế lớn mạnh của chín người này ép đến gần như tắt thở, không tránh hỏi cảm giác hoảng hốt, chỉ có Trác Uyên dường như vẫn đang đắm chìm trong suy nghĩ của chính mình, giống như người không liên quan gì đến bọn họ, không nói lời nào!  

             "Được rồi, các vị cung phụng, tất cả chuyện này đều bắt đầu từ ta, không liên quan đến người khác, muốn giết thì giết ta!" Đột nhiên, Liên Nhi chống lại dòng uy áp nặng nề đó, hét lớn.  

             Thác Bạt Lưu Phong giật mình, không khỏi vội vàng nói: "Muội muội, ngươi..."  

             "Được rồi, ca!"  

             Song, trước khi hắn ta nói hết cả câu, Liên Nhi đã lớn tiếng ngắt lời, ánh mắt lộ rõ vẻ đau khổ, nàng ta nở nụ cười gượng gạo và nói: "Đều là vì ta nên mới xảy ra những chuyện này, cũng không sai. Người Thiên Vũ thường nói hồng nhan họa thủy, trước đây là còn không tin, nhưng hiện tại ta đã hoàn toàn cảm nhận được. Nếu không có ta, sao Thác Bạt gia của chúng ta lại bị dồn vào tình cảnh như vậy? Mọi thứ đều bắt đầu từ ta, thì nó nên do ta kết thúc..."  

             Những gì Liên Nhi nói rất thê lương, trong đôi mắt cũng ngập đầy vẻ tuyệt vọng, Thác Bạt Lưu Phong nghe xong, lông mày run lên, hai nắm tay cũng run rẩy, vô cùng phẫn nộ, lại không hề có cách nào.  

             Hắn ta hiểu, Liên Nhi muốn dùng tính mạng của mình để dập tắt cuộc chiến này, tự mình gánh vác tất cả mọi chuyện. Để Thác Bạt gia, không, gia tộc đã mất rồi, nàng ta chỉ đang tranh thủ một lần giành lấy cơ hội sống cho hai người là huynh trưởng của nàng ta và Trác Uyên. Nàng ta muốn sau khi hai người tạm thời giữ được tính mạng dưới tay chín đại cung phụng này, thì lập tức chạy trốn khỏi nơi này.  

             Nhưng... Người làm huynh trưởng như hắn ta, sao lại có thể để muội tử của chính mình chắn trước mặt bản thân...  

             Đồng tử trong đôi mắt không khỏi co rút kịch liệt, Thác Bạt Lưu Phong đột nhiên nhìn về phía Trác Uyên, tức giận hét: "Trác Uyên, đồ khốn nạn nhà ngươi, bản thân ngươi tự mình gây chuyện, lại để một nữ nhân gánh vác thay ngươi, ngươi vẫn được coi là nam nhân à?"  

             "Đại ca!" Liên Nhi giật mình, vội vàng hét lên, nàng ta vốn đã ra mặt kết thúc việc này, tại sao vẫn còn muốn liên lụy đến Trác Uyên nữa?  

             Nhưng trong đôi mắt Thạc Bạt Lưu Phong cũng đầy kiên định, ánh mắt hắn ta nhìn Liên Nhi cũng đầy quyết đoán. Khiến Thái tử bị trọng thương không phải là việc nhỏ, nó cũng tương đương với việc sát hại một thành viên quan trọng của hoàng tộc, đó là tội tạo phản. Tội lớn như vậy, tuyệt đối không thể để cho Liên Nhi gánh chịu, nếu không sẽ thật sự chỉ còn con đường chết. Cũng chỉ có Trác Uyên ra mặt, mới có thể gánh được tội lỗi đó, vả lại những chuyện này đều là do hắn gây ra.  

             Và sau khi tiếng mắng này vang lên, cuối cùng chín vị cung phụng mới chú ý đến chỗ Trác Uyên. Trước đó Trác Uyên vẫn giữ im lặng, chín người gần như quên mất hắn.  

             Nhưng bây giờ nhìn lại lần nữa, ngay lập tức trong lòng chín người đều sợ hãi.  

             Thần Chiếu cảnh tầng tám, thực lực khá mạnh đó!  

             Đôi mắt hơi híp lại, lão giả cầm đầu không khỏi cười xấu xa khi nhìn Trác UYên: "Hóa ra là như vậy, ngươi mới là người gây rối phủ thái tử! Ha ha ha... Vừa nãy lão phu thấy đứa bé đó nhận tội, còn đang thấy lạ lùng đây, trước đó thị vệ đến báo tin cho chúng ta đã nói là kẻ mạnh, phủ thái tử không ai có địch lại được. Làm thế nào một đứa bé gái có thể mạnh mẽ đến mức toàn bộ phủ thái tử đều bất lực? Bây giờ thấy thực lực Thần Chiếu cảnh tầng tám này của ngươi, mọi chuyện đều đã liên kết với nhau rồi. Nếu chín lão già chúng ta không ra tay, thì thực sự là bên trong thái tử phủ không ai có thể làm gì được ngươi, ha ha ha..."  

             Im lặng, Trác Uyên vẫn không nói gì, vẫn chìm trong suy nghĩ!  

             Người cầm đâu đó thấy thế, cho rằng hắn sợ sệt, lại càng không nhịn được cười ầm lên: "Ha ha ha... Lão phu biết ngươi làm loạn trong phủ thái tử, còn cho rằng ngươi có dũng khí lớn, hóa ra là kẻ hèn. Nhưng mà cũng không có gì là lạ, dù cho ngươi là cường giả Thần Chiếu cảnh tầng tám, đối mặt với chín người chúng ta, trong chín ngươi không ai có thực lực thấp hơn ngươi, dù mọc cánh ngươi cũng khó mà chạy thoát, trong lòng sợ sệt cũng là chuyện đương nhiên. Nhưng trong lúc nguy cấp, đẩy một nữ tử ra gánh tội thay cho mình, cũng quá hèn nhát, ha ha ha..."  

             Lão già đó cất tiếng cười nhạo, tám ngươi còn lại cũng dùng vẻ mặt khinh thường cười to, nhưng Trác Uyên vẫn im lặng như trước, như thể hoàn toàn không hề nghe thấy gì.  

             "Trác tiên sinh, ta mang Hạt sen tuyết đến đây!"  

             Bỗng nhiên, vào đúng lúc này, một tiếng kêu vui mừng từ xa truyền đến. Vẻ mặt Lục Vương gia vô cùng hưng phấn, chạy lon ton về phía Trác Uyên.  

             Và dường như cuối cùng Trác Uyên cũng nghe thấy, hắn phát ra âm thanh, lại không hề nhìn chín lão già kia mà là nhìn chằm chằm bóng dáng vội vàng của Lục Vương gia, lớn tiếng thúc giục: "Đợi ngươi lâu quá, nhanh ném Hạt sen tuyết xuống cho ta xem, ta muốn xem cảnh tượng ngạc nhiên đó là cái trò gì!"  

             Ực!  

             Tiếng giễu cợt đột ngột dừng lại, chín lão già nhìn hai người rốt cuộc cũng gặp nhau, lại triệt để không nhìn bọn họ, tự nhiên ném hạt sen trắng như tuyết vào trong hồ, rồi lặng lẽ quan sát động tĩnh trên mặt hồ, trên đầu tất cả bọn họ đều đồng loạt nổi đầy vạch đen!  

             Chết tiệt, đám người lão phu còn cho rằng hắn sợ hãi, kết quả lại là hoàn toàn không để chúng ta vào mắt, quả thực không coi ai ra gì, hoàn toàn không có lý!  

             "Tên tiểu tử kiêu ngạo, đừng nghĩ rằng thực lực Thần Chiếu cảnh tầng tám đã đủ để đi ngang ở Khuyển Nhung. Hôm nay ngươi gây rắc rối trong phủ thái tử, lão phu sẽ khiến ngươi đứng thẳng đi vào, nằm bò đi ra..."  

             "Lục Vương gia, nghe nói cảnh tượng kỳ lạ này chỉ có hoa củ nhảy múa? Điều đó không phải là quá bình thường sao?"  

             "Ừ... Trác tiên sinh yên tâm, chắc chắn cảnh tượng kỳ lạ vô cùng kì diệu, đảm bảo ngươi vừa lòng. Nó chắc chắn là hiện tượng kỳ lạ nhất trên thiên hạ, chắc chắn sẽ không làm ngươi thất vọng, khà khà khà..."  

             "Ò... Vậy thì ta yên tâm, trước tiên cứ quan sát đã..."  

             Lão già kia đứng sau lưng mắng Trác Uyên, nhưng hắn vẫn thảo luận về kỳ cảnh trong hồ cùng với Lục Vương tử đang đứng bên cạnh, từ đầu đến cuối hoàn toàn không hề liếc mắt nhìn lão ta, gạt lão ta sang một bên.  

             Bỏ qua, phớt lờ một cách trần trụi!  

             Hai má lão ta không nhịn được mà co giật, lão già kia tức giận đến mức phổi sắp nổ tung, hét lớn: "Người đâu, bắt tiểu tử thối giả vờ oai phong không biết xấu hổ này lại cho ta, lao phu phải lột da hắn khi hắn còn sống!"  

             "Vâng!"  

             Tám lão giả khác đứng sau lưng lão ta khom người, đồng loạt hét lớn, rồi đồng loạt xông về phía Trác Uyên, khí thế mạnh mẽ trực tiếp áp sát, sát khí lạnh lẽo, lập tức tràn ngập toàn bộ hồ nước!​  

             Thấy thế, Liên Nhi bất giác hoảng sợ, vô vàng hét lên: "Trác Uyên, cẩn thận!"  

             "Chao ôi, sát khí bên ngoài quá nặng, đồ vật trong hồ cũng phải sợ đến mức không chịu đi ra!" Lục Vương gia cũng đột nhiên cảm thấy sống lưng ớn lạnh, bất giác hoảng sợ kêu một tiếng.  

             Mí mắt không khỏi run lên, ngay lập tức vẻ mặt của Trác Uyên trầm xuống, sau đó đột ngột quay đầu lại, vừa vặn nhìn thấy tám gã cao thủ Thần Chiếu cảnh đã xông tới trước mặt, hắn gào lên: "Lão già chết tiệt, đừng có cản trở lão tử thưởng ngoạn phong cảnh!"  

             Vù!  

             Một cơn gió mạnh đột nhiên quét qua, lập tức xuyên qua thân thể của tám người đó.  

             Hai mắt trống rỗng, tám lão giả kia còn chưa kịp nhận thức chuyện gì đang xảy ra, trong phút chốc đã mất đi hơi thở, rơi ầm ầm trên mặt đất, thân thể dần dần cứng lại.  

             Trong lòng không tránh khỏi chấn động, hai người Thác Bạt Lưu Phong và Liên Nhi chứng kiến cảnh tượng này, bất ngờ đến chết lặng.  

             Đây... Cuối cùng thì chuyện gì đã xảy ra?  

Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!