Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Đại Quản Gia Là Ma Hoàng - Trác Uyên (Trác Phàm)

Lúc này trong mắt thái tử hiện lên sự giận dữ, hắn ta quay hung hăng trừng mắt nhìn Thác Bạt Lưu Phong, sau đó tiến lên một bước, một chân đạp bay, nay lập tức thiếu soái người đầy thương tích lại bị đá té xuống đất: “Hừm, dám báo tin cho kẻ địch, đáng chết!”  

             “Ca!” Liên Nhi thấy vậy, cuống quýt hét lên.  

             Lông mày Trác Uyên nhíu lại, nhìn kỹ Thác Bạt Lưu Phong mặt mũi bầm dập, không nhận ra hình người trầm tư một lúc, cuối cùng gật đầu nhẹ: “Ca ca? Chẳng lẽ ngươi chính là tên công tử Thác Bạt Lưu Phong đùa nghịch, làm màu ở Thiên Vũ? Ồ... Bây giờ đúng là còn đẹp trai hơn trước kia, cũng sắp không nhận ra nổi!”  

             Ha ha!  

             Lục vương gia nghe vậy, ngay lập tức che miệng bật cười: “Ha ha ha... Trác tiên sinh, ngươi và Thác Bạt công tử có thù à, bây giờ người ta đang chán nản, còn nói móc người ta!”  

             Liên Nhi hung dữ trừng mắt nhìn Trác Uyên, trong mắt đều là sự giận dữ!  

             “Ừ... Trước kia trên chiến trường từng đấu với nhau, chắc cũng được tính là kẻ thù, nhưng ngược lại ân oán cá nhân cũng không có gì!”Trác Uyên thản nhiên nhún vai, hắn hoàn toàn không để ý đến, tiếp tục không tim không phổi nhìn về phía bên hồ, vội vàng nói: “Lục vương gia, ngươi nói cái kỳ cảnh ở nơi nào đấy?”  

             Thác Bạt Lưu Phong thấy vậy lại khẩn trương hơn, hét to một lần nữa: “Trác Uyên, cao thủ phủ thái tử nhiều như mây, ngươi đừng cậy mạnh mà kiêu ngạo, không thèm để ý, đợi tí nữa bọn họ đến, ngươi sẽ không đi được. Ta chỉ hy vọng, trước khi ngươi rời đi, hỗ trợ mang theo muội của ta, giúp nàng ta thoát khỏi hố lửa này!”  

             Nhưng mà ý tốt nhắc nhở của Thác Bạt Lưu Phong lại không khiến cho Trác Uyên chú ý một chút nào, ngược lại lại khiến cho thái tử tiếp tục nổi giận: “Mẹ nó, ai cho ngươi nói tiếp, ai cho ngươi lại báo tin!”  

             Kết quả là tiếng phanh phanh vang lên không ngừng bên tai, khuôn mặt thái tử hung thần ác sát, càng không ngừng đạp Thác Bạt Lưu Phong đang học máu không ngừng trên mặt đất, lớn tiếng chửi mắng.  

             Trác Uyên vẫn thờ ơ nhìn về phía bên hồ, giống như một người ngoài, ung dung tự tại.  

             Liên Nhi nhìn vậy càng khẩn trương hơn, vội vàng xin giúp đỡ từ phía Trác Uyên: “Trác Uyên, cầu xin ngươi mau cứu ca ca của ta, nấu tiếp tục như vậy, hắn ta sẽ chết!”  

             Trác UYên không để ý tới nàng ta, vẫn chăm chú nhìn mặt hồ như cũ.  

             “Trác Uyên, ca ca ta vì nhắc nhở ngươi nên mới bị đánh, sao ngươi có thể khoanh tay đứng nhìn như vậy?" Liên Nhi đã gấp tới mức rơi nước mắt, nàng ta mắng to: “Ngươi như vậy không phải là vong ân phụ nghĩa hay sao!”  

             Trác Uyên liếc mắt nhìn nàng, lạnh lùng nói: “Sao lại là vong ân phụ nghĩa, ta cần hắn ta nhắc nhở không? Vẽ thêm chuyện mà thôi, sống không được bao lâu!”  

             Lời nói của Trác Uyên vô cùng tuyệt tình, làm cho Liên Nhi nhìn thấy vừa tức vừa giận, lại không có cách nào. Chỉ có thể mở to mắt nhìn thái tử không ngừng ngược đãi ca ca nàng ta!  

             “Đúng rồi Lục vương gia, nhìn cái hồ này rất phẳng lặng, không có gì quan trọng, ngươi sẽ không đùa giỡn ta chứ!” Trác Uyên lại nhìn kỹ hồ nước một lần nữa, vẫn không nhìn ra nguyên nhân, lạnh lùng nhìn về chỗ Lục vương gia. Mà bên tai hắn vẫn vang lên tiếng kêu gào thê thảm của Thác Bạt Lưu Phong, lại mắt điếc tai ngơ!  

             Lục vương gia nhếch miệng cười một tiếng, khóe miệng hắn ta lộ ra một nụ cười thần bí: “He he he... Bộ kỳ cảnh này cần phải có kíp nổ mới có thể hiện ra!”  

             Ánh mắt Trác Uyên sáng lên: “Hả, kíp nổ gì?”   

             Lục vương gia chỉ tay về phía thái tử đang bạo hành, rồi cười khẽ: “Tài liệu luyện chế đan dược cấp sáu, Tuyết Liên Tử - sinh từ Hồ Lạp Nhĩ Mạn Tuyết Sơn của Khuyển Nhung chúng ta, bỏ nó vào trong hồ, tự nhiên sẽ phát sinh dị tượng. Mà loại Tuyết Liên Tử nay, bây giờ cũng chỉ có đại ca của ta mới có!”  

             “Thái tử?” Trác Uyên nhíu mày nhìn về phía thái tử, trong mắt lóe lên tia sáng.  

             “Có điều...” Ngay sau đó, Lục vương gia lại cau mày nói: “Đại ca của ta, người này rất keo kiệt, ngày bình thường sẽ không tùy tiện lấy ra Tuyết Liên Tử đưa tới dị tượng này, chỉ có ngày mừng thọ của phụ hoàng hoặc ngày nghỉ lễ vui mừng mới lấy... Ê, Trác tiên sinh, ngươi định làm gì?”  

             Thế nhưng hắn ta còn chưa dứt lời, Trác Uyên đã xông lên trước, chạy về phía thái tử, một phát bắt được cái tay đang định vung quyền.  

             Thái tử sửng sốt, quay đầu lại nhìn thấy đó là Trác Uyên, lúc này gầm lên: “Làm gì, ngươi muốn cứu tên phản đồ ăn cây táo rào cây sung này đúng không? Hừm... Cũng đúng, vốn dĩ các ngươi là một bọn, vừa nãy hắn ta mới báo tin cho ngươi. Tuy nhiên ngươi cho rằng ngươi cứu hắn ta, các ngươi có thể bình yên rời khỏi ư...”  

             “Khoan khoan khoan khoan!”  

             Trác Uyên không đợi hắn ta nói hết đã lắc đầu đánh gãy lời nói của hắn ta, dửng dưng nói: “Thái tử điện hạ, cho dù ngươi đánh chết hắn ta, cũng là chuyện nhà của Khuyển Nhung các ngươi, ta sẽ không can thiệp chút nào!”  

             Vừa nói xong, Liên Nhi giận dữ, hung hăng lườm nguýt hắn, lúc trước bởi vì hắn ngăn cản thái tử, hi vọng vừa mới dâng lên lại hạ xuống.  

             Thái tử cười nhếch mép, hắn ta cho rằng Trác Uyên đang sợ hãi, càng phách lối hơn: “Hừm... Tiểu tử thối, bây giờ ngươi định cầu xin tha thứ? Hừm, muộn rồi, chờ một lúc nữa cung phụng của bổn điện hạ đến, thì tất cả các ngươi đều phải chết ở đây, không kẻ nào có thể chạy thoát!”  

             “Ừ... Đấy là sau sày, để sau này hãy nói!”  

             Hắn không khỏi dừng lại một chút, sắc mặt Trác Uyên lạnh nhạt, yếu ớt mở miệng yếu ớt: “Bây giờ ta chỉ muốn ngươi lấy ra Tuyết Liên Tử, để ta nhìn chỗ này của ngươi phát sinh dị tượng gì!”  

             “Tuyết Liên Tử?”  

             Thái tử trố mắt nhìn Trác Uyên, bật cười: “Chỉ bằng ngươi, cũng muốn quan sát dáng múa uyển chuyển của hoa yêu này? Ha ha ha... Đây là hiện tượng điềm lành của Khuyển Nhung chúng ta, chỉ có Hoàng tộc chúng ta mới có tư cách thưởng thức, ngươi còn chưa xứng...”  

             Phanh!  

             Nhưng mà chưa đợi hắn ta dứt lời, Trác Uyên đã vung tay lên nắm lấy đầu hắn ta đập vào trụ đá bên cạnh, tiếp theo lúc lấy đầu ra, cả một khuôn mặt tuấn tú của thái tử be bét máu, hàm răng cũng rơi một hàng, trong nháy mắt phượng hoàng rơi xuống đất thành gà rán, bộ dạng còn không đẹp mắt bằng Thác Bạt Lưu Phong vừa nãy bị hắn ta đánh đang nằm trên mặt đất!   

             Mọi người không khỏi giật mình, hiển nhiên không ai nghĩ tới Trác Uyên sẽ đột nhiên hạ độc thủ với thái tử như vậy, tất cả đều ngây người!  

             Trác Uyên từ từ kéo đầu thái tử đến trước mặt, khuôn mặt hắn lạnh lùng, thờ ơi: “Tuyết Liên Tử!”  

             “Ngươi... Ngươi mơ tưởng, lập tức người của ta đến thì...”  

             Bịch!  

             Trác Uyên lại một lần nữa hung hăng đập đầu thái tử vào viên đá, sau đó lôi ra lại cân nhắc một lúc, tiếp đó lại vang lên hai tiếng bịch bịch, mặt mũi thái tử đập về phía cục đá kiên cố hai lần nữa tới khi lấy ra đã biến dạng!  

             Trác Uyên tiếp tục nói: “Tuyết Liên Tử!”   

             “Ngươi... Ngươi...”  

             Bịch bịch bịch bịch...  

             “Tuyết Liên Tử!”  

             Bịch bịch bịch bịch bịch bịch bịch bịch bịch bịch...  

             Trác Uyên một lần cầm lấy đầu hắn ta đập về phía cục đá, thì quát hỏi một lần. Có thể nói thái tử đối với thân phận hoàng thất của mình cũng là người kiêu ngạo, nhưng dưới sự hành hung liên tục không ngừng nghỉ của Trác Uyên, cũng không chịu được mà khóc lên.  

             “Tuyết Liên Tử!”  

             Trác Uyên gào thét một lần nữa, nhưng mà thái tử vẫn không nói lời nào như trước. Trong lòng Trác Uyên giận dữ, đang định hành hung lần nữa, tuy nhiên lại thấy thái tử vội vàng xua tay, chỉ chỉ về phía cái miệng không còn răng của mình, sắc mặt oan ức.  

             Lúc này Trác Uyên mới hiểu rõ, hóa ra là hắn ta không thể nói chuyện. Ngay sau đó, hắn ta vội vàng chỉ chỉ về một tòa lầu cao ở phía Đông, hai mắt đẫm lệ hừ hừ.  

             Trác Uyên suy nghĩ một lúc lập tức hiểu rõ tất cả, nhìn về phía Lục vương gia nói: “Hắn ta là nói Tuyết Liên Tử ở trong lầu kia, Lục vương gia, ngươi biết Tuyết Liên Tử, ngươi đi tìm mang lại đây cho ta!”  

             “Được rồi!”  

             Lục vương gia cười lớn, lúc này hắn ta rất là vui vẻ chạy về phía lầu cao kia, không hề ý thức được, bởi vì hắn ta dẫn Trác Uyên tới, mới hố đại ca hắn ta thành bộ dạng như vậy, tự nhiên trong lòng cũng không áy náy chút nào!  

             Đây chính là... Hùng hài tử!  

             Trong lòng Trác Uyên thì thầm, bất giác cười nhẹ, tiện tay vung lên, đã ném thái tử đang bị thương qua một bên, thảnh thơi trở lại bên hồ, chăm chú quan sát tất cả trong hồ.  

             Nhưng hai người Liên Nhi và Thác Bạt Lưu Phong nhìn thấy tất cả, lại hoàn toàn ngây người.  

             Nếu tên Trác Uyên không ra tay thì lạnh lùng như khối băng, ai cũng không thể hòa tan. Chỉ lúc nào ra tay, thì mãnh liệt như lửa, không ai có thể trêu vào. Đặc biệt là nhìn khuôn mặt thái tử biến thành bộ dạng như bây giờ, cho dù là bọn người Liên Nhi cũng hơi thương hại hắn ta, đây là trêu chọc phải kẻ nào, ông trời giáng xuống tai họa bất ngờ, gặp phải tên sát tinh này, thủ đoạn cũng rất độc ác, đặc biệt nhằm vào mặt người để đánh, hắn hận người đẹp trai bao nhiêu vậy!  

             Nhưng mà rất nhanh bọn họ đã phản ứng lại, không tốt, gây ra họa lớn!  

             Đặc biệt là Thác Bạt Lưu Phong, càng kiên quyết nhấc thân thể dậy, hét to: “Trác Uyên, ngươi đả thương thái tử, sẽ là kẻ thù của toàn bộ Khuyển Nhung, ngươi mau dẫn muội muội ta rời khỏi chỗ này. Nếu không toàn bộ cao thủ Khuyển Nhung cùng ra tay, thật sự ngươi sẽ không chạy thoát!”  

             Liên Nhi quýnh lên, cũng nhìn về phía Trác Uyên, sau đó lại nhìn về phía Thác Bạt Lưu Phong, trong mắt tràn ngập sự kiên định: “Đại ca, nếu không chúng ta và phụ thân bọn họ cũng cùng nhau rời đi, ở đây đã không chứa được chúng ta!”  

             “Ta cũng muốn như vậy, nhưng mà cả đời phụ thân trung thành với quốc gia, cho dù chết cũng sẽ không phản bội chạy trốn!” Thác Bạt Lưu Phong bất đắc dĩ thở dài, lông mày nhíu lại.  

             Liên Nhi cũng hiện lên vẻ mặt u sầu, phiền não, cúi đầu rất thấp.  

             Trác Uyên liếc nhẹ về phía hai người bọn họ, hắn như đang nhớ tới chuyện cũ, bất giác bật cười, buồn bã nói: “Năm đó Độc Cô Chiến Thiên cũng bởi vì ngu trung mà chết, nói như vậy, hai lão già này thật đúng là xem như bạn nối khố, ha ha ha...”  

             Nghe thấy lời nói của hắn, hai huynh muội liếc nhìn nhau, cũng gật đầu đồng ý!  

             Sở dĩ hai vị nguyên soái được người đời tôn sùng, ngoài việc chiến tích của bọn họ trăm trận trăm thắng, còn là bởi vì bên trong bọn họ trung thực, sẽ không bao giờ thay đổi...  

             “Trác Uyên, ta và phụ thân đều có thể chết, nhưng một nữ nhân như Liên Nhi tuyệt đối không nên chết ở chỗ này. Cho nên ta mong ngươi lập tức mang nàng ta rời đi, lưu lại cho Thác Bạt gia chúng ta một tia huyết mạch!”  

Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!