“Ca ca!”
Liên Nhi nhìn thấy rõ ràng bộ dạng chịu cực hình của đại ca ở phủ thái tử, trong lòng chua xót, hai mắt rưng rưng
Thác Bạt Lưu Phong nhìn thấy muội muội, cũng kinh hoảng, rối rít nói: “Muội muội, ngươi tới đây làm gì, nhanh rời khỏi đây?”
“Hừm, nàng ta còn có thể đến đây để làm gì, đương nhiên đến cầu xin!”
Thái tử khinh bỉ, khuôn mặt nhìn về phía hắn ta giống như đang coi trò vui: “Đánh người của hoàng thất, dĩ hạ phạm thượng, đây là tội chết! Bây giờ văn võ trong triều, chỉ cần bổn điện hạ không hé răng, bỏ qua chuyện này, người nào cầu xin cũng không được! Thậm chí, bổn điện hạ có thể làm cho Thác Bạt gai các ngươi hoàn toàn xóa tên khỏi Khuyển Nhung. Ha ha ha... Thác Bạt Lưu Phong, người người đều nói ngươi anh minh thần võ, có khí phách của thiếu soái, tại sao lúc đó lại xúc động dám đánh bổn điện hạ như vậy? Ngươi nên biết là lúc đó một quyền của ngươi đã kéo theo toàn bộ tương lai của Thác Bạt gia!”
Thân thể Thác Bạt Lưu Phong run rẩy, hắn ta tức giận đến mức nghiến răng nghiến lợi, hung ác nói: “Thái Tử Gia, lúc đầu thuộc hạ không có ý mạo phạm, nhưng ngài thật sự quá đáng, còn muốn chiếm đoạt muội muội...”
“Chiếm đoạt cái gì, vốn dĩ nàng ta là Thái Tử Phi của bổn điện hạ, tỷ phu như ngươi quản chuyện bao đồng làm gì? Hừm!”
Lúc này thái tử đánh gãy lời hắn ta định nói, khịt mũi khinh thường, xoay người nhìn về phía Liên Nhi đang đứng một bên, cười gian xảo: “Liên Nhi, ngươi là phi tử của bổn điện hạ, hôm nay chỉ cần ngươi thực hiện trách nhiệm của một phi tử... Ha ha ha... Vậy thì chuyện cũ bổn điện hạ sẽ bỏ qua, tha cho tỷ phu một mạng. Với lại từ nay về sau, chờ bản điện đăng cơ thượng vị, nhất định Thác Bạt gia nước lên thì thuyền lên, hiện ra huy hoàng như xưa. Nếu như ngươi không muốn thì... Hừm...”
Thái tử mỉa mai uy hiếp: “Không chỉ đại ca của ngươi mất mạng, cả cha ngươi, cùng với tám tên nô tài ngươi nuôi trong nhà kia, tất cả đều phải chôn cùng. Bổn điện hạ cam đoan Thác Bạc gia các người đến một con chó đều không sống nổi!"
Cơ thể Liên nhi run rẩy, trong lòng nàng ta hoảng sợ, cả mặt trắng bệch.
Thác Bạt Lưu Phong nghe xong, trong lòng hắn ta hận tới nghiến răng nghiến lợi, mắng to: “Thái tử, có chuyện gì thì hướng về phía ta, đừng liên lụy tới người nhà của ta. Liên Nhi, ngươi đừng nghe lời nói dối của hắn ta, ngàn vạn lần không được đông ý với hắn ta, như vậy cả đời ngươi sẽ bị hủy. Ta và cha tuyệt sẽ không đồng ý để ngươi gả cho loại người này...”
“Được rồi đại cả, đừng nói nữa!”
Nhưng mà do dự một lúc, cuối cùng Liên Nhi hét to, giống như toàn thân mất đi sức lực, lẩm bẩm: “Thái tử điện hạ, thả đại ca của ta ra, ta như thế nào đều tùy theo ngươi...”
Thái tử nghe được câu này, hắn ta nở một nụ cười hài lòng, Thác Bạt Lưu Phong thì hét to đến khàn cả cổ họng: “Không...”
Chỉ có Liên Nhi, một giọt nước mắt óng ánh rơi xuống, trong mắt trống rỗng, dường như đã rơi vào tuyệt vọng...
“Điện hạ, Lục vương gia đến, còn dẫn theo một người trẻ tuổi lạ lẫm, yêu cầu gặp điện hạ!” Đột nhiên, một tên thị vệ đi tới trước người thái tử, khom lưng bẩm báo.
Thái tử không kiên nhẫn xua tay, nhíu mày căm ghét nói: “Lão Lục cái tên dây dưa này, lúc nào đến không tốt, hết lần này tới lần khác lại đến vào lúc này, không gặp không gặp, bảo hắn ta cút càng xa càng tốt, hôm nay là ngày vui của bổn điện hạ, đừng làm mất hứng của ta!”
“Tuân lệnh, vậy thuộc hạ trả lời như vậy cho Lục vương gia!” Tên thị vệ cúi đầu thật sâu, lập tức rời khỏi chỗ này.
Khuôn mặt thái tử hưng phấn đi đến phía trước Liên Nhi, ý dâm trong mắt bắn ra bốn phía, nhìn vào dáng người xinh đẹp trước mặt này, hai tay run rẩy xoa đầu vai nàng ta, chảy ngụm nước miếng: “Liên Nhi, hôm nay bổn điện hạ sẽ có được ngươi, đây chính là một chuyện vui lớn, ha ha ha...”
Khuôn mặt Liên Nhi đờ đẫn, nàng ta thì thào: “Vậy đại ca của ta...”
Thái tử nhếch mép xua tay, cảm thấy không có gì đáng kể: “Yên tâm đi, sau khi chúng ta xong việc, hắn ta chính là tỷ phu chính thức của bổn điện hạ, tại sao bổn điện hạ phải làm khó hắn ta nữa? Ha ha ha...”
“Vậy thì tốt rồi, vậy thì tốt rồi...” Liên Nhi tuyệt vọng gật đầu, từ sớm trong mắt đã không còn sự sống, đôi mắt Thác Bạt Lưu Phong như muốn nổ tung, hắn ta nhục nhã cúi đầu xuống!
Nhớ rằng hắn ta đường dường là nam nhi bảy thước mà đến cả muội muội của mình cũng không thể bảo vệ được, đúng là một sự sỉ nhục!
Ầm!
Nhưng vào đúng lúc này, một tiếng nổ ầm ầm vang lên, toàn bộ phủ thái tử đều chấn động không ngừng. Thái tử giật mình, hét to: “Đã xảy ra chuyện gì, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Vèo!
Một tiếng xé gió vang lên, một tên thị vệ vội vàng hấp tấp bay tới, mặt lo lắng nói: “Thái tử điện hạ, chuyện lớn không hay, Lục vương gia mang theo người trẻ tuổi kia, một đường đánh vào đây rồi!”
“Cái gì? Đây là lão Lục muốn tạo phản sao, lại dám đánh vào cổng và sân của bổn điện hạ?" Thái tử sửng sốt, hắn ta tức hổn hển: “Vậy ngươi còn ngơ ngác ở đây làm gì, còn không mau dẫn người đi bắt lấy bọn họ? Bổn điện hạ muôn trói thằng ranh con này lên đại điện, để phụ hoàng tự mình xử lý. Con bà nó nữa, bình thường phụ hoàng thật sự quá cưng chiều hắn ta, tên này muốn lên trời rồi, đến phủ thái tử nó cũng dám đánh!”
Khóe miệng tên thị vệ co rụt, khuôn mặt lúng túng: “Khởi bẩm thái tử điện hạ, người mà Lục vương gia mang đến thật sự quá lợi hại, đừng nói là bắt, ngay cả ngăn cản, chúng ta cũng không thể ngăn được hắn. Những huynh đệ đi lên, cũng không còn một người nào có thể sống sót trở về. Thuộc hạ liều mạng trở về báo tin cho ngài, là để điện hạ tranh thủ thời gian rút lui, bọn họ lập tức sẽ đánh tới...”
Ầm!
Nhưng mà hắn ta chưa kịp nói xong, thì đột nhiên từ phía sau hắn ta vang lên một tiếng vang ngút trời, gió lốc cuồn cuộn, cả bầu trời toàn cát bụi.
Chờ sau khi cát bụi rơi xuống, có hai bóng dáng nam tử đi ra từ đống phế tích kia, còn đang trò chuyện vui vẻ, không vì nơi này là phủ thái tử mà cẩn thận.
“Lục vương gia, là hướng này à!”
“Trác tiên sinh yên tâm, chắc chắn là hướng này, không thể sai. Lần trước ở phủ thái tử ta nhìn thấy dị tượng phát sinh cũng là ở chỗ đầm nước Tĩnh Ba này!”
Lục vương gia một bên đi trước dẫn đường, một bên cười hì hì: “Đây chính là một nơi kỳ cảnh, lần trước ta muốn cái viện này, đại ca cũng không cho, phụ hoàng cũng nói giúp hắn ta, nói là vùng đất quan trọng của phủ thái tử, sao có thể tùy tiện ban cho Thân Vương, không hợp lễ!”
Trác Uyên gật đầu nhẹ, vẻ mặt tán thành: “Hoàn toàn chính xác, vấn đề ở đâu không phải một cái viện, mà vấn đề ở đây là địa vị của thái tử. Nếu tùy tiện lấy đồ vật của thái tử ban thưởng cho người khác, không phải giống như muốn phế bỏ thái tử? Cho nên cho dù hoàng đế Khuyển Nhung yêu thương ngươi, cũng không có khả năng làm ra chuyện hoang đường ảnh hưởng tới sự ổn định của quốc gia!”
“Đúng vậy, Trác tiên sinh nói rất có lý!”
Lục vương gia cũng gật gật đầu, nhưng rất nhanh lại sửng sốt: “Thế nhưng mà chúng ta mạnh mẽ xông vào như vậy, liệu có ảnh hưởng không tốt tới địa vị của đại ca không? Dù nói thế nào, hắn ta cũng là thái tử, viện tử cũng không thể cho người ta, chúng ta hủy viện tử của hắn ta, chuyện này này...”
Trác Uyên thờ ơ liếc nhìn hắn ta, khẽ nói: “Chuyện này liên quan mẹ gì tới chuyện của ta?”
Lục vương gia giật mình, sau khi hắn ta liếc nhìn Trác Uyên, trong mắt sáng lấp lánh, ca ngợi: “Tuyệt vời...”
Kết quả là hai người một trước một sau, từ từ đi tới trước đình nhỏ, trái xem phải xem, giống như đi du lịch mà không thèm nhìn chủ nhân của nơi này!
Phớt lỡ, không hề che đậy mà phớt lờ!
Thái tử nhìn thấy tất cả, khóe miệng giật giật, không nhịn được bèn mắng to: “Lão Lục, ngươi đang làm gì, muốn tạo phản à, dám dẫn người đánh phủ thái tử của ta?”
“Híc, không phải đại ca, thần tượng của ta đến, người làm chủ như ta phải tận tình. Nơi này của ngài có được kỳ cảnh mà thiên hạ hiếm có, ta dẫn hắn tới đây xem một chút!”
“Xem cái con bà ngươi!”
Thái tử đã tức giận tới nổ phổi, hét lên: “Nơi này chính là phủ thái tử, cũng bởi vì cái lý do dở người như vậy mà phá hủy một nửa viện tử của bổn thái tử, ngươi vô pháp vô thiên quá!”
Nhưng đối với lần gầm thét này, Trác Uyên và Lục vương gia cũng không ai thèm để ý, Trác Uyên vẫn nhìn mọi thứ xung quanh nơi này như cũ, hắn nhíu mày: “Nơi này cũng không có gì kỳ lạ, ngươi nói kỳ cảnh kia ở đâu?”
“Ngay ở phía trước ở trong hồ kia, tuyệt đối là thiên hạ hiếm có. Trác tiên sinh, chắc chắn lần này ta không làm cho ngươi thất vọng, he he he...” Lục vương gia giống như một cái đuôi nhỏ, cười cười lấy lòng.
Thái tử thấy hai người, lại tức giận đến sôi máu, hai tên tiểu tử này đều không để ý đến hắn ta!
Chỉ có Liên Nhi, nhìn thấy khuôn mặt nhìn đông nhìn tây của Trác Uyên, ánh mắt toàn tro tàn lúc trước bỗng hiện lên ánh sáng, thì thào: “Trác Uyên... Ngươi... Ngươi là Trác Uyên?”
“Ừ, ngươi là...”
Trác Uyên nhíu mày, khuôn mặt kỳ quái nhìn về phía nàng ta, trong lòng nghi ngờ đã gặp qua ở đâu, nhìn rất quen mắt, nhưng rất nhanh đã nhớ ra, gật đầu hiểu rõ: “À... Thác Bạt Liên Nhi, con gái của Thác Bạt Thiết Sơn, đã lâu không gặp, gần đây có khỏe không?”
Thác Bạt Liên Nhi nở một nụ cười yếu ớt, sau đó lại không nói lời nào mà thở dài bất đắc dĩ.
Trác Uyên thấy vậy cũng thờ ơ nhún vai, sau đó trực tiếp đi tới bên hồ, cũng không nhìn bất kỳ người nào ở đây, chỉ nói khẽ: “Xem ra cũng không tốt, tuy nhiên đừng để ý, vừa nãy ta chỉ tùy tiện hỏi một chút. Ôi, Lục vương gia, ngươi nói kỳ cảnh đang ở đâu?”
“Ôi, Trác tiên sinh, ở ngay trong hồ này!” Lục vương gia hấp tấp đi tới trước đình, chỉ tay về phía dưới, Trác Uyên vẫn không thèm nhìn kẻ nào ở đây một chút mà chỉ chăm chăm tìm kiếm phía dưới.