Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Đại Quản Gia Là Ma Hoàng - Trác Uyên (Trác Phàm)

Trác Uyên chậm rãi hạ nắm đấm xuống, như thể làm một chuyện nhỏ nhặt không đáng để nhắc đến, hắn trực tiếp quay người, vỗ lên bả vai của Lục vương gia đó, nói: “Mau dẫn ta tới phủ Thái tử thăm đi, hy vọng nơi đó có thứ mà ta muốn tìm!”  

             “Được!” Lục vương gia hơi sững sờ, nhưng rất nhanh đã phản ứng lại được, hắn ta hô to một tiếng, đi trước dẫn đường một cách hết sức phấn khởi. Đám người Kim Bất Hoán thì lại cứng đờ đầu, nhìn về phía hai người đang thản nhiên tiến lên ở đằng trước, đã kinh ngạc không nói thành lời.  

             Ôi phi, hóa ra người này thật sự giống như Lục vương gia đã nói, thực lực sâu không lường được. Vậy mà lần này Lục vương gia lại không hề thổi phổng, thực lực của người này thật sự mạnh hơn những gì mà hắn thể hiện ra ngoài quá nhiều, vậy mà ngay cả cao thủ Hóa Hư cũng có thể đấm phát chết ngay.  

             Cũng may trước đó bọn họ không đánh nhau với người này, bằng không thật sự là bị giết chết trong vòng một giây.  

             Vừa nghĩ đến cảnh tượng bốn người còn định hại Trác Uyên một vố ở tửu lâu trước đó, là bọn họ lại không khỏi run lập cập, trong lòng thầm thấy may mắn.  

             Thế nhưng ngay đúng lúc này, hai người Trác Uyên còn chưa đi được bao xa, đã nghe thấy một tiếng vang lớn ầm ầm chợt phát ra, toàn bộ mặt đất đều không ngừng chấn động, rồi đột nhiên một con mãng xà hư ảo dài mấy chục trượng trồi lên từ dưới lòng đất, tức giận quát: “Tiểu tử thối, lần này ngươi lại phá hủy cơ thể của bản tạo, nhất định lão phu phải ăn tươi nuốt sống ngươi!”  

             “Không ổn, là thần hồn của Xà trưởng lão!”  

             Con ngươi của Kim Bất Hoán không khỏi co rút, không nhịn được mà kêu lớn thành tiếng: “Cho dù sức mạnh cơ thể của cường giả Thần Chiếu cảnh có mạnh đến đâu, nhưng về phương diện thần hồn, cho dù thế nào cũng không làm gì được cao thủ Hóa Hư cảnh. Nguy rồi, lần này chúng ta xong đời rồi!”  

             Trong mắt bốn người Kim Bất Hoán nổi lên sự sợ hãi, Xà trưởng lão này cũng không ngừng cười gian trá, nói: “Không sai, tiểu tử thối, ngươi phá hủy cơ thể của ta hai lần, đều là do đánh lén mà thôi, nhưng ngươi chỉ là một Thần Chiếu cảnh, có thể bắt được thần hồn của ta kiểu gì…”  

             Vù!  

             Thế nhưng, còn chưa đợi lão ta nói chuyện xong, vù một tiếng, đột nhiên một vuốt rồng khổng lồ màu đỏ bay ra từ trong cơ thể của Trác Uyên, vồ một cái đã tóm chặt con mãng xà lớn đó vào trong tay. Chợt, lão ta như bị bóp cổ, cũng không nói ra được lời gì nữa, hơn nữa lúc này trong con mắt tam giác âm hiểm đó, lại tràn đầy vẻ sợ hãi và khó tin.  

             Đây… đây là… Thần Chiếu sao?  

             Sao có thể… hắn chỉ là một Thần Chiếu cảnh mà thôi…  

             “Hừ, thường nói, nhàn rỗi sinh nông nổi! Nếu thần hồn này của ngươi đã chạy rồi, cần gì phải hiện thân nữa. Ha ha ha… đúng là tự mình tìm đường chết!”  

             Trác Uyên bất giác cười lạnh, đột nhiên trong mắt lóe lên một tia sáng, vuốt rồng đỏ thẫm đó nắm chặt lại, rắc một tiếng, con mãng xà lớn đó hoàn toàn bị bóp nát tan tành trong một tiếng kêu gào thảm thiết, hóa thân thành linh khí ào ạt, tản ra khắp trời đất.  

             Vuốt rồng khổng lồ đó từ từ rụt về, lại quay về cơ thể của Trác Uyên, sau đó hắn lại như không có chuyện gì, tiếp tục đi theo Lục vương gia tiến về phía trước. Đám người Kim Bất Hoán thì lại trợn tròn mắt, da mặt không nhịn được mà co giật mạnh.  

             Bọn họ nhìn về phía bóng lưng thong thả và thản nhiên của hắn với vẻ mặt dại ra, trong lòng chỉ có đúng một câu hỏi, đó là làm sao tu giả Thần Chiếu cảnh có thể ngưng tụ ra thần hồn được?  

             Ôi, thật đúng là một tên quái vật…  

             Ở bên khác, trong một đình nhỏ tao nhã và độc đáo giữa hồ, có một nam và hai nữ ngồi ở đó.  

             Nam tử mặt mày tuấn tú, áo quần lụa là, cả người từ trên xuống dưới toàn là trang sức lấp lánh chói mắt, hào hoa phú quý không nói nên lời. Chẳng qua trong nụ cười gian xảo đó của hắn ta lại luôn mang theo một vẻ tùy tiện, đặc biệt là ánh mắt nhìn nữ tử đối diện đó tràn đầy vẻ dâm tà.  

             Mà nữ tử đó lại có khuôn mặt xinh đẹp, đôi mắt như trăng, sáng ngời trong suốt, chính là một tiểu mỹ nhân hiếm có, có điều nét buồn rầu giữa đôi lông mày vẫn luôn tụ lại không tan, không thể nghi ngờ gì đây chính là Thác Bạt Liên Nhi, hòn ngọc quý trên tay Thác Bạt Thiết Sơn, đại nguyên soái của quân đội Khuyển Nhung.  

             Xung quanh bọn họ là những nữ tử xinh đẹp đang múa hát tưng bừng.  

             Những tiếng đàn hát, điệu nhạc đồi trụy truyền tới bên tai, trong mắt toàn bộ là những dáng múa xinh đẹp của các thiếu nữ xinh tươi, oanh ca yến hót, Liên Nhi khẽ cắn môi, bất giác có hơi khẩn trương. Người nam tử đối diện đó thì lại mang vẻ mặt tươi cười xấu xa, thi thoảng còn đưa tay sờ soạng một lúc trước eo các người đẹp, kêu những đôi bàn tay nhỏ mềm mại đích thân lột trái cây đưa vào trong miệng, có người thậm chí còn dùng miệng đưa qua.  

             Mỗi khi như thế, nam tử đó lại không nhịn được phát ra tiếng cười điên cuồng đầy tùy tiện, dâm đãng không chịu nổi. Liên Nhi nhìn tất cả những chuyện này, trong lòng chán ghét, nhưng lại có hơi không biết phải làm sao!  

             Nàng ta hơi trầm ngâm một chút, dường như đã hạ quyết tâm rất lớn, cuối cùng mở miệng: “Thái tử điện hạ, không biết làm thế nào ngài mới chịu thả gia huynh ra?”  

             “Thả hắn ta?”  

             Đôi mày của nam tử đó hơi nhướng lên, không khỏi khẽ cười một tiếng, trêu ghẹo: “Đánh bản Thái tử một quyền ngay trước mắt bao người, trong mắt không có tôn ti, nào có đạo lý dễ dàng thả người như vậy?”  

             Hai nắm tay của Liên Nhi không nhịn được mà siết chặt lại, khẽ cắn đôi môi đỏ, thì thào thành tiếng: “Gia huynh tùy tiện ra tay đánh điện hạ quả thực là gia huynh không đúng, nhưng đó cũng là do hắn nôn nóng bảo vệ muội muội mà thôi, tất cả đều là lỗi của Liên Nhi, mong điện hạ nể mặt gia tộc Thác Bạt chúng ta đã cúc cung tận tụy, chinh chiến cả đời vì Khuyển Nhung mà bỏ qua cho gia huynh lần này. Suốt đời suốt kiếp Liên Nhi sẽ không quên đại ân đại đức của điện hạ!”  

             “Ồ, suốt đời suốt kiếp cơ à?”  

             Đôi mày của Thái tử bất giác nhướng lên, quan sát dáng người thướt tha mềm mại đó của Liên Nhi một chút, lập tức bật cười dâm đãng rồi nhào tới: “Không cần suốt đời suốt kiếp, chỉ cần một đời một kiếp này của ngươi hầu hạ bản điện hạ cho tốt là đủ rồi, khà khà khà…”  

             “Đừng, điện hạ!”  

             Liên Nhi nhìn thấy Thái tử như sói đói bổ nhào tới, trong mắt lóe lên vẻ phóng túng, nàng ta chợt hoảng hốt, vội vàng lùi về sau một bước tránh đi, rồi lại chắp tay hành lễ thật sâu với vẻ nơm nớp lo sợ, nhỏ giọng nói: “Xin lỗi, xin điện hạ tự trọng!”  

             Ôm mỹ nhân lại ôm hụt, Thái tử đó lập tức có hơi buồn chán vô vị, sắc mặt soạt một cái nặng nề hẳn đi, lạnh lùng nói: “Thác Bạt Liên Nhi, con mẹ nó ngươi đừng có cho thể diện mà không cần, bản điện hạ có thể nhìn trúng ngươi chính là phúc phần của ngươi. Trước đây có lẽ Thác Bạt gia các ngươi cũng được tính là trụ cột vững vàng của đế quốc, nhưng từ lần thua trận vào tám năm trước, sau khi khiến đế quốc tổn thất nặng nề, các ngươi chính là tội nhân của đế quốc rồi. Phụ hoàng ta không biếm lão già Thác Bạt Thiết Sơn này thành thứ dân, mà chỉ miễn chức nguyên soái, giáng làm đại tướng thủ thành, đã là nể phần công lao trước kia của lão. Hơn nữa trong này ít nhiều cũng có bản Thái tử cầu xin thay các ngươi, bằng không con mẹ nó các ngươi đã sớm bị xét nhà diệt gia tộc rồi!”  

             Liên Nhi cắn chặt môi, không nói gì, mà chỉ cúi đầu thật sâu!  

             “Nhưng các ngươi thì sao? Hừ hừ hừ…”  

             Thái tử bất giác cười lạnh, tiếp tục chửi mắng: “Đồ vong ân phụ nghĩa, lão tử đích thân tới cửa cầu hôn, mà lão già Thác Bạt Thiết Sơn lại dám từ chối ý tốt của bản điện hạ! Sau đó đột nhiên lão lại tới cửa thăm hỏi và đồng ý, ta tưởng rằng cuối cùng lão già này cũng đã nghĩ thông suốt rồi, nhưng ai ngờ sau đó mới rõ, lão chỉ đi lánh nạn mà thôi. Mà Xà trưởng lão đó cũng đã sớm nhìn trúng ngươi trong trận đại chiến với Thiên Vũ đó, thần hồn của lão cũng được tông môn bọn họ chuộc về, cho nên lão già đó mới muốn mượn danh nghĩa của bản điện hạ, trấn nhiếp Xà trưởng lão đó, để lão đừng làm loạn. Dù sao ngươi cũng là thái tử phi tương lai của bản điện hạ, còn lão già đó là tội nhân của tông môn, cho dù có là cao thủ Hóa Hư, cũng dám đối đầu với gia quyến hoàng thất sao?”  

             Cơ thể của Liên Nhi hơi run lên, vẫn luôn cúi đầu, không lên tiếng, giống như đang cam chịu.  

             Thái tử chậm rãi đi tới trước người nàng ta, sắc mặt càng ngày càng u ám hẳn đi: “Các ngươi lấy bản điện hạ ra làm lá chắn, điểm này bản điện hạ cũng chịu rồi, chỉ cần ngươi trở thành người của bản điện hạ, quả thực lão già đó không có tư cách động vào ngươi nữa. Thế nhưng các ngươi cũng thật quá đáng, vừa làm kỹ nữ vừa muốn lập đền thờ, một mặt nói ngươi đã là phi tử của bản điện hạ, một mặt lại chần chừ không chịu cưới xin, cứ rầy rà như vậy, kéo dài bảy, tám năm trời, các ngươi nghĩ bản điện hạ coi tiền như rác, bị các ngươi chơi xỏ như vậy sao?”  

             “Xin lỗi Thái tử điện hạ!” Liên Nhi bất giác rụt đầu lại, không nhịn được lại lùi thêm hai bước, trong mắt đã rớm nước mắt.  

             Thái tử nhìn gương mặt xinh đẹp đó của nàng ta với vẻ lạnh lùng, chậm rãi xoa gò má trắng nõn sáng mịn đó của nàng ta, nhìn cơ thể đang không ngừng run rẩy đó, đột nhiên trong mắt lộ ra ánh sáng dục vọng đầy trắng trợn, lớn tiếng nói: “Bản điện hạ không cần ngươi xin lỗi, bản địa hạ chỉ muốn người của ngươi!”  

             Nói xong, Thái tử đã bổ nhào tới, ôm chặt thân thể mềm mại của nàng ta, ý đồ cưỡng chế.  

             “Đừng, Thái tử điện hạ!” Liên Nhi thì lại giãy giụa và hét to, cuối cùng bất đắc dĩ phải ngưng tụ nguyên lực toàn thân, đẩy mạnh một cái, rầm một tiếng, Thái tử đó bị đẩy bay ra ngoài, đụng gãy bốn cây cột đá, trực tiếp đau đến nhe răng trợn mắt, gào khóc đau đớn.  

             Nghĩ đến Thái tử đó áo gấm lụa là, bình thường cũng uống không ít linh đan diệu dược, nói thế nào cũng là cao thủ Thiên Huyền đỉnh cấp, nhưng lại bị một cô nương Thiên Huyền tầng tám đẩy ngã lăn ra đất, cũng chính là do ngày thường hoang dâm vô độ, cơ thể bị đào rỗng, đã sớm không còn sức phục hồi tu vi của bản thân.  

             Hắn ta gần như vừa vặn đối ngược với tên quái vật như Trác Uyên, thực lực của Trác Uyên vượt xa tu vi bên ngoài, nhưng thực lực của hắn ta lại thua xa tu vi bên ngoài, thậm chí còn không bằng một vài tên ăn chơi trác táng!  

             Hắn ta giãy dụa cơ thể đau nhức, lặng lẽ đứng dậy với vẻ mặt giận dữ, trừng mắt nhìn Liên Nhi đầy dữ tợn, tức đến run rẩy: “Ngươi… ngươi…”  

             “Thái tử điện hạ, ta… ta không cố ý…” Liên Nhi cũng lo lắng, gấp đến mức sắp bật khóc.  

Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!