Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Đại Quản Gia Là Ma Hoàng - Trác Uyên (Trác Phàm)

Không khỏi ngây người, Trác Uyên cẩn thận suy tư, rồi khẽ gật đầu.  

             Bất kể như thế nào, đứa nhỏ này cũng là người hâm mộ của bản thân, dù mình không muốn tham gia vào mấy chuyện vặt vãnh, thì cũng không có lý do gì phải cố ý hại hắn ta. Đề nghị của lão già này không tệ, để chủ tử đi cùng lão ta, rồi tìm người khác dẫn đường cho hắn là được.  

             Dù sao, hắn tìm nơi thiên địa phong huyệt, ai dẫn hắn đi thì có vấn đề gì đâu?​  

             Nhưng, bên này Trác Uyên đồng ý, Lục Vương gia kia lại đưa tay ra ngăn cản, vô cùng ngang bướng nói: "Không được, Trác tiên sinh là khách quý của bổn vương, Trác tiên sinh có yêu cầu gì thì bổn vương cũng sẽ làm hết sức mình. Còn về tên Dâm Xà chết tiệt kia? Hừ, để lão ta đi chết đi!"  

             Nói xong, Lục Vương gia nổi cơn giận, dẫn đầu đi trước. Trác Uyên đành bất lực nhún vai, cũng nối gót đi theo sau.  

             Nhưng đúng lúc này, tên Kim Bất Hoán kia cũng đột ngột đi đến bên người hắn, vẻ mặt nghiêm túc nói: "Trác tiên sinh, tuy là thông qua Vương gia của ta, từ lâu ta đã nghe về tiếng tăm của ngài, nhưng Vương gia của ta từ nhỏ thích bô bô cái mỏ như tàu lửa chạy, nhất là đối với những người mình yêu thích, thì lại càng hay thêm mắm thêm muối, phóng đại lên. Vì thế, lão phu không hề tin vào bản lĩnh của ngài. Mặc dù, quả thực là thực lực Thần Chiếu cảnh tầng tám của ngài đủ mạnh, nhưng vị Xà trưởng lão này, vừa nãy ngài cũng đã nghe rồi đấy, lão ta là cao thủ Hóa Hư. Nếu mạo phạm và rồi lão ta tức giận với bệ hạ, bản thân bệ hạ sẽ không trút giận lên người nhi tử của mình, đến lúc đón ngươi sẽ là kẻ chịu tội thay!"  

             "Vì thế, vì Lục Vương gia, cũng vì sự an toàn của bản thân ngài, ngài nên thuyết phục hắn, để hắn yên ổn tiếp đón tên Xà trưởng lão đó trong chốc lát, đừng để mặc tính nết liều lĩnh của hắn!"  

             "Ừ, tên Lục Vương gia này là người hâm mộ điên cuồng, những tật xấu mà ngươi nói, hắn ta có tất!"  

             Lông mày nhướng lên, Trác Uyên không khỏi nhếch miệng cười, trong mắt hiện lên một tia tà ác: "Có điều lần này, trái lại chủ tử của các ngươi cũng không phóng đại quá nhiều, một tên Hóa Hư cảnh không đáng kể, ta còn không để vào mắt. Nếu vị Lục Vương gia này thực sự có thể giúp ta tìm được thứ ta muốn, ta không ngại ra tay giúp các ngươi lột da cái tên các ngươi gọi là Xà trưởng lão, xóa bỏ mối họa lớn của các ngươi, ha ha ha..."  

             Cười khẽ, Trác Uyên rời đi ngay lập tức, bắt kịp bước chân của Lục Vương gia, chỉ để lại Kim Bất Hoán nọ đứng tại chỗ với vẻ mặt kinh ngạc, đôi mắt nhìn chằm chằm vào bóng dáng rời đi của Trác Uyên, thật lâu không tỉnh táo lại.  

             "Tên tiểu tử này điên rồi à, một tên Thần Chiếu tầng tám bé nhỏ, lại muốn đối phó với cao thủ Hóa Hư? Chẳng trách bây giờ Lục Vương gia càng ngày càng ngông cuồng, càng ngày càng không coi ai ra gì, coi thần tượng như vậy là tiêu chuẩn thì có thể học được thứ gì tốt..."  

             Miễn cưỡng nhắm mắt lại, bỗng nhiên Kim Bất Hoán cảm thấy cả trái tim cũng không ngừng đau đớn!​  

             "Kim trưởng lão, Lục Vương gia cứ thể đi rồi, đến lúc đó tên Xà trưởng lão đó đến đây, chúng ta phải làm sao?" Lúc này, lão giả tóc trướng đi đến bên cạnh lão ta, nhìn lão ta với nét mặt lo lắng.  

             Lắc đầu bất đắc dĩ, Kim trưởng lão thở dài: "Chủ tử quá tùy hứng, chúng ta hoàn thành chuyện này giúp hắn ta thôi, mong rằng tên Xà trưởng lão đó sẽ chừa mặt mũi cho chúng ta, điều quan trọng là bản thân lão ta không muốn làm to chuyện này, kiến bệ hạ đến Ngự Thú Tông mời người đến, lại bắt bọn họ quay về mới tốt, than ôi!"  

             Nói xong, Kim trưởng lão lại quay người lại, nhìn đám người với vẻ mặt ngơ ngác trong tửu lâu, không biết nên hành động như thế nào: "Các ngươi còn thất thần làm gì, không nghe được tiếng hét ban nãy của chúng ta à? Hôm nay tửu lâu này được chúng ta bao, còn không mau cút đi?"  

             Hức... Ừ ừ ừ...  

             Tất cả mọi người vội vàng gật đầu, như là được đại xá, bọn họ lao ra ngoài nhanh như chớp, trong phút chốc đã biến mất, khắp người và trên đầu toàn là mồ hôi lạnh!  

             Ban nãy bọn họ phải chịu sự uy hiếp của ác ma Trác Uyên, tính mạng lúc nào cũng có nguy cơ mất đi, sớm đã sợ đến mức tè ra quần rồi. Bây giờ có thể rời khỏi, đúng như thoát khỏi động quỷ, may mắn như giành được cuộc sống mới.​  

             Hơn hết, mọi người đều âm thầm thề trong lòng, sau này sẽ không bao giờ đến tửu lâu này nữa, đúng là cùng đất dữ.   

             Nếu tên lão bản của tửu lâu này biết suy nghĩ trong lòng mọi người là như vậy, đoán chừng cũng phải khóc thành tiếng...  

             "Dọn dẹp qua nơi này, chuẩn bị rượu và thức ăn hảo hạng, chúng ta phải mở tiệc mời khách!"  

             Dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn thoáng qua cảnh tượng hỗn độn này, nét mặt của Kim Bất Hoán không tránh khỏi nghiêm lại một lát, rồi lão ta nhìn về phía đám người lão bản tửu lâu, cao giọng quát lớn. Chủ tửu lâu và tiểu nhị nhanh chóng gật đầu, ngay tức khắc thu dọn!  

             Lát sau, tửu lâu này lại một lần nữa bừng sáng, theo từng bước chân nhịp nhàng, một thanh niên có đôi mắt hình tam giác chậm rãi xuất hiện trước tửu lâu.   

             Lão ta ngẩng đầu lên quan sát quy mô của tửu lâu này, nét mặt không nhịn được mà trầm xuống, nghiến răng nghiến lợi nói: "Rõ là hổ xuống đồng bằng bị chó bắt nạt, dù năm đó lão phu mắc phải sai lầm lớn, bị đuổi ra khỏi tông môn, nhưng tốt xấu gì cũng là cao thủ Hóa Hư, được đế quốc coi như là khách quý. Thằng ranh con này lại mở tiệc chiêu đãi lão phu tại chỗ kém cỏi như vậy sao? Hừ hừ hừ, còn là tiệc nhận lỗi nữa, có thứ nhận lỗi giống như vậy à?"  

             "Xà trưởng lão, bốn người cung phụng chúng ta đứng đây đợi ngài đã lâu!"  

             Song, đúng lúc này, từng tiếng hét lớn đồng thời vang lên, Kim Bất Hoán dẫn đầu ba gã trưởng lão còn lại, khom người ở bên ngoài tửu lâu đón chào lão ta.  

             Ánh mắt lạnh lẽo đảo qua bọn họ, vẻ mặt Xà trưởng lão càng đen hơn: "Chuyện gì đây, chủ tử của các ngươi đâu? Thằng ranh con đó không ra đây nghênh tiếp lão phu à?"  

             "Hức... xin... Xà trưởng lão nguôi giận!"  

             Lau mồ hôi lạnh trên trán, Kim Bất Hoán không khỏi vội vàng cười xòa nói:"Hôm nay chủ nhân của ta ngẫu nhiên cảm thấy không thoải mái, hắn ta không thể đến được, đặc biệt dặn dò chúng ta đợi này thật tốt..."  

             "Đủ rồi!"  

             Ầm!  

             Thế nhưng, không để lão ta tiếp tục nói thêm điều gì, Xà trưởng lão đó đã phẩy ống tay áo thật mạnh, ngay lập tức một cơn gió mạnh bất ngờ quét qua bốn người bọn họ, tức khắc đánh bọn họ bật ra ngoài, từng luồng máu tươi không ngừng phun ra ngoài.  

             Lông mày run lên dữ dội, Xà trưởng lão vô cùng tức giận nói: "Bốn người các ngươi nghe rõ cho lão phu, nếu không phải nể mặt của Hoàng đế Khuyển Nhung, lão phu sẽ không bỏ qua cho tên ranh con nói năng không biết lễ độ với lão phu đó một cách dễ dàng như vậy, không chỉ thế còn cho hắn ta một cơ hội nhận lỗi. Nhưng lúc này, là bản thân hắn ta không biết trân trọng, vậy thì đừng trách lão phu tàn nhẫn!"  

             Soạt!  

             Vừa nói dứt lời, Xà trưởng lão lập tức giậm chân, đột ngột bay lên không trung.​  

             Đám người Kim Bất Hoán thấy thế, không khỏi lo lắng, lão ta kêu lên: "Không ổn, lão ta đi về hướng lục vương phủ, Vương gia đang gặp nguy hiểm!"  

             "Kim cung phụng đừng lo lắng, không phải bây giờ Vương gia đang cùng với Trác Uyên đến biệt viện thưởng thức cảnh đẹp sao, hắn ta không ở trong phủ!"  

             "Đúng đúng đúng, không tệ, chúng ta vẫn còn thời gian đi thông báo, nếu không thì muộn mất, tính mạng của Vương gia sẽ không còn!" Nghe thấy những lời người bên cạnh nói, Kim Bất Hoán gật đầu liên tiếp, tiếp đó lão ta đột ngột kéo thân thể bị thương nặng của mình bay lên không trung, trên đường đi từng giọt máu rơi như mưa, không ngừng rơi xuống dưới.  

             Ba người còn lại, cũng cố gắng chịu đựng vết thương trên người, theo sát lão ta, trong chớp mắt đã biến mất...  

             Mặt khác, Trác Uyên đi theo Lục Vương gia đi đến một vùng rừng núi hoang vu, một sân vườn tao nhã nằm ở đó, hai bên cửa có người chuyên phụ trách canh gác, đều là cao thủ Thiên Huyền!  

             Lục Vương gia bước chân vào cổng, khom lưng với Trác Uyên, hắn ta cười nói: "Trác tiên sinh, mời!"  

             Gật đầu nhẹ nhàng, ngay khi Trác Uyên bước chân qua bậc thềm, thì Lục Vương gia lại có vẻ hưng phấn, như một người hầu nhỏ, bước theo vào trong sự vui mừng.  

             Hai người hộ vệ kia thấy thế, lại đồng loạt trợn mắt. Lục Vương gia thích gây rối, tuỳ tiện làm loạn của bọn họ, đã trở nên khách sáo với người như vậy từ khi nào?  

             Dù là đối với đương kim bệ hạ, hắn ta cũng không khiêm nhường như vậy. Cậy mình là nhi tử nhỏ nhất, nhận được sự cưng chiều của bệ hạ, thực sự rất kiêu ngạo và hống hách, đến cả nơi có cảnh tượng ngạc nhiên mà bệ hạ nhìn thấy cũng có thể giành lấy để xây sân vườn, đủ để thấy được bệ hạ nuông chiều hắn ta biết bao nhiêu.  

             Nhưng hôm nay, ngàn lần không ngờ...  

             "Này, người này là ai? Tại sao Vương gia lại đối xử với hắn như vậy?"  

             "Không biết, có thể là nhạc phụ, hoặc là đại cữu, nếu không thì sao Vương gia đối xử với hắn còn tốt hơn với phụ thân ruột thịt của mình?"  

             "Ồ... Hóa ra là như vậy, Vương gia của ta cũng đã gặp được tình yêu đích thực, không đến chỗ trăng hoa nữa thì tốt rồi, ha ha ha..."  

             ...  

             Hai tên hộ vệ thì thầm với nhau, xì xà xì xồ, sắp xếp một kịch bản cho chủ tử, còn Lục Vương gia lại dẫn Trác Uyên đến trước một tòa lầu cao tầng ở sân sau, rồi dừng lại.  

             Trác Uyên quan sát sơ qua toà lầu cao tầng đang tọa lạc ở đó, tiếp theo hắn nhìn Lục Vương gia với vẻ mặt khó hiểu.  

             Nở nụ cười bí hiểm, Lục Vương gia chỉ tay vào tòa lầu cao đó và nói: "Trác tiên sinh, cái gọi là trèo lên cao nhìn xa xăm, cảnh tượng kỳ diệu như vậy, chỉ có trên tòa lầu này, mới có thể xem rõ hết thảy."  

             "Ồ, thế à?"  

             Nhếch mày, Trác Uyên cảm thấy hơi kỳ lạ, nhưng cũng không quan tâm. Dù sao nơi phong huyệt đó, nhìn ở chỗ nào cũng như nhau cả, vậy khách tùy chủ thì càng tốt.  

             Thế là, dưới sự hướng dẫn của Lục Vương gia, Trác Uyên đi lên tầng mười tám, bước vào trong một căn phòng trang nhã và yên tĩnh.  

             Tiếp đó, Lục Vương gia đi đến trước cửa sổ, đẩy mạnh cánh cửa ra, ngay tức khắc làn hơi nước của sơn hô hải khiếu* đổ ập vào mặt, hơi ẩm còn xen lẫn trong đó!  

             Sơn hô hải khiếu: Có nghĩa là tiếng kêu của núi, tiếng gào của biển. Miêu tả khí thế hùng tráng đồng thời thể hiện sự khắc nghiệt của tự nhiên.  

             Hóa ra, bên ngoài cửa sổ đó là một thác nước hùng vĩ cao nghìn mét, thác đổ ầm ầm như nước lũ, giống như là dải ngân hà của cửu thiên đang đổ xuống, vô cùng tráng lệ.  

             Nhìn cảnh này, Trác Uyên không khỏi hoàn toàn sững sờ, quay đầu một cách cứng ngắc, đưa ánh mắt nhìn về phía hắn ta: "Lục Vương gia, đây là cảnh tượng đáng ngạc nhiên mà ngươi nói đến à?"  

             "Đúng thế, vô cùng nguy nga!"  

             Vui vẻ cười thành tiếng, bất giá Lục Vương gia vô cùng tự hào nói: "Trác tiên sinh, ngài cũng biết, Khuyển Nhung của chúng ta cằn cỗi, thác nước hùng vĩ như vậy thật sự rất hiếm có. Vì thế ta đặc biệt để người ta dùng trận pháp che dấu nó, chỉ có đứng trong này mới có thể nhìn thấy nó. Dù là phụ hoàng của ta, một tháng cũng chỉ có thể đến đây một lần để thưởng thức cảnh đẹp tuyệt vời của thác nước này, còn ta lại có thể tận hưởng nó mỗi ngày, ha ha ha... Trác tiên sinh, phong cảnh nơi này không tệ đúng không..."  

             "Không tồi cái em gái ngươi ấy!"  

             Thế mà, hắn ta còn chưa nói hết câu, Trác Uyên đã không nhịn được hét lên: "Loại thác nước giống như vậy, chỉ là phong cảnh tự nhiên mà thôi. Ở Thiên Vũ, không có một trăm tám mươi thì cũng có một trăm sáu mươi nơi có, lão tử đi xa đến như vậy để nhìn thấy cái trò hề này có đáng không? Thứ ta muốn là những cảnh kỳ lạ, nơi có những thứ huyền bí, những hiện tượng lạ chẳng hạn như những người đi vào nơi nào đó thì không thể đi ra, ở nơi đó một ngày nhập định ngang với mười năm nhập định của người khác..."  

Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!