“To gan!”
Hai người không khỏi giật mình, có lẽ ngày bình thường bọn họ ngang ngược quậy phá đã quen, cho nên ngay khi nghe tiếng mắng chửi của Trác Uyên, hai người cũng không thèm nhìn một cái, đột nhiên quát lên: “Ngươi là ai, cũng dám quấy rối Lục vương gia chúng ta...”
Ầm!
Nhưng mà bọn họ còn chưa kịp mắng tiếp, một tiếng nổ đã vang lên, trong nháy mắt bọn họ đã hóa thành một màn sương đẫm máu, tung bay trên bầu trời, cuối cùng cũng không còn sự sống. Mà Trác Uyên đứng đối diện với bọn họ, từ từ bỏ nắm đấm xuống, tiếp tục xoa đầu than thở.
Ôi, cuối cùng phải tiếp tục đi đâu để tìm đây, đến bản đồ còn vô dụng...
Tất cả mọi người trong quán rượu nhìn thấy cảnh này, đều bị dọa đến xanh mặt, thậm chí có người còn bị dọa tới mức không chịu được mà ngồi bệt trên mặt đất.
Đúng là cao thủ Thần Chiếu cảnh tầng tám, một cú đấm, chỉ bằng một cú đấm, đã khiến cho hai cường giả Thiên Huyền cảnh đỉnh phong không còn thi thể, đổ máu ngay tại chỗ. Ước chừng trước khi bọn họ chết, cũng không biết xảy ra chuyện gì đã hồn phi phách tán!
Người này đúng là ra tay tàn nhẫn, hoàn toàn không nể mặt. Dù sao thì bọn họ cũng là người dưới tay vương gia...
Trong nhất thời, ánh mắt mọi người nhìn về phía Trác Uyên, càng run sợ hơn, không nhịn được mà nuốt nước bọt ừng ực, càng phát ra tiếng động run rẩy!
“Hoa Lạp Nhĩ, Hoa Lạp Sa, chuyện của hai người các ngươi làm xong chưa, Lục vương gia sắp đến rồi!”
Đột nhiên, một giọng nói già nua vang lên, vèo một cái, một ông lão tóc bạc xuất hiện ở cửa. Nhìn thấy vũng máu tươi ngoài cổng quán rượu, con mắt không kìm được mà ngưng lại, hoảng sợ hét lên: “Đã xảy ra chuyện gì, tại sao ở đây lại có máu? Hai thằng ranh con các ngươi, không phải ta đã nói cho các ngươi là không được tùy tiện giết người? Hai cái thằng nhãi con nhà các ngươi, không phải đã nói các ngươi không nên tùy tiện giết người sao? Chỗ này có vết máu, thì mời khách như thế nào được? Thu dọn cũng rất phiền phức...”
Trong lòng đổ mồ hôi nhễ nhại, mọi người không biết làm thế nào chỉ đành lắc đầu nhìn lão già bên ngoài kia.
Ôi, hóa ra lão già này coi bãi máu bên ngoài kia là do người của ngươi tạo thành. Nếu nói cho lão ta biết đó chính là bản thân bọn họ, không biết lão ta sẽ có cảm nghĩ gì!
Bạch bạch bạch!
Tiếng bước chân gấp rút truyền đến, rất nhanh lão già kia đã tiến vào quán rượu, vừa đi vừa liên tục hô to: “Hoa Lạp Nhĩ, Hoa Lạp Sa, các ngươi làm việc như thế nào, mau lăn tới đây cho lão phu...”
Đột nhiên lão già kia sửng sốt, trên mặt hiện lên sự khó hiểu: “Đã xảy ra chuyện già, tại sao nơi này còn nhiều người như vậy? Nhưng mà Lục vương gia sắp đến rồi!”
Mọi người chỉ có thể lắc đầu, không thể làm gì khác ngoài nhìn lão ta một chút, sau đó lại tò mò mà nhìn về phía Trác Uyên, chờ hắn trả lời thuyết phục.
Dù sao, trong mắt cao thủ Thần Chiếu cảnh tầng tám thì Lục vương gia có nhằm nhò gì!
Không có hắn cho phép, nếu chúng ta dám di chuyển một bước, có lẽ kết quả cũng như hai người vừa nãy.
Thế nhưng vào giờ phút này, Trác Uyên vẫn mặt mày ủ rũ như cũ, than thở suy tính hành động tiếp theo, lại là một vùng mơ màng. Bản đồ mất đi tác dụng, làm cho hắn không biết nên đi nơi nào, lại hoàn toàn không để ý đến không khí lúng túng trong tửu lâu lúc này.
“A, không biết vị tiên sinh này là...”
Lão già tóc bạc này không liều lĩnh như hai người trước, vừa nhìn theo hướng ánh mắt của mọi người trong quán rượu đã phát hiện ra sự tồn tại của Trác Uyên. Thế nhưng chưa nhìn còn đỡ, sau khi xem xét lập tức giật mình!
Yên lặng không động đậy, đây là Thần Chiếu cảnh tầng tám, người này cũng không dễ đối phó, lão già như lão ta cũng chỉ mới là Thần Chiếu cảnh tầng bốn mà thôi. Toàn bộ phủ Lục vương gia, cũng không từng nuôi dưỡng qua cao thủ Thần Chiếu cảnh tầng tám, sau đó vội vàng cúi đầu, chờ đợi tiếng nói.
Lão ta tim đập loạn nhịp, Trác Uyên cũng không để ý tới, hắn cau mày, điều này càng làm lão ta xấu hổ, quay lại nhìn về phía tiểu nhị đúng một bên hỏi nhỏ: “Vị tiên sinh này... Là thần thánh phương nào?”
Tiểu nhị lắc đầu tỏ vẻ không biết.
Lão già kia lại nhìn về phía mọi người, mọi người cũng vội vàng lắc đầu.
Lão già chỉ có thể bất đắc dĩ thở dài, tiếp tục dò hỏi: “Vừa nãy có hai nam tử khỏe mạnh tới, bọn họ đâu rồi?”
“Ở ngay dưới chân ngài!” Tiểu nhị trả lời cẩn thận từng li từng tí, tay thì chỉ chỉ vào vũng máu trước người lão ta.
Thân thể không chịu được mà lung lay, lão già nhìn một vùng đỏ tươi dưới mặt đất, lại nhìn Trác Uyên đang đơ người than ngắn thở dài, ngay lập tức đã hiểu rõ tất cả.
Chắc là hai người Hoa Lạp Nhĩ lên mặt bắt nạt người đã quen, bây giờ va phải vị cường giả Thần Chiếu cảnh này mới bị người ta giết chết.
Cho dù như vậy nhưng cũng là phiền phức lớn, gây chuyện với một cường giả Thần Chiếu cảnh tầng tám, cũng không phải chuyện tốt gì, nhất định phải giải trừ ngay lập tức. Nhưng mà nhìn dáng vẻ vị tiên sinh này hờ hững với mình, có lẽ coi thường Thần Chiếu cảnh tầng bốn.
Nếu như vậy, mình đứng ra cũng không có trọng lượng gì, nhanh đi gọi người!
Nghĩ như vậy, lão giả kia cẩn thận lui về phía sau hai bước, sau đó co cẳng lên chạy, chỉ trong nháy mắt đã biến mất không thấy tăm hơi.
Tất cả mọi người trong quán rượu đều sững sờ. Đây chính là người mà phủ Lục vương gia nuôi dưỡng? Kẻ lấn yếu sợ mạnh, đối xử với những người tu luyện tầng dưới như bọn họ thì hô to gọi nhỏ, nhìn thấy người lợi hại thì quay đầu bỏ chạy!
Chỉ có Trác Uyên giống như hoàn toàn không để ý tới tất cả mọi chuyện ở đây, vẫn ngẩn ngơ nằm sấp trên bàn, trong lòng buồn bực vô cùng...
Vèo vèo vèo!
Chỉ một lát sau, đã nghe thấy vài tiếng xé gió vang lên, đột nhiên bốn luồng khí tức cường hãn từ bên ngoài xông thẳng tới quán rượu này, làm cho tất cả mọi người trong quán rượu, khí tức đều ngưng lại, không khỏi lùi về phía sau.
Ngay sau đó, bốn thân hình già nua từ từ đến gần, một người trong đó chính là lão già tóc trắng vừa mới chạy đi, người cầm đầu lại là một lão già tóc vàng, mắt hiện thần quang, khí thế mạnh hơn gấp mười lần lão già tóc trắng.
Tuy là ngường trong quán rượu không nhìn ra tu vị của bọn họ, nhưng cũng biết lão già tóc vàng này lợi hại, chắc chắn là cường giả trong cường giả.
Rất nhiều người chỉ liếc mắt nhìn lão nhân tóc vàng, đã có cảm giác hoa mắt chóng mặt, lập tức có thể ngất xỉu, trong lòng không khỏi cảm thấy hoảng hốt.
Thực lực bốn người này mạnh như vậy, chẳng lẽ là muốn đến bắt cao thủ Thiên Vũ này? Nếu như vậy, không tránh khỏi có một trận đại chiến kinh thiên động địa.
Nếu như vậy, có thể đừng lan tới gần bọn họ hay không?
Trong lúc nhất thời, mọi người lại lo sợ bất an thêm lần nữa, trong lòng cầu nguyện, muốn đánh thì ra ngoài đánh, tuyệt đối đừng liên lụy tới chúng ta!
Nhưng mà mọi người lại không thể tưởng tượng được, lão già tóc vàng kia đến cúi đầu khom người về phía Trác Uyên, thái độ cực kỳ khiêm tốn: “Tại hạ là Kim Bất Hoán, thủ lĩnh cung phụng Lục vương phủ của đế quốc Khuyển Nhung. Vừa nãy người dưới tay của phủ ta có chỗ nào va chạm vào các hạ, mong các hạ rộng lòng tha thứ!”
“Cút!”
Ngẩng đầu liếc nhìn bón người này, Kim Bất Hoán là Thần Chiếu cảnh tầng bảy, không có người nào tu vi cao hơn lão ta. Còn lại, một người Thần Chiếu cảnh tầng bốn, hai người Thần Chiếu cảnh tầng năm, lúc này Trác Uyên cũng không nể mặt mà lạnh lùng lên tiếng.
Trong lòng Kim Bất Hoán ngưng lại, sắc mặt lão ta hơi xấu hổ và chìm xuống. Cho dù lão ta yếu hơn đối phương, cũng chỉ kém một tầng mà thôi, không cần phải không nể mặt mũi như thế chứ.
Lại nói, chỉ chênh lệch một tầng, người chỗ này của mình còn nhiều, nếu như đánh lên, hoàn toàn có thể bù đắp, có cần thiết phải kéo như vậy không?
Dường như lão già tóc trắng kia hiểu rõ điều này, lập tức đứng thẳng eo, kêu gào: “Vị tiên sinh này, chúng ta tôn trọng ngươi là một cường giả Thần Chiếu cảnh, không muốn kết thù cùng ngài, đã cho ngài đủ mặt mũi. Cho dù ngài giết hai người của chúng ta, chúng ta cũng có thể không so đo. Nhưng ngài phải biết, cho dù ngài là Thần Chiếu cảnh tầng tám, ở Khuyển Nhung đã là cao thủ số một số hai, nhưng song quyền nan địch tứ thủ, đắc tội hoàng thất, cũng sẽ không có kết quả gì tốt. Ta khuyên ngài vẫn nên nhanh chóng thu tay lại, mọi người kết giao bằng hữu, bình an vô sự!”
Kim Bất Hoán vuốt nhẹ chòm râu, miệng cười khẽ, rất hài lòng với màn thể hiện của lão già tóc trắng.
Lời của đoạn văn này không kiêu ngạo không tự ti, quang minh lẫm liệt, không đánh mà thắng, đúng là thượng sách!
Nhưng mà nếu người bọn họ gặp phải thật sự là một cao thủ Thần Chiếu cảnh tầng tám đường đường chính chính, cho dù người kia thật khốn nạn, có lẽ câu nói này còn có tác dụng. Nhưng mà đáng tiếc, tên quái thai Trác Uyên này, còn cao hơn bọn họ rất nhiều...
“Chó có thể sủa sẽ không cắn, chó có thể cắn sẽ không sủa!”
Trác Uyên nhếch miệng cười khinh bỉ, từ chối đưa ra ý kiến: “Các ngươi ở trước mặt lão tử sủa inh ỏi cả ngày, bởi vì răng lợi không tốt, chủ yếu sẽ không biết cắn, ha ha ha..."
Ngươi...
Da mặt đám người Kim Bất Hoán không nhịn được mà co giật, lúc này mấy người bọn họ đã tức giận tới mức đỏ bừng cả khuôn mặt, hai tay nắm chặt nắm đấm. Tên nhóc Đáng chết này, thật sự cho thể diện mà không cần, rõ ràng chính là đến gây chuyện.
Trác Uyên cũng lạnh lùng nhìn bọn họ, trong lòng khinh bỉ.
Bây gời hắn đang vi chuyện bản đồ không chính xác nên trong lòng buồn bực, vừa định tìm nơi để trút giận, đám người kia lại xuất hiện, cũng coi như là bọn họ không may, đụng phải họng súng tử thần của Trác Uyên!
Kim Bất Hoán hít thật sâu, hung dữ nói: “Vị tiên sinh này, không cần biết ngươi là ai, mạnh như thế nào, lời nói này rất quá đáng. Hôm nay nếu Kim Bất Hoán ta mà không ra tay, thì con mẹ nó chữ Kim viết ngược lại!”
Kim Bất Hoán vừa dứt lời, đột nhiên khí thế toàn thân lão ta phóng to, một luồng sát ý mãnh liệt ập về phía Trác Uyên. Ba lão già còn lại đều cùng nhau thả ra khí thế cường đại của bản thân ập về phía Trác Uyên!
Trong lúc nhất thời, toàn bộ quán rượu tàn ngập gió tanh mưa máu, rất nhiều tiếng gió báo hiệu giông bão sắp đến!
Mọi người trong quán rượu cũng đã bị khí thế hung mãnh này ép cho không thở nổi, trong lòng hoảng sợ, nhưng Trác Uyên vẫn bất động như cũ, mỉm cười mà nhìn bốn người.
Giống như đang nhìn bốn thằng hề, hoàn toàn không để vào mắt!
Nhìn thấy sự khinh bỉ trong mắt Trác Uyên, trong lòng Kim Bất Hoán càng giận dữ, hét to, muốn ra tay trước. Nhưng đúng vào lúc này, một tiếng hét to lại vang lên đột ngột: “Dừng tay!”
K-K-Í-T.. T... T!
Thân thể bỗng nhiên dừng lại, lúc này bọn người Kim Bất Hoán cũng đã dừng lại, sau đó vội vàng xoay người, mặt cung kính bái lạy phía sau.
Lông mày Trác Uyên nhíu lại, cũng nhìn ra cửa theo hướng của bọn họ, lại thấy một thanh niên tuấn tú từ từ đi về phía bọn họ.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!