Lặng, lặng như tờ!
Tất cả mọi người ở đây, ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, không khỏi ngơ ngác nhìn Trác Uyên, trên mặt có chút cứng ngắc, thậm chí không dám thở mạnh.
Mồ hôi lạnh toát ra đầy đầu tiểu nhị đó, hắn ta đứng bên cạnh Trác Uyên, sớm đã sợ đến mức toàn thân run rẩy, hắn ta muốn khóc đến nơi rồi, hối hận đến xanh cả ruột.
Tại sao trước khi tức giận hắn ta không cẩn thận quan sát thực lực của đối phương?
Hiện tại hắn ta lại cẩn thận quan sát, quả nhiên, một tên gà mờ Đoán Cốt cảnh như hắn ta thì chẳng nhìn thấy gì cả. Điều này cho thấy thực lực của người này không thể đo lường được, và hắn ta vẫn chưa đạt đến trình độ đó.
Những người còn lại trong tửu lâu chờ đợi cũng đánh giá Trác Uyên thật sâu, nhưng cũng chỉ như tiểu nhị đó, cúi đầu với vẻ mặt bất đắc dĩ, không ngừng than thở.
Quả nhiên cái gì cũng không nhìn thấy, người này thật sự là một cái gốc cây cứng rắn, không phải là người bọn họ có thể đối phó được!
Sau đó một lúc lâu, tất cả mọi người cứ cứng đờ mà đứng như vậy, không hề nhúc nhích, cả cơ thể căng thẳng đến run lên. Trác Uyên liếc nhìn bọn họ bằng vẻ mặt giễu cợt, giọng nói âm u: "Sai còn chưa ra tay, không phải là muốn giết ta ư?"
"Không không không không không..."
Bọn họ lắc đầu như trống bỏi, khóe miệng ai cũng sụp xuống, nét mặt buồn rầu nghẹn ngào đến không nói nên lời. Mấy người đi ngang qua lấy nước tương* như bọn họ, sao có thể là đối thủ của vị cao thủ Thần Chiếu cảnh này, làm thế khác nào tự tìm đến cái chết, có nhiều người hơn nữa cũng không có tác dụng!
Lấy nước tương: Hóng chuyện.
Nâng mắt liếc nhìn bọn họ, Trác Uyên không khỏi cười tủm tỉm lắc đầu: "Ta nói mà, tại sao trước đây Hoàng đế Khuyển Nhung lại liều lĩnh tham gia vào cuộc đấu đá nội bộ của Thiên Vũ chúng ta, hôm nay xem như lão tử đã hiểu, hóa ra là người Khuyển Nhung đều là mấy tên nhất căn cân*, cái gì cũng chưa biết rõ đã không nhịn được mà ra tay. Điều này nếu nói dễ nghe thì là dũng cảm, dân phong dũng mãnh, nếu nói khó nghe thì chính là đồ ngốc. Các ngươi và Hoàng đế của các ngươi, trước khi ra tay, có từng dùng đầu suy nghĩ chưa? Chao ôi, xem ra mấy trăm dặm bị cắt ra đó không hề oan, ha ha ha..."
Nhất căn cân: một phép ẩn dụ cho sự cứng rắn và bướng bỉnh.
Nghe Trác Uyên lớn tiếng chế giễu, tất cả mọi người trong tửu lâu đều cố nén tức giận, khuôn mặt đỏ lên.
Lúc nãy Trác Uyên vẫn còn giải thích với bọn họ, nhưng lúc này hắn đã chẳng kiêng nể gì mà chế giễu Hoàng đế của bọn họ, không chỉ châm trọc Hoàng đế, còn châm chọc cả chủng tộc của bọn họ!
Điều này không khỏi khiến cho đám người Khuyển Nhung, tức giận mà không có chỗ xả, hận không thể xông lên giết chết hắn.
Đáng tiếc lúc trước bọn họ còn có dũng khí đó, nhưng bây giờ biết được thực lực của Trác Uyên, bọn họ chỉ có thể giận không dám nói, có tức không dám phát ra.
Từng người một, cúi đầu nghiến răng nghiến lợi, siết chặt hai nắm tay, ép mình chịu đựng.
Thu tất cả biểu hiện của mọi người vào trong đôi mắt, Trác Uyên không khỏi nở nụ cười nhẹ, lại cũng không đùa giỡn bọn họ nữa, dù sao mục đích chính của hắn không phải là muốn cãi nhau với đám người tầm thường này.
"Ta nói... Nếu các ngươi không muốn ra tay thì ta có thể..."
"Ngài muốn ra tay?" Trác Uyên bất giác giật mình, hắn còn chưa nói xong thì tên tiểu nhị đó đã không nhịn được gào ầm lên, hắn ta đã sợ đến mức tái mét cả mặt. Cao thủ Thần Chiếu cảnh muốn đối phó với bọn họ, chỉ cần một suy nghĩ trong đầu, dùng nguyên thần tấn công là trong nháy mắt đã có thể giết chết tất cả bọn họ, bọn họ làm gì còn sức mà đánh trả, điều đó quả thực là tàn sát.
Những người còn lại nghe vậy không tránh được sự hoảng sợ, quỳ rạp xuống đất dập đầu van xin Trác Uyên thương xót, không ngừng gào khóc.
Bất đắc dĩ đảo mắt, Trác Uyên không khỏi hừ lạnh một tiếng, hét lớn, âm thanh này làm kinh động đến tất cả mọi người ở đây, khiến bọn họ ngừng ồn ào, sau đó hắn lạnh lùng nói: “Ồn ào cái gì? Mẹ nó ai sẽ ra tay với các ngươi, các ngươi cũng xứng? Hừ, ta nói, nếu các ngươi không ra tay, ta muốn hỏi các ngươi một số vấn đề, sau khi các ngươi thành thật trả lời, thì lập tức cuốn gói cho lão tử, có thể lăn xa bao nhiêu thì lăn!"
Hức... Hóa ra là như vậy, là muốn đặt ra câu hỏi, vậy thằng quái nào nói rằng hắn muốn ra tay?
Ngớ người ra, mọi người không khỏi nhìn nhau, cuối cùng yên lòng, nhưng nghĩ đến sự hoảng loạn ban nãy, cùng với dáng vẻ lúng túng của cả đám người, ngay lập tức mọi người lại dùng vẻ mặt không tốt tìm kiếm kẻ tung tin đồn nhảm đó.
Con bà nó chứ, khiến lão tử sợ đến mức suýt nữa thì són ra.
Kết quả, ánh mắt của mọi người, cuối cùng đều hung hăng trợn trừng nhìn tên tiểu nhị đó. Và nét mặt tên tiểu nhị đó cũng rất uất ức, rụt cổ lại, không dám nhìn ánh mắt không thiện cảm của mọi người xung quanh, trong lòng thầm nghĩ.
Điều này sao có thể trách ta? Sao ta biết được hắn không ra bài như bình thường chứ? Nhân vật phản diện bình thường không phải đều hay nói, nếu các ngươi không ra tay thì lão tử sẽ ra tay à, ai biết rằng hắn chỉ muốn đưa ra câu hỏi?
Bỏ qua ánh mắt oán hận lẫn nhau của những người này, Trác Uyên thong thả nhả ra từng chữ: "Tiểu nhị, ta hỏi ngươi trước, ngươi nói gần đây chiến sự căng thẳng, không biết các ngươi lại đánh nhau với ai?"
"Ồ, ngươi không biết?" Không khỏi sững sờ, tiểu nhị lấy làm lạ hỏi.
Bất đắc dĩ trợn mắt nhìn hắn ta, Trác Uyên lập tức hét lên: "Lão tử mà biết thì còn cần hỏi ngươi à?"
"Đúng thế, vị tiền bối này hỏi ngươi hỏi ngươi mà, ngươi thành thật trả lời là được, nói nhiều làm gì?"
"Nhanh chóng khai báo mọi chuyện, đừng để tiền bối chờ lâu!"
"Tiểu nhị tửu lâu, có thời gian nói nhảm thì ngươi con mẹ nói vẫn nên nói nhanh lên!"
...
Thế mà, tiểu nhị đó còn chưa trả lời, lời mắng to của những người còn lại trong tửu lâu đã đổ ập xuống đầu hắn ta, khiến tên tiểu nhị này cảm thấy phiền muộn.
Mẹ nó, đám người này đúng là cỏ đầu tường, gió thổi chiều nào xoay chiều ấy, ban nãy vừa làm thanh niên yêu nước với lão tử xong, bây giờ đã thành tay sai trung thành của người Thiên Vũ, cái trò gì vậy?
Không thể chọc vào cao thủ Thần Chiếu cảnh nên bắt nạt tiểu nhị của tửu lâu như ta à!
Trong tai nghe tiếng quát tháo của đám người đó, Trác Uyên không khỏi cau mày trừng mắt nhìn đám người xung quanh, kẻ nào trong những tên đó cũng rất thông minh, thấy thế thì dừng lại, không nói gì nữa.
Sau khi thở ra một ngụm trọc khí, người tiểu nhị đó khom lưng cúi đầu, nói với Trác Uyên: "Vị lão gia này, lúc này chúng ta đang giao chiến với Thiên Vũ, ngài đến từ Thiên Vũ nên ta nghĩ rằng ngài đã biết trước..."
"Sao, bọn họ lại đánh đến đây? Tại sao, đã đánh bao lâu rồi?"
"Hơn một tháng, ta nghe nói lần này Hoàng đế bệ hạ nhận được sự ủng hộ toàn lực của tông môn hộ quốc, thề sẽ đòi lại vùng đất đã mất!" Hít thở sâu, khuôn mặt của tiểu nhị xúc động: "Thật ra bệ hạ cũng không dễ dàng gì, ngài đang bù đắp sai lầm của tám năm trước, vì vậy gần đây bên trong biên giới của Khuyển Nhung mới đồng loạt giới nghiêm, ngăn chặn sự xâm nhập của gián điệp. Vì thế nên khách quan ngài... Hức..."
Hai má không khỏi giật giật, tên tiểu nhị đó nói xong, tình cảm yêu nước lại bùng lên, nhưng hắn ta lại quên mất lúc này hắn đang cung cấp thông tin cho một cao thủ của Thiên Vũ.
Trong chốc lát, tiểu nhị đó hận không thể tự mình tát một cái thật mạnh vào miệng. Đầu óc của hắn ta, thật sự đúng như lời người ta nói, nhất căn cân, sao vừa mở miệng đã quên mất tình huống hiện tại của mình?
Người này có khả năng là...
"Yên tâm đi, ta không phải gián điệp!"
Như có thể nhìn ra được hắn ta đang suy nghĩ gì, Trác Uyên không khỏi cười nhạt, giọng nói trầm trầm: "Ngươi đã từng gặp qua gián điệp nào quanh minh chính đại ngồi đây tìm hiểu tin tức chưa? Vả lại những thông tin ngươi vừa nói, tất cả mọi người ai cũng biết, cũng chẳng có gì quan trọng. Ta đã rời khỏi Thiên Vũ nhiều năm, đang định trở về, nên không biết nhiều chuyện như thế nên hỏi thăm mà thôi!"
Đột nhiên, tiểu nhị đó cẩn thận suy ngẫm, sau đó hắn ta mới nhẹ nhõm thở ra. Khá tốt, hắn ta còn chưa bán nước!
Nhưng mà lúc này Trác Uyên đang sờ cằm, nheo mắt lại, cẩn thận suy nghĩ: "Trong chuyện này chắc chắn có vấn đề. Lần trước ta nhìn thấy thực lực của Lạc gia, lẽ ra Khuyển Nhung không có thực lực lại đến xâm phạm Thiên Vũ... Hơn nữa, Ngự Thú Tông hết sức hỗ trợ? Hừ hừ hừ, bên này hắn ta chỉ có một tông, bên kia có tận ba tông mà. Trừ khi... Có người đang giở trò ở đây, những người lãnh đạo của hai bến đã đi đến cái thỏa thuận bỉ ổi nào đó?"
"Khách quan, ngài đang nói gì thế?" Tiểu nhị đứng một bên nghe những câu như thế chẳng khác nào rơi vào sương mù, không rõ tại sao.
Nở nụ cười, Trác Uyên hờ hững xua tay, không đưa ra ý kiến: "Không có gì, dù sao thì chuyện này cũng không liên quan đến ta, chắc chắn Khuyển Nhung các ngươi không thể thắng được, ta vẫn nên hỏi về vấn đề mà ta đang quan tâm thì hơn, ha ha ha... Nơi này của các ngươi có những ngọn núi nổi tiếng và những con sông lớn, hay cảnh tượng kỳ lạ gì không?"
"Cái gì, những ngọn núi nổi tiếng và những con sông lớn?"
Lông mày không khỏi cau lại, vẻ mặt của tiểu nhị là lạ, hắn ta quay đầu lại nhìn mọi người, vẻ mặt của những người khác cũng rất bối rối, bất lực lắc đầu với Trác Uyên, gượng cười: "Vị lão gia này, Khuyển Nhung của chúng ta không thể so sánh được với non nước xinh đẹp của Thiên Vũ, là quốc gia cằn cỗi thì lấy đâu ra những ngọn núi nổi tiếng và những con sông lớn gì! Nếu ngài muốn thưởng thức cảnh đẹp, ta nghe nói Thiên Vũ đẹp hơn nơi này của chúng ta gấp nghìn lần!"
"Vậy thì nơi hiểm trở, nơi nguy hiểm giống như kiểu có quái vật ăn thịt người, rồi sau đó cả người và cả quái vật đều biến mất thì sao!" Đôi mắt hơi nheo lại, Trác Uyên tiếp tục hỏi.
Trong lòng hắn biết, phong huyệt là nơi tập trung linh khí. Nơi năng lượng tụ tập, không nhất định nó sẽ phù hợp cho việc tu luyện, nó có thể vì hoàn cảnh khác biệt của nơi này mà biến thành vùng đất chết.
Nhưng khi nghe thấy lời này, nhưng tiểu nhị vẫn lắc đầu khó hiểu, cười nói: "Khách quan, ngài nghe thấy loại tin đồn này ở đâu thế? Mặc dù nơi này của chúng ta cằn cỗi, nhưng cũng không phải là vùng đất chết như loại đầm lầy vực sâu, tràn ngập sương mù độc hại đâu, bằng không chúng ta nhiều người như vậy, chẳng phải là sẽ chết hết à?"
Lông mày của hắn nhíu lại thật chặt, trong lòng Trác Uyên hoài nghi, chẳng lẽ lão Long vẽ bằng cảm giác nên vẽ sai đúng không? Ở đây không có nơi nào là phong huyệt?
Nếu như thế thì tấm bản đồ đó không hề có chút giá trị nào, thậm chí đến cả phương hướng cũng sai.
Chao ôi, năm châu rộng lớn như vậy, hắn phải đi đâu để tìm được tám cái phong huyệt đây!
Trong chốc lát, Trác Uyên vuốt nhẹ trên trán, mặt ủ mày chau!
Tiểu nhị và những người còn lại thấy thế thì nhìn hắn với bộ dạng khiếp đảm, không dám xen vào, im lặng chờ lời dặn dò tiếp theo của hắn, chỉ lo không cẩn thận một chút thì sẽ chọc vào vị lão gia này, dẫn đến tai họa chết người!
Tất cả mọi người không dám hít một hơi, ngây người đứng ở nơi đó!
"Chưởng quầy đâu?"
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!