Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Đại Quản Gia Là Ma Hoàng - Trác Uyên (Trác Phàm)

"Da thú, da thú, da của linh thú thượng đẳng cấp bốn..."  

             "Quặng sắt, quặng sắt, quặng huyền thuyết, giúp ngươi chế tạo ra linh binh thượng đẳng..."  

             "Dược liệu, dược liệu, Tiên Linh Thảo, thần dược chữa thương tam phẩm..."  

             ...  

             Khu chợ nhộn nhịp với đủ loại tiếng hò hét, tiếng động vù vù, vang vọng bên tai. Dòng người qua lại tấp nập như thủy triều, bọn họ quan sát hàng hóa của những người bán hàng hai bên đường, tiếng mặc cả thỉnh thoảng vang lên trong sự đông đúc.  

             Và giữa đám đông này, có một bóng dáng cô đơn khác thường, giống như một chiếc thuyền nhỏ trôi dạt trên mặt biển bao la, giấu thân hình trong chiếc áo choàng sẫm màu, trôi theo dòng chảy, không thể nhìn thấy diện mạo.  

             Nhưng khi hắn hơi ngẩng đầu lên, để lộ ra gương mặt lãnh đạm lạnh lùng kia, hắn rất khác với những người xung quanh, đó chắc chắn là Trác Uyên.  

             Ngẩng đầu nhìn một vòng xung quanh, sống mũi cao, đôi mắt to, dáng vẻ dị tộc hoàn toàn khác biệt với gương mặt của người Thiên Vũ, Trác Uyên lại cúi đầu, nhanh chóng biến mất trong đám người, đột ngột rời khỏi đây.  

             Dẫu sao thì ở đây cũng là đế đô của Đế quốc Khuyển Nhung, Trác Uyên hắn mới thực sự là người ngoại tộc!  

             Giống như một con mèo đen trong bóng tối, Trác Uyên lóe lên mấy lần, rồi biến mất hoàn toàn, hầu như không ai xung quanh nhận ra sự tồn tại của hắn.  

             Hít sâu một hơi, ánh mắt Trác Uyên hờ hững, giống như đôi mắt của linh hồn, trôi dạt trên con phố náo nhiệt này.​  

             Sau khi ra khỏi Thái Thanh Tông, Trác Uyên biết tình thế nguy hiểm của mình sau này, hắn đã định sống một đời cô độc. Nhưng càng suy nghĩ, hắn càng không nhịn được muốn trở về nhìn qua Viên lão, Lạc gia, còn có...  

             Ha ha, Khuynh Thành thì thôi đi... Hắn sợ rằng liếc mắt một cái sẽ khó rời đi!  

             Đây có thể coi là lời từ biệt thầm lặng với mọi người, từ nay về sau một mình hắn phải một mình đối mặt với sự uy hiếp của Thiên Đế!  

             Và tình cờ trên con đường này, trong tấm bản đồ mà Long Tổ đưa cho hắn, Thiên Địa Phong Huyệt. Như thế thì vô cùng thuận tiện, hắn cũng thuận tay bày tốt Dẫn lưu trận trong hang động đó!  

             Nhưng, tấm bản đồ đó của Long Tổ thật sự quá thô, rất rõ ràng là do giáo viên thể dục dạy môn mỹ thuật vẽ, ngoài vị trí ra, Trác Uyên hầu như không biết gì. Hắn chỉ biết rằng cái hang động đó nằm ở đây, nhưng không biết vị trí cụ thể!  

             "Vẫn nên... đến đâu đó hỏi thăm một chút!"  

             Bước chân hơi khựng lại, ngay lập tức bóng dáng kiêu ngạo của Trác Uyên ngừng lại bên cạnh một tửu lâu ồn ào huyên náo, hắn quay đầu lại nhìn, trên miệng thoáng qua một nụ cười nhàn nhạt.​  

             Nếu nói về nơi phát tán tin tức, loại địa điểm thông về mọi hướng có lẽ là nơi nhanh nhất. Hơn nữa Thiên Địa Phong Huyệt là nơi tụ tập linh khí, nhất định sẽ hóa thành kỳ quan dị cảnh, không muốn để người khác biết cũng khó, người dân địa phương có lẽ cũng khá quen thuộc rồi!  

             Với suy nghĩ như vậy, Trác Uyên nhấc chân bước vào trong, hắn ngẩng đầu quan sát cánh cổng của tửu lâu, nơi này lại chỉ dùng tám tảng đá cao ba mét dựng thành, trong lòng không khỏi cười thầm!​  

             Không chỉ tính cách của những người Khuyển Nhung này thô lỗ, ngay cả phong cách kiến trúc của bọn họ cũng thế này, từ cổng thành đến những ngôi nhà trong thành, cái nào cái nấy cũng thể hiện phong thái cao ngất, nhưng chỉ có hương không có vị.  

             Lấy cổng thành của kinh đô làm ví dụ, so sánh với Thiên Vũ, thì nó cao hơn gấp đôi có thừa, lại không hề chi tiết tỉ mỉ. Thủ đô của Thiên Vũ có một loại vẻ đẹp hùng vĩ do tự nhiên tạo nên, mọi góc cạnh đều rất chi tiết, không có kẽ hở giữa những bức tường gạch.​   

             Nhưng thủ đô của Khuyển Nhung lại chỉ có thể hình dung bằng từ đại khí hào hùng. Nhìn thoáng qua, quả thực rất hùng vĩ, nhưng nhìn kỹ thì khe hở giữa những viên gạch đá không hề đồng đều, kiểu dáng như trăm ngàn chỗ hở.   

             Có lẽ đây là trạng thái cuộc sống của người Khuyển Nhung, coi trọng sức mạnh, không theo đuổi chi tiết. Dẫu sao bọn họ trải qua nhiều năm làm bạn với linh thú, tự nhiên sẽ sinh ra niềm tin sức mạnh vượt qua tất cả, đế quốc hiếm khi sản sinh ra những mưu sĩ như ba ngôi sao trí tuệ của Thiên Vũ!  

             Nhưng, có lẽ cũng bởi vì điều này, sức mạnh của con người Khuyển Nhung càng ngày càng mạnh, còn các thế lực lớn trong Thiên Vũ lại lục đục với nhau, lại chưa từng ngừng lại, còn khiến cho sức mạnh quốc gia bị suy yếu.  

             Từ góc độ này, quốc gia cằn cỗi Khuyển Nhung này, dường như mạnh hơn Thiên Vũ. Nếu ngươi nghĩ theo cách này, thì dường như yếu đuối cũng là một loại sức mạnh, tạo vật của ông trời quả là kỳ diệu, ha ha ha...  

             Trong lòng xúc động, Trác Uyên không khỏi cười thầm, nâng chân bước vào tửu lâu.  

             Tiểu nhị bên trong tửu lâu thấy có khách bước vào thì không khỏi vội vàng chạy đến tiếp đón: "Khách quan, nghỉ chân hay là ở lại? Chúng ta có phòng riêng, thanh tịnh, nhưng tốn linh thạch hơn!"  

             "Không cần đâu, ngồi ở sảnh!" Từ từ lắc đầu, Trác Uyên đi tới bên một cái bàn, chậm rãi ngồi xuống.  

             Tiểu nhị kia nghe thế thì kinh ngạc, hơi cúi đầu, lặng lẽ nhìn khuôn mặt ẩn dưới áo choàng của Trác Uyên, buồn bã hỏi: "Khách quan, ngài... Không phải là người địa phương, phải không?"  

             "Đúng thế!"  

             "Vậy khách quan, ngài đến từ...."  

             Nhướng mày lên, Trac Uyên dùng ánh mắt kỳ quái liếc hắn ta một cái: "Sao, đến nơi này của các ngươi ăn một bữa, còn phải tự giới thiệu gia môn à?"  

             "Hức, không phải thế, là do hiện tại chiến sự căng thẳng, tất cả những người đến từ bên ngoài đều phải có báo cáo, vì thế..." Có vẻ tiểu nhị cũng rất bối rối, trên gương mặt có phần ấm ức.  

             Thở ra một ngụm trọc khí, Trác Uyên cũng không quan tâm, một đế quốc hạng ba do một cái ha tam tông trấn thủ, hiện tại hắn thật sự không để tâm.  

             Từ sau khi Long Tổ cho hắn luyện thể Kim Viêm, tu vi của hắn đã đột phát thẳng đến Thần Chiếu cảnh tầng tám. Nhưng, đây chỉ là tu vi bên ngoài, thực lực của hắn đã lớn mạnh vượt bậc, không chỉ có được cơ thể bán thú kim cang bất bại, phần thiên kim viên của Long Tổ giống như Diệp Lân, hắn còn mở con mắt diệt thế lôi viêm, bất khả chiến bại.  

             Cho nên hiện tại đi lại trong nước nghèo như vậy, hắn thật sự có thể đi ngang, nhưng hắn hành động điệu thấp, không muốn gây sự chú ý quá, cho nên cũng không hành động kiêu ngạo đến thế.  

             "Ta đến từ Thiên Vũ, không có vấn đề gì chứ!"  

             "Cái gì, ngươi đến từ Thiên Vũ?"  

             Tuy nhiên, hắn không nói lời này cũng không sao, vừa nói lời này, tiểu nhị đã hét lên một tiếng, kinh ngạc nhìn hắn, trên mặt lộ ra vẻ oán hận.​  

             Những người khác nghe vậy không khỏi sửng sốt, đồng loạt quay đầu nhìn về phía nơi này, vẻ mặt đột nhiên trở nên khó chịu.​  

             "Sao, các ngươi có ý kiến với Thiên Vũ à?" Hơi giật lông mày, Trác Uyên lạnh lùng quét qua bọn họ, điềm nhiên nói.  

             Nghiến răng, nét mặt của tên tiểu nhị đó tràn đầy phẫn nộ: “Đâu chỉ là có ý kiến, mà là căm thù sâu sắc. Tám năm trước, Thiên Vũ đã lấy đi mảnh đất giàu có nhất của chúng ta, khiến chúng ta phải rời xa quê hương, bần cùng lẫn lộn. Rất nhiều tướng sĩ của Khuyển Nhung chúng ta đã chết trong trận chiến với Thiên Vũ, mối hận thù này, làm sao có thể quên?"  

             "Nhưng ngay từ đầu chiến tranh đã dẫn đến cái chết, không phải ngươi giết ta thì là ta giết ngươi, chuyện này rất bình thường. Hơn nữa, đây là do các ngươi xâm phạm Thiên Vũ trước, chiến trường ở bên trong Thiên Vũ, các ngươi mới là kẻ đi xâm lược, nhưng kết quả cuối cùng là không xâm lăng được mà thôi!"  

             Hắn không khỏi sờ sờ mũi của mình, vẻ mặt Trác Uyên không thể hiểu được: "Các ngươi ra tay đánh người trước, nhưng cuối cùng đánh không được người, nếu đã đánh còn có thể trách người khác đánh lại à?"  

             Nghiến chặt răng, hiển nhiên tên tiểu nhị đó là vô cùng tức giận, lập tức hét lớn: "Hừ, ngươi biết cái gì, đây không phải đều là thủ đoạn của Thiên Vũ các ngươi à? Lúc đầu thì nói chúng ta gửi quân đến để giúp các ngươi dập tắt sự hỗn loạn, kết quả sau đó lại còn nói chúng ta đi xâm lược, còn cưỡng chế cướp đoạt đất đai của chúng ta. Đám người Thiên Vũ các ngươi, gian trá và xảo quyệt, lòng muông dạ thú, vừa ăn cướp vừa la làng!"  

             Những người khác nghe xong cũng liên tục gật đầu, dùng ánh mắt hung tợn nhìn về phía Trác Uyên, hai mắt đỏ bừng!  

             "Ừ, nghe cũng có lý!"  

             Trác Uyên nghe vậy, khẽ gật đầu đồng ý với hắn ta: "Không sai, trước đây là Hoàng đế của Thiên Vũ mời Khuyển Nhung các ngươi xuất binh, không ngờ loại bí mật như vậy, đến cả tiểu nhị như ngươi cũng biết, xem ra Hoàng đế Khuyển Nhung này vì bảo vệ ngai vàng mà đã sử dụng phương thức tấn công bằng tuyên truyền, nhưng sự thật đúng là như vậy, ta không bác bỏ. Nhưng đây là quyết định của những người ở trên, cũng không phải là quan điểm của toàn bộ người ở Thiên Vũ. Bây giờ tên Hoàng đế đó bị đánh bại, đương nhiên là hứa hẹn lão ta đưa ra cho các ngươi không thể thực hiện được. Ngược lại, thế lực trước đây các ngươi cùng nhau đối phó thắng cuộc, tìm các ngươi cắt đất tính sổ, cũng là thuận theo lẽ thường, bọn họ không đạt thành thỏa thuận gì với các ngươi, đối với kẻ địch, thì có gì phải khách sáo?"  

             Giật hai má, có vẻ như tiểu nhị đó đã có chút cạn lời, cuối cùng vung nắm đấm lên, hét to: "Ta không quan tâm nhiều như vậy, chúng ta chỉ biết đó đều là người Thiên Vũ, các ngươi cùng nhau tính toán chúng ta!"  

             "Không không không, Thiên Vũ có rất nhiều thế lực, ngươi duy trì thế lực này thì chắc chắn sẽ là địch với thế lực khác. Nếu cuối cùng ngươi thua, thì điều đó nói lên ngươi cược nhầm, chứ không phải người Thiên Vũ hèn hạ. Bởi vì trong mắt đối phương, các ngươi là thế lực trợ giúp kẻ địch của bọn họ, là đối phó với bọn họ!"  

             Bấc giác nở nụ cười, Trác Uyên khoát tay: "Muốn trách thì trách hoàng thượng của các ngươi đưa ra quyết định sai lầm, không nhìn rõ tình hình chung của các nước đã tùy tiện can thiệp, gây ra thảm họa hôm nay! Ngoài ra, sức mạnh quân sự của các ngươi quá yếu, thì đừng tùy tiện xuất binh gây chuyện, cứ yên ổn bảo vệ quốc gia thì tốt biết bao!"  

             "Câm miệng!"  

             Tuy nhiên, ngay khi Trác Uyên nói ra điều này, tên tiểu nhị đó đã gầm lên, tức giận đến mức cơ thể run rẩy: "Hoàng đế của chúng ta là Hoàng đế tốt nhất trên đời, sau khi chúng ta mất đi ngôi nhà của mình, hắn cũng đưa chúng ta đến thủ đô. Nguyên soái của chúng ta cũng là nguyên soái tốt nhất thiên hạ, từ bi với cấp dưới, chưa từng bị đánh bại..."  

             Bất giác nhướng mày, Trác Uyên chế nhạo: "Hoàng đế tốt nhất thiên hạ? Ha ha ha... Đánh mất đất đai, rồi thực hiện hành động khắc phục hậu quả, là tốt nhất trên đời? Đó là trách nhiệm của hắn, biết chưa? Nếu đến cả điểm đó hắn còn không thể làm tốt được, thì hắn căn bản không xứng đáng là Hoàng đế!"  

             "Nguyên soái tốt nhất thiên hạ? Chao ôi, lão già Thác Bạt Thiết Sơn đó quả thật không tệ, nhưng đáng tiếc, chưa từng thất bại là chuyện trong quá khứ. Ít nhất là tại Thiên Vũ, lão ta đã thất bại đến rối tinh rối mù, nếu không thì sao các ngươi có thể mất đất?"  

Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!