Xì xì xì!
Ngọn lửa cực nóng màu vàng thiêu đốt thân hình yếu ớt của Tước Nhi, dường như nàng đã hôn mê đến mức hoàn toàn không có cảm giác, dưới nhiệt độ cực nóng, vậy mà Tước Nhi lại chẳng phát ra chút âm thanh nào.
Thấy vậy, Trác Uyên vô cùng lo lắng, thỉnh thoảng cứ vô thức nhìn về phía Long Tổ.
Hiểu rõ tâm trạng của hắn, Long Tổ mở miệng trấn an: “Yên tâm đi, ngọn lửa kia là sinh mệnh bản nguyên, mặc kệ là lửa lớn Phần Thiên Kim Viêm của lão phu hay lửa nhỏ Hỗn Độn Thanh Viêm của Côn Bằng đều giống như thế. Chẳng qua lửa nhỏ luyện đan, lửa lớn luyện khí, lửa nhỏ Hóa Thần, lửa lớn Đoán Thể mà thôi. Kim Viêm của lão phu rót vào cơ thể của nàng, chẳng những có thể giúp nàng thoát thai hoán cốt mà còn mở ra đạo linh trí thứ hai cho nàng, chân chính bước lên con đường Thánh Thú!”
“Đạo linh trí thứ hai?”
“Không sai!”
Long Tổ gật đầu, kiên định nói: “Lửa chính là gốc rễ của sinh mệnh, ngọn nguồn trí tuệ. Thanh Viêm của Côn Bằng đã mở đạo linh trí thứ nhất cho nàng, có thể nói tiếng người, tu luyện tiến hóa, phá vỡ gông cùm xiềng xích của Linh Thú, có được khả năng không ngừng đột phá. Kim Viêm của lão phu tiến thêm một bước, khiến nàng luyện hóa thân thể Thánh Thú, có khả năng hóa hình, trở thành một Thánh Thú chân chính!”
Lông mày Trác Uyên không nhịn được run lên, tâm tư lay động: “Nếu như ngươi nói, tất cả Linh Thú đều có thể biến thành Thánh Thú à?”
“Sao có thể, nếu không há chẳng phải thiên hạ này loạn lạc rồi à. Ha ha ha... Nhớ kỹ, trên thế gian này, cường giả vĩnh viễn chiếm số ít!”
Long Tổ bất giác cười khẽ một tiếng, nhìn chằm chằm Tước Nhi, cất lời sâu sắc: “Nữ nhi của ngươi là trường hợp đặc biệt, bởi vì nàng cũng giống chúng ta, cũng được sinh ra ở trong năng lượng cực hạn tại những giây phút cuối cùng, bên trong thân thể đã có Tiên Thiên Hồng Mông Tử Lôi, không hề kém hơn chúng ta ở phương diện thuộc tính! Vì vậy hỏa diễm của hai người chúng ta mới có thể xảy ra cảm ứng bên trong cơ thể nàng, trợ giúp nàng mở linh trí. Nếu là linh thú bình thường, chỉ có thể truyền một loại hỏa diễm vào trong thân thể, nếu không sẽ xảy ra văn võ tương khắc, bạo thể mà chết từ lâu rồi!”
Hiểu rõ gật đầu, Trác Uyên không khỏi nghĩ tới con quạ có ba đầu kỳ quái bên cạnh Côn Bằng, chắc đó là tâm phúc của Côn Bằng nên mới được Côn Bằng truyền thừa Thanh Viêm, đáng tiếc vĩnh viễn không thể tiến hóa thành Thánh Thú.
Chỉ vì trong cơ thể của hắn ta không có lực lượng nguyên thủy nhất của Thánh Thú, ngũ đại lực lượng cội nguồn!
Nghĩ tới đây, Trác Uyên không khỏi nhìn về phía Long Tổ, cười nói: “Ta thì sao, ta không chỉ có hai loại hỏa diễm của các ngươi!”
“Ngươi là quái thái Cửu U Ma Đế chế tạo ra, cút cho ta!” Da mặt Long Tổ không nhịn được co giật, vẻ mặt phiền muộn khinh thường hừ một tiếng, không thèm nhìn hắn.
Thật ra thể chất hiếm thấy như Trác Uyên cũng khiến lão ta có một chút ghen ghét. Lực lượng của tứ đại Thánh Thú hợp lại một thể, vậy mà không có việc gì, không xảy ra tình huống bài xích, còn có thể tiến hóa ra một lực lượng mới càng mạnh hơn, dù bọn họ là Thánh Thú cũng phải cúi đầu chịu thua!
Trác Uyên nhếch miệng cười, vẻ mặt đắc chí ngẩng đầu!
Thiên Ma Đại Hóa Quyết, Hải Nạp Bách Xuyên Đạo, cái gì cũng có thể biến thành của mình, đúng là trâu bò. Đây là do Thánh Thú không thể tu luyện công pháp của nhân loại, chứ nếu không, đoán chừng bọn họ cũng không nhịn được muốn cướp đoạt rồi!
Đặc biệt là Côn Bằng, nếu lão ta biết rõ cách dung hòa các lực lượng của Thánh Thú thành một thể, cũng chính là Thiên Ma Đại Hóa Quyết, chắc chắn sẽ vội đến đỏ mắt!
Ô... ô... n... g!
Đột nhiên tiếng không gian rung động rõ nét vang lên, Trác Uyên không khỏi sững sờ, ngước mắt nhìn lên. Chỉ thấy chẳng biết từ lúc nào, từ trên xuống dưới cả người Tước Nhi đang không ngừng thiêu đốt bên trong Kim Viêm tràn ngập ngọn lửa màu xanh.
Thanh Viêm và Kim Viêm giao hòa vào nhau, không ngừng dung hợp, ngay lập tức tạo thành Hỏa Long Quyển mãnh liệt, mà thân thể của Tước Nhi cũng dần dần nổi lên, xoay tròn.
Thấy thế, Trác Uyên vô cùng kỳ lạ, Long Tổ ra hiệu hắn yên tâm.
Ầm!
Đột nhiên một tiếng nổ cực lớn vang lên, kèm theo từng tia Tử Lôi phô thiên cái địa phóng ra ngoài, Hỏa Long Quyển kia lập tức nổ tung, tản ra bốn phía, biến mất không còn tung tích.
Theo sát đó là vô tận sấm sét màu tím, bên dưới đám Tử Lôi kia là một tiểu nữ hài bảy tám tuổi, mái tóc dài màu tím, cũng mặc một bộ quần áo màu tím. Mắt ngọc mày ngài, làn da nõn nà, khuôn mặt nhỏ nhắn mũm mĩm hồng hồng, vô cùng đáng yêu!
Trác Uyên nhìn tất cả, bất giác ngẩn người, chưa kịp phản ứng. Long Tổ lại cười lớn, tràn đầy kích động nói: “Ha ha ha... Cuối cùng cũng hóa hình thành công. Dạy dỗ tiểu nha đầu này thật tốt, chắc chắn sẽ là Bổ Thiên Lôi Hoàng đời mới. Hơn nữa còn là nữ nhi của Kỳ Lân, ít ngày nữa ngũ đại Thánh Thú ta sẽ xuất hiện hai mặt trời!”
“Ầy... Long Tổ, đây là nữ nhi của ta?”
“Tất nhiên rồi, phụ thân!”
Trác Uyên ngơ ngác trừng lớn hai mắt, dường như còn chưa chuẩn bị tiếp nhận. Tiểu cô nương đã chậm rãi hạ xuống, tự nhiên cười nói trong từng tiếng nổ vang lốp bốp của Tử Lôi, vừa đạp chân xuống đã đi tới trước mặt Trác Uyên, nhào vào lòng hắn vui vẻ nói: “Tất nhiên con là nữ nhi của người rồi, thế nào, người không nhận ra con à?”
“Ặc, quả thật hoàn toàn không nhận ra!”
Mí mắt bất giác run rẩy, Trác Uyên ôm tiểu cô nương, nhìn nàng chăm chú, ngắm nhìn ánh mắt gần gũi của nàng nhưng trong lòng lại đủ vị cay đắng ngọt bùi, thở dài: “Ài, nếu có thể lựa chọn, ngươi vẫn là Lôi Linh Tước lúc trước thì tốt hơn!”
Tước Nhi không khỏi sững sờ, khó hiểu: “Tại sao? Hiện tại con đã hóa thành người, có thể làm nữ nhi chân chính của người!”
“Ha ha ha... Ngươi không rõ!”
Bất giác cười khổ, đột nhiên sắc mặt Trác Uyên trở nên nghiêm túc, bất đắc dĩ nói: “Ngươi biến thành dáng vẻ này nói lên rằng ngươi đã tiến hóa thành Thánh Thú, truyền thừa y bát của Bổ Thiên Lôi Hoàng. Như vậy, ngươi cũng là tội phạm truy nã của Thiên Đế, có thể sau này... chỉ có một con đường chết!”
Tước Nhi mê man chớp đôi mắt to xinh đẹp, khó hiểu hỏi: “Thiên Đế là ai? Phụ thân, nếu người không muốn con tiến hóa, tại sao lại biến con thành dáng vẻ này?”
“Ài, ta cũng không thể tránh được!”
Không khỏi thở dài một hơi, Trác Uyên không nhịn được nhìn về phía Long Tổ, thì thầm: “Chuyện này... Không phải ta có quyền quyết định!”
Khóe miệng Long Tổ xẹt qua nụ cười giễu, trong mắt lóe lên tia sáng, gật đầu: “Đúng vậy, cho dù ngươi không đồng ý, lão phu cũng sẽ làm như vậy, dù sao bây giờ chúng ta rất cần lực chiến. Ngũ đại Thánh Thú xuất hiện mới có thể phát huy thực lực mạnh nhất của Thánh Thú. Đơn đả độc đấu, không ai trong chúng ta là đối thủ của Thiên Đế!”
Trác Uyên hiểu rõ trong lòng nhưng vẫn không nhịn được thở dài một tiếng.
“Từ giờ trở đi, giao Bổ Thiên Lôi Hoàng thế hệ thứ hai này cho lão phu dạy dỗ, nhất định lão phu sẽ kích phát tất cả tiềm lực của nàng!” Ngay sau đó Long Tổ nói tiếp, trong lời nói hiện lên vẻ kiên quyết không cho phép trái nghịch.
Trác Uyên cân nhắc một lúc, khẽ gật đầu, thế nhưng Tước Nhi lại không chịu, ôm cổ hắn, bướng bỉnh nói: “Không, con muốn đi theo phụ thân!”
“Không được, cho dù tiểu tử này có thiên phu dị bẩm thì hắn vẫn là nhân loại, chưa từng nhìn thấy vẻ oai hùng của Bổ Thiên Lôi Hoàng năm đó, chẳng biết gì về tuyệt kỹ của lão ta cả.”
Nhưng nàng vừa cất lời thì Long Tổ đã nghiêm túc, quyết đoán bác bỏ: “Cho dù bây giờ ngươi đã mở linh trí, có thể tìm hiểu cách vận dụng Hồng Mông Tử Lôi bằng ngộ tính của mình nhưng tiến triển quá chậm. Chỉ có đi theo lão phu tu luyện, ngươi mới có thể nhanh chóng nắm giữ Lôi Hoàng Thần Kỹ. Sau này ngươi đi theo hắn lưu lạc cũng không sao nhưng bây giờ lão phu phải dạy vỡ lòng cho ngươi, tránh ngươi đi vào ngõ cụt!”
Nghe vậy, Trác Uyên suy nghĩ một lúc cũng gật đầu đồng ý, trong mắt toát lên vẻ kiên định: “Không sai, nhất định ngươi đã bị cuốn vào trong vòng xoáy này, cách tốt nhất chính là tăng cường thực lực. Ta không thể dạy ngươi cái gì, đi theo Long Tổ mới có lợi cho ngươi!”
Nói xong, Trác Uyên thả Tước Nhi xuống đất, sau đó làm việc nghĩa không chùn bước quay đầu rời đi: “Long Tổ, mở kết giới, thả ta ra ngoài đi!”
“Được!”
Thầm tán thưởng, Long Tổ giơ móng vuốt vẽ một cái, lập tức mở ra một lối đi trong hư không, sông núi xinh đẹp tuyệt trần bên ngoài đập vào mắt: “Tiểu tử, quả nhiên ngươi là người làm chuyện lớn, biết mình nên làm cái gì, không hề do dự!”
“Phụ thân!” Nhìn bóng lưng rời đi của Trác Uyên, bờ môi Tước Nhi không khỏi run lên, nghẹn ngào lên tiếng: “Từ khi Tước Nhi ra đời đến này chưa từng rời khỏi người!”
Thân thể Trác Uyên hơi bị kìm hãm, lòng mềm xuống nhưng lại nhanh chóng cứng rắn lên, bước tiếp ra ngoài mà không hề quay đầu lại nhìn nàng một cái!
Thật ra trong lòng hắn hiểu rõ, từ lúc Long Tổ nhìn thấy Tước Nhi, vẻ mặt hưng phấn muốn mở linh trí cho nàng đã định trước Lôi Vân Tước vốn có thể trải qua một đời bình thường đã gia nhập vào trong trận chiến cao cấp nhất thế gian.
Dù hắn là phụ thân của nàng, điều Trác Uyên có thể làm là cố gắng tranh thủ, tăng tỷ lệ sống sót của nàng!
“Phụ thân... Phụ thân... Phụ thân...”
Kết giới dần dần dung hợp, khuôn mặt Tước Nhi đã biến thành tiểu cô nương ướt đẫm nước mắt, giống như một tiểu nha đầu bị ném bỏ, đau khổ thảm thiết kêu lên. Thế nhưng Trác Uyên vẫn đưa lưng về phía nàng, mặt không đổi sắc, mãi đến khi kết giới đóng lại vẫn không quay đầu nhìn lại.
Ầm!
Cuối cùng kết giới cũng khép kín, giọng nói của Tước Nhi biến mất, Trác Uyên bất đắc dĩ thở dài một hơi, khép hai mắt, sau khi điều chỉnh tâm trạng lại cất bước lần nữa, tiến thẳng về phía trước!
Thiên Đế, uy hiếp lớn nhất thế gian đang tiến lại gần hắn, ai cũng không cứu được hắn, hắn cũng không cứu được bất cứ kẻ nào. Điều hắn có thể làm là cố gắng hết sức không để người khác bị liên lụy.
Chắc chắn hắn về già sẽ phải cô độc bước tiếp, có thể dựa vào, không, có lẽ có thể lợi dụng chỉ có ngũ đại Thánh Thú đồng bệnh tương liên với hắn thôi!
Tạch!
Đột nhiên, Trác Uyên còn chưa đi được mấy bước, một bóng dáng bất ngờ xuất hiện, không thể nghi ngờ chính là Diệp Lân, nhìn thấy Trác Uyên đi ra thì thân thể hơi cứng đờ, muốn nói lại thôi.
Không hề liếc mắt một cái, Trác Uyên lướt qua đầu vai hắn ta, tiến thẳng về phía trước, trên mặt đầy lạnh lùng.
“A... Chờ một lát!”
Cuối cùng Diệp Lân không kìm nén nữa, mở miệng trước.
Thân thể Trác Uyên không khỏi ngừng lại, không quay đầu, thản nhiên hỏi: “Chuyện gì?”
“À... Chắc có lẽ sư phụ đã nói với ngươi những chuyện kia rồi nhỉ!” Diệp Lân bất giác gãi đầu, dường như có chút lúng túng: “Hiện tại chúng ta cùng chung mục tiêu, làm việc cho sư phụ, nhất định về sau phải hợp tác với nhau. Về phần tám Thiên địa phong huyệt... Cái bí cảnh kia, ta sẽ bày Dẫn lưu trận ở đó, bảy chỗ còn lại thì hơi rắc rối, mặc dù nằm trong phạm vi Tây Châu nhưng vẫn không tiện xử lý, dù sao chúng ta có thân phận là đệ tử Tây Châu...”
“Ngươi nói xong chưa? Ta đi đây!” Không hề liếc mắt nhìn hắn ta, Trác Uyên lạnh lùng lên tiếng, cất bước rời đi.
Diệp Lân sững sờ, vội la lên: “Đợi một chút, Phản xung trận này là sư phụ kêu hai người chúng ta cùng hoàn thành, vì vậy...”
“Không cần!”
Trác Uyên không dừng bước, chém đinh chặt sắt nói: “Ngươi cứ làm đệ tử Tây Châu, một mình ta có thể hoàn thành tốt chuyện này. Hơn nữa, ngươi cứu ta một mạng, ta sẽ trả hết phần ân tình kia.”
Thân thể Diệp Lân không nhịn được chấn động, nhìn chằm chằm bóng dáng rời đi của Trác Uyên, do dự cắn chặt răng, cuối cùng vẫn không nhịn được hét lên: “Đại ca!”
Thân thể Trác Uyên không khỏi run rẩy dữ dội, cuối cùng cũng dừng bước, vẻ mặt kỳ lạ xoay đầu lại: “Ngươi... Gọi ta cái gì?”