Nghe Long Tổ nói rõ xong Trác Uyên đã hoàn toàn ngây dại, thật lâu sau mới khó tin thốt lên: "Chuyện này... Chuyện này đúng là thần kỳ. Không phải chỉ một từ cường giả đơn giản là có thể hình dung được!"
"Hừ hừ, thần cũng không có năng lực có thể sáng tạo pháp tắc thiên địa!"
Long Tổ bất giác cười nhạo một tiếng, rồi rất nhanh sau đó lại bất đắc dĩ thở dài: "Nhưng ở bên trong Phàm giai này, Thiên Đế giống như là đấng sáng thế, nắm trong tay tất cả thế gian. Đây chính là lực lượng mạnh nhất Không Minh Thần Đồng, tân thế giới!"
Trác Uyên ngơ ngác gật đầu, trong bụng cũng thổn thức một trận. Chưa ai từng thấy tận mắt lực lượng của Thượng Cổ Thập Đế, quả nhiên là khó có thể tưởng tượng nổi!
Tuy rằng thông qua miệng Long Tổ hắn chỉ biết được một vị, nhưng cũng có thể tưởng tượng ra được mấy người khác chắc chắn không phải hạng người bình thường!
"Vậy thì Long Tổ, ta thấy hiện tại ngươi cũng đang khống chế toàn bộ không gian này trong lòng bàn tay!"
Sau đó, Trác Uyên lại ngẩng đầu nhìn những áng lửa khắp xung quanh, sâu xa lên tiếng: "Nơi này đã không tồn tại Hồng Mông Tử Lôi, Diệp Lân còn có thể tùy ý ra vào nơi này, nếu ngươi đã muốn xông ra khỏi đây thì chắc cũng chỉ như một cái nhấc tay mà thôi. Sở dĩ ngươi không ra ngoài là vì sợ Thiên Đế phát giác sao?"
Long Tổ gật gật cái đầu bự chảng, cũng không kiêng kị gì, trực tiếp thừa nhận: "Không sai. Theo cách nói của ngươi, Thượng Cổ Thập Đế đồng thời biến mất, ta không rõ ràng lắm, tiếp theo đó Thiên Đế biến mất, ta cũng không biết, có lẽ là lão ta đã chịu trọng thương, cho dù bất tử cũng khó mà tái xuất. Nhưng dù vậy, ở cái Phàm giai này lão ta vẫn còn là chúa tể. Có lẽ lão ta không quan tâm đến mấy khí tức yếu ớt của những con kiến hôi như các ngươi, nhưng mà một khi thánh thú chúng ta xuất hiện, lão ta nhất định sẽ phát giác ngay lập tức!"
"Đặc biệt là từ lâu lão ta đã chuẩn bị kỹ càng ở Phàm giai này. Năm đó, năm thanh Thánh Binh lão ta và Kiếm Đế chung tay chế tạo ra đều được đặt ở Phàm giai để trấn thủ, một khi cảm giác được khí tức của chúng ta, nó sẽ hút sạch lực lượng của năm tòa Thánh Linh Khoáng, bay tới tru sát chúng ta. Nếu như là ở Thánh Vực, có lẽ chúng ta sẽ không quan tâm, nhưng khi ở Phàm giai, có cái kết giới Không Minh Thần Đồng này trấn áp, lực lượng của chúng ta sẽ bị suy yếu trên diện rộng, e rằng hoàn toàn không phải là đối thủ của năm thanh Thánh Binh kia. Tuy rằng một thanh trong đó đã bị ngươi thu phục!"
"Cái gì, Thánh Binh trấn năm châu Phàm giai lại do hai người Thiên Đế và Kiếm Đế chế tạo, đặc biệt nhằm vào các ngươi?" Thân thể Trác Uyên không khỏi chấn động, kinh hãi thốt lên.
Long Tổ khẽ gật đầu, thản nhiên nói: "Đúng vậy, trong Thập Đế, Kiếm Đế chính là cao thủ luyện binh, cũng là tâm phúc của Thiên Đế. Tuy kết giới này là do Thiên Đế thiết lập, nhưng rất nhiều trận thức trong đó lại là do Kiếm Đế bố trí. Cho dù nhiều năm nay chúng ta liên tục tiến công đột phá tử lôi cũng không dám bước ra khỏi nơi này một bước. Những cái Thánh Binh kia chính là binh lính trông coi phòng giam này, chúng ta không thể trốn thoát!"
"Khó trách... Ta còn đang nghĩ tại sao Không Minh Thần Đồng của ta thoáng cái đã chế trụ được thanh Thánh Binh kia, hoá ra là nó tưởng gặp phải chủ nhân, không dám đánh!" Trác Uyên hiểu rõ gật đầu, tất cả những nghi hoặc trong lòng trước kia cũng đều được giải đáp. Cẩn thận nghĩ lại, hắn vừa tiến vào Thánh Linh Khoáng liền bị Thánh Binh công kích, hẳn cũng là do phát hiện khí tức cánh tay Kỳ Lân của hắn.
Nhưng rất nhanh sau đó, Trác Uyên lại nhíu mày thắc mắc: "Vậy Kình Thiên Côn Bằng đâu? Lão ta chưa bao giờ ở trong kết giới, vẫn nghênh ngang hành tẩu dưới bầu trời Phàm giai như thường, sao lại không sợ bị Thiên Đế phát hiện? Chẳng lẽ lão ta đã là người của Thiên Đế rồi sao?"
"Cũng không phải vậy. Nói thật, hiện tại lão ta không có tác dụng gì với Thiên Đế, Thiên Đế cũng muốn bắt lão ta lại để tra hỏi tung tích công pháp, đáng tiếc vẫn không bắt được!"
"Cái gì, không bắt được? Một mình lão ta ở lại Sơn Mạch Vạn Thú, vạn thú xưng vương, khỏi phải nói khoa trương cỡ nào..." Trác Uyên không khỏi sững sờ, vẻ mặt không hiểu ra sao cả!
Long Tổ bất giác mỉm cười một tiếng, khoan thai mở miệng: "Đây chính là thiếu sót duy nhất của Thiên Đế. Lão ta là Đế Cảnh, mặc dù có thực lực kinh khủng nhưng còn chưa phải là chúa tể của trời đất, mọi việc không chạy thoát khỏi lòng bàn tay lão ta. Tiểu tử, ngươi phải biết Hỗn Độn Thanh Viêm của lão gia hỏa Côn Bằng kia là cái gì, nó vốn là điều hòa âm dương, có thể hoà vào năng lượng hỗn độn của vạn vật. Lão ta trốn ở Sơn Mạch Vạn Thú, dùng khí tức của vạn thú để ẩn giấu thân hình, cho dù ở trong Phàm giai, Thiên Đế cũng tuyệt đối không thể nào tìm được lão ta, trừ phi nhìn thấy lão ta hiện thân. Nếu không thì lão ta cũng có thể hòa theo khí tức của vô số sâu kiến các ngươi, Thiên Đế muốn tìm lão ta cũng chỉ là mò kim đáy biển mà thôi!"
"Huống hồ sau khi Thiên Đế thiết kế ra kết giới này để giam giữ chúng ta, làm sao có thể nghĩ đến lão gia hỏa này đã sớm ẩn thân ở Sơn Mạch Vạn Thú, vừa lúc bị bao trùm trong kết giới của mình chứ! Đó gọi là dưới đèn thì tối, chỗ nguy hiểm nhất chính là chỗ an toàn nhất. Có lẽ hiện tại Thiên Đế tìm khắp thế giới cũng không tìm nổi lão gia hỏa này đâu!"
Trong lòng Trác Uyên đã hiểu rõ, nhẹ gật đầu. Hắn vừa phát hiện, hoá ra Thanh Viêm lại còn có công dụng tuyệt diệu như thế. Hoặc phải nói Côn Bằng này đúng là gian xảo, giảo hoạt vô cùng.
"Được rồi, bây giờ ngươi đã hiểu rõ toàn bộ chân tướng, ân oán và tranh chấp của chuyện này. Nguyên do lúc trước lão phu khuyên ngươi chặt đứt qua lại với những người kia, hẳn là ngươi cũng đã hiểu rồi đúng không!"
Cuối cùng, sau khi Long Tổ kể xong mối thù năm xưa thì lại lần nữa quay về đề tài chính, trịnh trọng nhắc nhở.
Thân thể Trác Uyên không nhịn được chấn động, đôi mắt hơi khép lại, không cam lòng cắn chặt răng.
"Qua câu chuyện vừa rồi của lão phu, ngươi hẳn phải biết Thiên Đế là loại người gì. Lão ta thiết lập Phàm giai để nhốt chúng ta lại, dùng tử lôi tra tấn, dưới cơn thịnh nộ còn không lấy mạng chúng ta, đây là vì sao? Không phải là vì tìm kiếm cái công pháp kia, khiến cho công pháp không bị truyền ra ngoài sao? Có thể tưởng tượng được lão ta coi trọng công pháp này đến mức nào."
Lạnh lùng nhìn chằm chằm vào hai gò má không ngừng do dự của Trác Uyên, Long Tổ bình tĩnh lên tiếng: "Nhưng mà cái này cũng khó trách. Không Minh Thần Đồng là lập thế căn bản của lão ta, nếu như có người hiểu được công pháp này, biết được ưu điểm và khuyết điểm của nó, chắc chắn sẽ tạo thành uy hiếp lớn với lão ta. Đây là chuyện Thiên Đế nhất định không chịu đựng được. Nếu không phải lúc trước lão ta phải đối mặt với vây đánh của đông đảo cao thủ Đế cấp, thật sự lực bất tòng tâm, muốn lưu lại một hậu chiêu, truyền thừa cho đời sau, đoán chừng lão ta sẽ không ghi chép lại công quyết này!"
Thân thể Trác Uyên khẽ run lên, bất đắc dĩ nhắm mắt, hai nắm đấm càng không nhịn được nắm lại.
Long Tổ cũng bất đắc dĩ thở dài, tiếp tục nói: "Tiểu tử, ngươi nhận truyền thừa của cao thủ Đế cấp mạnh nhất trong Thập Đế, tuyệt học của Thiên Đế, đây là vận may của ngươi nhưng cũng là bất hạnh của ngươi. Lúc trước Côn Bằng giật dây ngươi đi tìm Kỳ Lân, mặc dù có ý kéo ngươi lên thuyền giặc nhưng chung quy ngay từ đầu cũng là do lòng tham của ngươi gây nên, muốn tìm bảo vật vô thượng này, chuyện này không thể trách ai được. Bây giờ ngươi đã nhận truyền thừa tuyệt học Không Minh Thần Đồng, vậy cũng có nghĩa là ngươi là người Thiên Đế nhất định sẽ trừ khử. Địch nhân của ngươi là tồn tại cường đại nhất thế giới này, bất cứ lúc nào ngươi cũng sẽ có nguy cơ mất mạng. Chẳng lẽ ngươi muốn phu nhân của ngươi, còn cả những người khác cũng đi theo chịu nguy hiểm như vậy sao?"
"Vậy nếu ta không cần đến cái Thần Nhãn này nữa, ta phế bỏ đôi mắt này thì sao?" Thân thể Trác Uyên run rẩy mạnh, cắn răng mở miệng.
Long Tổ chậm rãi lắc lắc đầu, không khỏi cười khẽ một tiếng: "Tiểu tử, ngươi biết như thế nào là truyền thừa không? Đó không chỉ là thần thông, mà còn có đạo thống. Không Minh Thần Đồng là tuyệt học lớn nhất cả đời Thiên Đế, bên trong dung hợp không minh đại đạo của lão ta. Lúc ngươi tu luyện không ngừng cảm ngộ, đại đạo hoà vào thân thể ngươi, xuyên vào cốt tủy thần hồn người, một đời một kiếp cũng không bỏ được, chỉ phế đi một đôi mắt thì có ích lợi gì? Thiên Đế vẫn có thể tìm tới ngươi từ khí tức của ngươi như cũ!"
Thân thể Trác Uyên không nhịn được run lên, đột nhiên vỗ trán một cái, hiếm khi lộ ra dáng vẻ vô cùng hối tiếc, răng môi cắn chặt cũng rịn ra tia máu đỏ tươi.
"Ta... Lúc trước tại sao ta lại muốn tu luyện cái thần thông này cơ chứ... Tại sao..."
"Tiểu tử, ta có thể thấy được ngươi thật sự không muốn dứt bỏ! Nhưng mà..."
Long Tổ nhìn chằm chằm hắn, sâu kín lên tiếng: "Nếu như ngươi không dứt bỏ thì chẳng khác gì đang hại bọn họ. Hẳn là ngươi cũng không muốn bọn họ bị liên lụy, một ngày nào đó sẽ mất mạng dưới tay Thiên Đế đúng không. Ai, thật ra thì bỏ là được, được là bỏ, không phải đứng ở xa nhìn bọn họ bình an vô sự cũng rất tốt sao..."
Thân thể Trác Uyên hơi chấn động một chút, nét mặt giật mình lo lắng, nhưng trong hai con ngươi lại là mất mát vô tận.
Trước kia hắn vốn cô độc cả đời, bây giờ không như thế nữa, nhưng mà trời cao lại muốn trêu đùa hắn, để không còn cô độc, hắn phải tiếp tục cô độc...
"Ha ha ha... Nếu như nhân sinh thật sự có mệnh đồ, không biết là ai thiết kế để đùa nghịch ta đây..."
Trác Uyên khẽ vỗ hai gò má, không nhịn được cười nhạo thành tiếng, nhưng trong tiếng cười đều là bi thương vô tận, giống như đang cười nhạo mình, lại giống như đang mắng chửi ông trời.
Long Tổ nhìn thấy vậy thì bất giác dùng móng tay sắc nhọn vỗ nhẹ lên đầu vai hắn, vội vàng nói: "Này tiểu tử, tuyệt đối đừng vì chút đả kích ấy mà điên. Tuy rằng Thiên Đế rất mạnh, nhưng cũng không phải hoàn toàn không có phần thắng. Chỉ cần ngươi làm theo dạy bảo của lão phu, thánh thú chúng ta nhất định có thể đánh bại lão ta, bảo vệ ngươi bình an thoát khỏi biển khổ. Nhưng điều kiện tiên quyết là ngươi không được để một vài việc lặt vặt liên luỵ, phải đặt nhắc nhở của lão phu lên hàng đầu..."
Xoạt!
Nhưng mà lời lão ta còn chưa dứt, toàn thân Trác Uyên lại bất ngờ dấy lên liệt diễm màu vàng kim, ngay sau đó thanh viêm màu xanh cũng bắt đầu bùng lên, từng luồng tử lôi không ngừng nổ vang, hào quang Kỳ Lân bao phủ khắp người!
Tứ đại lực lượng của thánh thú đồng thời hiện ra.
Cho dù là Long Tổ, nhìn thấy tình huống này cũng không khỏi giật mình.
Cái này, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?
Thế nhưng còn chưa đợi lão ta suy nghĩ rõ ràng, một luồng khí lưu đen nhánh đã quấn lên người Trác Uyên trong nháy mắt. Bốn loại lực lượng của thánh thú cứ như bị luồng khí lưu này hấp dẫn, không ngừng bị thu nạp vào trong, dần dần dung hợp!
Chẳng lẽ... Đây chính là...
Đồng tử Long Tổ không nhịn được co rụt lại, lần đầu tiên trong cuộc đời cơ thể run lên, lộ ra vẻ kinh dị.
Răng rắc!
Cũng đúng vào thời khắc này, một tiếng sấm rền nổ thấu trời xanh, liệt diễm đen như mực ầm ầm vang dội. Dưới ánh mắt không thể tin nổi của Phần Thiên Long Tổ, toàn thân Trác Uyên đã hiện đầy liệt diễm, hơn nữa bên trong hắc viêm còn có sấm sét đang không ngừng nổ tung.
Khí tức kinh khủng đột nhiên khuếch tán ra. Vào giờ khắc này, ngay cả Phần Thiên Long Tổ cũng không khỏi run sợ trong lòng, lộ ra vẻ kinh ngạc.
"Đây chính là trạng thái sau khi lực lượng của chúng ta dung hợp sao?"
Long Tổ ngơ ngác nhìn tất cả những thứ này, không khỏi lẩm bẩm thốt ra: "Thế nhưng lực lượng của chúng ta đến từ hỗn độn, vốn là lực sáng sinh, tại sao sau khi dung hợp lại phát ra khí tức hủy diệt như vậy? Cho dù là lão phu cũng không nhịn được sợ mất mật!"
Nói như vậy xong, Long Tổ thử nâng một móng tay lên nhẹ nhàng đụng vào hắc viêm kia, nhưng chỉ nghe nổ bộp một tiếng, Long Tổ nhất thời giật mình rút long trảo về.
Nhìn kỹ lại, đúng là mảnh long giáp trên vuốt lão ta đã biến thành hư vô.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!